Trong lòng Diệp Phàm dậy sóng.
Hắn gặp lại cự cung to lớn luyện chế từ đồng
thau, làm hắn nhớ tới Cơ Tử Nguyệt, nghĩ lại đủ chuyện đã trải qua khi hai người
tiến nhầm vào nơi này.
Tại địa phương này, mảnh lão đồng trong cơ thể
hắn đặc biệt mẫn cảm, lại bị kích thích như năm đó, lập tức “thức tỉnh”.
Nơi này vô cùng đáng sợ, đồng điện có liên
quan tới Tiên nơi này như có sinh mệnh, hoàn toàn khác lúc trước, giờ tự chủ
phát sáng. Ba vị Cổ Thánh không thể thoát vây.
Quy mô của nó to lớn như một ngọn núi nhỏ,
không biết phải dùng tới bao nhiêu đồng thau để tạo thành, giờ đã loang lổ, hiện
rõ dấu vết của năm tháng.
Những dấu vết này rất rõ ràng, hiển lộ ra sự
tang thương của thời gian, nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự mỹ lệ của nó. ức vạn
đạo tiên quang bắn ra, kết thành đạo ngân vô thượng, dày đặc.
Đây là muốn luyện hóa ba vị Cổ Thánh.
Bọn họ đều đang gào thét, đang dừng trước nhập
khẩu đồng điện, dùng tới đạo hạnh một đời chống đỡ, miễn cưỡng không bị hấp
thu.
Diệp Phàm còn nhớ rất rõ, năm đó hắn và Cơ Tử
Nguyệt tiến vào đồng điện này thì không khí bên trong rất trầm lặng, làm sao có
cảnh tượng bực này! Khi đó nó như một phần mộ, không có tiên quang và đạo ngân,
nếu không cũng đã không có cách gì còn sống đi ra.
- Đồng điện cổ xưa này có liên quan tới đại bí
mật nghịch thiên của Vu Tiên...
Đoạn Đức nuốt một ngụm nước miếng.
- Nó... không ngờ xuất hiện ở trông đại phần của
Độc Nhân Đại đế, xem ra thật sự có quan hệ rất lớn với nàng!
Đôi mắt Hắc Hoàng tỏa sáng.
Lần này, cổ mộ băng khai có thể có liên quan
trực tiếp tới Thanh Đồng Tiên Điện. Chính là khí cơ của nó phát ra khiến đất đá
nơi này nứt nẻ, rồi toàn bộ sụt xuống, tạo ra một cái hố sâu này.
So với Thanh Đồng Tiên Điện, thân thể ba Cổ
Thánh thật như một con kiến. Do đồng điện này quá lớn, còn đang phát ra tiên
quang vô tận.
Hiển nhiên, mấy người Diệp Phàm cũng bị bọn họ
phát hiện. Đồng tử trong hai mắt Hoắc Thản như hai hắc nhật, tối đen mà thâm
sâu, phát ra từng đợt ô quang, có một loại khí thế cao cao tại thượng, như nhìn
xuống một con kiến.
Đáng tiếc hắn không thể thoát vây, không thể
tiến về phía này, càng không nói tới chuyện ra tay.
Mấy người Diệp Phàm, Đoạn Đức, Hắc Hoàng không
hề sợ hãi. Ba người kia tự thân khó bảo toàn, bị cố định nơi đó, còn thoát được
hay không vẫn là điều khó nói.
- Mẫu Khí... nhiều như vậy sao?!
Bốn vó Long Mã phát ra quang hỏa, vòng quanh đồng
điện ở xa xa, bộ dáng như thừa thãi tinh lực.
Diệp Đồng cũng há to mồm miệng, lộ ra thần sắc
khó tin nói:
- Sư phụ, cái đỉnh của người là từ nơi này mà
có sao?
- Độc Nhân Đại đế thật khó lường! Mở ra một mảnh
tiên địa hỗn độn, chẳng lẽ muốn tạo ra một Tiên binh mạnh nhất hay sao?! Nhiều
mẫu khí như vậy luyện đỉnh, cứ tinh luyện lặp đi lặp lại, một kích của nó, ai
có thể ngăn cản?!
Đại hắc cẩu rung động.
Ở bên ngoài Thanh Đồng Tiên Điện, Vạn Vật Mẫu
Khí lượn lờ thành phiến như sơn hải, từng tầng từng tầng, trầm trọng như tinh vực,
khiến người ta như phải nhìn thở, có đạo ngân đan vào.
Bất cứ một lũ mấu khí đều có thể ép nát một ngọn
núi, nhiều như vậy ngưng tụ một chỗ thì nặng nề như thế nào?! Đại đế cổ dùng nó
luyện chế thành binh khí, là muốn một kích đánh nát Đế binh khác sao?!
Người bình thường nếu tìm được một lũ mẫu khí
thì chính là đại cơ duyên mà nơi này có nhiều như vậy, dày đặc như mây, bao phủ
nơi đây, đại khí cổ xưa, nguy nga bàng bạc, là một loại kỳ tích.
- Lên!
Diệp Phàm quát lớn một tiếng, tiểu nhân màu
vàng trong xương trán dựng thân lên, từng bước bước ra, với đạo ngân là chiến
y, với đỉnh là binh khí.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh lơ lửng trên đầu tiểu
nhân màu vàng này, nó há mồm phát ra một tiếng kêu, tiểu đỉnh nhanh chóng phóng
lớn, bay về phía trước, bắt đầu như kình hấp ngưu ẩm, thu nuốt mẫu khí như hải
kia.
- Ngươi dám...
Hoắc Thản giận dữ, cuối cùng biến sắc, khó có
thể trấn định nổi.
Nhiều Vạn Vật Mẫu Khí như vậy, dù mất đi
nguyên căn nhưng cũng là thần liệu khó tìm trên đời. Nếu thu được thì đúng là tạo
hóa nghịch thiên.
Điều quý giá nhất tự nhiên là binh khí của Đại
đế cổ, mà những mẫu khí này chính là Đại đế Nhân tộc chuẩn bị để luyện binh,
giá trị không thể cân nhắc.
Hai tên Cổ Thánh còn lại cũng biến sắc nhưng hữu
tâm vô lực. Tự thân hắn còn khó bảo toàn, làm sao đi ngăn cản được?!
- Thánh thể Nhân tộc, ngươi giết thuộc hạ của
ta, đoạt tạo hóa của ta! Đại cừu này, nếu thoát vây, ta sẽ giết ngươi cả trăm lần,
dù là Đấu Chiến Thắng Phật cũng không thể bảo vệ được ngươi đâu!
Hoắc Thản lạnh lùng rít lên.
- Chờ ngươi thoát vây rồi hãy so đo! Hiện tại,
ta không rảnh tiếp ngươi, tìm cho ta một chỗ thanh tịnh đi!
Diệp Phàm không để ý nói.
Lúc này, tâm tình của hắn rất tốt, dùng đỉnh hấp
thu rất nhiều mẫu khí, tiến nhập vào trên thân đỉnh, luyện thành nhất thể.
Bí quyết chữ Binh được vận dụng, chiếc đỉnh
trôi nổi trên đỉnh đầu hắn, leng keng rung động. Mẫu Khí như vạn sông đổ về biển,
ép cho cho hư không vặn vẹo, sụp đổ, hợp nhất với đỉnh, không còn phân cách.
Vạn Vật Mẫu Khí từ nay về sau hợp nhất, tài liệu
Đế binh của Độc Nhân muôn đời hiếm có. Hoắc Thản đỏ mắt rống giận không ngừng.
Đinh là tinh túy mẫu khí, lúc này hợp nhất với
đại lượng mẫu khí, tản mát ra dao động sinh mệnh, như sắp sửa sinh ra ý chí Thần
linh.
- Ngươi có mệnh thu đi nhưng không có mệnh sử
dụng đâu!
Hoắc Thản căm giận gào rít. Hắn tràn ngập
không cam, sát khi lộ rõ không hề che dấu.
Nếu có thể hành động, hắn sẽ lập tức ra tay,
nghiền nát Diệp Phàm trành tro bụi, dù chết cũng không hề thấy tiếc nuối!
- Ngươi không có cơ hội này đâu! Dù ngươi trở
thành nhân vật cấp Thánh nhân nhưng cũng không cam đoan không ngã xuống! vẫn
hãy cứ để ý tới cái mạng của ngươi đi!
Diệp Phàm cười nói.
Hắn cũng căn bản không thèm để ý, không gì khiến
người ta kích động hơn chứng đạo chi khí trở nên hoàn mỹ. Đỉnh của hắn như trăm
sông đổ về biển, đang hấp thu tất cả mẫu khí, đạo ngân đan vào nhau.
- Tên khốn nạn kia, cái miệng của ngươi tốt nhất
nên ngoan ngoãn chút đi! Bằng không bổn tọa đạp cái là mất cả hàm răng đó!
Long Mã khinh thường nói.
Nó vừa rồi nâng chân lên như chuẩn bị sẵn một
cú đá hậu, muốn ném đá xuống giếng khiến Hoắc Thản nuốt hận mà chết trong Thanh
Đồng Tiên Điện.
- Dừng tay!
Đoạn Đức lập tức ngăn cản nó, để nó không hành
động thiếu suy nghĩ.
Đồng điện này phát ra ức vạn lũ tiên quang, dù
là Tổ Vương cũng có thể bị hút vào, bọn họ nếu tùy tiện ra tay, lỡ bị hút vào
trong cũng sẽ vô cùng phiền toái.
- Loại cân bằng này không thể đánh vỡ. Nếu bọn
chúng liều mạng xông ra thì mạng nhỏ chờ mà vứt đi!
Hắc Hoàng cũng nói.
Diệp Phàm thu công, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh không
biết đã nặng hơn bao nhiêu lần. Cũng may hắn sớm luyện hóa nó, sức nặng này vẫn
nằm trong phạm vi chịu đựng của nó. Hiện tại nếu ném nó ra ngoài, dù không dùng
pháp lực chỉ sợ cũng đủ đánh cho địch thủ bình thường nát thành bột mịn.
- Tiểu tử, thứ quý giá như vậy rơi vào tay
ngươi, ngươi phải bồi thường cho chúng ta đó, nếu không thì chia đều! Nếu là
người khác thì bổn hoàng đã sớm đoạt đi rồi!
Đại hắc cẩu kêu gào.
- Đánh chết Thiên Hoàng tử, từ trên người hắn
lấy ra không ít thứ tốt, chẳng thấy ngươi giao nộp gì cả?!
Diệp Phàm không khách khí đáp lại.
- Vô Lượng Thiên Tôn, nếu đây là chứng đạo vật
của ngươi, bần đạo cũng có giúp ngươi thành công. Chờ lúc lấy Ngộ Đạo Trà từ
trong hành cung Bất Tử Thiên Hoàng, phân cho ta một phần là được rồi!
- Còn có ta nữa...
Long Mã cũng kêu lớn.
Ba tên này cùng nhau kêu la nhưng Diệp Đồng lại
rất đúng phận, không dám đòi hỏi sư phụ chia sẻ bảo bối.
Cách đó không xa, ba vị Cổ Thánh bực tức, trơ
mắt nhìn mấy tiểu bối thu đi tiên liệu chuyên dành cho Đại đế cổ, còn làm càn
nghị luận chia của, thật khiến bọn họ hận vô cùng.
Nhất là Hoắc Thản, đến phổi cũng như vỡ ra bởi
vì con Long Mã kia hết kêu hắn là tên khốn lại muốn đạp hết hai hàm răng hắn,
đôi tà nhãn nhìn thẳng về phía hắn, căn bản không coi hắn là một Thánh nhân!
- Ồ...
Đoạn Đức nhíu mày, như cảm giác được điều gì.
- Không ổn! Có Thánh nhân tới đây, trận văn bổn
hoàng bày ra đã có cảm ứng!
Hắc Hoàng biến sắc.
Ngày nay, chưa đạt tới Thánh nhân cơ bản còn
chưa có tư bản mà sống yên phận! Bọn họ tự nhiên vô cùng cẩn thận, trước khi tiến
vào đã bày ra các loại trận văn, chỉ cần có Thánh nhân đi tới lập tức có báo động.
Hắc Hoàng không nói hai lời, lấy ra trận thai
bàn cờ, mở ra hư không, trực tiếp nhảy vào, biến mất khỏi nơi này.
- Thật đáng tiếc! dưới Thanh Đồng Tiên Điện
còn có tiên địa hỗn độn, bên trong hơn phân nửa sẽ có tiên trân!
Đoạn Đức thầm kêu đáng tiếc!
- Rất đáng tiếc!
Long Mã cũng đứng ngồi không yên nhưng không
có cách nào khác. Có Thánh nhân tới đây, bọn họ cũng chỉ có thể bỏ chạy!
- Vạn Vật Mẫu Khí tạm thời gửi trong tay các
ngươi! Ta sẽ thu sau!
Hoắc Thản âm trầm nói.
- Tên khốn nạn, an tâm chờ chết đi!
Long Mã trực tiếp nói một câu nữa khiến hắn vô
cùng tức giận.
Xoát!
Quang hoa lóe sáng, bọn họ liền biến mất khỏi
thế giới nơi này.
Xa xa, dao động thần bí khuếch tán, vực môn mở
ra. Một nữ nhân với mái đầu bạc trắng xuất hiện, cơ thể thon dài mạnh mẽ, là một
cường giả Cổ tộc.
- Huyết Điện Nữ Vương đến đây!
Không ít người cả kinh kêu lớn. Đây là một
Vương trong Thánh nhân, từng xuất hiện ở Dao Trì, cũng từng giao đấu với Khương
Thần Vương, hôm nay lại tự mình giá lâm cho thấy sự tình càng lúc càng lớn.
Nhân vật bực này mà cũng đứng ngồi không yên!
Nàng không hành động thiếu suy nghĩ, đi một
vòng quang cái hố sâu rồi mới tiến vào. Khi đi tới trước Thanh Đồng Tiên Điện
xa xa, nàng ta đã thấy được bi vị Cổ Thánh đang bị nhốt nơi đó.
Ầm!
Sau nửa khắc, Huyết Điện Nữ Vương liền lao
lên, trên người loang lổ vết máu, thân mình thiếu chút nữa nổ tung. Mà phía sau
thân thể nàng có ba đạo nhân ảnh khác, thê thảm tới cực điểm, nguyên thần chi hỏa
thiếu chút nữa đã tắt, bộ dạng vô cùng rách nát.
- Ahh...
Bọn họ sau khi xông lên đều gào lớn, tràn ngập
phẫn nộ. Trong lòng đất có nhiều loại Tiên trân nhưng lại không đoạt được, một
tòa tiên điện cũng đủ trấn tử tất cả bọn họ.
Nhất là Hoắc Thản, chính là người nghẹn khuất
nhất, trơ mắt nhìn mẫu khí bị Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh cướp hết, loại không cam
lòng này khó có thể nói hết bằng lời.
- Thánh thể Nhân tộc, ta tất giết ngươi! Thần
sống lại cũng không cứu được ngươi đâu!
Hoắc Thản rống lớn.
Ầm một tiếng, âm ba giống như thiên lôi, rất
nhiều tu sĩ cạnh đại phần này tu vi hơi kém lập tức băng toái thành huyết vụ.
Thánh nhân giận dữ, thây chất thành núi cũng không phải là lời nói suông.
- Khẩu khí không nhỏ! Chính là không biết có
làm được không thôi! Nếu có ngày thần minh thật sự buông xuống, xem ngươi có chỗ
nào mà dung thân!
Lập tức, một thanh âm già nua truyền tới.