Đây là hai bóng dáng, lẳng lặng ngồi xếp bằng ở
cuối hỗn độn, bọn họ là do pháp tắc cấu trúc mà thành, mỗi người đều sâu như biển,
không thể nhìn thấu.
- Ngày xưa, từng có hai người ở trong này đối
diện. Đây là dấu ấn của bọn họ lưu lại tái hiện cảnh tượng chân thật, không thể
xóa nhòa. Mặc dù trôi qua rất nhiều vạn năm, đạo tắc vẫn như cũ không tiêu tan!
Khi suy luận này được nói ra, mỗi người đều lạnh
thấu xương. Hai người đó không gì sánh nổi, chỉ có thể dùng tài năng tuyệt đại,
vô cùng cái thế để hình dung.
Đây là người nào, từng giằng co ở trên con đường
thành tiên? Hiển nhiên đây không phải là vì thành tiên đơn giản như vậy, đây là
chống lại với một loại vô thượng.
Đánh tới trên Tiên lộ chống lại với đời người
tuyệt đỉnh!
Diệp Phàm rút lui, rồi sau đó vận dụng đại thần
thông truy tìm nguồn gốc. Dù sao đó là đạo tắc hư ảnh, mà không phải người còn
sống, hắn cảm thấy hẳn là có thể thử một chút, mà sẽ không bị phản phệ.
Thế nhưng, mới vừa đi vào, địa phương này lập
tức tiếng sấm “ù ù”, thiên địa sắp vỡ nát, có pháp tắc Hoàng Đạo hiện lên!
Diệp Phàm dùng Thanh Liên quét qua, cực nhanh lui
về phía sau. Đình chỉ loại hành động này, hít ngược một hơi khí lạnh. Hai người
đó quá cường đại, người đời sau không thể thăm dò.
Hắn nhắm lại con ngươi, mặc dù thất bại, nhưng
khoảnh khắc đó hắn vẫn có điều thu hoạch, bắt giữ được mảnh nhỏ thời gian, hắn
dụng tâm giải ra.
Rồi sau đó, thân thể hắn chấn động mãnh liệt,
từng có hai người ngồi xuống ở trong này chính là hai ngàn năm, để chống lại
nhau!
Đây thật sự không chỉ là để thành tiên mà! Lại
có thể kiềm chế lẫn nhau, không đi vào Tiên lộ như vậy, chỉ là để quyết đấu
tranh cao thấp sao?
- Có một người là quả cầu thịt kia!
Diệp Phàm nói.
Nếu như vậy suy tính ra, một người khác chẳng
phải là Vô Thủy sao... Trời ạ. Rất có tính đảo điên, đến nay bọn họ còn đang tiến
hành loại đối kháng khác hay sao?!
Cái chuông lớn kia nhất định phải kéo quả cầu
thịt tiến vào một giới khác, hai người ước chế lẫn nhau, khiến mọi người không
biết nói gì! Một trận chiến này giằng co thời gian dài lâu tới cỡ nào rồi?
Từng có người sống ở trên con đường thành
tiên! Đây có lẽ là một trận chiến đáng sợ nhất xưa nay!
Diệp Phàm thở dài một tiếng, hắn nghĩ tới những
lời nghe được ở quá khứ, không ngờ lại được chứng thật!
Hơn ba trăm năm trước, ở thời điếm hắc ám náo
động bùng nổ, kiện Vô Thủy Chung kia, còn có thạch kinh đều từng có dự báo: Vô
Thủy Đại đế lúc tuổi già trấn áp con đường thành tiên, bất lực quản nó, không
thể tưởng được điều này dĩ nhiên là sự thật!
Hắc ám náo động, tai nạn đáng sợ như vậy, đại
thế khiến người ta tuyệt vọng như vậy, Vô Thủy Đại đế nhưng không có quá nhiều
chuẩn bị ở sau, ngay cả kiện Vô Thủy Chung của hắn kia đều bay đi không hề tham
chiến, mà chỉ trấn áp vào trong Tiên lộ.
Lúc ấy, còn có rất nhiều người tiếc nuối, hiện
tại hết thảy đều rõ ràng.
Vô Thủy Đại đế không chỉ là trấn áp con đường
thành tiên, mà còn đang trấn áp một người a. một người có thể là cường đại nhất
trên lịch sử!
Năm tháng như đao chém thiên kiêu, không biết
Đại đế vô địch năm đó còn sống hay không? Ngày nay chỉ có một cái chuông lớn
thay thế hắn, trấn áp quả cầu thịt kia, thật khiến lòng người chua xót thở dài.
Trước mắt hai hư ảnh trong thông đạo hỗn độn:
một người là Vô Thủy, một người chính là chân thân của quả cầu thịt rất nhiều vạn
năm trước. Một người mất đi, một người kia tọa hóa, đây là sự thật vậy chăng?
- Vô Thủy Đại đế từ trước tới nay là một trong
mấy người mạnh nhất, người nơi đây thật sự là hắn sao?!
Mười ba đại yêu ma từng người đều kích động sợ
run. Mặc dù chủng tộc bất đồng, đến từ tinh hệ khác nhau, nhưng đối với vị cường
giả tối cao vang dội cổ kim kia, khi còn sống quét ngang chín tầng trời mười tầng
đất, trong lòng vẫn sinh
kính sợ, có lòng sùng kính.
- Hắn là người duy nhất từng sáng tạo ra huy
hoàng không thể phục chế!
- “Cuối Tiên lộ ai là đỉnh phong, vừa thấy Vô
Thủy đạo đã thành không”, đây là chứng minh tốt nhất đối với vị Đại đế năm đó!
Ngay cả Sơn Hoàng đều kích động một trận. Hắn
không có khả năng gặp mặt ngưới ấy, nhưng tự đáy lòng tôn kính kính nể chí tôn
cổ đại, đạt tới cảnh giới Chuẩn đế này cũng vẫn như cũ rất ngưỡng mộ người kia.
Diệp Phàm cảm thán, không biết Vô Thủy Đại đế
cuối cùng ra sao? Để cho một người cường thế như vậy phải nói ra: “bất lực quản
nó” a, có thể nghĩ mà biết năm đó gian nan cỡ nào.
Nên biết rằng, Vô Thủy Đại đế đi vào đây lúc
tuổi già, không ngờ lại ở chỗ này ngồi đối diện hai ngàn năm, đây là một loại
thần thoại như thế nào?!
Mạnh mẽ chịu đựng hai ngàn năm!
Người địch thủ kia hiển nhiên am hiếu lột xác,
loại pháp môn bất hủ sớm đã nghịch thiên, điều này đối với Vô Thủy lúc tuổi già
mà nói rất bất lợi.
Sự thật cũng đã chứng minh, người kia còn sống
tái sinh ở trong quả cầu thịt kia, không có tiêu vong.
Năm tháng như đao a, chém rớt nhiều lắm, khiến
người bất đắc dĩ, Diệp Phàm thật sự hy vọng Vô Thủy cũng có thể sống sót. Chỉ
là ngày nay Vô Thủy Chung thay mặt hắn mà chiến, thực dễ dàng khiến người ta
sinh ra dự cảm bất tường.
- Không cần đi chạm vào hai người đó! Năm xưa
bọn họ là kỳ phùng địch thủ, đều vận dụng trật tự pháp tắc cường đại nhất, lưu
lại ấn ký ở vào một loại trạng thái cân bằng, một khi phá vỡ địa phương này khẳng
định sẽ vỡ nát, vạn vật đều phải bị hủy diệt!
Diệp Phàm nói.
Cuối cùng, hắn nhìn thẳng kiện Tiên Chung kia,
mặc dù chỉ là Thần liên trật tự luyện chế thành, không phải bản thể chân chính,
nhưng cũng ẩn chứa huyền bí đoạt thiên địa tạo hóa.
Ngoại trừ hắn cùng với Son Hoàng, những người
khác chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn, căn bản là không có cách nào đến gần.
Cho dù là Diệp Phàm cũng rất thận trọng cẩn thận,
hắn há mồm phun ra Vạn Vật Mẩu Khí Đỉnh, nó nhanh chóng phóng lớn, sau đó chậm
rãi thu nạp những lạc ấn quy tắc trật tự kia.
- Một cái đỉnh như vậy!
Mọi người đều kinh hãi, thầm than Diệp Phàm quả
nhiên nghịch thiên, rồi lại ngưng luyện nguyên căn Vạn Vật Mẫu Khí thành cái đỉnh,
đây là giấc mộng của bao nhiêu người xưa nay, lại không thể làm được.
- Nó là vật dẫn tốt nhất, có lẽ có thể chịu tải
những trật tự pháp tắc này, đây là cao thủ Hoàng Đạo khắc theo nét vẽ ra, thần
uy vô cùng!
Sơn Hoàng gật đầu.
Loại thần chung với phù văn và Thần liên cấu
thành này, áo nghĩa đạo văn của nó thậm chí có thể vượt qua binh khí Đế, bởi vì
văn lạc trong chí bảo Tiên Chung này chính Đế Tôn đều muốn thu được!
Loại vật này, đừng nói là người bên ngoài,
chính ngay cả cường giả Hoàng Đạo đều muốn khắc theo nét vẽ của nó, chỉ cần hiếu
thấu sẽ có vô cùng diệu dụng.
- Bị trói buộc!
Diệp Phàm giật minh, trên phù văn trói buộc
vòng quanh này có lực lượng của bí thuật duy nhất hắn từng học được từ Vô Thủy
Kinh, pháp tắc chí cường đó tên là Vô Thủy.
Cái chuông lớn này vốn sắp nổ tung, hiển nhiên
là muốn nhằm vào Vô Thủy mà trấn sát. Nhưng lại bị Vô Thủy đánh trở về nguyên
điếm, cố định ở trong này.
Sơn Hoàng cũng cảm nhận được, da đầu run lên một
trận. Đây là một kiện đại sát khí, bất cứ lúc nào sẽ bùng nổ, làm không tốt một
cái chính là hoàn toàn hủy diệt một mảnh tinh hà.
- Uy lực này... hẳn là tương đương với một kiện
binh khí Đế bùng nổ đi. Năm đó đúng là một loại sát khí định dùng để đối phó với
Vô Thủy Đại đế đây!
Diệp Phàm gật đầu, nói:
- Xem ra người kia cũng bị bức tới trình độ nhất
định rồi, bằng không như thế nào lại hủy diệt phù văn Tiên Chung vất vả khắc ra
theo nét vẽ, thật sự là vì người giằng co với hắn quá cường đại, làm cho hắn
không thể thoát vây!
Đây là một kiện đại sát khí nghịch thiên, có
thể hủy diệt vạn vật!
Diệp Phàm lần đầu tiên khẩn trương như vậy và
còn thật sự nghiêm túc đối đãi, làm không tốt một cái đừng nói là bọn hắn, thái
dương hệ cùng với tinh vực rộng lớn chung quanh đều phải bị hủy diệt.
May mà, còn có bí thuật Vô Thủy cái thế kia,
siêu thoát phạm trù phàm lực của thế gian, trói buộc giam cầm những phù văn
tiên đạo này, trở lại nguyên điếm, dưới tình hình chung là sẽ không bùng nổ.
Vạn Vật Mẩu Khí Đỉnh thuận lợi thu nạp nó, từng
đạo văn lạc chìm sâu vào trong vách đỉnh.
Diệp Phàm thu vào trong cơ thể, hắn hiểu rõ
chiêu bí thuật Vô Thủy kia, nhưng nếu muốn luyện đến trình độ này, cố định được
những phù văn đó thì còn phải có con đường dài phải đi, cần phải có tu vi Đế đạo.
Lần này thu hoạch lớn nhất chẳng qua cũng chỉ
như thế thôi, thu đi một kiện đại sát khí, uy lực của nó đến tột cùng như thế
nào, ai cũng không nói rõ, nhưng có lẽ sẽ không làm hắn thất vọng.
Bọn họ lại đi vào trước tòa cung điện to lớn
kia, quả cầu thịt và Vô Thủy Chung giằng co, hai người đều tiến thối không được,
lơ lửng ở giữa hư môn.
- Có thể có biện pháp nào, đánh cho quả cầu thịt
này tiến vào một giới khác nhỉ? Hiện tại xem ra, Vô Thủy Chung muốn kéo hắn
vào, mới có lợi có thể tiến hành chiến một trận, ta hẳn phải nghĩ biện pháp
tương trợ mới được!
Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
- Ngàn vạn lấn đừng làm càn!
Mười ba vị đại yêu ma giật nảy mình. Đây chính
là một tồn tại có thể đánh ngang tay với Vô Thủy Đại đế, giằng co rất nhiều năm
ở trên Tiên lộ, bọn họ đi lên khẳng định là chịu chết.
- Nó đang trong lúc tọa hóa, bị vây ở trạng
thái suy yếu nhất. Đây là cơ hội tốt nhất!
Lòng bàn tay Diệp Phàm chợt lóe sáng, Vạn Vật
Mẫu Khí Đỉnh xuất hiện, thật muốn ném ra ngoài, nhưng lại e sợ bí thuật Vô Thủy
chưa từng giải phong ấn, không phát động được sát khí, ngược lại bừng tỉnh quả
cầu thịt đang trong tọa hóa, nói vậy chỉ có uổng mạng.
- Có biện pháp nào?
Diệp Phàm tay kia thì cầm Hỗn Độn Thanh Liên,
không kiềm nổi hỏi, nhẹ nhàng lắc lư, hắn thực muốn thử xem, dùng binh khí này
đưa quả cầu thịt đi vào một giới khác.
Đột nhiên, Hỗn Độn Thanh Liên lay động chiếu
ra điếm điếm sáng, ở trên hư không luyện chế thành một cái lại một cái ký hiệu
thần bí, lạc ấn ra một mảng chữ viết không thể nhận biết.
- Cái gì?!
Diệp Phàm giật mình mở to hai mắt, đây là lần
đầu tiên Thanh Liên xuất hiện dị tượng như vậy, rốt cuộc làm sao vậy? Các đồ vật
có liên quan với Đại đế cổ đều còn sống hay sao?
Trước tiên thấy Vô Thủy Chung, lại thấy Hỗn Độn
Thanh Liên như vậy, trong một ngày liên tiếp phát sinh dị biến đáng sợ bực này.
Những phù văn kia, xanh biếc ướt át, tràn ngập
hỗn độn khí, sáng loá lên, rồi sau đó chảy xuôi hướng ra giới bên ngoài, chìm
sâu vào trong tinh không.
Trên một viên cổ tinh, trong một vùng biển cả
mênh mông, nơi nơi đều là Thanh Liên, nối trời tiếp đất, khắp biển rộng đều một
mảng xanh biếc, ở trung ương có một gốc cây Hỗn Độn Thanh Liên đặc biệt cao ngất
trong mây, trong hoa sen nâng một trái tim đỏ thẫm.
Mà trên một phiến lá sen hỗn độn có một nữ
nhân ngồi xếp bằng, lúc này nàng giật mình mở mắt, nàng nhìn thấy từng cái phù
văn lấp lánh, lạc ấn ở trên hư không.
Trong biển cây Hỗn Độn Thanh Liên này lập tức
lay động, rồi sau đó “ù ù” vang động, rễ cây của nó từ trong biển rút ra, sau
đó trực tiếp xé mở hư không, biến mất.
Đây là bản thể của Thanh Đế, sau khi hắn lột
xác thành người dùng nó luyện thành Đế binh.
Tại nơi mai táng Huỳnh Hoặc, trước cung điện
to lớn, hư không chợt vỡ ra, một gốc cây Thanh Liên thật lớn xuất hiện, lập tức
khiến Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, nó tới là đột ngột như vậy.