Chỗ sâu nhất cấm địa, đây là một mảnh đất khô
càn, gần sát khu vực núi cao đứt đoạn, sông lớn khô héo, đất chết tĩnh mịch,
không có một chút sinh khí.
Mà bên trong lại là một mảng màu đỏ tươi, máu
chảy đầm đia, mảnh xương vụn và từng mảng thịt rơi vãi khắp nơi, nhìn thấy mà
ghê người!
Cái loại máu đỏ tươi sáng này, Thần tính sáng
bóng bất hủ, tuy rằng tinh khí đều tiêu tán không còn nhiều lắm, nhưng vẫn khiến
người ta rúng động, có một loại uy áp đang khuếch tán.
Máu của Đế!
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Hồn Thác và Diệp
Phàm liền hiện ra ba chữ này.
Khắp trung tâm cấm địa đều là một mảng tươi đẹp
thê lương, tản ra hào quang đỏ thắm. Có rất nhiều hố nước, tất cả đều là loại
máu Đế, còn có một số xương trắng cùng với thịt nát lây dính tơ máu, khiến hai người
nhìn thấy hãi hùng khiếp via.
Tràn ngập khí tức chém nguyên thần đoạt hồn
phách, lực lượng cường đại này cũng không phải là chân thật, mà là một loại uy
áp lĩnh vực tinh thần vô hình, càng là người cường đại càng cảm thụ sâu sắc.
Diệp Phàm và Hồn Thác hai người toàn thân máu
huyết sôi trào, xương trán phát ra bảo quang lóng lánh, như là lưng đeo gần cả
trăm viên tinh tú thật lớn, Tiên Thai trong mi tâm như sắp nổ tung.
Tĩnh tâm, ngưng thần, tự khống chế, hai người
bọn họ rất nhanh ổn định tâm cảnh, làm cho chính mình giống như phàm nhân bình
thường, không hề vận dụng nguyên thần cùng thế lực bản thân, không hề chống cự
lại.
Cơn đau xé rách tim gan kia dần dần biến mất,
hai người rốt cục ổn định lại. Loại uy áp nghịch thiên yêu tà phía trước này,
không hề nhằm vào hai người, nhưng lại mâu thuẫn với binh khí Đế.
Bất kể là hồ lô xanh đen hay là cái đỉnh đồng
xanh trên đầu Diệp Phàm, hào quang của chúng đều không giảm, mà càng thêm hừng
hực.
Đám đứa nhỏ búp bê gốm sứ, vừa rồi không hề cảm
nhận được cái loại hung hiếm này, nhưng nhìn thấy Diệp Phàm và Hồn Thác Đại
Thánh như thế, lập tức hiểu được nơi đây nguy cơ vạn trọng!
- Một vị Đại đế đã ngã xuống tại đây, ngay cả
thân thể đều nứt toạt, con đường thành tiên khủng bố như vậy ư? Làm cho một vị
chí tôn cổ đại chết đột ngột!
Diệp Phàm thở dài.
Hồn Thác Đại Thánh lộ vẻ mặt ngưng trọng. Loại
kết cục này thật sự làm cho người ta bị nhiều kích động: chí tôn vô địch muôn đời
nhưng lại cũng có một ngày chết trong ảm đạm, chết thảm ở trên đường đi thông tới
Tiên vực. Quả thật khiến người ta phát lạnh.
Không có đầu, không có mặt, nhìn không ra hình
dáng, Đế cổ hoàn toàn nổ tung tan xương nát thịt, máu chảy đầm đia, nở rộ màu đỏ
tươi, khiến người ta phát khiếp.
Trong những mảnh thi thể này, duy nhất còn giữ
được hoàn hảo chính là một bàn tay phải, ôn nhuận như ngọc, có được một loại lực
lượng thần tính đáng sợ, nếu như bổ trúng ai, dù là Chuẩn để cũng phải hình thần
câu diệt.
Đáng tiếc, ngày nay chỉ có thể lẳng lặng nằm ở
phía trước, hết thảy đều đã kết thúc, Đại đế cổ xông vào Tiên lộ thất bại, vong
mạng đạo tiêu.
Đây là kết cục trên con đường thành tiên, một
vị chí tôn cổ đại kết thúc trong bi thương!
Diệp Phàm từng nghe được không ít truyền thuyết,
mà điều chứng kiến trước mắt cũng là một màn bi thảm nhất trên con đường thành
tiên. Một vị cấp Đại đế trực tiếp vỡ nát, điều này thảm thiết biết bao?!
Đi tiếp tới phía trước, sương mù hỗn độn cắt đứt
cả vùng tiểu thế giới, chứng tỏ con đường thành tiên bị đánh nát, dừng lại tại
đây.
Người này xông vào của quan thất bại, mà chết
trong ảm đạm.
- Người này là ai, chẳng lẽ là Bất Tử Thiên
Hoàng sao?
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Hồn Thác Đại Thánh lập tức nhảy dựng trong
lòng: Cái tên hiệu này đối với vạn tộc Thái cổ mà nói là chí cao vô thượng,
ngay cả năm tháng đã trôi qua muôn đời cũng là Thần minh tối cao trong lòng rất
nhiều Cổ tộc.
Trong rất nhiều đại tộc, cho tới nay đều có một
truyền thuyết: Bất Tử Thiên Hoàng rất có thể chưa chết, đã thành tiên!
Trên thực tế, điều đó hoàn toàn không thể khảo
chứng, có lẽ là mọi người lễ kính đối với Thần minh tối cao trong lòng, từ đó
gia dĩ suy diễn ra thần thoại và vinh quang. Còn chân tướng như thế nào, không người
nào biết được.
- Không có khả năng là Bất Tử Thần Minh! Ngài
là vô địch trên thế gian, dù là bước trên Tiên lộ cũng sẽ không bại, được xưng
là “bất tử”. Đạo quan này không thể làm ngài ấy ngã xuống được!
Hồn Thác lắc đầu, không chấp nhận cách nói
này.
- Hắn đã tới nơi đây, chôn xuống quan tài, lưu
lại một tấm da, thân thể và xương cốt đều không thấy, chẳng lẽ không đúng là hắn
sao?
Diệp Phàm híp hai mắt bắn ra tinh quang bốn phía.
Trên thực tế, trong lòng hắn cũng không tin là
Bất Tử Thiên Hoàng, bởi vì ở bên ngoài phiến chiến trường kia hắn cũng nghe được
tiếng một người khác rống to, dường như là vị Bất Tử Thần Minh kia chiếm ưu thế.
- Trên thế gian này, cùng thời đại có thể có
hai Đế cùng tồn tại không?
Diệp Phàm hỏi.
Hồn Thác lắc đầu, ở trong nhận thức của lão dường
như không có, nhưng nghĩ đến thời đại Đế Tôn, lão lại có chút do dự: đó là một
thời đại thế phức tạp, nghe nói có thể có chí tôn cùng cấp cùng tồn tại, tuy
nhiên cũng không có chứng cớ.
Hai người đi vòng quanh khu vực vỡ nát này,
quan sát máu và xương trắng nhìn thấy mà ghê người kia. Thân thể Đế đã vỡ nát, vì
vậy một thân tinh hoa chảy xuôi không còn nhiều lắm, nhưng vẫn như cũ chấn khiếp
tâm hồn hai người.
Đương nhiên, chính yếu chính là uy áp trên
tinh thần, người càng cường đại phải chịu ảnh htrởng càng lớn, làm cho lòng người
rúng động run chân.
- Ở trên con đường thành tiên đánh tới đây, dường
như người này sắp đi vào được. Đáng tiếc cuối cùng thất bại trong gang tấc, chết
thảm như thế!
- Người này đến đây không đúng thời điếm, đây
là hắn muốn dùng tu vi ngạo thế mạnh mẽ xông vào, chú định phải thất bại rồi!
Hai người bàn luận có ý muốn lấy ra một mảnh
xương Đế, bởi vì dù tinh khí sắp tan hết, đó cũng là tiên liệu hiếm thấy trên
thế gian. Nhưng cũng không thể hành động, bởi vì chỗ máu và xương cốt phát
sáng, có trận văn Đại đế đan xen nhau, đến nay chưa bị tan biến.
- Hu hu...
Đột nhiên, tiếng khóc nức nở truyền vào trong
tai bọn họ, nghe ra thực vô cùng bi thảm, thê lương. Có người đang khóc than ở
ngay phía trước, nghe thanh âm cũng không nhỏ tuổi lắm.
Địa phương này có Đế văn lấp lánh, tuy rằng
không có lan tràn rộng ra, nhưng cũng có thể làm không gian vặn vẹo, vì vậy có
thể quấy nhiễu tai nghe mắt nhìn của mọi người.
Mới đầu, Diệp Phàm cùng Hồn Thác còn tưởng rằng
là lạc ấn của vị cổ đại nào đó chưa bị làm tan biến, vẫn không cho là thật.
Nhưng khi tiếp tục đi tới hơn mười dặm, liền cảm nhận được một cổ Đế uy, lúc
này mới cả kinh.
Ở trong một mảng khe núi, có một thân ảnh mơ hồ
đang khóc lóc đau thương, quỳ lạy về hướng chỗ máu thịt ở trung tâm. Mà ở trên
đầu thân ảnh đó có một thanh long kiếm bắn ra hào quang bốn phía, rực rỡ loá mắt,
không ngừng gào rú.
Thái Hoàng Kiếm!
Đây là chí bảo của Đại Hạ hoàng tộc Trung
Châu, là người khai sáng đã lưu lại.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, người này tất
nhiên đến từ Thần triều bất hủ.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động mạnh, Hồn Thác cũng
ngay khoảnh khắc hiểu rõ, hiện tại hết thảy đều tra ra manh mối: người chết ở
trung tâm chiến trường chính là Thái Hoàng, là người khai sáng Đại Hạ Thần triều.
Thái Hoàng bước trên con đường thành tiên, mạnh
mẽ xông phá cửa quan thất bại, thân thể vỡ nát ở chỗ này!
Đây là một Đại Thánh, trên người tản ra một
khí tức suy tàn, thọ nguyên không còn nhiều lắm, không cần nghĩ cũng biết đây
là “nội tình” của Đại Hạ hoàng tộc, ngày nay xuất thế.
Người này có lẽ là con cháu hậu đại của Thái
Hoàng, bằng không sao có thể bi thương như thế! Lão tuổi cao gần đất xa trời!
Lúc này run run đứng lên, khóc lớn vài tiếng, để mặc cho Thái Hoàng Kiếm gào
thét, cuối cùng đi xa.
Hắn vẫn không hề chào hỏi Diệp Phàm và Hồn
Thác, tự mình ra đi.
Không phải mấy vị chí tôn Thái cổ, dĩ nhiên là
Thái Hoàng, lộ ra chân tướng làm cho Diệp Phàm than nhẹ một tiếng, Hồn Thác Đại
Thánh cũng giật mình, một hồi lâu không nói một lời.
về phần mấy người búp bê gốm sứ im thin thít,
trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ nghiêm túc, từng đứa đều nín thở ngưng thần,
yên lặng nghe nhìn.
Diệp Phàm đã biết Thái Hoàng tửng tới đây, bởi
vì một trận chiến năm đó, khi hắn cùng với mọi người đi lên ngọc thai cao vạn
trượng, ở trong quan tài Bất Tử Thiên Hoàng hắn phát hiện có lưu lại Đạo Đồ.
- Không ngờ lại là một kết quả thế này, không
phải Thái Cổ Hoàng, cũng không phải Bất Tử Thiên Hoàng, mà là Thái Hoàng!
Đại đế cổ chết ở nơi đây tràn ngập không cam
lòng, cách đó không xa có máu Đế đang thiêu đốt, đến nay còn chưa tắt, đây là
tàn niệm không cam lòng còn đang phẫn nộ phân tranh.
Thành tiên, xưa nay là hy vọng của biết bao
nhiêu anh kiệt, vốn không có một ghi chép xác thực nói rõ người nào đã thành
tiên.
Đến hiện tại xem ra, tất cả đều là một màn bi
kịch, ngay cả Đế cổ đều thất bại, ngã xuống trong vũng máu trên con đường thành
tiên, lưu lại mối hận lòng.
- Vậy tiếng gào trong chiến trường kia là chuyện
gì xảy ra?
Diệp Phàm lẩm bẩm, mắt nhìn về phía Hồn Thác.
Hiện tại nghĩ đến, tiếng gào kia thật sự rất
khiến người ta sợ hãi, dường như người đó cực kỳ phẫn nộ Bất Tử Thiên Hoàng, là
lớn tiếng khiến trách, tràn ngập hận ý.
Hồn Thác cũng trầm tư, điều này thật quỷ dị.
Rốt cuộc quá khứ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại
có cái loại không cam lòng đến mức lạc ấn thanh âm trong hư không muôn đời, đến
nay cũng không tiêu tán.
Thanh âm đó khủng bố như thế, đến nay vẫn còn,
rất có thể là tiếng quát hận của một nhân vật cấp Đại đế, chẳng lẽ là Thái
Hoàng đã lưu lại hay sao?
Bất cứ người nào xâu chuỗi sự việc trước sau nối
tiếp vào một chỗ, đều không khỏi sẽ sinh ra một ít liên tưởng.
- Thái Hoàng rốt cuộc là chết như thế nào?
Diệp Phàm lộ ra một tia dị sắc.
Hồn Thác Đại Thánh im lặng hồi lâu, có dấu vết
để lại chỉ tới một hướng: rất có thể là Bất Tử Thiên Hoàng ở trong bóng tối ra
tay ầm toán Thái Hoàng.
Nhưng, điều này sao có thể, Bất Tử Thiên Hoàng
là nhân vật ở giai đoạn đầu thời thái cổ, là những năm cuối thời đại thần thoại
cách nay ít nhất mấy trăm vạn năm, mà Thái Hoàng là người của hơn mười vạn năm
trước, hai người như thế nào có thể gặp nhau? Điều này không có đạo lý.
- Bất Tử Thiên Hoàng lão quỷ kia, chẳng lẽ có
thể sống lâu như vậy, như thế nào có thể. Nếu như vậy hắn sẽ không cần thành
tiên, mà bản thân mình đã trường sinh rồi!
Hồn Thác nghe Diệp Phàm nói bất kính nhự vậy,
thật cũng không có phản đối cái gì, chỉ là nhíu mày, còn thật sự suy nghĩ hồi
lâu, ngay cả lão đều cảm giác sợ hãi và quỷ dị.
- Chẳng lẽ nói là Thái Hoàng mạnh mẽ xông phá
cửa quan, trong nháy mắt mở ra con đường thành tiên, bị Bất Tử Thiên Hoàng đánh
lén, cướp lấy quả vị thành tiên của ông ấy?!
Búp bê gốm sứ nhỏ giọng lên tiếng.
Mấy người trẻ tuổi khác đều lộ vẻ mặt hoảng sợ,
việc này cách bọn chúng quá xa, Đại Thánh đối với chúng mà nói cũng không thể
nhìn lên, càng đừng nói là Đại đế, mà lúc này bọn chúng lại nghe được loại bí
tân này.
Đây là một huyết án liên quan đến Đại đế cổ,
khó bề biết rõ đầu đuôi.
Búp bê gốm sứ sau khi nói xong, lại lắc lắc đầu:
suy luận như vậy có một khuyết điếm lớn, ai có thể sống tới mấy trăm vạn năm?
Diệp Phàm lộ ánh mắt lãnh liệt, nói:
- Chẳng lẽ, cuối cùng Bất Tử Thiên Hoàng cũng
đi lên con đường kia, hẳn không phải Cổ Quáng Thái Sơ chính là hắn làm ra chứ,
vì vậy sống vô tận năm tháng!
Hồn Thác chấn động, lẩm bẩm:
- Làm như vậy, đích xác có thể sống lâu dài
như vậy, nhưng rất tàn khốc, cuộc đời này khó tiến thêm nữa!
Sự kiện theo như lời lão nói này, tới ngày nay
đã không cần hoài nghi, trong Cổ Quáng Thái Sơ một ít tồn tại làm thế nào,
chính là với thủ đoạn như vậy sống sót.
- Bất Tử Thiên Hoàng tuỵệt đối sẽ không làm
như vậy, ngài là một người kiêu ngạo, sinh ra đã làm cho Thần linh vạn giới chư
thiên nằm ở dưới chân ngài, thà rằng chết cũng sẽ không khuất thân, ngài được
xưng là đệ nhất muôn đời, sao có thể cúi đầu!
Hồn Thác Đại Thánh nói.
Mặc kệ nói như thế nào, địa phương này không
có thi thể của Bất Tử Thiên Hoàng, hắn từng tới đây, nhất định có mưu đồ và chiếm
được cái gì rồi.
- Xưa nay có thể có mấy Đại đế và Hoàng tới
đây? Chúng ta trở lại chiến trường kia, cẩn thận xem xét lạc ấn, nhìn thử xem rốt
cuộc là người phương nào lưu lại, để biết rõ chân tướng huyết án nơi đây!
Diệp Phàm nói xong liền trước dẫn đầu đi ra phía
ngoài, muốn tìm hiểu cho rõ ràng.