Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi
đưa...
Năm đó bọn họ bị buộc vào cấm địa Thái cổ hái
thuốc, vì sinh tồn mà tự chạy trốn, không còn gặp lại nữa.
Cùng đi tới từ một bờ tinh không, do cửu long
kéo quan, tiến vào trong vũ trụ mờ mịt, đều tự đi trên con đường bất đồng, từ
biệt mấy chục tới gần mấy trăm năm, đã qua cả một đời người phàm, mãi tới hôm
nay mới gặp lại nhau.
Hai người cảm khái vô hạn, năm đó hào hoa
phong nhã, hăng hái như vậy, chưa từng tiến vào trong tinh không, mở ra một cuộc
đời mới như vậy.
- Ta nhớ rõ công Thiên Yêu Đồ Thánh Quyết của
ngươi đang phát triển mạnh, đúng lúc ra tay mạnh mẽ, nhân sĩ tinh anh lại trở
thành dân cư mất tích như vậy.
Diệp Phàm trêu chọc.
Vương Tử Văn cười khổ, rồi sau đó lại buồn bã.
Ở một đầu khác của tinh không, bạn bè cùng lứa chắc đã trở về với đất rồi. Ai
có thể ngờ được bọn họ lại tiến vào trong vòm trời, tiếp xúc với văn minh Thần
Ma chứ.
Gặp gỡ như vậy có lẽ sẽ khiến rất nhiều người
cố thổ hâm mộ nhưng chân chính đi tới bước này, nỗi lòng bọn họ cũng có mấy người
lý giải được.
Trường sinh mờ ảo, tiên lộ vô tình, khi năm
tháng mất đi rồi, đó là một loại tâm tình, có thể nào quên quá khứ? Những thứ
đó để lại cho bọn họ rất nhiều hoài niệm.
Cố nhân, chuyện xưa, từng chuyện từng chuyện lần
lượt hiện ra. Tới ngày nay, phát hiện ra sâu trong trí nhớ đều là cảnh bên bờ một
tinh không khác chứ không phải là thịnh cảnh bên bờ này.
Vương Tử Văn là một thành viên tích cực hồi
còn đại học, sau khi tốt nghiệp dốc sức phát triển việc buôn bán của mình một
phen, đối nhân xử thế khéo léo, nhưng lúc này nói chuyện lại hơi run lên, kích
động phi thường.
Cô độc phiêu bạc ở nơi tha hương, một mình hắn
trên viên cổ tinh này, không có cố nhân, không có người quen biết, từng có những
năm tháng rất cực khổ.
Sao trời lấp lánh, trăng sáng đã lên cao. Bọn
họ đi vào hậu hoa viên, mang một cái bàn ra, ngắm trăng uổng rượu, tán gẫu về
những năm tháng đã qua.
Ánh trăng mông lung. Cả khu lâm viên này có
xây núi giả, cầu nhỏ đá trắng, suối nhỏ róc rách, chép vàng vẫy đuôi, trồng
không ít cây cỏ, mùi hương thơm ngát theo gió bay tới.
Kiến trúc to như vậy đều thuộc về Vương Tử
Văn. Cả cự thành này do một tay hắn sáng tạo ra, năm đó đổ máu tươi, trải qua đại
chiến sinh tử, cuối cùng đứng vững trên vùng cổ địa sinh mệnh này.
- Bắc Đẩu đối với ta mà nói chỉ là một trạm dừng
chân. Nó mênh mông như vậy, là nơi Đại đế cổ lúc tuổi già dừng chân nhưng ta lại
không thể nhìn lại.
Vương Tử Văn hơi cảm thán. Cho tới bây giờ hắn
cũng chưa ra khỏi Yên quốc, chỉ ở bồng lai tiên cảnh rồi sau đó bị mấy đại
Thánh địa buộc vào cấm địa Thái cổ hái thuốc, từ đó rời đi, rốt cục không thể
trở về nữa.
- Tiên Cung mờ ảo, ta hoài nghi không phải là
tiên địa mà do một vị Đại đế cổ lưu lại. Chỉ có ngày nay trở thành Thánh nhân mới
có thể cảm nhận rõ sự bất phàm trong đó.
Diệp Phàm lắng nghe, cũng không phát biểu ý kiến
về việc này. Hắn cảm thấy thật đáng tiếc là chưa đi vào, vô duyên với nơi đó.
- Lại nói tiếp, ta, Chu Nghị, Lâm Giai, Trương
Tử Lăng ở Tiên Cung không có gì khúc mắc với nhau, gặp nhiều may mắn, trở ra
cũng chưa từng gặp chút nguy hiểm. Ta từng lấy được một cái Tử Kim Hồ Lô, bên
trong có ít đan dược vụn. Có thể đi tới bước này hoàn toàn đều dựa vào nó cả.
Vương Tử Văn cũng không dấu di ếm gì, kể chuyện
quá khứ có vài phần chân thành tha thiết. Qua nhiều năm như vậy, mặc dù quá khứ
có chút khúc mắc cũng đã bị xóa nhòa trong năm tháng rồi.
Hắn đi trong Tiên Cung hồi lâu, phát hiện ra một
tế đàn, bên trên là một cái Tử Kim Hồ Lô, lấỵ được thấy trên đài có ghi chút cổ
tự chú thích là Cửu Chuyển Tiên Đan chế tạo thất bại.
Trong hồ lô có ít đan dược vỡ, trong khoảnh khắc
mở ra liền khiến hắn có cảm giác như vũ hóa phi thăng, lỗ chân lông toàn thân mở
hết ra.
Vương Tử Văn vào thời điểm kia vẫn là một tiểu
tu sĩ nhưng cũng biết khẳng định đây là một đại dược, phân nửa là giá trị vô lượng,
sau đó còn tìm kiếm xem Tiên Cung có thần vật hiếm có nào không.
- Ta không chú ý, lại bước vào một đồ án phức
tạp. Đó là một tế đàn, thế rồi không hay biết bị đưa tới vùng tinh không này.
Vương Tử Văn lắc đầu.
về phần những người khác thì hắn nghĩ nếu
không xuất hiện thì hơn phân nửa cũng gặp chuyện thể này, có thể không hay biết
mà bước lên đường thông ra thiên ngoại.
- Lúc trước khi ta tiến vào Tiên Cung thì ở
cùng với Chu Nghị, sau đó chia ra tiến vào những cung lớn khác nhau, nhớ rõ thời
khắc ta rời đi còn thấy hắn ở bên trong một bát quái đồ khổng lồ trong một cung
điện thật lớn, bao la hùng vĩ phi thường.
Diệp Phàm nghe vậy kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Chu Nghị, chu dịch, bát quái đồ, thật đúng
là ứng ngôn rồi.
Năm đó không mạo hiểm chiến đấu cũng không có
gì khúc chiết, chỉ là bước lên đài trận quỷ dị liền bị truyền vào trong tinh vực.
Mọi người có gặp gỡ bất đồng, từng bước đi tới,
vật đổi sao dời. Thời gian mất đi, cách nhau trời đất mênh mông, có cuộc sống bất
đồng.
- Thật sự không ngờ tới ngươi cũng trở thành
Vương của Thánh nhân tới nơi rồi. Ta nghĩ bằng vào mảnh vỡ của Cửu Chuyển Tiên
Đan, tiến cảnh của ta đã nghịch thiên lắm rồi cơ.
Vương Tử Văn nói.
Diệp Phàm cũng không che dấu trước mặt cố
nhân, chỉ nói giảm đi nguy cơ mà thôi. Bằng không thì loại khí tức do huyết chiến
nhiều năm như vậy đúng là quá khiếp người.
- Cố nhân ngày xưa ngoại trừ ngươi, Trương Tử
Lăng, Lâm Giai, Chu Nghị, những người khác ở đâu, sinh tử thể nào ta đều biết.
Diệp Phàm kể không ít chuyện xưa, nhắc tới
Bàng Bác, Trương Văn Xương, Lý Tiểu Mạn.
Vương Tử Văn lại cảm khái một hồi. Xa nhau nhiều
năm như vậy, lại có rất nhiều người chết đi, không bao giờ có thể gặp lại nữa.
Diệp Phàm nói:
- Lâm Giai bị Lưu Vân Chí, Lý Trường Thanh,
Vương Diễm đuổi giết, cuối cùng tránh được một kiếp như mãi vẫn không xuất hiện.
Ta hoài nghi nàng cũng không ở Bắc Đẩu nữa, nếu không đã gặp lại ta.
- Có lẽ một ngày kia ngươi sẽ nhìn thấy Trương
Tử Lăng, Chu Nghị, Lâm Giai. Thật không biết bây giờ bọn họ ra sao.
Vương Tử Văn nói.
Hắn cảm thấy rất khó tin khi Diệp Phàm có thể
đi lên thiên vực, vào sâu trong vũ trụ. Tinh không thật sự quá mênh mông, bọn họ
có thể gặp lại đã là một kỳ tích rồi.
- Ngươi đã quay về địa cầu rồi?
Vương Tử Văn nghe Diệp Phàm nói xong liền kinh
ngạc đứng lên, lồng ngực phập phồng chấn động.
Diệp Phàm gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, bừng tỉnh một giấc mộng, chỉ có tiếc
nuối và thương cảm.
- Ngươi đã từng tìm người nhà ta không? Bọn họ
ra sao?
Vương Tử Văn kích động hỏi, bức thiết nhìn hắn.
- Có gặp. Lúc ấy may mà cha mẹ ngươi còn, ta để
lại vài thứ. Nhưng nhân lực cuối cùng cũng không thể nghịch thiên, chắc ngày
này đã qua tuổi già rồi.
Hai mắt Vương Tử Văn mơ hồ. Một giấc mộng cả
trăm năm, quay đầu lại còn có gì đâu?
Hắn nghẹn ngào, xoay người nhìn lên tinh
không, yên lặng rơi lệ. Đúng là thời gian rất lâu rồi. Con gái hắn tiến lên lau
nước mắt cho hắn, mài một lúc lâu sau hắn mới bình tĩnh trở lại.
- Ngươi có muốn trở về không?
Diệp Phàm nói.
- Muốn nhưng ở đây cùng có những thứ ta không
dứt bỏ được. Ta đã mất đi rất nhiều, không thể mất đi một lần nữa.
Hắn nhìn về phía hai con, trong mắt tràn ngập
vẻ hiền từ, nói:
- Bọn họ sinh ra ở đây, không thích hợp với cuộc
sống trên địa cầu. Ta là một đứa con bất hiếu, có thể sẽ trở về.
Rất lâu sau hai người mới nói tới chuyện khác,
tình cảm của Vương Tử Văn mới bình tĩnh trở lại.
Diệp Phàm biết nơi này sinh mệnh rất phồn thịnh,
lại có ba Đại Thánh tọa trấn. Nên biết nó cũng không phải rất bao la mà diện
tích hữu hạn thôi.
Mà nơi này cùng không phải thí luyện trường của
tinh không cổ lộ, quá khứ không có người dị thường tới, chỉ vì cửa ải thứ ba
mươi của Nhân tộc bị đánh phá mới mượn tạm nơi này thôi.
- Thúc thúc, ta mời người.
Vương Hi thanh xuân tịnh lệ, hết sức hoạt bát,
giống như chim sơn ca bay tới bay lui.
So sánh mà nói thì Vương Thần ổn trọng và già
dặn hơn.
Là người cùng thế hệ, Vương Tử Văn có hai con
lớn như vậy khiến Diệp Phàm cảm khái, sau đó tất nhiên cũng bị trêu ghẹo, thân
là thúc thúc không thể không tặng lễ vật.
Hắn cho Vương Thần một thanh kiếm hào quang bừng
bừng. Ngày nay hắn có thể dùng tay không đánh tan thánh khí, những vật lưu lại
tất nhiên đều phi phàm. Đây là Diêu Quang thánh kiếm hắn đoạt được khi đại chiến
với đạo thân của Diêu Quang, sau đó đánh gục Thiên Hoàng tử, có một loại thần
tính bất hủ.
Về lễ vật cho Vương Hi tất nhiên cũng là Thánh
khí hiếm có, không hề phân biệt.
Hai huynh muội tất nhiên vui mừng kinh ngạc, cảm
tạ liên tục, yêu thích Thánh khí không nỡ buông tay, thật cẩn thận xem xét. Đây
là Thánh khí có thể trường tồn bất hủ.
Vương Tử Văn động dung, cảm thấy những thứ này
rất quý trọng.
Diệp Phàm lắc đầu. Dọc đường đi hắn còn đánh
nát nhiều cổ binh quý báu hơn, chuyển đề tài hỏi:
- Ngươi gặp tai họa gì?
- Tất cả đều là nó mà ra.
Vương Tử Văn lấy ra một cái Tử Kim Hồ Lô cao tới
một thước, lấp lánh ánh sáng, trông rất bắt mắt.
Nhiều năm qua đi như vậy, hắn có thể đi tới bước
này thì đều là nhờ vào đan dược vỡ bên trong hồ lô. Đây là một loại thần dược!
Theo Diệp Phàm thấy thì trên đời khó có Cửu
Chuyển Tiên Đan nhưng đan dược trong hồ lô này dám đặt tên như vậy thì đã thể
hiện ra sự bất phàm của nó. Tuy nó được ghi chú ra là sản phẩm thất bại nhưng
cũng tuyệt đối kinh thế.
Vương Tử Văn rất yêu thương hai con. khi bọn họ
còn nhỏ đã dùng đan dược này xây dựng cơ sở, thế nên ngày nay đều có thực lực
kinh người, vượt xa xa người bình thường cùng lứa, tương lai tất có thể thành
Thánh.
Cũng chính bởi vậy mới khiến bên ngoài khát
khao, nhiều thế lực đều tìm hiểu, rốt cục hiểu rõ sự tồn tại của Tử Kim Hồ Lô,
đều nhằm vào bọn họ.
Vượng Tử Văn nói:
- Mấy năm nay đã hết mảnh đan dược vỡ rồi, chỉ
còn lại hồ lô này. Bản thân nó cũng là một kiện chí bảo, có thể thu nuốt non
song vạn dặm, trấn áp Thánh nhân.
- Nếu không phải là tổ phụ bế quan xảy ra vấn
đề thì bọn họ sao dám tới ức hiếp chứ? Đúng là một đám người ti tiện!
Vương Hi tức giận trừng hai mắt nói.
Đôi mày Vương Tử Văn nhíu lại, trong lòng âm thầm
đau buồn, thấy Diệp Phàm nhìn lại liền lộ vẻ xấu hổ.
- Nhạc phụ ta rất cường địa, chỉ kém một bước
là thành Đại Thánh, nhưng bởi nóng lòng cầu thành, luyện công xảy ra vấn đề nên
lúc này không thể động vũ lực, thể nên một số đại địch mới thừa dịp này làm khó
dễ.
Hắn trịnh trọng giải thích chuyện này. Bản
thân hắn dựa vào chính mình mà bước tới hôm nay, cũng không phải là nhờ vả ai,
khiến Diệp Phàm cười ha hả.
Đúng lúc này thì một nữ nhân xinh đẹp tiến vào
trong sân, ung dung cao quý nhưng lại mang theo vẻ lo lắng. Vương Tử Văn giới
thiệu đây là thê tử của hắn, chính là một viên minh châu trên viên Sinh Mệnh cổ
Tinh này.
Quá khứ Vương Tử Văn biểu hiện thực kinh diễm,
không ngừng phá quan, có thể xưng là tiềm lực vô hạn, vì vậy mới lọt được vào
pháp nhẵn của Lâm Hàn Thánh Vương, đồng ý cho kết hôn với con gái hắn.
Lâm Hàn là một tồn tại tuyệt đỉnh trong Vương
của Thánh nhân, mấy trăm năm trước đã bước hơn phân nửa bước nữa, chỉ còn kém một
đường là thành Đại Thánh, là một trong những chí tôn tương lai tại cổ tinh này.
- Phụ thân luyện công đi vào đường rẽ, hiện tại
chẳng những không chuyển biển tốt đẹp mà lại có dấu hiệu xấu đi.
Mắt Lâm Linh hơi hơi ngân ngấn nước.
Các loại tai họa ập tới cửa, không chỉ có người
mơ ước mảnh vỡ Thần Đan của bọn họ mà đại địch tuyệt thế cũng thừa dịp này muốn
diệt trừ toàn tộc, hoàn toàn diệt sát bọn họ.
Loạn trong giặc ngoài, hiện tại bằng vào chiến
lực thánh giai của Vương Tử Văn căn bản không thể chống đỡ nổi. Mặc dù hắn cũng
rất cường đại nhưng không thể là đối thủ của nhiều người như vậy. Những kẻ tới
xâm phạm có những Thánh Vương lâu đời.
- Nếu không được thì chúng ta liền cùng Diệp
Phàm rời đi, bước trên tinh không.
Vương Tử Văn nói, cũng nhìn về phía thê tử và
hai con mình.
Nếu có lựa chọn thì không ai muốn xa xứ.
Chính là bị bức bách tới bước này, không đi
thì có thể sẽ bị huyết tẩy toàn gia, đánh chết toàn bộ, hoàn toàn diệt tộc.
Nam Hải Long Vương mặc dù nguyện trợ giúp
nhưng cũng có mổi lo riêng, e là sẽ xuất hiện mấy Vương của Thánh nhân không thể
chiến thắng.
Vương Thần nói.
Diệp Phàm an ủi bọn họ, nói không cần sầu lo
quá.
Sau nửa đêm, nơi nơi đều yên tĩnh, Diệp Phàm
hàn huyên với Vương Tử Văn xong liền nhìn tinh không xa xa. kể lại đủ loại chuyện
đã trải qua.
Tha hương gặp lại người quen khiến người ta
cũng cảm thấy rất thân thiết.
Vương Hi liền tục ngáp, cũng không chịu rời
đi, ngồi nghe bọn họ nói đủ chuyện kỳ quái. Bản thân Vương Thần cũng rất xuất
thần, chăm chú lắng nghe.
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên phía chân trời truyền tới tiếng động
như sóng thần. Một đám man kỵ vọt tới, bước qua bầu trời, làm tan nát không
trung, thiết y lóe sáng lạnh lẽo, tọa kỵ khí thế ập trời, đại kỳ phần phật,
binh khí khiếp người chĩa đến.
- Vương Tử Văn ở đâu?
Một nam nhân trung niên tiến lên quát lớn.
- Đến rồi, không thể tưởng được người Hà gia
là không kiềm chể được, muốn huyết tẩy chúng ta.
Lâm Linh nói, đứng dậy, bảo vệ hai con ở phía
sau, cảm xúc có hơi kích động, vô cùng lo lắng.
- Đi lên xem xem.
Vương Tử Văn phóng vọt lên. Lâm Linh cùng hai
con cùng rất nhiều cao thủ trong phủ đều bay lên bầu trời đêm.
- Vương thúc, đêm khuya quấy rầy, có điều mạo
muội, xin thứ lỗi cho.
Một người thanh niên đi ra. trông khá tuấn mỹ,
chắp tay thi lễ nói:
- Ta nghe nói Vương thúc gặp nạn nên cố ý chạy
tới tương trợ.
- Hà gia thực vô sỉ, rắp tâm hại người, động
thủ đầu tiên với chúng ta lại còn giả mù sa mưa.
Vương Hi ngây thơ thiếu kiên nhẫn nhất, lập tức
sầm mặt nói.
- Hi muội muội, lời này sai rồi. Chúng ta có ý
tốt tới tương trợ, sao ngươi lại
nói vậy.
Người thanh niên tuấn mỹ này tên là Hà Thanh
Dương thản nhiên nói, đột nhiên trịnh trọng hướng về phía Vương Tử Văn thi lễ
nói:
- Hà gia chúng ta nguyện kết minh với Vương
thúc.
- Thể là sao?
Vương Tử Văn đã trải qua đủ sóng to gió lớn, tất
nhiên cũng không sợ hãi. Mặc dù có họa diệt tộc thì hắn cũng vẫn phải bình
tĩnh.
- Hôm nay chúng ta tới chơi lúc đêm khuya là
muốn cầu hôn. Ta nguyện ý cưới Hi muội làm vợ, sau này hai nhà tuy hai mà một,
cùng tiến cùng lui.
Hà Thanh Dương nói.
Vương Hi lập tức nhướn mày, nắm chặt bàn tay,
phi thường tức giận.
Vương Tử Văn trầm mặc. Hắn biết rõ đối phương
muốn diệt trừ bọn họ nhưng không ngờ lại vô sỉ như vậy, còn muốn dùng biện pháp
dung hợp để nuốt trọn Vương gia và Lâm tộc, đến cả xương cốt cũng không để lại.
- Vương thúc không muốn sao?
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hà Thanh Dương có
thêm vài tia lạnh lẽo.
Vương Tử Văn tất nhiên không sợ hắn. Nhưng Hà
gia cũng là một quái vật lớn, nghe đồn còn mời được mấy cổ thú và lão yêu từ thời
hồng hoang tới, cường đại tuyệt thế.
- Nếu không đồng ý thì hôm nay san bằng Vương
gia và Lâm tộc!
Một gã trung niên lạnh như băng nói.
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này từ xa truyền tới tiếng ù ù vang.
Mấy con cổ thủ và vài tên dị tộc vọt tới, xẹt ngang qua bầu trời, chính là Long
Mã, Cửu Vĩ Ngạc Long và mười hai thánh. Bọn họ vẫn chưa theo Diệp Phàm vào phủ.
- Các ngươi là ai?
Hà Thanh Dương kinh ẵi quát. Mấy vị đối diện
dường như đều là cao thủ thánh giai.
Diệp Phàm đứng xa xa nói với Long Mã, giọng điệu
lạnh lẽo:
- Giết sạch bọn chúng cho ta!