Thái Hoàng ngã xuống, chết trận ở trên Tiên lộ,
đúng là thảm thiết như vậy, quả thực chấn động lòng người.
Trong cảm nhận của người đời, hai chữ Đại đế nặng
như núi, không có chuyện gì họ không làm được, không có đối thủ nào họ không
đánh bại, là danh xưng vô địch.
Thể nhưng chính người như vậy đã chết, tan
xương nát thịt, thật khiến người ta rúng động.
Cuối cùng Diệp Phàm nhìn thoáng qua những máu
Đế, mảnh xương trắng, cùng với thịt nát phát sáng, rời nơi đây đi ra lại chiến
trường bên ngoài, muốn dò xem đến tột cùng.
Ở trước quầng lửa màu đỏ sậm, các vị Đại Thánh
kia còn chưa tản đi, vẫn còn dừng chân tại chỗ quan sát cẩn thận.
Diệp Phàm cùng Hồn Thác trước sau đi ra, khiến
bọn họ lộ ra dị sắc, muốn hỏi kết quả nhưng không có giao tỉnh gì, vả lại đều
vô cùng kiêng kị. Dù sao hai người này đều có nắm giữ binh khí Đế.
Chỉ có một lão tộc trtrởng Cổ tộc tiến lên hỏi
Hồn Thác, sau khi giản yếu biết được một ít tình huống, không khỏi thần sắc đại
biến.
Rốt cục, đi vào khu chiến trường cổ, từng các
thân ảnh mơ hồ đều là lạc ấn của anh linh cổ đại, thiên quân vạn mã tấn công,
tuyệt thế khiếp người.
Mặc dù địa phương này có thể đi xuyên qua,
nhưng cũng phải có ý thức tránh đi những lạc ấn cường đại, bằng không hơn phân
nửa sẽ có phiền toái lớn.
Càng không nói đến muốn tìm kiếm tiếng gào khủng
bố kia, đạo lạc ấn này tuyệt đối là kinh thế, tất nhiên là một nhân vật cấp Đại
đế lưu lại, khắc vào nơi đây không thể xóa nhòa.
Từng mảng đất khô càn, núi sông vỡ nát, trận
văn tổn hại ảm đạm, thấy thế nào đều là một vùng đất bị hủy diệt, bị đánh nổ
tung trở thành một mảng thế giới không trọn vẹn.
Diệp Phàm, Hồn Thác cùng với các Đại Thánh
khác tới nơi này cẩn thận tìm kiếm, sau đó kinh sợ một trận: bọn họ gặp được
không ít tinh thạch mà Thánh nhân bình thường cũng không cách nào di chuyển nổi.
- Đây là tinh tú chân chính a, bị người tùy
tay chộp lấy luyện hóa trở thành pháp bảo, bị đánh cho tàn phế rồi!
Hồn Thác than nhẹ.
Trên mặt đất có rất nhiều tinh thạch, bằng cỡ
nắm tay chìm nổi trong một ít trận văn, chớp động ánh sáng mờ nhạt, rúng động
lòng người.
Nếu có thể giải trừ pháp thuật phong ấn, những
thứ này sẽ lập tức biến thành từng viên đại tinh. Thật giống như một mảnh vỏm
trời bị đánh nổ tung, toàn bộ rơi xuống nằm ở nơi đây.
- Bất Tử Thiên Hoàng...
Tiếng gào phẫn nộ rốt cục lại xuất hiện, Diệp
Phàm và Hồn Thác trên đầu đều treo lơ lửng binh khí Đế bảo vệ bản thân mình, đội
áp lực lớn lao đi tới trước, nhất định phải tìm hiểu chân tướng.
Đó là một thân ảnh hùng vĩ, tuy rằng rất mơ hồ
nhưng lại ép hai người phải hít thở không thông. Tuy rằng đây chỉ là một đạo lạc
ấn không trọn vẹn, nhưng giống như chín tầng trời đè ép xuống làm cho hồ lô màu
xanh đen và cái đỉnh đồng xanh đều lay động một trận.
- Cái gì, người này là...
Diệp Phàm ngẩn ra, tuy rằng chỉ thấy được một
bóng dáng mơ hồ, nhưng cũng không giống như một nhân loại, khí phách ngập trời
như vậy, cái thế tuyệt luân như vậy.
- Đấu Chiến Thánh Hoàng!
Hồn Thác Đại Thánh cả kinh kêu lên, lão là người
thuộc cuối thời kì thái cổ, từng yết kiến Thánh Hoàng cái thế, còn từng bị
Thánh Hoàng một tay ép xuống, từng được chỉ điếm cho, sao có thể không nhận ra?
Thân ảnh hùng vĩ, có thể hái xuống tinh tú
trên trời, chỉ là nhoáng lên một cái rồi biến mất. Dù sao đây là một đạo tàn niệm,
mà không phải hư thể hay hóa thân.
Sự tình càng ngày càng phức tạp, không ngờ Đấu
Chiến Thánh Hoàng cũng tới đây!
Tiếng rống giận trước kia không phải là Thái
Hoàng phát ra, mà là Đấu Chiến Thánh Hoàng phát hiện gì đó, lúc này tức giận khiến
trách Bất Tử Thiên Hoàng.
Ngày xưa, trong thế giới Tiên Phủ rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì? Lớp lớp sương mù che chắn, nếu nghiên cứu tỉ mỉ cũng chỉ có
thể nói: có liên quan với con đường thành tiên, nơi này từng là một địa điếm
chính xác.
Diệp Phàm chau mày, cũng không phải tiếng rống
giận dữ của Thái Hoàng, mà là tiếng của phụ thân hầu tử. Điều này càng khó có
thể suy đoán, và hoàn toàn không phải là mọi chuyện xảy ra như trong tưởng tượng.
- Cái chết của Thái Hoàng hẳn không có quan hệ
với Bất Tử Thiên Hoàng!
Hồn Thác Đại Thánh lên tiếng, thở phào một
hơi! Vừa rồi lão cũng có điều hoài nghi, nhưng không hy vọng Thần minh tối cao
trong lòng từng có vết nhơ bực này.
Hiện tại xem ra, cái chết của Thái Hoàng hơn
phân nửa là tự mình ngã xuống trước con đường thành tiên, máu đổ tại đương trường,
chưa có thể đi vào Tiên vực đã tan xương nát thịt mà chết.
Nhưng Diệp Phàm lại chau mày, dù sao hắn vẫn cảm
thấy sự tình không phải đơn giản như vậy.
Trong thời gian phụ thân của Hầu tử còn tại thế,
cũng giống như người Cổ tộc bình thường rất là tôn sùng Bất Tử Thiên Hoàng,
nhưng cuối cùng lại lật đổ đàn tràng của Bất Tử Thiên Hoàng, hoàn toàn quyết liệt.
Đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, người ngoài
không thể nào biết được.
Thẳng cho tới hôm nay, Diệp Phàm ở trong này
nhìn thấy lạc ấn không trọn vẹn này, mới có điều giật mình, có lẽ có liên quan
với con đường thành tiên này chăng!
Bất Tử Thiên Hoàng ở địa phương này có tính kế,
chắc chắn là để Đấu Chiến Thánh Hoàng phát hiện điều gì đó, vì vậy sau khi trở
về đã lật đổ đàn tràng của hắn, đập bể thần tượng của hắn.
Hơn nữa, nhất định là chuyện đại sự khó lường.
Bằng không, với thân phận của Đấu Chiến Thánh Hoàng lúc ấy mà nói, sẽ không
dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy đối xử.
Trăm vạn năm sau, Thái Hoàng cũng tới đây, vẫn
như cũ là vì thành tiên, nhưng một địa điếm sao có thể lại liên tục mấy lần trở
thành địa điếm chính xác chứ? Không phải có người làm nhân tố thiết đặt một cái
bố cục, dẫn tới Thái Hoàng buông xuống chứ? Nơi đây thật sự quá đặc thù.
- Nếu thật sự có liên quan với Bất Tử Thiên
Hoàng, vậy thì ông ấy chính là một người đáng sợ nhất, xuyên qua mấy trăm vạn
năm mà không chết, có thể trước sau tính kế hai vị Đại đế, thật sự quá khủng bố!
Búp bê gốm sứ chớp chớp đô mắt to, có chút hơi
sợ nói.
Hồn Thác chau mày, phía sau lão tộc trtrởng Cổ
tộc thực không thích nghe, trừng mắt nhìn lại đây, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt
lạnh như băng của Diệp Phàm lại không thể không chuyển mặt qua chỗ khác.
Thế giới Tiên Phủ khó bề phân biệt, chân tướng
không thể tra xét là cái gì, dù sao sự tình quá mức lâu dài, Đại đế cổ đều đã
thay đổi bao nhiêu đời rồi.
Diệp Phàm quay lại chỗ thân thể Đế vỡ vụn, ở
bên ngoài nhìn chằm chằm những máu thịt kia, nhìn bàn tay duy nhất không bị hủy
diệt kia, hắn không khỏi chau mày.
Bàn tay kia trong suốt như ngọc, ở chỗ lòng
bàn tay nếu quan sát cẩn thận phía trên mu bàn tay có một ít nếp nhăn, cũng
không có toàn bộ duy trì ở trạng thái trẻ tuổi.
Hiển nhiên, ở thời điếm đó Thái Hoàng đã rất
già nua, tới lúc tuổi già rồi. Nếu nói là tuổi già sức yếu, cuối cùng là nguyên
nhân thất bại trong gang tấc, ngã xuống trên con đường thành tiên đủ để nói rõ
quá khứ.
Cuối cùng, Diệp Phàm giản mở tâm lòng, cần gì
phải ưu phiền, không nhất thiết phải...
Trên thực tế, từ trong đó quy kết ra mấy cái
tin tức hữu dụng như vậy là đủ rồi. Một là Bất Tử Thiên Hoàng chưa chết ở trong
Tử Sơn đã tới nơi đây, hai là phụ thân của hầu tử cũng đã tới đây, nhìn thấu điều
gì đó, phản đối Bất Tử Thiên Hoàng, ba là Thái Hoàng tới đây xông phá cửa quan,
ngã xuống trong vũng máu, chết trên Tiên lộ.
Mặc kệ nói như thế nào, địa phương này ở kiếp
này đã là vô dụng, hỗn độn đã cắt đứt con đường phía trước, Tiên lộ vỡ nát.
Cả thế giới Tiên Phủ này không còn có gì đáng
để tìm tòi nghiên cứu nữa! Đối với Diệp Phàm mà nói, có thể hạ xuống màn che.
Cuối cùng hắn lại dùng mật địa thăm dò rõ ràng thế giới này.
- Đáng tiếc, một thế hệ Đại đế Nhân tộc nhưng
lại rơi vào kết cục như vậy, vì thành tiên, chết không toàn thây!
Diệp Phàm thở dài.
Thế gian rốt cuộc có tiên hay không, tới ngày
nay vẫn khiến người ta hoài nghi nghiêm trọng! Xưa nay vốn không có một chứng
minh thành công chân chính nào! Thiên Tôn, Cổ Hoàng, Đại đế cường đại nhất đều
gần như thất bại, chưa bao giờ có một chứng cớ thực tế vô cùng xác thực.
Tiên, quá mức mờ ảo, quá xa vời, khiến Đại đế
đều phải uổng phí cả đời, rồi chỉ lưu lại tiếc nuối và bi thương!
- Đạo hữu có tham gia thịnh hội không lâu sau
hay không?
Khi rời vùng cấm địa, Hồn Thác Đại Thánh hỏi.
- Thịnh hội gì?
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi lại. Vừa trở về không
bao lâu, chưa từng chú ý nhiều, vì vậy chưa nghe nói có đại hội gì.
- Thịnh hội vạn tộc!
Hồn Thác Đại Thánh đáp.
Diệp Phàm lập tức ngẩn ra, do nhớ rõ thịnh hội
vạn tộc ở Dao Trì ngày xưa. Lần đó thật đúng là gió nổi mây phun: Nhân tộc và Cổ
tộc tiến hành một trường so tay nghề kinh tâm động phách.
Hồn Thác Đại Thánh nói:
- Kiếp này, con đường thành tiên chân chính sắp
sửa xuất hiện, mà Bắc Đẩu cũng càng ngày càng rối loạn, chinh chiến không ngừng,
nên chư Thánh quyết hợp lại định ra chương trình cho sau này!
Thế gian có lời đồn đãi, kiếp này sẽ không giống
như ngày xưa, Hoàng của thái cổ cùng Đại đế của Nhân tộc đều phỏng đoán: Trong
thiên địa có thể sẽ tự nứt ra một đạo tiên môn, nối thông tới Tiên vực, nhưng
thời gian có hạn. Vì vậy tất nhiên sẽ vì chuyện này đánh giết nhau đổ máu thành
biến, thi thể hài cốt chất thành núi.
Bắc Đẩu chú định sẽ trở thành trung tâm gió lốc
của toàn vũ trụ, không tránh được tranh đấu, nhưng không thể vì vậy mà vẫn luôn
đại loạn, các tộc sẽ thương lượng định ra một ít quy tắc.
- Đến lúc đó sẽ đi tới một chuyến!
Diệp Phàm gật gật đầu, từ đó chia tay cùng vị
Thần xui xẻo này.
Khi trở lại Kỳ Sĩ Phủ, búp bê gốm sứ cùng mấy người
trẻ tuổi vô cùng hưng phấn, hành đại lễ với Diệp Phàm, biểu đạt tỉnh cảm cảm
kích. Hôm nay trải qua hết thảy, với bọn họ mà nói rất thần bí, đi chung cùng Đại
Thánh, gặp được thi thể hài cốt Đại đế cổ... điều này ở quá khứ có muốn cũng
không dám tưởng tượng, ngày nay lại cùng được đi thăm dò.
Lệch về phía bắc bộ Trung Vực là Hắc Ám Thành,
là một địa phương xưa nay không cường giả nào không chau mày và kinh hãi.
Tây Hoàng Mẫu thường lui tới qua, Thánh thể đại
thành đã tới, Hư Không Đại đế từng tọa trấn, Vô Thủy Đại đế từng buông xuống...
đó là đại biếu một người lại một người chí tôn Cực Đạo.
Tòa thành này rất đặc biệt, mấy lần náo động hắc
ám, nơi này tất nhiên đều đã trở thành trung tâm gió lốc.
Bởi vì, nơi này cách Bất Tử Sơn không xa lắm,
khoảng cách Thánh Nhai kia cũng không gần không xa, là một tòa cổ thành ở thời
đại náo động phải đối mặt với Cấm địa Sinh Mệnh.
Trong đó một vị Thánh thể đại thành huyết chiến
với Bất Tử Sơn, chinh phạt cả đời, cuối cùng lúc tuổi già máu nhuộm Thánh Nhai.
Ở thời đại tráng niên hắn đã từng trấn thủ ở Hắc Ám Thành, cũng không biết đã bình
định bao nhiêu náo động.
Hư Không Đại đế, lại huyết chiến trong các đại
vùng cấm. Trận chiến đặc biệt tàn khốc nhất cuối cùng ở Bất Tử Sơn.
Vô Thủy Đại đế cũng từng ở đây cường thế ra
tay, từng đánh chết chí tôn của niên đại hắc ám, lại từng trấn phong một đầu sỏ
vạn cổ khó được vừa xuất hiện, ngày nay Phong Thần Bảng của hắn luyện hóa vẫn
còn đặt trên Thánh Nhai.
Hắc Ám Thành, không hề nghi ngờ là đệ nhất
thành ở Trung Vực, lai lịch quá lớn, có được truyền thuyết bất hủ, danh chấn lục
hợp bát hoang.
Những ngày gần đây, Hắc Ám Thành rất không yên
tĩnh, bởi vì sắp có một thịnh hội tổ chức tại đây. Đến lúc đó Nhân tộc, thái cổ
các đại chủ tộc ở Bắc Đẩu, cùng với các chư thánh Vực ngoại sẽ xuất hiện.
Đây là một thịnh hội xứng với cái tên vạn tộc.
Không còn là toàn bộ thuộc về Bắc Đẩu, mà là đến từ các nơi trong vũ trụ. Tất cả
các chủng tộc cường thế xuất hiện trên viên cổ tinh này đều sẽ có người tham dự.
Ngay tại mấy ngày gần đây, thỉnh thoảng có cường
giả tới trước, khiến cho nơi đây gió nổi mây phun, trở thành tiêu điếm chú ý của
khắp thiên hạ, phàm là cường giả gần như đều đã đến.
- Này, đó là lão tộc trtrởng Hỏa Lân Động!
Nghe nói Cổ Hoàng tử của họ biến mất, đến nay cũng chưa có trở về!
Rất nhiều lão tiền bối thân phận cực cao của Cổ
tộc đều đến đây, có thể nghĩ mà biết thịnh hội lần này được coi trọng biết bao!
- Ồ! Đó là Khương Dật Phi Thánh chủ Khương Tộc,
hắn cũng đến đây rồi. Ở bên ngoài có lời đồn đãi nói hắn có thể là con của Hằng
Vũ Đại đế, thân phận trước kia là giả!
- Không có khả năng, chính là tung tin vịt!
Trên đường phố, một người trẻ tuổi áo trắng
hơn tuyết, phong thái như ngọc, cưỡi trên lưng một con Hoàng kim thư, không nhiễm
một hạt bụi nhỏ, có một loại siêu nhiên thoát tục. Ở chung quanh hắn, đi theo
không ít kỵ sĩ.
- Phong Hoàng gia chủ Phong tộc Trung Vực đến
đây rồi! Nữ nhân này những năm gần đây thật sự rất kinh diễm, phá giải được câu
đố di kinh trên cổ bi của gia tộc!
- Này! Đúng thật là nàng, nghe nói quá khứ có
chút ân oán với Thánh thể Nhân tộc!
Một nữ nhân đeo mặt ng ngũ sắc, quanh thân lượn
lờ ráng màu, lướt ngang qua không trung, rất nhanh đi xa. Mọi người không dám tới
gần, ở phía sau nàng có một đám cường giả đi theo.
- Ta nhìn thấy gì đây? Một con rùa đen cực lớn
được dùng kiệu khiêng đi, cũng tới tham gia thịnh hội, rốt cuộc có lai lịch gì
mà ghê vậy?!
- Hừ! Đó là Thần thủ hộ của Man tộc Nam Lĩnh! Người
khiêng kiệu đều là một ít cổ thú ngưỡng mộ hắn. Con rùa này ở thời điếm thiên địa
chưa biến đã thành Thánh, ngày nay sâu không lường được!
Mấy ngày qua, Hắc Ám Thành cường giả càng ngày
càng nhiều, Hỏa Tang Cổ tinh, Câu Trần cổ tinh, Thông Thiên cổ tinh... một ít
tinh địa cổ xưa đều có người tới tham gia.
Một trăm mấy chục năm nay, đã có rất nhiều chủng
tộc tinh vực cường đại buông xuống Bắc Đẩu.