Trong đại sảnh chén dĩa lung tung, mọi người uống
rượu cả đêm, đều say ngã trên bàn, hôm sau mặt trời lên cao vẫn còn một đám buồn
ngủ.
- Sảng khoái, đã lâu không chè chén một bữa
như thế.
Đông Phương Dã vừa dậy, lại ôm bình rượu ục ục
uống.
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ đều chè chén chúc mừng,
năm ngày sau mới tán đi, hẹn ngày sau lại tụ tập.
- Thật mong trận chiến đó!
Mọi người biết được Diệp Phàm ước định đánh với
Thánh Hoàng tử, tương lai sẽ có một trận chiến long trời lở đất.
- Sư phụ của ta đâu?
Đứa bé Hoa Hoa có chút sợ người lạ, rất xa lạ
với Thiên Chi Thôn, đang bị Tiểu Tước nhi dẫn đi làm quen xung quanh.
- Ngươi là đệ tử của Thần tử, ta là Thần nữ
Thiên Đình, biết phải gọi ta là gì không?
Tiểu Tước nhi thân thể thon thả, mắt ngọc mày
ngài, chẳng qua lại thoáng non nớt.
- Không biết.
Hoa Hoa chớp mắt to nói, cảm thấy hiếu kỳ với
mọi thứ.
- Một gốc mầm tiên!
Xa xa, Tề La dưới tàng cây hòe già cười cười,
những năm gần đây hắn trở thành Sát thánh liền không ra tay, mỗi ngày đều chơi
cờ pha trà tiêu xài thời gian.
Chỉ có bước vào lĩnh vực Bán Thánh mới có thể
hiểu được lão già này khủng bố cỡ nào, đây là một loại lột xác, rửa sạch duyên
hoa, trút hết sát khí, sát thánh ở trên một tầng cao mới.
Chính vì có một sát thánh này, Diệp Phàm mới vững
tin tương lai mặc kệ thế nào, người Thiên Đình cũng sẽ không có kết quả quá
kém.
Hắn để Hoa Hoa ở lại Thiên Đình, lại làm ông
chủ rảnh rỗi, để cho nó tự mình trưởng thành, sở dĩ dám làm như thế là vì hắn
biết Tề La sẽ dốc lòng bồi dưỡng.
Thiên Đình có Cửu Khiếu Thánh linh thần dịch,
có thể xây dựng đạo cơ kiên cố cho đứa nhỏ, mà trong thức hải của Hoa Hoa có
huyền pháp Phật môn vô thượng, có Thánh nhân đôn đốc dẫn dường, thành tựu tương
lai không thể nói hết.
- Sư phụ, chúng ta muốn đi một vòng trong mảnh
thiên địa to lớn này, đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường.
Trương Thanh Dương nói.
- Mười năm sau gặp lại.
Long Vũ Hiên cũng nói.
Muốn chân chính dung nhập vào thế giới này, phải
tự mình trải qua mới được, bọn họ lựa chọn dùng hai chân của mình đo đạc thế giới
này.
Thần kỵ sĩ cũng vậy, đạo hạnh của hắn cực kỳ
cao thâm, ở trên Địa cầu bị đại đạo áp chế, hôm nay đến thế giới này liền có thể
tùy lúc phá tan rào cản.
- Đúng, đạp bước khắp núi non, lấy thân độ hồng
trần, rèn luyện tâm tình quan trọng hơn là khổ tu.
Diệp Phàm gật đầu, đưa bọn họ lên đường, nhìn
bọn họ biến mất ở chân trời.
Về phần Long Mã, căn bản không có dự tính đi
chịu khổ, hôm nay nó vui đến quên cả trời đất, cùng với Hắc Hoàng nói là hận
quen quá trễ, không bằng nói là cùng một giuộc với nhau.
Mấy ngày qua, hai tên này lăn lộn chung với
nhau, sau đó kéo Đoạn Đức thì thầm, mở ra một tấm bản đồ, không biết lại đánh
chủ ý xấu xa gì.
- Bổn tọa không đi với ngươi, phải làm một
chuyến lớn.
Đây là câu trả lời của Long Mã.
Diệp Phàm trán đầy chỉ đen, ba tên khốn nạn Đoạn
Đức, Hắc Hoàng, Long Mã này không biết lại đi gây họa cho ai. Hắn cũng không
ngăn cản, bởi vì ngẫu nhiên thoáng nhìn thấy đó là bản đồ Diêu Quang.
Diêu Quang Thánh địa mơ hồ thành lập trên một
ngôi đế mộ, địa thế nơi đó là một cái bao đất, thế huyền ảo không ai giải thích
được.
Lần trù tính kế lớn này, Đoạn Đức cùng Hắc
Hoàng đã tính toán mười mấy năm, vẫn không dám ra tay, không biết vì sao hôm
nay lại muốn làm.
- Đạo gia ta dốc hết tâm huyết suy diễn, biết trong
đế mộ kia có đồ vật, chậm thì mấy tháng, lâu thì nửa năm sẽ phá quan đi ra...
Diệp Phàm ở xa xa nghe lời này, lắc đầu cười
khẩy, tên đạo sĩ vô lương này quá nửa là lừa dối, một cái Thánh địa nguyên lành
có thể sẽ tan vỡ.
Hôm đó Diệp Phàm cũng ra đi, hắn có chuyện muốn
xử lý một mình, để lâu sẽ không làm được.
Sau khi rời Thiên Chi Thôn, mặt đất không còn
ngọn cỏ, đất chết trăm vạn dặm, bởi vì nơi này là Bắc Vực, thiếu sức sống là
chuyện bình thường.
Gió thổi vào mặt, Diệp Phàm đi trên ngọn núi,
nhìn mặt đất khô cằn trụi lủi, không nhìn được một đoàn sức sống.
Khi đi ngang qua Thần Thành, Diệp Phàm cảm nhận
được nơi đó phồn hoa, các loại huyết khí hòa lẫn hình thành thế hùng hồn, như đồng
lô thiên địa.
"Chỉ có một mình ta quay về Địa Cầu, hôm
nay có thể quay về thành công, phải báo tình hình người nhà cho Liễu Y Y,
Trương Văn Xương."
Diệp Phàm không tiến vào Thần Thành, lựa chọn
tiếp tục vượt qua hư không lập tức đi đến Dao Trì Thánh địa.
Bắc Vực khô hạn thiếu sức sống, nhưng không phải
nơi nào cũng vậy. Dao Trì tự nhiên không như thế, tráng lệ tuyệt trần.
Thánh môn này không treo giữa không trung, mà
nằm trên mặt đất, ngày đó Diệp Phàm chạy tới đây.
Thánh sơn nguy nga, núi non tú lệ, tựa như đi
vào tiên vực. Núi đá có thần tuyền, linh thảo mọc bên bờ, thú lành ở trong núi,
vừa có tiên khí, lại có kỳ cảnh, tráng lệ xinh đẹp.
- Không phụ danh thần thổ Đông Hoang!
Diệp Phàm lẩm bẩm, xa cách nhiều năm, hắn lại
đứng ở ngoài sơn môn.
Xoạt!
Ánh sáng lóe lên, cánh cửa hư không mở ra ở xa
xa, mấy Cổ tộc đạp xuống đất. Bọn họ liếc nhìn qua liền thoáng lộ vẻ kinh ngạc,
chẳng qua cũng không để ý, hôm nay không ai có thể nhìn thấu Cải Thiên Hoán Địa
đại pháp của Diệp Phàm.
"Người dẫn đầu là một vị trảm đạo!"
Diệp Phàm lộ ra dị sắc, vì sao cường giả Cổ tộc
lại đến Dao Trì Thánh địa? Ở thời đại Thánh nhân không xuất hiện, trảm đạo có
chiến lực tuyệt đỉnh.
Diệp Phàm nhìn bóng bọn họ, suy nghĩ một hồi,
sau đó đi lên sơn môn, báo lên cao thủ hộ sơn muốn gặp Liễu Y Y.
Mọi chuyện thuận lời, hắn tiến vào trong Dao
Trì.
Ở nơi này long khí lượn lờ, từng đường hóa
thành mây tía bốc lên, tử khí xinh đẹp, mỗi đỉnh núi có không dưới vạn đạo.
Ở Bắc Vực này còn có một nơi tịnh thổ như vậy,
đúng là kỳ tích, mỗi một phiến đá đều có tiên vụ mơ hồ, cổ dược cắm rễ trong đá,
xinh đẹp tráng lệ.
- Ngươi là...
Liễu Y Y được bẩm báo nhanh chóng đi tới, gặp
Diệp Phàm trong gian phòng trúc, nghi hoặc nhìn hắn.
Diệp Phàm quét thần niệm ra, biết không có người
nhìn trộm, mỉm cười, hiện ra hình dạng.
Liễu Y Y tay nhỏ run lên, thiếu chút đánh rơi
ly trà xuống đất, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc run run hỏi:
- Là ngươi... Diệp Phàm.
Hôm nay thiên hạ ai không biết, mười bốn năm
trước Diệp Phàm xông vào tổ miếu Trung Châu, đánh một trận thần dũng, chém
trích tiên Hoa Vân Phi, độc tôn Ngũ Sắc Tế Đàn, không ai dám tranh đoạt truyền
tống trận ở cấm địa Thái cổ với hắn, cuối cùng đi khỏi mảnh tinh vực này.
Nhiều năm qua, đã cho rằng hắn không có khả
năng xuất hiện nữa, chỉ là bọt nước trong dòng sông lịch sử Bắc Đẩu Tinh Vực,
hôm nay lại tái hiện.
- Y Y, là ta.
Diệp Phàm nói.
- Ngươi trở về Địa cầu, gặp được người thân của
chúng ta, cha mẹ ta ra sao rồi?
Liễu Y Y ngực phập phồng dữ dội, đứng dậy vô
cùng kích động, trong mắt ngập nước nhìn chằm chằm vào hắn.
- Thân thể bọn họ coi như còn tốt.
Diệp Phàm an ủi, đồng thời trong lòng khẽ
than, tuy rằng hắn thành công nhưng mà cha mẹ mình đã mất.
- Thật sao?
Nước mắt Liễu Y Y rơi dì, nàng là người hiện đại,
mặc kệ nơi này thần kỳ thế nào, dù cho có thể trường sinh, cũng khó cản được
nàng tưởng nhớ tinh không khác, không lúc nào không nhớ tới.
Diệp Phàm không nói nhiều, lấy ra một đống lớn
đồ vật, có nước hoa, trang phục, đồ ăn vặt... ở tinh không kia, cũng có máy
tính bảng.
Liễu Y Y mắt ngậm lệ nhìn những hình ảnh ấm áp
mà Diệp Phàm chụp lại, bên trong có cha mẹ nàng đi bên nhau, cùng với em trai
và cháu gái mà nàng chưa bao giờ gặp mặt.
Lúc đó nàng không nhịn được, cõi lòng chua
xót, không ngừng khóc, hận không thể lập tức trở lại tinh không bên kia.
Diệp Phàm rời khỏi phòng, đi không mục đích ở khu vực này, hôm nay
hắn Nguyên Thuật đại thành, chỉ thiếu một đường là sẽ thành tựu Nguyên Thiên Sư, nhìn ra càng nhiều ảo
diệu.
"Ừm, Trương Lâm tổ sư đời thứ năm rất bỏ
công ở nơi này, dầy đặc nguyên, làm cho linh khí tẩm bổ mỗi một tấc núi đá đất
đai, biến thành linh thổ vô thượng."
Hắn vuốt cằm, bắt đầu quan sát nghiêm túc.
Hắn đến đây thăm bạn, tự nhiên không thể đi
vào những mật địa, chỉ có thể xem trong phạm vi giới hạn. Bỗng nhiên, hắn cảm
giác có người tới gần, cũng không để ý, tiếp tục đi tới.
- Diệp Phàm.
Sau lưng có người kêu gọi, một cô gái nhẹ
nhàng bước đến, áo trăng phất phới, dáng người nhỏ nhắn, tóc đen tú lệ, gót sen
bước nhẹ nhàng, tựa như Lăng Ba tiên tử bay trên không đến.
Trong lòng Diệp Phàm vừa động, làm bộ như tò
mò quay đầu, đang tìm kiếm người gọi "Diệp Phàm", mặt làm ra vẻ
"kinh dị".
Cô gái kia làn da như mỹ ngọc, hai má trắng
sáng, trán trắng nõn mịn màng, đôi mắt như ngôi sao trời, kèm theo ý cười, tựa
như tiên tử bước ra từ tranh vẽ.
Đó là Dao Trì Thánh nữ, đặt song song cùng An
Diệu Y, Nhan Như Ngọc là những cô gái đẹp nhất Đông Hoang. Ngay cả các đại
hoàng tộc Trung Châu, thậm chí ngay cả cổ tộc muốn đám hỏi cũng không được.
Nhiều năm sau, nàng không thay đổi quá lớn, vẫn
xinh đẹp như trước, giơ tay nhấc chân xinh đẹp cực điểm, thanh tú tự nhiên,
răng ngọc sáng bóng, nói:
- Ngươi có thể lừa được người trên đời, lại
không lừa được ta.
- Cô là... Dao Trì Thánh nữ?
Diệp Phàm khó hiểu, vẻ mặt mê hoặc.
- Khi Diệp Đồng chém Thánh tử Vạn Sơ, ta ở
ngay tại đó, thấy được một người uy chấn các tộc, đè ép đông đảo trảm đạo.
Dao Trì Thánh nữ thướt tha đi tới, dáng người
thon thả, ngực no đủ đẩy lên đường cong hoàn mỹ trên bộ áo trắng, eo thon nhỏ
duyên dáng, đôi chân thon dài.
- Thánh nữ đang nói gì vậỵ?
Diệp Phàm ra vẻ không hiểu.
- Ta muốn nói ngươi là Diệp Phàm. Vừa rồi ta
trùng hợp nhìn thấy Y Y, cảm xúc nàng kích động, hai mắt sưng đỏ, dù là che giấu
nhưng vẫn không gạt được ta. Nhiều năm qua, tâm bệnh duy nhất của nàng chính là
muốn trở về bờ tinh không khác, ngoại trừ ngươi ra, có thể mang đến tin tức làm
cho nàng kích động, còn có thể là ai?
Diệp Phàm xòe tay, tỏ vẻ không thể giải thích,
đi tới trước, cười hì hì nói:
- Ta ngưỡng mộ Thánh nữ đã lâu, có lẽ chúng ta
thật sự có duyên, cho nên có hảo cảm với nhau, giống như đã từng quen biết.
Dao Trì Thánh nữ vuốt tóc, vầng trán sáng ngọc
thần hoa nội liễm, ánh mắt linh động lóe lên tia sáng trí tuệ, nói:
- Ngươi không cần che giấu trước mặt ta, nói
thật, ta cũng học một ít Nguyên Thuật, ngươi nhất định dùng Cải Thiên Hoán Địa
đại pháp.
- Được rồi, nếu Thánh nữ cho rằng ta là Diệp
Phàm, vậy ta đúng là Diệp Phàm. Ta lấy thân phận Diệp Phàm mời tiên tử cùng đi
ngắm trăng, nói chuyện chí hướng nhân sinh có được không?
Dao Trì Thánh nữ môi đỏ thắm, trong thanh lệ
tuyệt mỹ mang theo một tia gợi cảm, dáng người ôn nhu duyên dáng, ánh mắt tự
tin, khóe miệng khẽ nhếch như cười như không.