Máu tươi bắn tung toé lên cao ba ngàn thước,
đây là một loại miêu tả chân thật, Diệp Phàm hàm sâu trong tuyệt trận, gặp cả
ngàn đạo kiếm khí, thân bị thương nặng.
Tình thế nguy cấp tới cực điểm, Linh Bảo Thiên
Tôn quán thế cổ kim, về trình độ trận văn từ xưa đến nay không có người nào vượt
qua, Trận đồ của hắn ẩn chứa sát ý vô cùng tận, khu động tứ kiếm bắn ra, vô
kiên bất tồi, ngay cả là Đại đế đều phải bị chém vỡ nát.
Diệp Phàm toàn thân đẫm máu, từng miệng vết
thương vô cùng đáng sợ, chỉ là trước sau lỗ máu xuyên thủng không dưới hai mươi
chỗ, máu đỏ thẫm bay vãi, mỗi một giọt đều có thể xuyên thủng một vị Chuẩn đế.
- Ngoan cố chống cự, phí công giãy giụa!
Linh Hoàng lạnh lùng nói ra.
Hiện tại bọn họ chiếm cứ thế chủ động tuyệt đối,
sát trận đệ nhất xưa nay vừa ra, do bốn vị cao thủ Hoàng Đạo chủ trì, có thể
nói là vô địch thiên hạ, ai tới đều vô dụng.
- Đấu!
Diệp Phàm hét lớn, hai tay diễn biến, vận chuyển
Đấu Chiến Thánh Pháp. Một cái Thần lô đỏ như lửa bay lên, đó là Hằng Vũ Lô,
phát ra ánh lửa, đốt sụp đổ tinh vực, ngay sau đó một mặt cổ Kính dâng lên,
treo trên đỉnh đầu hắn, chiếu rọi tiên quang, tiếp theo, một thanh Tiên kiếm sắc
bén bắn ra, Thái Hoàng Kiếm hóa hình chém tới...
Các loại binh khí Cực Đạo đều xuất hiện, va chạm
với tòa sát trận này. Diệp Phàm dùng hết thủ đoạn, hy vọng sẽ làm tan rã.
Đáng tiếc khó có thể phá tan ngăn cản của trận
văn, toàn bộ bị kiếm quang làm tan biến.
Mà đúng lúc này, Trận đồ nổ vang, chỉ trong
khoảnh khắc thế giới đều bị luyện hóa, sát trận thông thiên sát khí tràn ngập.
Bốn cửa của tòa đại trận này càng ngày càng khủng
bố, không chỉ có bốn thanh hung kiếm chấn động, chính là bốn binh khí khác củng
hoàn toàn dung hợp vào, uy lực nhân lên.
“Xoạt!”
Trên cửa một mặt trận, Thần đao màu bạc của
Linh Hoàng bắn ra, đao khí như biến bổ về phía thân thể Diệp Phàm.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh sớm đã bị giập vờ, đao
khí tràn ngập xuyên qua vọt vào thân thể Diệp Phàm, làm hắn chấn động mãnh liệt
không thôi, không ngừng thối lui, ở trên hư không lưu lại từng cái dấu chân
máu.
Trải qua Trận đồ thêm vào, uy thế của ngân đao
cũng không biết cường đại hơn gấp bao nhiêu lần, vô kiên bất tồi... Ngay khoảnh
khắc đao khí nhập thể, làm cho Diệp Phàm gần như vỡ nát.
“Ông!”
Một tiếng âm rung của dây cung truyền ra, một
đạo thần mang bay vụt tới, treo ở trên cửa một mặt trận khác. Thi Hoàng phát uy
trường cung, bắn ra một đạo tia sáng rực rỡ. Diệp Phàm dùng tay đánh tới, dập
nát chùm tia sáng, nhưng dây cung liên tục rung lên, chùm tia sáng vô tận, cuồn
cuộn mãnh liệt bắn xuống, lập tức làm hắn mệt mỏi ứng phó.
“Phốc” một tiếng, đầu vai hắn bị xuyên thủng,
tiếp theo thắt lưng, bụng, ngực, đùi... trước sau bị trúng tên, bị chùm tia
sáng đáng sợ bắn thủng, chỉ có mười mấy mũi tên bắn về phía xương trán hắn là bị
vỡ nát.
Diệp Phàm rơi vào tuyệt cảnh rồi! Sát trận
danh bất hư truyền, đích xác xưng được với vang dội cổ kim, khó có thể phá giải.
Nếu còn tiếp tục như vậy hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Trân đồ Tru Tiên” mà Bàng Bác nhớ mài không
quên thật sự xuất hiện, xưa nay sát tính đệ nhất, toàn lực vận chuyển, lúc này
thì thần tới sát thần, tiên chắn giết tiên!
Đúng lúc này, bốn thanh Tiên kiếm tất cả đều
bay lên, rời cửa trận, tiến vào trong trận đánh giết Diệp Phàm, lưu lại bốn
binh khí kia hộ trận.
Mỗi một thanh Tiên kiếm đều đỏ tươi ướt át,
mùi máu tanh ập vào mặt. Đối mặt với bất kỳ một thanh nào đều như là thân đang ở
trong biển máu, bay lên hào quang đỏ ngập trời, mờ mịt khôn cùng.
Khó trách thế gian có người nói, chúng nó có
thể tru tiên, có thể sát tiên, loại khí thế này quá ác liệt, sát khí không gì
sánh nổi, tìm khắp binh khí Đế không có kiện nào sánh bằng.
Hung khí đệ nhất xưa nay hóa thành bốn cầu vồng
máu đỏ, xen kẽ mà qua, ở không trung lưu lại vô tận phù văn đại đạo, chống lại
kịch liệt với Diệp Phàm, cuối cùng dập nát hết thảy, đánh hắn nổ tung!
Nhìn thấy Diệp Phàm chỉ trong một ý niệm lại
trọng tổ chân thân, bốn đại chí tôn đều động dung, lần đầu tiên cảm thấy Thánh
thể khó giết như vậy, sinh mệnh lực của hắn quá mạnh mẽ.
- Hắn là cố ý đổ máu, muốn lĩnh ngộ kiếm ý hay
sao? Đây là muốn chết!
Linh Hoàng cười lạnh.
- Thật to gan, dùng máu nuốt kiếm ý! Đã đến nước
này còn không biết sống chết!
Tiên Mỗ cùng nói giọng âm trầm.
Diệp Phàm đích xác sinh ra cảm giác bất lực,
sát trận cực rộng lớn này khó có thể đột phá, mặc cho hắn pháp lực thông thiên,
ở dưới chủ trì của bốn chí tôn, lúc này cũng chỉ có thể gặp nạn.
Đúng lúc này, máu của hắn trước đó tuôn chảy
ra trong hư không tất cả đều bắt đầu phát sáng, xếp thành văn lạc thần kỳ dị
thường, diễn biến thần tắc đại đạo.
- Dùng máu của mình kết đạo ấn, trợ giúp ngươi
cảm ngộ sao? Cho dù ngươi chảy cạn Thánh huyết cũng vô dụng, nếu muốn nghịch
thiên chỉ có thể chết!
Đại Bằng Hoàng cười lạnh nói, thúc dục pháp trận,
nắm chắc công kích.
Diệp Phàm thở dài, hắn thầm kính nể Linh Bảo
Thiên Tôn, loại trận văn này đích xác vô địch cổ kim, khó có thể đột phá.
“Ầm!”
Hắn biết nếu còn tiếp tục như vậy hẳn phải chết
không thể nghi ngờ. Toàn thân hắn bắt đầu phát sáng, bao gồm cái đính giập nát
cũng như thế. Đồng thời dị tượng, Cửu Bí, Thiên Đế Quyền, Ngũ Hành Thần
Quang... tất cả bí thuật, áo nghĩa các thứ toàn bộ đều xuất hiên, đan vào cùng
một chỗ.
Rồi sau đó, hỗn độn khí mênh mông, va chạm kịch
liệt, hào quang đột phá vĩnh hằng, ở trong này luyện hóa hư thiên, bao vây lấy
Diệp Phàm hình thành một cái lô đính.
Diệp Phàm diễn biến đạo của chính mình, ở
trong tuyệt cảnh lột xác, gần như hóa đạo, diễn biến hướng về hỗn độn, muốn cuối
cùng vượt thoát đi ra.
Lò dường bách kinh, tiên kinh đốt cháy, hóa
thành lửa rèn luyện lô, luyện ra một bảo thể vô thượng.
Đây là một loại biến hóa đáng sợ, vạn đạo cộng
minh, hóa thành phù văn chìm sâu vào trong ngọn lửa hỗn độn luyện hóa lô đỉnh,
muốn đốt ra một cái "chân ngã".
Năm đó Diệp Phàm chiến một trận với Tiêu Diêu
Thiên Tôn, bị tốc độ thần kỳ vô thượng đẩy vào hiếm cảnh, từ đó cũng đã từng diễn
biến đạo của chính mình, cắn nuốt lực công kích ở bên ngoài.
Ngày nay so với trận chiến ấy càng nguy hiểm,
bất cứ lúc nào đều sẽ chết trận, hắn lại diễn biến đại đạo của bản thân mình hầu
chống lại.
Loại pháp này rất nguy hiểm, rơi vào bên bờ
hóa đạo, có nói chết chắc mười phần cũng không sai biệt lắm. Rất có thể phải từ
đó trở thành hỗn độn, vĩnh viễn quy về tự nhiên trong thiên địa.
Nhưng, lò dường bách kinh, cất chứa vạn đạo,
loại pháp thật này thực quá đáng sợ, cắn nuốt hết thảy lực lượng, hóa lực công
kích làm lô hỏa, rèn luyện thân thể cái bảo đỉnh chìm nổi kia.
“Keng, keng, keng...”
Vạn đạo kiếm khí, bốn thanh Tiên kiếm leng
keng vang động, kiếm khí mang theo huyết quang, mang theo hỗn độn khí, toàn bộ
bắn trúng cái lô đỉnh kia, kêu “leng keng” vang động.
Lúc này, chúng cùng không còn gây thương tổn lớn
cho Diệp Phàm nữa, tất cả chùm tia sáng đều chìm trong quang kiến, trở thành một
bộ phận của lô hỏa, rèn đốt chân thân kia.
Kết quả này khiến bốn đại chí tôn hít một hơi
khí lạnh. Loại thủ đoạn này thật sự là nghịch thiên, lại có thể phá giải sát trận
đệ nhất xưa nay sao? Không có khả năng, sát trận này không người nào có thể phá
giải.
Nhất là ở dưới tình huống bốn người bọn họ chủ
trì, nếu như thực bị phá, thì Diệp Phàm thật đúng là sánh vai với Chiến Tiên rồi.
“Ầm!”
Đại Bang Hoàng ra tay, hắn phong tư kinh người,
cao lớn khôi vĩ, đầu đầy tóc dài màu vàng dày rậm bay múa, ngay cả đồng tử đều
là màu vàng vô cùng khiếp người. Lúc này mi tâm hắn bùng phát hào quang, cây
Hoàng Kim Tiên kia rời khỏi cửa trận, bay thẳng vào sát trận công kích Diệp
Phàm, áp sụp thiên địa.
Một kích cái thế này, không chỉ có thúc động của
Trận đồ, mà còn là một kích chung cực của Đại Bằng Hoàng, song trọng thêm thành
đủ để khiếp sợ cổ kim.
Vô tận kim quang sôi trào, Hoàng Kim Tiên như
một Chiến Thần còn sống buông xuống, bổ vào trong hỗn độn khí, đánh lên thân thể
lô đỉnh của Diệp Phàm, phát ra một tiếng nổ vang.
“Phốc” một tiếng, Diệp Phàm bị chấn phun ra một
ngụm máu lớn, một đạo lại một đạo vết máu xuất hiện ở bên ngoài thân hắn, rồi
sau đó thân thể nứt ra, thiếu chút nữa liền vỡ nát.
- Sát! Hắn không kiên trì được thời gian bao
lâu nữa, không nên cho hắn cơ hội!
Đại Bang Hoàng ánh mắt điên cuồng. Cuồng nhân
này có một loại dã tính và sát khí khó tả khôn xiết.
Bốn người đồng loạt vận chuyển pháp lực, thúc
dục Trận đồ, bốn thanh Tiên kiếm sống lại tới cực hạn, đỏ tươi ướt át. Trên
thân kiếm đồ án mơ hồ chân thật tái hiện, đó là cảnh tượng sát tiên!
Cảnh tượng đáng sợ kinh người, ở trong một
Tiên vực cực rộng lớn, Trận đồ với bốn thanh sát kiếm, đánh giết bốn phương,
huyết quang xông thẳng lên trời cao, nhuộm đỏ thiên địa.
Ngày nay, Trận đồ ép xuống, bốn thanh kiếm hiệp
với loại uy thế vô thượng này cùng nhau chém xuống dưới, bổ ra hỗn độn, thân thể
Diệp Phàm rốt cục thì không chỉu nổi, lai bi chém nát.
Thần âm đại đạo vang lên, hỗn độn quang mãnh
liệt, Diệp Phàm lại gian nan trọng tổ chân thân, các loại hào quang bay múa,
hóa thành lò luyện, bao bọc hắn lại.
Kinh văn không dứt, như ba ngàn Phật Đà đang tụng
kinh, như mười vạn Thân
Ma đang sào rống, lại giống như tất cả tiên
dân thượng cổ đang hiến tế, thần bí mà khủng bố, một loại khí tức cường đại lan
tràn ra.
- Giỏi cho tiểu tử! Sắp chết đến nơi còn muốn
hoàn thiện đạo của chính mình, để chúng ta trở thành lô hỏa của ngươi! Nói
ngươi là võ si, hay là không biết trời cao đất rộng đây?
Đại Bằng Hoàng quát.
Diệp Phàm đích xác to 2an lớn mặt, mặc dù thân
rơi vào hiếm cảnh cũng là như vậy, như trước diễn biến pháp vô thượng, vạn vật
vạn nguyên đều là lô hỏa cho hắn, rèn luyện thân thể lô đỉnh của hắn.
- Hắn thật sự lĩnh ngộ một ít kiếm ý, cùng với
bí thuật của chúng ta đánh ra cũng đều bị hấp thu, cứ tiếp tục như thế, có lẽ hắn
sẽ vượt thoát đi ra cũng nói không chừng!
Linh Hoàng nhíu mày.
- Hắn là một kỳ tài, xưng được là Thánh thể mạnh
nhất trên lịch sử cũng không quá. Đáng tiếc hắn không có cơ hội, hiện tại chỉ
là cất chứa và luyện hóa một phần áo nghia thì làm được gì chứ? vẫn không thể
phá vỡ sát trận đệ nhất cổ kim, cộng thêm pháp và đạo của chúng ta, hắn hẳn phải
chết không thể nghi ngờ.
“Ầm, ầm...”
Thần Khư, Cổ Quáng Thái Sơ, Tiên Lăng Mộ, Thượng
Thương cùng chính là Táng Thiên Đảo, bốn đại vùng cấm cộng minh với Trận đồ
kia, cùng nhau trấn áp lại đây, trận văn vô thượng lan tràn, muốn trấn áp chết
tươi Diệp Phàm.
Những thủ đoạn này đều xuất hiện, ai cũng
không chống đỡ được, Diệp Phàm dù là kỳ tài ngút trời, khai sáng loại đạo đó
cũng không được, hỗn độn khí nổ tung, lô đỉnh không xong, sắp nứt ra.
- Không biết lượng sức, bằng sức một mình
ngươi cũng muốn chống lại sát trận đệ nhất cùng với chúng ta chung sức ra tay!?
Đại cục đã định, bốn đại chí tôn đều thở dài một
hơi nhẹ nhỏm, không bao lâu nữa Diệp Phàm hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tuy
nhiên địch thủ này thật sự khiến trong lòng mọi người kinh sợ, không ngờ có thể
kiên trì thời gian dài như vậy! Thật có chút nghịch thiên.
Lô hỏa thối dường, kinh văn nổ vang, trong đó thân
lô đỉnh xuất hiện từng vết máu, mặc dù dùng hết mọi khả năng hấp thu vạn đạo,
lĩnh ngộ áo nghĩa của bốn đại vùng cấm, nhưng chung quy là sắp không kiên trì
được nữa.
Chưa từng có người nào dám lớn mặt như vậy, mượn
mấy vị cao thủ Hoàng Đạo để luyện công, dẫn áo nghĩa vô thượng của họ hóa thành
đạo hỏa để rèn luyện bản thân mình, quả thực chính là dùng tính mạng ra đùa.
Đột nhiên, Diệp Phàm thét dài một tiếng, vỡ
nát quang kiến hỗn độn, sau đó vung tay lên, xuất hiện một quyển Tiên Trân đồ,
năm đó thu được từ trong hỗn độn Long Sào: chỗ quan tài mai táng Độc Nhân.
Bức đồ này vừa mở ra liền xuất hiện một luồng
tiên hỏa hoàn toàn từ phù văn tạo thành, đốt sụp tinh không muôn đời, sát khí
vô lượng của sát trận kia đều bị tiêu tan một phần.
- Tiên hỏa không ngờ lại bị ngươi thu đến đây!
Thi Hoàng vô cùng kinh hãi.
Đây là tiên hỏa ở tầng thứ mười Hỏa Vực. Năm
đó Hoang Tháp đều ở nơi đó chìm nổi, mượn dùng nó rèn luyện bản thân mình, chữa
trị vết rách.
Sau lại, nó rơi vào chỗ phong ấn Phi Tiên
Tinh.
Tồn tại trong vùng cấm có chút kiêng kỵ đối với
tiên hỏa này, bởi vì quá khứ có người của họ cũng không được chết già.
Lần này, bọn họ cũng từng đi tìm, tuy nhiên cuối
cùng không có được đến, không nghĩ tới lại bị Diệp Phàm thu đi.
Linh Hoàng trước tiên biến sắc, nói:
- Có căn nguyên tiên hỏa, nói như vậy đệ tử của
ngươi có lẽ đã được cứu chừa, không nhất thiết hoàn toàn phế bỏ!
- ngươì nói sai rồi, cho tới bây giờ ta cũng
không có phế bỏ!
Trong hư không truyền đến một tiếng hét lớn,
kim quang bùng nổ vạn trượng, Diệp Đồng như một vầng mặt trời màu vàng đánh tới.
“Ầm” một tiếng kích thẳng vào một cửa trận.
- Dù cho thầy trò hai người các ngươi cùng tới
lại như thế nào, vẫn không thể phá được sát trận đệ nhất, tất cả đều phải chết!
Đai Bằng Hoàng cười lanh nói.
“Ầm!”
Thế nhưng, lời nói của hắn vừa dứt, một quyền
cực kỳ cương mảnh, bá đạo tuyệt luân lập tức đánh lại đây, vọt vào trong cửa trận,
đánh bay hắn, máu tươi giàn aiụa.
Xuất hiện một cường giả cái thế tóc tai bù xù,
thân thể hùng vĩ cao lớn, dĩ nhiên là Lão Phong Tử nhiều năm không thấy!
- Một người không được, bốn người lấy xuống
Tiên kiếm của bốn tòa Kiếm Môn được không?
Lại vang lên một thanh âm như thiên lôi, Nhân
Ma xuất hiện, cầm trong tay cây Bạch Cốt đại bổng, múa động nện xuống một cửa trận
khác, đánh bay Tiên Mỗ, làm cho bà ta phun ra một ngụm máu lớn.
Loại cảnh tượng này khiếp sợ nhân gian giới,
ai cũng không nghĩ tới lại phát sinh chuyện như vậy!