Mười mấy năm không gặp, Hắc Hoàng đã to như ngọn
núi nhỏ, cao đến mấy chục trượng, cả người to khỏe uy phong dọa người, huyết
khí mênh mông, bộ lông đen sáng như tơ lụa.
Ngao hống...
Nó rống to một tiếng, đinh tai nhức óc như sấm
rền, thân hình vừa động là gió rít gào, cát bay đá chạy.
Diệp Phàm sớm xuống ngựa, con chó này không
thay đổi gì, trắng trợn khiêu khích Long Mã mà không phải hoan nghênh hắn, xông
lên liền muốn đánh.
- Đúng là may mắn, hôm nay kiếm được một con
Long Mã máu lai làm bữa tối rồi!
Đại hắc cẩu kêu gào.
Long Mã tự nhiên không phải hiền lành, rất trực
tiếp nhảy lên hư không, cả người dựng lên đạp vó từ trên cao xuống thẳng vào mặt
đại hắc cẩu đang chạy tới.
- Ta đạp nát mặt ngươi!
Hai tên này gặp nhau đúng là đối đầu, không phải
là thứ hiền lành, vừa lên là ra tay trước phải đánh ngã đối phương.
Ầm!
Hắc Hoàng há miệng, hôm nay nó to như một ngọn
núi nhỏ, cái lưỡi đỏ dài mấy trượng, răng như ván cửa sắc bén như dao, muốn nuốt
trọn Long Mã.
Trương Thanh Dương choáng váng, con chó này
quá khủng bố, vừa lên là muốn nuốt Yêu Vương trảm đạo, khí cơ này làm cho hắn
phải kinh hồn bạt vía.
Diệp Phàm ngẩn ra, mười mấy năm không gặp, đạo
hạnh Hắc Hoàng đột nhiên tăng mạnh, mở miệng diễn hóa càn khôn, trảm đạo bình
thường không thể thoát được, sẽ bị hút vào trong đó.
Long Mã dứt khoát không dùng pháp lực, sắp thấy
bị cái miệng máu nuốt mất, nó dùng sức đá hậu, khí đen cuồn cuộn phun ra từ
phía sau đuôi của nó.
Đại hắc cẩu thiếu chút nữa phun cả mật ra, người
dựng thẳng lên bám theo một cỗ yêu phong, lướt qua tám trăm trượng đứng trên đỉnh
núi, gân xanh phồng to trên trán.
Hai vị này không có ai tốt, Long Mã trực tiếp
vận dụng Phách Mà Khí Công, một cỗ khí tanh bâng quơ đánh tan khí thế nuốt núi
sông của Hắc Hoàng.
- Má nó!
Đại hắc cẩu nổi trận lôi đình, nó cắm đầu vào
hồ nước trên núi điên cuồng súc miệng, thiếu chút không thở được mà chết, đúng
là không ngờ gặp phải một tên cực phẩm như vậy, quá xứng với nó.
Ngay cả khóe miệng Thần ky sĩ cũng run lên, cố
gắng nén cười, còn Diệp Phàm thì không kiêng nể gì, không ngừng cười to.
Hắc Hoàng giận dừ hóa thành một đạo ánh sáng
lao tới, hét to con ngựa đáng chết, miệng phun ra một mảnh lôi điện, như nổi
điên không ngừng công kích. Nhưng Diệp Phàm chú ý tới trong mắt con chó chết
này bắn ra ánh sáng, rõ ràng trong lòng trấn định, không hề nóng nảy như bề
ngoài.
- Xem lão tử nhất mạch hóa tam hoàng!
Hắc Hoàng kêu to, nó từng nghe Diệp Phàm nói
qua chuyện của Doãn Thiên Đức, biết được có loại kỳ ảo này.
Long Mã lại biết rõ, chính mắt thấy Diệp Phàm
thi triển qua, bởi vậy trong lòng nhảy dựng, đặc biệt cẩn thận.
Ầm ầm!
Ngay lúc này, khắp nơi là bóng chó, có đến
ngàn vạn con chó đen bao trùm trời đất, tất cả đều sủa to.
Lúc ấy Long Mã phát mộng, nó vốn biết trước,
luôn cân nhắc kỳ ảo nhất khí hóa tam thanh, ngào ngờ còn chó này hóa ra cả vạn
con.
Lúc này tất cả con chó đều đứng lên, mặc một
cái quần cộc lớn, không tiến hành công kích, mà cùng há miệng phun nước miếng,
đáng khinh hết chỗ nói.
Long Mã liền tức nổ phổi, đúng là khinh người
quá đáng, con chó này gậy ông đập lưng ông, cố ý ghê tởm nó mà.
- Con ngựa nhỏ ngươi quá non!
Cả vạn Hắc Hoàng cùng kêu to, phun xong nước
miếng liền đánh tới.
Bùm!
Long Mã rối loạn bị con đại hắc cẩu đấm đen một
mắt, bay ngược ra ngoài, nó bị lừa, nhất khí hóa tam thanh chó má gì, nó chỉ
rơi vào trong ảo cảnh Pháp trận mà thôi.
- Bổn tọa không để yên cho ngươi!
Long Mã mũi phun sương trắng, ở xa xa dùng sức
dậm chân, hung hăng vẫy đuôi.
Diệp Phàm buồn cười, đúng là một đôi cực phẩm
tám lạng nửa cân, đều không phải kẻ hiền gì, gặp phải nhất định sẽ đụng ra
"tia lửa sáng chói".
Quả nhiên, chúng nó hơi điều chỉnh một chút liền
lao vào, một cái hai móng, một cái vươn vuốt, liều mạng cấu véo.
Chúng nó trời sinh khắc tướng, giống như có
thù từ kiếp trước, vừa gặp mặt liền đánh nhau.
- Dừng tay!
Diệp Phàm kêu ngừng, cưỡng ép đi vào, một cây
trường thương tách chúng nó ra.
Ở xa xa cũng truyền ra tiếng rít, rất nhiều
bóng người lao tới nghĩ rằng có kẻ địch xâm nhập, rất nhiều cao thủ Thiên Chi
Thôn vọt ra.
Tự nhiên trận này không đánh được nữa, Hắc
Hoàng thả người nhảy về phía Diệp Phàm, thân thể to như ngọn núi, mắt trừng như
đèn lồng.
Long Vũ Hiên thân là Yêu tộc cảm thụ sâu nhất,
thai cốt phát run, con chó đen này tuyệt đối là một Yêu Tôn, máu huyết trong
người phát ra tiếng nổ như sấm, làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Ánh mắt Hắc Hoàng như ngọn lửa phun ra, trong
mắt có hưng phấn cũng có dã tính đáng sợ, vươn móng vuốt dài mấy trượng vỗ tới
trước.
- Con chó chết kia, ngươi hoan nghênh ta như
thế hay sao?
Diệp Phàm cũng có chút kích động, mặt mỉm của
vươn cánh tay vàng ra đỡ.
- Tiểu tử ngươi còn sống hả, ngao rống!
Hôm nay Hắc Hoàng khí phách khôn cùng, hình thể
to lớn, huyết mạch sôi trào ầm ầm.
Phương thức chào hỏi của hai người rất đặc biệt,
một chiêu thật mạnh, đất đá quay cuồng, mặt đất nứt ra, cỏ cây gãy đổ, núi rung
đất động.
- Được rồi, không cần mang mấy món dân dâ này,
thịt ngựa này khó chín mềm lắm.
Hắc Hoàng đỉnh đạc nói.
Cách đó không xa, Long Mã tức giận trừng mắt,
nhấc chân lại muốn khai chiến, nhưng mà nó không có cơ hội này, rất nhiều bóng
người xuất hiện vây quanh bọn họ.
- Diệp Phàm!
Mọi người muốn hóa đá, ngây dại, tuyệt đối
không ngờ còn có thể gặp lại hắn, không dám tin cảnh này.
- Sư phụ, thật là ngài đó ư?
Đồng Đồng kêu to.
- Diệp Phàm... là ngươi?
Liên tiếp có tiếng kinh hô, sau đó là một mảnh
sôi trào, một đám người vọt lên.
Yến Nhất Tịch, Lệ Thiên, Đông Phương Dà... Đều
ở trong này, trong mắt hưng phấn lóng lánh, cười ha ha đi tới dùng sức đánh hắn.
- Các vị nhẹ chút, tuy rằng thân thể ta không
yếu, nhưng cũng không chịu nổi quần ẩu đâu!
Diệp Phàm cũng cười to.
Mười mấy năm, có thể gặp lại mấy người, cảm
giác thật tốt. Mọi người vỗ vai đấm ngực hắn, tràn ngập tiếng cười, mỗi người đều
rất kích động.
- Con chó chết này, mấy năm qua ngươi ăn cái
gì mà lớn như vậy, muốn đè chết ta hay sao?
Diệp Phàm nói.
Đại hắc cẩu lớn hơn trước cả trăm lần, ngao
ngào kêu xong liền nghiêm mặt đòi hắn đưa quà, nói:
- Đi qua không gian, trở về phải đưa quà lớn
cho ta chứ.
- Sư phụ, người thần bí cầm chiến thương đen
kia là ngài?
Diệp Đồng đột nhiên nói, trong mắt tràn ngập
hưng phấn.
Đông Phương Dã cũng tỉnh táo lại, bộ dáng tóc
tai bù xù giống như dã nhân, cười ha ha nói:
- Lúc đó ta còn buồn bực, chẳng lẽ lại sinh ra
một cái Thánh thể thứ hai, thì ra là Diệp Phàm ngươi!
Hắn sinh sống quanh năm trong rừng già, trực
giác rất sâu sắc.
- Hôm nay phải say sưa, gọi tất cả cố nhân tới,
thoải mái uống một bữa.
Lệ Thiên cười nói.
Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện làm cho mọi người
gần như không dám tin, bất ngờ quá lớn, vốn không ngờ còn có thể gặp lại.
- Diệp huynh đi nhiều năm như vậy, thật là làm
người ta nhớ mong mà.
Yêu Nguyệt Không nói, một thân tử khí mênh
mông, vốn trời sinh không đủ liền bù đắp xong, hôm nay thân là Thiên Yêu Cung
chủ uy chấn Đông Hoang.
- Đi vào đã.
Yến Nhất Tịch mỉm cười nói, đã nhiều năm qua
phong thái hắn càng xuất trần, áo trắng tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.
Diệp Phàm vừa đi vừa giới thiệu Thần kỵ sĩ,
Long Mã, mấy người Trương Thanh Dương cho mọi người, trong quá trình này có rất
nhiều người ra đón.
Vương Xu cùng Nhị Lăng Tử thảm thiết quần áo tả
tơi, danh xưng Ngân Huyết song hoàng giờ đây mỗi ngày bị Hắc Hoàng huấn luyện
như địa ngục, nhìn Diệp Phàm rất kích động, thiếu chút khóc ra.
Thiên Chi Thôn, núi non phập phồng, có nhiều
ngọn núi thấp, không có nhiểu đỉnh cao, nhưng rất có linh khí, rất thích hợp ẩn
cư tu đạo.
- Thần tử...
Xa xa có một cô gái chạy đến, dáng người thướt
tha yểu điệu, váy dài tuyết trắng lay động như Lăng Ba tiên tử.
Đó là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, mắt
ngọc mày ngài, làn da như tuyết, tóc đen như thác, xinh đẹp hiếu động, nhanh nhẹn
chạy đến như một con chim sơn ca.
- Đó là... Tiểu Tước nhi?
Diệp Phàm kinh ngạc
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng điểm nét ửng đỏ, gật
đầu thật mạnh nói:
- Là ta!
Diệp Phàm cảm khái, mười bốn năm, con bé còn tập
đi, cắn núm vú, mắt to sáng ngời ngây thơ khả ái, bây giờ đã lớn rồi.
Ở cạnh đó, Long Vũ Hiên xấu hổ, hắn vốn tên
Long Tiểu Tước, là một loại danh vọng ở Long Tước tộc, Diệp Phàm nói cho hắn
bên này còn có một Tiểu Tước nhi, hắn liền đổi về tên cũ.
Trước khi vào Thiên Chi Thôn, ở dưới tàng cây
hòe già, một lão già đang chờ đám người, vẻ mặt mỉm cười, một mắt của hắn trống
rỗng nhưng thâm thúy như lỗ đen vũ trụ.
- Thánh nhân!
Thần kỵ sĩ lộ ra dị sắc, Long Mã giật mình một
cái, thành thật hơn nhiều.
Diệp Phàm đã sớm đoán trước được, Tề La lão đầu
lĩnh sát thủ này tất nhiên sẽ thành thánh, nhưng chân chính nhìn thấy là một loại
cảm nhận khác, khiến tâm tình của hắn vững vàng hơn.
Đã nhiều năm qua, mặc kệ thế giới này phức tạp
đáng sợ cỡ nào, có một vị sát thánh như vậy tọa trấn, có lẽ những cố nhân sẽ
không kém lắm.
- Hôm nay phải say, mau mời người, uống cho
thoải mái.
- Đúng, Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên đại cường
đạo Bắc Vực đang ở chỗ Thánh nhân học đạo, mau thông báo.
- Ai đi chỗ Thánh Hoàng tử bế quan, mau mời tới
đây.
Mọi người hoan hô cười nói, hỏi Diệp Phàm những
gì đã trải qua, hỏi hắn như thế nào, cũng nói những chuyện của bọn họ.
Lệ Thiên nói:
- Đoạn Đức tên khốn này dễ tìm nhất, mấy năm
qua cấu kết với Hắc Hoàng, chỉ cần Hắc Hoàng đi ra ngoài rống một tiếng nói muốn
làm vụ lớn, nhất định hắn sẽ chạy như điên tới đây.
- Gâu, quen thì quen, nhưng nếu ngươi còn phỉ
báng, bổn hoàng không bỏ qua cho ngươi!
Đại hắc cẩu nhe răng, lúc này thân thể đã nhỏ
lại xấp xỉ Long Mã.
Lý Hắc Thủy là người đầu tiên chạy tới, thần sắc
phấn chấn, khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Phàm liền cười to, ánh mắt đã ươn ướt,
khó quên những năm tháng hai người đổ nguyên, sau đó chiến đấu sinh tử tung
hoành thiên hạ.
Không lâu sau, hầu tử xuất hiện, miệng như
thiên lôi, hoả nhăn kim tinh, toàn thân lông hoàng kim, huyết khí, rõ ràng là
chiến lực kinh thế.
- Hầu ca, trong cơ thể ngươi có ầm thương?
Diệp Phàm hỏi.
- Không sao, đây là chuyện nhỏ, về sau ta sẽ
thu dọn chúng, hôm nay ngươi trở về, đúng là chuyện mừng, không say không về.
Hầu tử xua tay nói.
- Nào có chuyện nhỏ, mấy năm qua, đám người
Thiên Hoàng tử, Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử cưỡng ép quá đáng, Diệp Phàm vừa đi liền
dắt tay Thánh Hoàng đi ra, quét ngang bọn họ.
Mọi người có vẻ kích động, cũng tức giận xiết
chặt tay.
- Đúng thế, luôn bị bọn họ đè đầu, một hơi này
ta nghẹn mười mấy năm, vốn còn muốn chờ Đồng Đồng lớn lên, qua mười mấy năm nửa
mới có thể trút một hơi giận. Hôm nay có Diệp Phàm, còn sợ gì nữa!
- Đúng, tới lúc đó cùng xông lên, chơi chết bọn
chúng!
Đám người phẫn nộ, hiển nhiên bọn họ đều nghẹn
một cục tức.