Bốn đại vùng cấm đều xuất hiện, đứng sừng sững
đồ sộ, hợp thành một thể bao vây Diệp Phàm trong đó!
Tuy rằng không phải thực thể buông xuống,
nhưng loại dấu ấn này không khác gi so với cảnh tượng chân thật, núi sỏng to lớn,
đại trận hiện lên, thật sự là một loại địa phương tuyệt diệt.
Diệp Phàm rơi vào tình thế nguy hiểm, hắn bị
vây ở chỗ này, mỗi một cấm địa chính là một pháp trận Hoàng Đạo, bao vây chật
chẽ chiến trường thần thoại. Có thể nói hắn không có một chút đường thoát nào
đáng nói.
Nếu muốn thoát khỏi, chỉ có đánh đi ra ngoài,
thân nhuôm máu của Hoàng!
Diệp Phàm chớp động ánh mắt, đối với ba chỗ
vùng cấm khác vốn không xa lạ, chỉ có một chỗ cuối cùng, tuy rằng đi qua vài lần,
nhưng trong lòng như trước bao phủ lớp sương mù khó hiểu.
- Người trẻ tuổi! Dù hôm nay ngươi chắp cánh
cùng khó thoát!
Linh Hoàng quát to, thanh ngân đao màu bạc kia
buông xuống từng đợt từng đợt thánh huy, treo ở bên cạnh hắn, có khí thế thôn
thiên.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh chìm nổi trên đầu Diệp
Phàm, trên vách đinh có chất lông đỏ tươi chảy xuôi, là máu của chí tôn ngày
xưa dường như còn chưa khô cạn. Các hư ảnh của Thạch Hoàng. Tiêu Diêu Thiên
Tôn, Thần Thú... hiện lên, lạc ấn ở trên đó càng hiển lộ uy thế vô thượng của
nó.
- Ta sống đến hiện giờ là đánh giết đi ra, mà
không phải đe dọa mà được! Cái đỉnh của ta đã rất nhiều năm chưa uống thêm máu
của chí tôn, hôm nay cứ thống khoái chém giết một hồi!
Lời nói này vang vang hữu lực, chấn động khắp
tinh hải, truyền ra ngoài chiến trường thần thoại, các chủng tộc đại chí cường
khắp vũ trụ đều sợ run, bọn họ vẫn luôn chú ý theo dối trận quyết chiến diệt thế
này, đáng tiếc cũng không dám tới gần, không biết diễn biến ra sao, lúc này rốt
cục nghe được thanh âm.
“Ầm” một tiếng, bốn đại vùng cấm khép lại, lục
hợp đều bị ngãn chặn, làm cho nơi này trở thành một chiến trường vùng cấm rộng
lớn.
- Đẻ người trong vùng cấm liên thủ, tuy rằng
ngươi không phải là người thứ nhất, nhưng cũng không đon giản, đáng để kiêu ngạo!
Mặc dù là trong Thần chiến sử huy hoàng nhất cùng sẽ có chỗ đứng nhỏ nhoi của
ngươi!
Bốn đại chí tôn ai nấy đều tự đại biếu một
vùng cấm, chuẩn bị sung túc, thề quyết phải giết chết Diệp Phàm.
- Ta thật sự rất ngạc nhiên, Thượng Thương
cũng chính cái gọi là vùng cấm Táng Thiên Đảo này đến tột cùng có lai lịch thần
bí gì?
Ai cũng không nghĩ tới, đại chiến sắp mở màn
Diệp Phàm lại đột ngột nói ra một câu nói như vậy. Không phải âu lo vì sinh tử
của mình, mà lại muốn tìm hiểu bí mặt.
- Nó lâu dài đến không người nào biết!
Đại Bằng Hoàng lạnh lùng nói ra.
Táng Thiên Đảo là một địa phương thần bí, ngay
cả là chí tôn của các đại vùng cấm cũng không nói rõ, bởi vì thời điểm đám người
Đại Bằng Hoàng nhập chủ ở trong này đến nay vẫn chưa tìm được thứ gì.
Chỉ là biết, nó có lịch sử năm tháng lâu dài,
từng trải qua vô số đại kiếp nạn muôn đời, giống như là vùng đất thần mai táng
trời xanh, tuy nhiên cổ huyệt sớm đã không còn, cái gì cũng không có lưu lại.
Ở địa phương này có một loại khí tức bất hủ,
hoặc giả có thể làm cho tốc độ thời gian chảy chậm lại, hoặc có thể nói là có một
loại khí tức trường sinh, có thể cấp sinh cơ cho người, không đến mức quá sớm
suy bại.
Hình dáng Thần địa vô thượng này tự nhiên trở
thành bảo địa cần yếu nhất của chí tôn, hóa thành một đại cấm địa Sinh Mệnh.
Những điều này chính là Diệp Phàm từ một số
người khác hiểu biết được một ít, cụ thể bí tân thì không biết, vì vậy lúc này
muốn hỏi rõ ràng đến tột cùng. Đáng tiếc bốn đại chí tôn cũng không sáng tô, vả
lại cho dù có biết cũng lưỡi nói với hắn.
- Sát!
Hiện tại giết hắn mới là trọng yếu, Đại Bằng
Hoàng rống to một tiếng, Hoàng Kim Tiên trong tay xẹt qua Táng Thiên Đảo bổ thẳng
xuống muốn chém Diệp Phàm.
- Thực cho là ta sợ các ngươi sao? Chinh chiến
đến cuối cùng Thạch Hoàng, Thần Thú, Tiêu Diêu Thiên Tôn... chính là kết cục của
các ngươi, tất cả ta đều giết chết!
Diệp Phàm cũng rống to.
Hắn khí phách có một không hai! Đầu đầy tóc
dài màu đen bay tung hỗn loạn, hình dạng như một Ma Thần. Thiên Đế Quyền đã
cách thời gian nhiều năm tái hiện ở nhân gian đánh tới hướng Bằng Hoàng, cứng
chọi cứng với Hoàng Kim Tiên.
Bốn đại cao thủ đều ra tay? Thần Khư? Cổ Quáng
Thái Sơ? Tiên Lăng Mộ? Táng
Thiên Đảo đồng loạt chấn động, phù văn vô tận,
lan tràn mà ra, che phủ cả vũ trụ này.
Mỗi người đều dựng thân ở một phương vị, đứng ở
chủ chiến trường của mình. Bọn họ đối với vùng cấm của mình đều rất quen thuộc,
những trận văn kia có thể thêm thành, làm cho bọn họ cường đại hơn, mà lại sẽ
làm Diệp Phàm bị thương tổn nhiều hơn.
Lần này vì để đánh chết Diệp Phàm, bọn họ dụng
tâm mười phần!
- Các ngươi nghĩ như vậy là có thể giết chết
ta sao? Những địa phương này ta cùng không phải chưa từng đi qua!
Diệp Phàm đỉnh đầu treo Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh,
diễn biến Thiên Đế Quyền, đánh ra bốn phương, như Thiên Đế đến trái đất, thần
quang ức vạn trượng, dùng cứng chọi cứng với vùng cấm.
- Hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi
ngờ!
Thi Hoàng siương cung, như trước là không có
mũi tên, nhưng sát khí lại mênh mông mà ra. Ngay khoảnh khắc dây cung buông ra,
mi tâm Diệp Phàm như bị đao cắt. Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hạ xuống, ngăn chặn mũi
tên vô hình trước mi tâm hắn, tiếp sau đó vận chuyển bí quyết chữ “Hành”, hắn
trực tiếp liền xung phong ào tới, tiến vào vùng cấm Thái Sơ muốn giết Thi
Hoàng.
Thế nhưng, loại khí tức tim đập nhanh xuất hiện
từ trước, lại xuất hiện. Hắn dường như nhìn thấy cảnh tượng thây chất thành núi
máu chảy thành sông, tiên nhân ngã xuống, trước mắt là một màu đỏ thẫm.
Cùng lúc đó, một luồng kiếm khí sắc bén tuyệt
thế bắn ra, bay về phía Diệp Phàm, hắn cực nhanh rút lui, nhưng dù vậy đầu vai
vẫn là bay lên một đóa hoa máu bắn tung toé.
Ngay sau đó, khí tức nơi đây hoàn toàn biến đổi,
hoàn toàn không giống trước: sát khí tận xương, khí tức thảm thiết cuồn cuộn
mãnh liệt, trong thiên địa một màu máu đỏ, mùi máu tanh ập vào mũi.
Ngay cả bốn đại vùng cấm đều giống nhau, tất cả
đều bị nhuộm thành màu máu, màn sương máu mênh mông lưu chuyển, phi thường kinh
người, sát khí ngập trời, sát kiếp vô lượng!
Ở trên các phương vị bất đồng, có bốn thanh
sát kiếm treo lơ lửng, cả vật thể có màu đỏ sậm, lưu động tản ra sát khí đáng sợ
kinh người, khiến chí tôn đều hết hồn.
Trên thân mỗi một thanh sát kiếm đều có dấu ấn
mơ hồ, ghi lại cảnh đồ sát tiên đáng sợ, cái loại khí tức này lan tràn ra, lạnh
giá đến tận trong khung xương của chí tôn.
Diệp Phàm giật mình rìing mình một cái, hắn nhận
ra đây là thứ gì: chính là bốn thanh sát kiếm thời đại thần thoại của Linh Bảo
Thiên Tôn, trảm tiên sát đế, không chỗ nào không phá!
Trước đó hắn có cảm giác loại tim đập nhanh
này chính vì bốn thanh Tiên kiếm ngủ đông, chúng nó là hung khí khủng bố nhất
trên thế gian, tạo ra huyết kiếp khôn cùng, vạn kiếp không bị hủy diệt, kế thừa
cho tới hôm nay.
- Tương truyền, đây là hung khí từng tắm máu
tiên, hôm nay bốn người chúng ta cùng với chúng đến để chôn vùi ngươi. Ngươi
cũng có thể xem như ngạo thị nhân gian rồi!
Tiên Mỗ nói lạnh như băng.
Diệp Phàm không nói gì, mà là ngẩng đầu nhìn
lên bầu trời, nơi đó có một tấm Trận đồ chậm rãi chuyển động, sương mù hỗn độn,
pháp tắc đại đạo lan rộng, che khuất khắp chiến trường thần thoại.
Thứ này làm cho tròng mắt trong hốc mắt hắn gấp
gáp co rút lại, Sát trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn cũng xuất hiện, tuyệt địa đã
thành!
Nếu có Bàng Bác ở chỗ này, nhất định hắn sẽ cả
kinh kêu lên, Tru Tiên Tứ Kiếm và Trận đồ của Thông Thiên giáo chủ tập trung một
chỗ là thiên hạ vô địch, ai có thể chống đỡ?
Trong lòng Diệp Phàm tuy không có ý nghĩ Thông
Thiên giáo chủ này, nhưng cũng biết thật sự không sai biệt lấm: sát trận của
Linh Bảo Thiên Tôn di lưu lại có thể được xưng là đệ nhất cổ kim.
Bởi vì Linh Bảo Thiên Tôn khai sáng bí chữ “Trớ”,
trình độ trận pháp của hắn thế gian không thể tìm ra người thứ hai sánh bằng.
Tinh hoa cả đời hắn đều lưu lại trong Sát trận đồ, cộng thêm bốn thanh sát kiếm
truyền thuyết từng uống máu tiên, thiên hạ vô song.
Tục truyền, chỉ cần kiếm trận đầy đủ, và lại
do Đại đế chủ trì, tuyệt đối có thể giết chết chí tôn Hoàng Đạo đỉnh phong!
Mà hiện tại, lại là bốn vị chí tôn chủ trì tòa
sát trận đệ nhất cổ kim này, ai có thể phá giải? BỊ nhốt trong đó, có nói là kết
cục hẳn phải chết cũng không sai biệt lắm.
Đây là một hồi nguy cơ lớn lao, Diệp Phàm bị hàm
trong trận, gặp phải trường kiếp nạn đáng sợ nhất từ khi xuất thể tới nay, sơ
suất một cái sẽ hình thần câu diệt.
- Mấy năm nay, các ngươi thật đúng là nhọc
lòng mà! Che đậy thiên cơ, vận chuyển tạo hóa, luôn luôn tìm bốn thanh kiếm và
Trận đồ, cuối cùng lấy tới tay!
Diệp Phàm than nhẹ.
Khó trách cấm địa Sinh Mệnh đợi cho tới hôm
nay mới tự tin ra tay như vậy. Mới đây không lâu bọn họ tìm được đồng thời tế
luyện xong một thanh Tiên kiếm sau cùng, rốt cục không còn chỗ nào cố kỵ.
- Ngươi cùng cho người tìm kiếm, nhưng sao có
thể so với chúng ta!
Thi Hoàng cười lạnh.
Nhiều năm qua, đích xác Diệp Phàm cùng chuẩn bị
các loại ở sau, trong đó ý cùng muốn thu lấy bốn thanh Tiên kiếm cùng với Trận
đồ này, nhưng thủy chung không tìm thấy được.
- Đây là kết cục của ngươi! Thực nghĩ mình là
vô địch thiên hạ sao, muốn là địch với vùng cấm, giống nhau khó thoát khỏi kết
cục ngã xuống, quá khứ không thu thập ngươi, chính là lưỡi động tới ngươi!
Linh Hoàng gào rống, thúc dục Tiên kiếm, một
luồng huyết quang lập tức bay vụt tới, chém về phía Diệp Phàm.
- Sát!
Ba đại chí tôn khác cũng đồng thời ra tay, bốn
thanh Tiên kiếm đều chấn ra, ngàn vạn luồng kiếm quang hỗn độn bổ tới, mà còn
có huyết quang đầy trời, bao phủ toàn bộ nơi đây.
Đây là đòn tuyệt sát, dù là anh hùng phi thường
cùng không ngăn được.
Cái đỉnh chìm nổi trên đầu Diệp Phàm kêu vang
“keng keng...”, bị vạn kiếm chém trúng vết thương lớp lớp. Ở trong sát trận đệ
nhất cổ kim này nó sập phải đòn nghiêm trọng.
Mà nếu không nhờ có lực phòng ngự kinh người của
cái đỉnh này, Diệp Phàm có thể đã bị trúng rất nhiều kiếm thương. Ở trong sát
trận hoàn toàn không thể tránh né, Trận đồ xoay tròn, bốn thanh kiếm phát sáng,
có lực lượng nghịch thiên của Chiến Tiên!
Đây không riêng gì thể hiện của bí chữ “Trớ”,
còn là thể hiện áo nghĩa chung cực của pháp trận mà Linh Bảo Thiên Tôn nghiên cứu
cả đời, hóa thành sát trận mạnh nhất. Vào lúc này khởi động đại sát kiếp.
Diệp Phàm thét lên giận dữ, tạo ra dị tượng, Vạn
Vật Mẫu Khí Đỉnh che thân thể, ở trong sát trận đệ nhất này chống lại, tấn
công, đánh tới hướng một góc, phải phá vỡ sát trận này.
Lúc này, hắn xuất ra hết các loại bí pháp,
chính bản thân lại có dấu hiệu sắp hóa thành hỗn độn.
Nhưng, giờ khắc này bốn đại chí tôn quyết tâm
muốn giết hắn, dùng hết khả năng có được vận chuyển đại trận. Vả lại binh khí của
riêng họ cũng đều phân biệt treo ở trên cửa trận, kết hợp với tứ kiếm, làm cho
sát trận này uy lực tăng vọt!
Ngoài ra, lạc ấn của bốn đại vùng cấm lưu lại,
đúng lúc này đều sống lại, hóa thành bốn tòa đại trận, mơ hồ có dấu hiệu cộng
minh với Trận đồ kia, cùng nhau nghiền ép tới phía trước.
Cục thế hẳn phải chết, khó giải!
Sát trận đệ nhất do bốn đại chí tôn thăng hoa
chủ trì, thân đang ở trong trận bất kể như thế nào củng không phá giải được.
Diệp Phàm rơi vào tình thế nguy hiểm nhất từ
khi xuất thế tới nay, chưa bao giờ hắn bị động như vậy, muốn hóa giải đều không
được, đây không phải là khả năng của con người có được.
“Keng!”
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh bị xuỵên thủng, “phù” một
tiếng, trên người hắn xuất hiện một cái lỗ máu. Đây là đệ nhất sát, kế tiếp
chính là công kích tới như mưa rền gió dữ.
Quả nhiên, Trận đồ chuyển động, do bốn chí tôn
chủ trì, khí tức càng ngày càng cường thịnh, tiên quang bay vụt, sát kiếp vô lượng,
ai cũng không thể hóa giải và chống lại.
Mặc cho Diệp Phàm thần thỏng quàng đại, ở
trong trận cũng là máu bắn tung toé. Ngay khoảnh khắc cái đỉnh bị phá vỡ, hắn
trực diện với sát trận đệ nhất, liên tục bị trúng mấy chục luồng kiếm quang hỗn
độn.
Máu loàng nhiễm đỏ đại trận, Diệp Phàm tuy có
năng lực thông thiên động địa, nhưng như trước là một cây cột chẳng chống vừng
nhà! Đây là không phải sức người có khả năng chống lại!
Nhiều chí tôn như vậy chủ trì sát trận đệ nhất
cổ kim, bất cứ người nào đơn độc một mình tới đây đều vô dụng, khó mà đối
kháng!
- Ha ha ha...
Tiên Mỗ cười to, nhưng con ngươi lại càng ngày
càng lạnh như băng, nói:
- Ở trong dạng sát kiếp này, nếu ngươi vẫn còn
có thể sống sót, thì thật sự là nghịch thiên rồi!
- Ta không chỉ phải nghịch thiên, mà còn muốn
chém chết toàn bộ các ngươi!
Diệp Phàm gào to.