Năm tháng từ từ trôi qua. Tiên lộ vô tình, có
một số người, một số việc sẽ từ từ phai mờ trong trihớ, dần dần nhạt đi. Ở nơi
cao trên tiên lộ vô cùng lạnh lẽo.
Thời gian thấm thoát trôi đi, đã qua mấy chục
năm rồi, phàm là con người khi còn sống mà có thể gặp người quen ngoài Vực ngoại
thì tốt biết mấy. Trong lòng Diệp Phàm đủ dư vị, giống như mở ra một cánh cửa đầy
bụi trần.
Thời gian trôi đi, những chuyện xưa khó quên
đã bị chôn vùi cả, giống như một luồng sáng di động hoặc một con sống, yên lặng
trôi đi.
Từng bóng dáng, từng khuôn mặt trước đây, có
người còn người mất, người ở nơi nào không rõ, lúc này đều hiện lên. Thời gian
bọn họ hào hoa phong nhã như còn đây.
Cửu long kéo đồng quan không biết khởi đầu từ
đâu, không biết điểm kết, đi lên thiên lộ khiến quỳ tích sinh mệnh của một đám
người bị chuyển hướng không đoán trước được.
Người xưa ngày củ, nhiều năm trôi qua, trí nhớ
đã bị phủ bụi đầy, lại không ngờ có ngày còn có thể gặp nhau. Dấu vết năm tháng
kia vẫn còn khắc trong lòng.
- Tử Văn!
Diệp Phàm đứng trên bờ biển, lớn tiếng hô to với
thần xa đang vượt biển.
Sóng xanh vạn dặm, Nam Hải mênh mông bát ngát,
sóng gió không dứt, rộng lớn mạnh mẽ, hùng hồn như thiên quân vạn mã tấn công.
Chín con thanh loan trên biển, mỗi con đều thực
thần dị, giương cánh phủ trời, phá tan không trung, lôi kéo một chiếc chiến xa ầm
ầm lao qua.
Trong xe có một nam nhân làn da trắng nõn. đầu
đội kim quan, sợi tốc đón gió bay múa, đôi mắt trong sóng, thoạt nhìn đã biết
không phải hạng người phàm tục.
- Các ngươi nhận sai người rồi.
Hắn rất cảnh giác nhìn về phía này, điều khiến
chín còn Thanh loan thay đổi hướng đi, đi ra xa rất nhanh.
- Tha hương gặp cố tri, Vương Tử Văn ngươi vì
sao lại né tránh?
Diệp Phàm lộ vẻ nghi ngờ.
Biển xanh tràn lên sóng gió bao la hùng vĩ.
Chín con Thanh loan lôi kéo thần xa tiến rất nhanh vào một vực môn đột nhiên xuất
hiện, trong nháy mắt sẽ đi vào, hoàn toàn biến mất.
Hiển nhiên là lòng người này băn khoăn, tế đài
trận ra, muốn bỏ chạy từ trên biển rộng, không hề dừng lại chút nào.
- Có cần ta đánh rơi hắn xuống không?
Long Mã hỏi.
- Để ta làm là được rồi.
Một con cổ thú bên cạnh nói, tỏa ra thánh uy
cường đại, muốn đánh nát vùng thiên địa kia, giam cầm thần xa lại.
Diệp Phàm xua tay, ngăn trở bọn họ, hơi giật
mình nói:
- Là ta sơ sót. Rõ ràng đây là một người trẻ
tuổi khác, chỉ có điều dung mạo rất giống nhau, lại có khí tức y hệt.
Hắn biết đây cũng không coi như là mình hoàn
toàn nhận sai. Người thanh niên trẻ tuổi này quá giống Vương Tử Văn, đồng thời
có cùng huyết mạch, tất nhiên là hậu nhân của hắn rồi.
- Năm tháng. Hắn cũng có đời sau rồi, không biết
mấy năm nay thế nào, vì sao lại dừng lại trên cổ tinh này.
Trong lòng Diệp Phàm có rất nhiều nghi vấn.
Tuy nhiên hắn cũng không lập tức đuổi theo mà
chỉ để lại một
đạo Niệm, có thể đi tới bất cứ lúc nào. Lúc này hắn cũng không muốn dọa sợ con
cháu của cố nhân.
Cửu long kéo quan biến đổi vận mệnh của một
đám người, mấy người chết trên đường, mấy người chết ở bồng lai tiên cảnh của
Yên quốc, cuối cùng chỉ còn lại mười mấy người bắt đầu một cuộc đời khác.
Trương Văn Xương bái sư tại Thái Huyền Chuyết
Phong, Liễu Y Y tiến vào Dao Trì Bắc Vực, Khải Đức ở trên Tu Di Sơn tụng Phật
Kinh, Bàng Bác bước trên tinh không cổ lộ, Diệp Phàm ngày này cũng tới rồi.
Lý Tiểu Mạn vốn còn sống lại bị Diệp Phàm đánh
rơi xuống vực sâu thái cổ, cuộc đời này hẳn là không còn được gặp lại nữa.
Năm đó Diệp Phàm bị bắt vào trong cấm địa Thái
cổ hái thuốc, Vương Tử Văn, Chu Nghị, Trương Tử Lăng mất tích ở trong Tiên Cung
cấm địa Ngoại Vực, mấy chục năm qua đi vẫn mãi chưa xuất hiện.
Từ biệt nhiều năm như vậy nhưng không ngờ lại
biết Vương Tử Văn có thể đã ở trên viên cổ tinh này, thực là khiến Diệp Phàm
khó hiểu.
- Đã xảy ra chuyện gì? Hắn tại sao lại từ Bắc
Đẩu đi thẳng tới một viên tinh tú thế này?
Khoảng cách như vậy thật sự quá xa, vượt qua
không biết bao nhiêu tinh hệ, từ một đầu khác của tinh không lại đi tới đây,
khiến bất cứ ai cùng đều tràn ngập hoài nghi.
Chuyện xưa phủ đầy bụi bặm lại hiện về. Diệp
Phàm đứng thật lâu tại chỗ, sau khi bình phục tâm tình liền thôi. Hắn biết cũng
có thể vạch trần không ít đáp án. Hắn muốn đi thăm cố nhân.
- Viên tinh tú này thật sự phi phàm. Các ngươi
có cảm thấy không. Linh khí nồng đậm tới dọa người, tìm hiểu đạo pháp có thần
âm rót vào tai.
Mười hai thánh trong Quang minh tộc dưới trướng
Diệp Phàm nói.
Những người khác tất nhiên cùng cảm nhận được,
thân thể đắm chìm trong linh khí, có tia sáng mờ rất nhỏ tẩy rửa gân mạch, tự
nhiên tiến vào theo lỗ chân lông.
- Hiểu được biến thiên của đại đạo, đây là mục
đích của chuyến thí luyện này sao?
Cửu Vĩ Ngạc Long vô cùng kinh ngạc hỏi.
Tiếp dẫn sứ đã nói rõ cho bọn họ là năm tháng
lâu dài qua đi, có cổ tinh đã không còn thích hợp cho tu luyện, mà có cổ tinh lại
phồn thịnh từ xưa tới nay, vẫn hoàn toàn thích hợp tu đạo.
Quan ải thứ mười của Nhân tộc, nơi mà Cửu Vĩ
Ngạc Long sinh ra thích hợp cho tu đạo phi thường. Bởi vì nơi đó chưa từng phát
sinh biến cố, đại đạo bất hủ, tu sĩ cường đại, Thánh nhân không dứt.
Mà cổ tinh tàn khốc nhất thì con đường tu đạo
bị đoạn tuyệt, các loại cổ pháp, Thần Tàng bồi dưỡng ra được một cường giả Hóa
Long đã xem như nghịch thiên lắm rồi.
Long Mã nói:
- Viên cổ tinh này so với cửa ải thứ mười của
Nhân tộc còn phồn thịnh hơn, sinh linh thân cận cùng đại đạo, rất dễ dàng dung
nhập vào nơi này. Ở đây nhất định có cao thủ cái thế.
Đó cũng chính là nguyên nhân khiến người đi
trên tinh không cổ lộ có tu vi chênh lệch nhau, có cổ địa đến mấy vị Thánh nhân
cũng không ngạc nhiên, có nơi lại chỉ có Hóa Long đã bước trên hành trình này.
Duy nhất khiến người ta cảm thấy may mắn chính
là những năm gần đây thiên địa thay đổi, một số cổ địa khiến người ta tuyệt vọng
bắt đầu được đại đạo chiếu cố, dần dần lại tòa sáng sinh cơ.
Tiếng sóng reo từng trận, thổi tới hương vị của
biển. Diệp Phàm tỏa ra thần thức cường đại, thăm dò Sinh Mệnh cổ Tinh này.
Viên cổ tinh này không bằng một phần trăm của
Bắc Đẩu nhưng lại lớn hơn Địa Cầu nhiều lần, hơi vận chuyển pháp lực một cái liền
có thể nghe được thiên địa giao hòa, đại đạo cùng cất tiếng.
Trong hải vực ngoài mấy trăm dặm có một con
giao long đang chú ý đến bọn họ, đạt tới cảnh giới Vương của Thánh nhân. Hẳn đó
chính là Nam Hải Long Vương kia.
- Người không động tới ta cùng không chọc tới
ngươi, các ngươi không thể gây chuyện thị phi. Trên viên tinh tú này rất có thể
có tồn tại cấp bậc Đại Thánh đó.
Diệp Phàm dặn dò mười hai thánh.
Trong vũ trụ có vô số tinh vực, Sinh Mệnh cổ địa
của mấy nơi, cho tới bây giờ đây là tinh tú Diệp Phàm thấy thích hợp cho tu luyện
nhất, hơn phân nửa là có cường giả quán thế.
Hiểu được đại đạo biến thiên, chỉ có xuất hiện
ở nơi phồn thịnh thế này. Tại những cổ tinh cằn cỗi thì chỉ có thể chậm rãi sờ
soạng ra quy luật, phát hiện bản chất vấn đề.
Diệp Phàm và mười hai thánh đi từ bờ biển tới
sâu trong đại lục.
Vừa mới đi không lâu, khi ngang một dăy núi lửa,
khí nóng ngút trời, dung nham ồ ồ, hồng quang chói mắt, ở trong một cổ động, bọn
họ thấy một con Hỏa Nha đã thành Thánh.
Sau đó đi tới mấy trăm dặm nữa, bọn họ lại thấy
một vài nơi mà cấp bậc tu sĩ không kém, còn có hai là Vương giả đại thành.
Khi tiến vào trong một dãy núi nguy nga, sương
mù mông lung, bọn họ thấy một con cự xà dài ngàn trượng, phun nuốt xà châu cực
đại, cùng đạt tới thánh giai.
Dọc đường đi bọn họ gặp không ít tu sĩ, cũng
thấy nhiều động phủ cổ xưa, trước sau thăm dò được mấy Thánh nhân, khiến người
ta thật giật mình.
- Vừa rồi chỉ là trên đường mà thôi, chưa chắc
đã là Thánh địa hay Thần triều gì mà đã gặp mấy Thánh nhân. Viên cổ tinh cũng
không hùng vĩ bao la này quả nhiên khiến người ta rung động.
Một vị cổ thú trong mười hai thánh nói.
Long Mã căm giận nói:
- Cùng tồn tại dưới vũ trụ tinh không này mà tại
sao đãi ngộ giữa người với người lại kém như vậy! Cái viên tinh tú linh khí khô
héo do bổn tọa sinh ra kia xuất hiện một đại năng Hóa Long đã được tôn là cao
thủ tuyệt thế rồi. Mà nơi này không muốn sinh ra Thánh nhân cùng khó.
Trên viên tinh tú này, tùy ý có thể thấy được
núi non tú lệ, tiên vụ lượn lờ, thác cao suối chảy, cảnh sắc xinh đẹp, linh khí
như sương mù.
Có rất nhiều sườn núi cổ nếu ngồi xếp bàng
trên đó thì tai có thể nghe tiếng đạo, giống như có người tụng tiên kinh, cảm
ngộ sâu vào đạo cảnh, cứ thế mãi, tích lũy tháng ngày, đạo hạnh tất nhiên không
kém.
Ở trên tinh cầu khác thì địa phương như vậy
chính là thần thổ. Nhưng nơi này thì cùng chẳng có gì lạ lùng. Mỗi lần Diệp
Phàm đi qua đó đều nhắm mắt cảm thụ một phen.
Nửa ngày sau, bọn họ đi tới một dăy núi kéo
dài tới mười mấy vạn dặm, có rất nhiều động phủ. Bọn họ cảm ứng được tối thiếu
phải có khí tức của bốn Thánh nhân.
- Nơi này hẳn xem như một vùng thánh thổ.
Bọn họ tất nhiên không sợ nhưng cũng không muốn
gây chuyện vô cớ, vòng qua mà đi, phát hiện ở xa xa có một tòa cự thành hùng vĩ
cao lớn, người đi không dứt, vô cùng phồn hoa.
- Chín con Thanh loan trong thành.
Cửu Vĩ Ngạc Long nói.
Diệp Phàm gật đầu. Hắn đi về phía chín con
Thanh loan này, muốn gặp Vương Tử Văn, rồi muốn tìm hiểu đại khái về tình huống
trên viên cổ tinh này.
Hắn tỏa thần niệm cường đại ra, giống như thủy
triều tràn về nơi chín con Thanh loan, sau đó quét qua vùng kiến trúc đó. Đôi mắt
hắn lóe lên hai luồng thần quang.
- Vương Tử Văn, là hắn!
Ngay sau đó Diệp Phàm đi vào thành, tiến vào một
vùng cung điện to lớn, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
- Diệp Phàm, đúng là ngươi!
Vương Tử Văn đứng lên, thần sắc khó tin, vẻ mặt
kích động, không hề tương ứng với người khéo đưa đẩy trong quá khứ.
Nam nhân ở cạnh hắn cũng rất giống hắn, chính
là thanh niên vừa gặp ở Nam Hải cách đó không lâu, hiển nhiên đang bẩm báo với
phụ thân việc này.
- Nhiều năm như vậy, không tường tượng được lại
còn có thể gặp được cố nhân.
Diện mạo Vương Tử Văn nhã nhặn thanh tú, năm
thanh chưa lưu lại quá nhiều dấu vết, ngày này tu vi cường đại, không ngờ đã
thành Thánh.
- Phụ thân, hắn là ai vậy?
Đúng lúc này có một nữ tử đi từ ngoài điện
vào, con mắt sáng trong, thướt tha tú lệ, trông rất linh động.
- Đây là... Thúc thúc của các ngươi. Còn nhớ
ta nói với các ngươi là mình đến từ một tinh không khác không? Chúng ta tới từ
cùng một nơi.
Giọng nói của Vương Tử Văn có cảm khái vô hạn.
Hắn bảo đôi nam nữ tới chào Diệp Phàm.
- Không thể tường tượng được ngươi đã có cả
con gái lớn thế này rồi.
Diệp Phàm cũng vô cùng cảm khái. Thời gian như
nước, nhiều năm trôi qua như vậy, không ngờ được lại có thể gặp lại.
Huynh trưởng Vương Thần đối nhân xử thế khôn
ngoan, già dặn khéo đưa đẩy, muội muội Vương Hi rất hoạt bát, mắt to chuyển động
như chớp, lớn mật nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Vượng Tử Văn giải thích:
- Gần đây chúng ta gặp tai họa, Vương Thần
thay ta đi về Nam Hải cầu viện, gặp được lại tường là người chặn giết nên mới
trực tiếp độn trở về.
Diệp Phàm gật đầu. Hắn có rất nhiều nghi vấn,
không biết vì sao cố nhân dừng lại trên tinh tú sâu trong vũ trụ này, hỏi:
- Tử Văn, rốt cục năm đó xảy ra chuyện gì?
- Ta, Chu Nghị, Lâm Giai, Trương Tử Lăng, Lý
Tiểu Mạn cùng tiến vào Tiên Cung ngoài cấm địa Thái cổ, đích xác đã xảy ra
không ít chuyện, có cơ duyên khác nhau rất nhiều.
Vương Tử Văn nói rồi nhìn Diệp Phàm, cả kinh
nói:
- Ngươi... Đạt tới Thánh nhân tầng tám rồi!?
Hắn giật mình vô cùng. Ở trong Tiên Cung Ngoại
Vực hắn gặp may mắn rất lớn, sau đó lại được tới cổ tinh thân cận đại đạo thế
này tu luyện, đột phá cửa ải cũng chỉ mới thành Thánh mà thôi, biết rõ con đường này gian nan tới mức nào.