Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh run rẩy, như có ý chí thần
minh. Thân đỉnh với phong cách cổ xưa phát ra ánh sáng, ấn ký do thiên kiếp khắc
lên như một sinh linh sống lại.
Cùng lúc đó, tiểu nhân màu vàng nơi mi tâm Diệp
Phàm mở mắt, nhiều năm qua, nguyên thần màu vàng này ôm tiểu đỉnh, đang ngộ đạo,
tìm hiểu Cổ Kinh.
- Thanh Đồng Tiên Điện... Ta cảm ứng được khí
cơ của nó.
Diệp Phàm lộ ra thần sắc khó tin. Tiên điện có
thể di chuyển này luôn luôn du tẩu dưới lòng đất Đông Hoang, mỗi lần xuất hiện,
vị trí đều khác nhau, là có liên quan tới bí tân Vu Tiên.
Năm đó, hắn và Cơ Tử Nguyệt vô tình đi nhầm
vào trong đó, cửu tử nhất sinh, gian nan đi ra, cũng chính từ nơi đó thu được
nguyên căn Vạn Vật Mẫu Khí.
Nhiều năm như vậy, hắn cũng đã sớm quên đi nơi
đó. Căn cứ theo ghi chép, mỗi lần xuất hiện, phải sau hơn vạn năm Thanh Đồng
Tiên Điện mới hiện ra lần nữa.
- Là nó... không phải...
Xương trán Diệp Phàm lóe sáng, xuất hiện điều
điều thần văn, tiểu nhân màu vàng ngồi xếp bằng trong Tiên Thai đang run rẩy,
chợt nhìn thấy một chữ Tiên do máu huyết viết thành ở sâu trong tiên điện kia.
Là máu của Đại đế cổ hay là máu của Tiên chân
chính?!
Địa phương này có rất nhiều bí mật, tương truyền
một đời của Độc Nhân từng ở trong đó, đáng tiếc lần lột xác cuối cùng thất bại,
thân thể toái vỡ trong đó.
- Diêu Quang nhất mạch có người hiểu được Bất
Tử Thiên Công... Hiện giờ tiên điện có liên quan rất lớn tới Độc Nhân xuất hiện...
Như vậy, nơi đây đúng là đại phần của nàng ta!?
Diệp Phàm tự nhủ.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của Diệp Phàm sao lại
minh chiến, vì nó không phải là hoàn mỹ, còn thiếu thứ gì đó. Đây chỉ là nguyên
căn mà không phải là toàn bộ tài liệu năm đó.
Bên ngoài Thanh Đồng Tiên Điện có một tầng mẫu
khí nặng như Thái Sơn, mãnh liệt mông mông khiến người ta hít thở không thông.
Hắn mượn dùng miếng lục đồng, chiếm được nguyên căn tinh hoa, số thần liệu còn
lại vẫn ở nơi đó.
Độc Nhân Đại đế có Thôn Thiên Ma Quán, lại tìm
được mẫu khí khai thiên lập địa, tất nhiên là muốn luyện ra binh khí càng mạnh
mẽ hơn nữa. Nếu luyện thành Tiên binh thì chắc chắn sẽ độc nhất vô nhị.
Diệp Phàm vẫn dùng Đạo xây dựng đỉnh cơ, mấy
năm qua hắn vẫn từng mong muốn có thể thu lấy toàn bộ tiên liệu bên ngoài tiên
điện để rèn luyện, khiến chiếc đỉnh của hắn đạt tới hoàn mỹ.
- Những mẫu khí kia không thể phân cách với đỉnh
này, vốn chính là nhất thể! Ta phải khiến chúng hợp nhất,
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn thấy được một tòa đồng
điện thật lớn chìm nổi trong cái hố khổng lồ kia, mẫu khí lượn lờ, phát ra tiên
minh, tuyên truyền giác ngộ, khiến người ta muốn ngộ đạo.
- Sư phụ người?
Diệp Đồng khẽ gọi.
Vẻ mặt Diệp Phàm hơi mơ hồ, một lúc lâu mới
khôi phục lại nói:
- Các ngươi không nghe được gì sao?
- Ngươi nói gì?
Ánh mắt Đoạn Đức lộ ra tinh quang.
Diệp Phàm nhìn lại bãi đất, nơi đó là một mảnh
rách nát, chỉ có vực sâu thi thoảng phun ra một mảnh tiên hà, ngoài ra không
còn thứ gì khác.
- Là phần mộ của Độc Nhân Đại đế!
Diệp Phàm nói ra cảm thụ của mình.
Hắn nhìn không tới được cảnh tượng nơi sâu nhất
của đại phần, chỉ có thể thấy được sự xuất hiện của Thanh Đồng Tiên Điện, lơ lửng
phía trên khu vực thần bí, có thể trùng thiên mà lên.
- Thanh Đồng Tiên Điện có bí tân về Tiên! Năm
đó bị Độc Nhân Đại đế nhập chủ, nhiều năm qua không biết tung tích, không ngờ lại
chìm nổi trong này!
Đoạn Đức xoa xoa tay, vẻ mặt hưng phấn.
- Thôn Thiên Ma Quán của ngươi đâu, nhanh tế
ra đi, không chừng có thể cảm ứng được bên trong đại phần!
Hắc Hoàng nói.
- Ta không dám mang tới, đó là phần đầu Độc
Nhân Đại đế luyện thành, ta sự nơi này là phần mộ của nàng, nếu xuất hiện biến
cố, không chừng cái mạng nhỏ của ta cũng cống cho nơi này!
Hoắc Thản đứng trên vực sâu, sắc mặt âm trầm.
Mấy tên đi theo hắn đều đã chết hết, hắn lại không tìm được tung tích Diệp
Phàm, tử quang lưu động trong mắt hắn khiến người ta úy kị.
Đột nhiên, hai đạo thần quâng từ Nam Vực nhanh
chóng bắn tới, khi buông xuống liền hiện ra hai người, mỗi người đều bao phủ
trong thần quang gợn sóng, khiến bọn họ cao cao tại thượng.
Hai vị Cổ vương cấp Thánh tới rồi, thực lực rất
mạnh, cao hơn Hoắc Thản, là những Thánh nhân lâu đời khiến Cổ tộc kinh hãi, liền
lên tiếng chào hỏi.
- Hoắc Thản ngươi có thu hoạch gì không?
Một người trong đó được thần huy bất hủ bao phủ,
nhìn không rõ khuôn mặt, sau đầu có một cái thần bàn, rực rỡ như mặt trời.
Lời nói của hắn uy nghiêm, cũng không có một
chút dao động tình cảm. Đối diện với Tổ Vương Hoắc Thản, hắn vẫn có một loại
khí thế cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh.
Trong lòng Hoắc Thản bất mãn nhưng không dám
có chống đối. Hắn vừa tiến vào Thánh vị, còn kém xa so với những Cổ Thánh này,
ngoan ngoãn đáp lại:
- Phía dưới có tiên huy lưu chuyển, ta khó có
thể xâm nhập.
Một vị Cổ Thánh còn lại liếc nhìn hắn một cái
rồi lập tức cất bước, đi tới trên vực sâu, mi tâm vỡ ra một cái khe. Một đạo
tiên quang từ đó bắn ra, chiếu rọi Đế phần không đáy này.
Nhưng mà sau một lúc hắn lại nhíu mày vì không
cảm ứng được gì, không thu được gì cả.
- Hoàng của thái cổ, cổ lăng của bọn họ đều có
vị trí cụ thể, không phải là nơi này. Đây tất nhiên là cổ mộ một Đại đế Nhân tộc,
không tưởng tượng được rằng ngay cả Thánh nhân mà không thể nhìn thấu.
- Chúng ta cùng nhau đi xuống, dù không thể
phá được cổ lăng này cũng có thể tự bảo vệ mình!
Một vị Cổ Thánh nói.
- Được! Nếu có Đế bảo, không chừng có thể trợ
giúp chúng ta thành đạo, có hy vọng đặt chân lên con đường Đại Thánh!
Quang huy chợt lóe sáng, ba người bọn họ biến
mất, chìm sâu vào dưới vực sâu, muốn liên thủ để thám hiểm đại phần!
Ầm!
Đúng lúc này, đại phận xảy ra sụp đổ, cái hố
này lại mở rộng hơn mấy lần, tiên hà phun dũng, thải vũ tràn ra.
Tố độ băng khai của đại phần tăng lên, cả mặt
đất nơi nơi đều là những vết nứt nẻ, nhìn vô cùng rách nát.
- Bích Lạc Thần Ngọc, cùng loại Cửu Thiên Thần
Ngọc!
Có người cả kinh kêu lên. Một vị Bán Thánh Cổ
tộc đưa tay ra lục lọi, thu được một khối bảo ngọc xanh biếc lớn bằng nắm tay,
lưu quang nhiều màu khiến cánh tay của hắn lấp lánh.
- Dương Chi Ngọc Thiết!
Một Giáo chủ Nhân tộc khoát tay, thu được một
khối thần thiết lớn bằng nắm tay, trắng nõn không tỉ vết, lóng lánh.
Trong lòng đất bùng nổ, cự thạch phun ra, khiến
không ít bảo vật bắn lên trên, ai ai cũng đỏ mắt. Trong đại phần Đại đế này có
rất nhiều bảo vật vô lượng.
- Còn chờ gì nữa, các vị hãy nghĩ cách đoạt bảo
đi!
Đoạn Đức kêu lớn, âm thầm cổ vũ mọi người, muốn
thừa loạn đi vào cướp đoạt kỳ trân.
Nếu không với ba vị Tổ Vương kia, bọn họ không
có cách gì đối phó lại được. Nhiều người cùng tiến vào, ngược lại khiến bọn họ
có thể lẫn vào trong đó.
- Có khí cơ Đại đế cổ, chúng ta đi vào cũng
không thu hoạch gì cả. Mạo hiểm cũng chỉ có chết mà thôi!
Có người nói.
- Không sao!? Sau mỗi lần phun ra tiên hà đều
có một khoảng yên lăng, chúng ta chỉ hành động ở khu vực an toàn, cướp lấy thần
liệu là được, không xâm nhập sâu sẽ không sao!
Người chết vì tiền, chim chết vì thực! Dương
Chi Ngọc Thiết, Bích Lạc Thần Ngọc xuất hiện khiến Bán Thánh cũng khó có thể ngồi
yên, huống hồ là người khác, ai ai cũng đều động tâm.
Sau nửa canh giờ, tiên quang biến mất, một đám
người liền nhằm về phía cái hố đã mở rộng ra gấp mười lần ban đầu nhảy vào, dù
linh hồn sợ hãi nhưng cũng không ngăn được hấp dẫn.
Ngay sau đó, pháp bảo đầy trời, các loại bí
khí lộ ra, chúng tu sĩ xuất ra để hộ thân, tiến vào đại phần.
Ngoài ra còn có Thánh khí cường đại, phát ra
thanh âm như sóng thần xuất hiện. Đây là một đám thế lực tuyệt đỉnh xuất động,
dùng chúng để mạnh mẽ tiến vào.
Nhiều tu sĩ Cổ tộc, Nhân tộc, Yêu tộc xuất hiện,
chìm sâu xuống vực sâu.
- Đi thôi, chúng ta cũng đã đến lúc hành động
rồi, nếu không thật đúng bị người ta nhanh chân cướp hết!
Hắc Hoàng nói.
Đoạn Đức đi trước dẫn đường. Đây là một mật đạo,
thông qua một ầm mạch trong lòng đất, nối thẳng đại phần. Đây là cái bọn họ đã
chuẩn bị tò trước.
- Mặt trên sôi trào, bắt đầu đánh nhau rồi!
Sau khi tiến vào hố sâu này, nhìn lên phía
trên mấy người nhìn thấy đủ loại pháp bảo va chạm, vẫn thạch thành phiến như từ
thiên ngoại bay tới, đan vào hình thành một hồi quang mang đại hủy diệt!
- Mưa sao?! Không phải, đây là máu, có của
Nhân tộc, cũng có Cổ tộc...
Đoạn Đức đưa tay lên lau đi chất lỏng trên mặt.
Phía trên là màn mưa máu, thi thoảng có thi thể rơi xuống, cũng có pháp bảo tàn
phá, nổ tung, sớm thành một mảnh đại loạn.
Trung tâm bầu trời có một cái mộ khanh rất
thâm thúy, sâu không thấy đáy. Nơi đó mới chân chính là Đế phần, Dương Chi Ngọc
Thiết, Bích Lạc Thần Ngọc, Đại La Ngân Tinh thường xuyên từ trong loạn thạch bắn
ra, tiên quang sáng chói.
- Đây là... có chuyện gì?! Đúng là có vô số
trân hi. Cửu Thiên Thần Ngọc và Đại La Ngân Tinh đúng là những thần liệu mà
Thánh nhân phải động tâm!
Những toái khối không phải nhiều nhưng có thể
nhìn thấy một ít, lóe ra thụy hà. Trong lòng đất như có một tòa quạng mỏ với
tiên liệu thừa thãi.
- Trời ạ, đây là một khối tiên địa hỗn độn lưu
lại từ thời khai thiên lập địa. Các ngươi xem có cả ánh sáng mờ mờ dâng lên!
Trong lòng Hắc Hoàng rung động.
Dựa theo phỏng đoán của nó, Vạn Vật Mẫu Khí của
Dung Nham Vị Diện chính là tìm được ở địa phương này, là tinh hoa tiên căn dựng
dục từ trong tiên địa hỗn độn này.
Trong không gian to lớn này, dù là lớp bên
ngoài cũng có kỳ trân, ngoại trừ tiên căn Vạn Vật Mầu Khí, Bích Lạc Thần Ngọc,
Đại La Ngân Tinh cũng chỉ là sinh ra ở bên ngoài rỉa mà thôi, chỉ là những thứ
phụ mà thôi.
- Cũng chỉ như là những linh thảo sinh dưỡng
bên ngoài Chân Long huyệt mà thôi, những thứ quý báu nhất tất nhiên là Chân
Long trong huyệt, nhưng đối với phàm nhân mà nói cũng rất quý hiếm!
Đoạn Đức nói.
Trong lòng hắn cũng cảm thấy ngứa ngáy. Đây
chính là một khối tiên địa hỗn độn, phía dưới hơn phân nửa sẽ có một tiểu thế
giới hỗn độn, bên trong chắc chắn sinh ra thần trân, hận không thể lập tức lao
vào.
- Các ngươi có cảm giác được không?! Nơi này
có sinh cơ cường đại, những thứ tiên quang đều là từ trong tiểu thế giới hỗn độn
tràn ra! Đây đúng là một thần thổ tuyệt thế a!
Hắc Hoàng kinh thán.
Theo như nó nói, Vô Thủy Đại đế cũng từng muốn
xây dựng một Đế chung mạnh nhất, từng đi khắp thiên hạ, thậm chí nhiều cổ tinh
chính là muốn tìm kiếm một tiểu thế giới hỗn độn có sinh cơ, tìm được tài liệu
thích hợp nhưng vẫn không có kết quả.
Cuối cùng, Vô Thủy Đại đế đi tới phía Tây Tần
Linh ở Trung Châu, ở ngoài Hóa Tiên Vực tìm được Hỗn Độn Thạch, mới từ trong đó
luyện ra tiên liệu cần thiết.
Đoạn Đức nói:
- Đại đế luyện hóa hỗn độn, sáng lập tiểu thế
giới là chuyện dễ dàng nhưng muốn từ trong hỗn độn tìm được sinh cơ thì rất
khó. Những thứ sinh ra ở trong hỗn độn đều là chí bảo, muôn đời hiếm thấy!
Thần địa này là một khối tiên thổ hỗn độn hiếm
thấy, nếu đi vào không chừng có thể tìm thấy được thứ có giá trị vô lượng.
Đông!
Tiểu uyên ở trung tâm nơi này phát ra ánh sáng
mờ mờ, có một kiến trúc cổ xưa đang chìm nổi, ngăn chặn ngập khẩu, không cho ai
đi vào.
Khí cơ Đại đế cổ tràn ngập, nếu ai tới gần gần
như lập tức tan xương nát thịt! May mắn trong cơ thể Diệp Phàm phát ra lục
quang mênh mông, tạo thành một mảnh quầng sáng bảo hộ mấy người vào trong.
Bằng không, nếu không phải là Thánh nhân, căn
bản không thể tới đây.
Đứng ở vị trí thích hợp, Diệp Phàm, Đoạn Đức,
Hắc Hoàng đều lộ ra dị sắc. Ba vị Thánh nhân Cổ tộc toàn bộ bị chắn nơi này,
đang lâm vào hiểm cảnh sinh tử.
Một tòa đồng điện cổ xưa phát ra quang huy
mênh mông đang chìm nổi trong đáy tiểu uyên. Ở đại môn nó phát ra lực hút cực mạnh,
tiên quang vạn đọa, muốn nuốt ba người Hoắc Thản vào trong.
Cường đại như ba vị Cổ Thánh mà vẫn khó có thể
ngăn cản được.
Diệp Phàm run rẩy. Đúng thật là nó! Mấy chục
năm sau, hắn lần nữa gặp lại Thanh Đồng Tiên Điện!