- Chuyện này nói sau, chúng ta uống rượu trước
đã!
Diệp Phàm nói.
- Đúng, làm một ly trước đã.
Mọi người nâng ly, tự nhiên đều là rượu ngon,
Tề La không tiếc rẻ cho người lấy ra thần nhưỡng ngàn năm.
- Ta cho mọi người chút món ngon.
Diệp Phàm cười nói, lấy ra từng khối thịt, lưu
chuyển lực đại đạo.
- Đây là...
Ngay cả sát thánh Tề La cũng ngây người:
- Thịt Yêu Thánh!
- Đúng thế, đây là đại ngạc thượng cổ gặp ở
tinh không kia, hôm nay thành món ăn trên bàn rồi.
Diệp Phàm nói, nhắc nhở bọn họ không thể ăn
nhiều, bằng không sẽ không chịu nổi tinh khí này.
Mọi người chấn động, đại ngạc viễn cổ cũng
thành thịt nướng đặt trên bàn, đúng là chuyện lạ, mùi hương thơm phức nhấp nháy
sáng bóng.
- Thật là quá... quá giật mình, đây là thứ tốt, thứ đại bổ
trong truyền thuyết!
Một đám người rút dao nĩa, bắt đầu hưởng thụ đại
tiệc thần ngạc.
Một đám người hỏi những gì trải qua, đều cảm
thấy khiếp sợ, chơi chết một Thánh nhân là đại sự ngay cả Bắc Đẩu cũng phải
rung động.
Diệp Phàm nói những chuyện trải qua, mọi người
biết Đại Thánh thái cổ ra tay, ban ngày là thần, đêm tối là ma, cuối cùng tự trục
xuất mình vào sâu nhất trong tinh không, đều cảm khái.
- Tới sớm không bằng tới đúng, ha ha, bần đạo
thật đúng là có lộc an, có thể ăn được thịt ngạc thánh thượng cổ?
Đoạn Đức đến, mặt tướng thần côn, mặc đạo bào
tử kim, mặt đầy hồng quang.
Hắn tuyệt không khách khí, cụng một ly với Diệp
Phàm, sau đó nuốt một khối thịt lớn, ngấu nghiến nuốt mấy cân.
Hắc Hoàng thực nhiệt tình đi lên châm rượu cho
hắn, lại giúp hắn bưng tới mấy dĩa thịt, tiện cho hắn hưởng thụ.
Sáu cân thịt cá sấu vào bụng, đạo sĩ vô lương
thấy mọi người buông đũa, vẻ mặt dị dạng nhìn hắn. Da mặt hắn rất dày, nói:
- Thịt ngạc thánh đúng là thơm, các vị ăn đi,
đừng khách khí với ta.
Hắc Hoàng gật đầu, nói:
- Lão Đoạn à, ngươi tới chậm rồi, chúng ta đã
ăn no. Ngươi mau ăn đi, lát nữa chúng ta cùng con ngựa ngốc kia đi làm một vố
to.
Nó tốt bụng bưng tới mấy dĩa thịt nữa, rót rượu
giúp Đoạn Đức, thúc giục hắn ăn nhanh lên, nói là có một chuyến làm ăn lớn đang
chờ.
Đoạn Đức liền mặt mày sáng sủa càng ra sức ăn,
nhưng một lát sau hắn bắt đầu cảm giác lạ, buông đũa ra, không lâu sau bắt đầu
toát mồ hôi, tiếp đó sau ót phun trào hào quang, hắn vụt đứng dậy, đẩy tên Hắc
Hoàng nhiệt tình ra.
Đoạn Đức bắt đầu nhảy nhót tại chỗ, cả người
phun khí nóng như bị nướng chín, mũi miệng phun lửa, sau đó quay đầu chạy ra
ngoài, bắt đầu liều mạng chạy vòng quanh Thiên Chi Thôn.
- Lão Đoạn đừng nóng vội mà, ăn thêm hai dĩa nữa
đã.
Hắc Hoàng nhiệt tình hô lên đằng sau.
- Hắc Hoàng chó chết kia, ta nói sao mà ngươi
tốt bụng như vậy, chờ đó, đạo gia ta không để yên cho ngươi đâu!
Đoạn Đức mắng to, lúc này tinh lực quá thừa,
ăn quá nhiều thịt cá sấu, cả người như thiêu đốt, điên cuồng chạy quanh núi.
Hơn nữa hắn vừa chạy vừa cởi đạo bào, để cho
thân thể dễ bài trừ tinh khí trong người, bởi vì cả người như sắp nổ tung, thân
thể như bị thiêu đốt thành ngọn lửa hình người cỡ lớn.
- A... Vô Lượng Thiên Tôn, con bà nó nóng chết
ta!
Đạo sĩ vô lương thét lên như quỷ gào, dẫn tới
người trong Thiên Chi Thôn nhìn ra.
- Ha ha ha...
Một đám người cười to, vừa uống rượu vừa nhìn
hắn chạy trần truồng, nhất là đại hắc cẩu miệng ngoác tới mang tai.
- Tới đây tới đây, hai ta cụng ly, Đoạn đạo
trưởng giúp vui như thế, chúng ta làm sao lại phụ ý tốt của hắn.
Một đám người liên tiếp nâng ly.
Đoạn Đức tức giận méo mũi, hai chân căng ra
căn bản không ngừng lại được, liều mạng tiêu hao tinh lực mênh mông.
- Bàng Bác đâu rồi, huynh muội Cơ gia hôm nay
ra sao?
Diệp Phàm thấy cố nhân đã sắp tới đủ, vẫn
không thấy ba người này, liền hỏi mọi người.
- Đi lên Tinh Không Cổ Lộ rồi.
Sát thánh Tề La nói.
- Cái gì?
Diệp Phàm ngạc nhiên.
- Ngươi đã đi mười bốn năm, đã xảy ra rất nhiều
chuyện, chúng ta vừa uống vừa nói.
Yêu Nguyệt Không nói.
Bọn họ nói hết mọi thứ, nói ra những chuyện
trong mấy năm qua.
Diệp Phàm nhíu mày, trên đường hắn nghe được đều
là những lời đồn không căn cứ, mười mấy năm trước Trung Hoàng thật sự thiếu
chút bị người ta giết.
Trung Hoàng trảm đạo trời giáng mây lành, đất
phun cam tuyền, xuất hiện các hiện tượng quỷ dị, mọi người nói đó là Đế tượng.
Mười năm trước có một vị Tổ Vương thái cổ ra tay, gần như khiến hắn hình thần hủy
diệt.
- Vào lúc mấu chốt Cái Cửu U ra tay, trong
nháy mắt chém cổ Vương kia, tiếp đó thiếu chút dẫn tới đầu sỏ chung cực Cổ tộc
quyết đấu.
Nhắc tới chuyện xưa, không khí có phần nặng nề,
năm đó người thường không thể biết được, chỉ có một số ít tu sĩ rõ ràng.
- Sau đó Cái Cửu U, Khương Thần Vương liều mạng,
trực tiếp chặn đường Thiên Hoàng tử, Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử, muốn diệt sạch sẽ.
Chính vì thế mà các tộc thái cổ mới sợ hãi,
các đại Tổ Vương thu liễm không đi làm chuyện hủy diệt nữa, bằng không thiếu
chút diễn ra thảm kịch thi nhau bóp chết kỳ tài của đối phương.
Không lâu sau chuyện này, Kỳ Sĩ Phủ Trung Châu
mở ra cổ lộ, Trung Hoàng, Nam Yêu, Cơ Hạo Nguyệt đi lên đường, rời khỏi thế giới này bắt đầu
thí luyện thần bí.
Xưa nay, cách vạn năm là Kỳ Sĩ Phủ sẽ mở ra
con đường, không ai biết những người đó đi nơi nào, vẫn được gọi là thí luyện lớn
nhất lịch sử.
- Lần này Kỳ Sĩ Phủ ngoại lệ, cổ lộ mở ra đến
mấy lần.
Tây Bồ Tát, Bàng Bác cũng bước lên đường hành
trình, tiến vào trong tinh không mờ mịt, mấy năm trước Cơ Tử Nguyệt cũng lựa chọn
bước lên con đường này.
Diệp Phàm nghe xuất thần, cổ lộ này đi nơi
nào, có giống như nơi Lão Tử nói hay không, không lẽ đi cổ tinh Phi Tiên, khó
mà xác định được.
Trong những ngôi sao sinh mệnh mà Diệp Phàm biết,
Hỏa Tang, Thông Thiên, Câu Trần, Phi Tiên, có bốn cổ tinh để chọn lựa, hắn khó
có cơ hội đi tới.
- Năm đó Bàng Bác có chuyện gì?
Hắn còn nhớ chuyện khi đó, trên đường về, vị bạn
tốt này có hành vi khác thường, không nói mà đi.
- Huyết mạch Yêu Thần trong cơ thể hắn đột
nhiên thức tỉnh, truyền thừa chủng tộc làm cho hắn thiếu chút nữa xảy ra chuyện...
Loại thức tỉnh này rất nguy hiểm, mạnh mẽ thay
đổi thể chất, thậm chí tư duy tinh thần cũng sẽ đảo điên, sẽ xảy ra đủ chuyện
khủng bố khó hiểu.
- Đại đế cổ từng nói, sinh mệnh là kỳ tích vĩ
đại nhất thế gian!
Dựa theo cách nói của cổ hiền, trường sinh có
lẽ tồn tại, chủng tộc sinh sản chính là một loại thể hiện, trong đó đề cập rất
nhiều huyền bí.
- Tổ tiên của chúng ta thật sự đã chết rồi
sao? Một vị chuẩn đế viễn cổ từng nói, kỳ thật không phải, họ sống trong máu của
chúng ta.
- Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, điều này cũng
không sao, chúng ta là tổ mệnh kéo dài, chỉ cần không ngừng sinh sản, bọn họ sẽ
không diệt, đây là một loại trường sinh khác.
- Cổ hiền nói đúng, máu của tổ tiên chảy trong
người chúng ta, ngay cả bộ phận mảnh vỡ trí nhớ của bọn họ cũng sống trong máu
của chúng ta.
Diệp Phàm nghe cách nói này liền ngẩn ra, sau
đó liền thoải mái, nghĩ lại đúng là thế, sinh mệnh sinh sản cùng tiến hóa không
phải như vậy sao? Tất cả mật mã trường sinh đều ghi lại trong gien.
Diệp Phàm từng nhìn thấy những ví dụ cụ thể,
như là quyết đấu với Nguyên Cổ, đối phương từng triệu hồi ra hư ảnh Nguyên
Hoàng tử huyết mạch.
- Năm đó Bàng Bác truyền thừa rất nguy hiểm,
thiếu chút nữa biến thành một người khác, từ trong máu chiếm được rất nhiều mảnh
vỡ trí nhớ, bất đắc dĩ bước lên bí trận ra đi.
Diệp Phàm kinh ngạc không lời, hắn sớm biết ở
Địa Cầu thời thượng cổ có Yêu tộc lẫn với loài người, Bàng Bác là con cháu của
bộ tộc Yêu Thần.
Bọn họ nâng ly uống rượu, nói những chuyện mấy
năm qua, đều có men say, thẳng đến trăng treo trên cao mà tiệc rượu còn chưa
xong.
Chỉ có một mình Đoạn Đức bi kịch một mình chạy
dưới ánh trăng đêm, trình diễn một màn sói tru, phát tiếc tinh lực quá thừa
không thể tham dự được.
Hồi lâu, đại cẩu uống đến líu lưỡi, đi tới
chung với Long Mã, một đôi khốn kiếp này không ra tay, nói chuyện xong liền hận không sớm
gặp nhau, nói muốn liên thủ làm một chuyến lớn.
- Cổ lộ Kỳ Sĩ Phủ từng truyền một góc chiến y
nhuộm máu, thuộc về Cơ Hạo Nguyệt, nhưng bên trong có chữ viết...
Chính vì vậy mà Cơ Tử Nguyệt mới đi lên hành
trình cứu ca ca nàng, tham dự vào thí luyện lớn nhất lịch sử.
- Trước khi chưa rời đi, mỗi đêm nàng đều nhìn
lên tinh không, cuối cùng ảm đạm đi Kỳ Sĩ Phủ.
Khi Lệ Thiên nói những lời này, vỗ vai Diệp
Phàm, có chút cảm thán.
- Cổ lộ kia còn có mở ra không?
Diệp Phàm im lặng một lát hỏi.
- Mấy năm nay còn chưa mở lại.
Yến Nhất Tịch lắc lắc đầu nói.
Cổ Phi, Cổ Lâm hai linh đồng này chạy tới kính
rượu Diệp Phàm, đôi tiểu huynh muội này đều đã lớn, ca ca cao lớn, muội muội
duyên dáng yêu kiều.
- Diệp thúc thúc, vì sao đứng ở trước mặt
chúng ta, mà vẫn không thấy được khí tức của thúc?
Cổ Lâm chớp mắt to hỏi.
- Ta chém ngược đại đạo, thiên cơ rối loạn.
Diệp Phàm mỉm cười, sự thật không phải thế, hắn chắc chắn
nguyên nhân là vì chiếc Tiên Đỉnh sứt mẻ trong cơ thể.
- Mấy năm qua, Diêu Quang Thánh tử rất khiêm
nhường, hắn vẫn không rời khỏi cổ tinh này, nhưng có tin tức nói hắn là người cuối
cùng đi lên tinh lộ.
Hắc Hoàng nói.
Hắc Hoàng hắn cấu kết Đoạn Đức làm chuyện xấu,
những năm qua vẫn muốn đánh chủ ý tới Diệu Quang Thánh địa, cho rằng Thánh địa
thành lập trên một ngôi đế mộ rất lớn, muốn đào nó ra.
- Thí luyện lớn nhất ở sâu trong tinh không,
con đường kia rốt cuộc đi tới đâu?
Diệp Phàm uống một ly, nhìn về phía tinh
không.
Đêm khuya, Đoạn Đức như vớt ra từ trong nước,
toàn thân đầy mồ hôi mệt đến phát run, màu da vẫn phun ra hào quang, coi như vượt
qua được.
Hắn tiến vào chạm cốc với Diệp Phàm, cảm khái
một trận, sau đó bỏ ly rượu chạy đi tìm Hắc Hoàng, xảy ra một trận người chó đại
chiến.
Nhất thời mọi người lại nổi hứng, vừa xem chiến
đấu vừa uống rượu.
- Hầu ca, thương thế của ngươi không ngại chứ?
Trong tay Diệp Phàm xuất hiện một cái bình ngọc,
ném qua, đây là thần dịch lấy được ở thành tiên địa.
- Không sao, tĩnh dưỡng một trận là được rồi,
qua một thời gian ngươi đi với ta, giúp ta chặn người, ta đi giết Thiên Hoàng tử.
Trong mắt hầu tử lóe thần quang khiếp người,
hiển nhiên bị nghẹn họng.
- Được, không thành vấn đề!
Diệp Phàm đang có ý này.
Hơn nữa hắn nhất định không cam lòng ngủ đông
tịch mịch, khi tích tụ đến trình độ nhất định cần phải phóng thích, chém hết những
ân oán ngày xưa.