- Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, không có khả năng hối
hận, nguyện ý gia nhập cuộc thí luyện mạnh nhất trong lịch sử.
Diệp Phàm nói rất rõ ràng.
- Tốt, con đường là do ngươi chọn, tương lai
không tiếc nuối là tốt rồi.
Lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ gật đầu.
Trước khi rời đi, Diệp Phàm đi cũng lão Phủ chủ
Kỳ Sĩ Phủ tới một gian nhà bằng đá bịt kín, ngăn cách với ngoại giới, kế thừa một
ít tọa độ tinh không, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần.
Một hồi lâu sau Diệp Phàm mới đi ra, nói lời từ
biệt cùng Diệp Đồng, Thánh Hoàng tử, Lý Hắc Thủy, Đoạn Đức, Yến Nhất Tịch, muốn
từ đó đi tới Thiên Lộ, tiến vào tinh vực.
Ly biệt là chuyện thương cảm không thể nghi ngờ
gì nữa. Rốt cục gặp lại những người từ một bờ tinh không khác, sau đó lại khiến
Diệp Phàm tiếp tục cuộc hành trình này. Đây là lựa chọn trong cuộc đời của Diệp
Phàm, muốn đi vào cuộc thí luyện mạnh nhất trong lịch sử.
Chấp niệm tại một bờ tinh không khác đã không
còn, cha mẹ đã mất, ngoại trừ mấy cố nhân này thì tu luyện, đắc đạo, thành tiên
đã trở thành mục tiêu lớn nhất của hắn.
- Sẽ còn gặp lại. Ta sẽ còn sống.
Diệp Phàm phất tay, ánh mắt lướt qua mỗi người.
- Diệp Phàm bảo trọng.
- Nhất định phải bảo trọng. Nếu còn sống thì sẽ
gặp lại, đưa cả Tiểu Nguyệt và Bàng Bác tới.
Bọn họ biết Diệp Phàm đi lên con đường thí luyện
mạnh nhất là để nghĩ cách cứu viện những người này, rèn luyện bản thân chỉ là
lý do thứ yếu.
Con đường này vô cùng nguy hiểm, vạn năm mới mở
một lần, mỗi lần đều đưa những bậc thiên tài trên đời rời đi, tiến vào trong vũ
trụ vô ngần nhưng muôn đời tới nay chỉ có năm ba người sống sót. Những người
khác máu tươi đều đổ ở dị vực, chết trận trong tinh không.
Diệp Phàm rất mạnh nhưng cũng không khẳng định
là có thể còn sống. Sớm đã có vài Thánh thể chết trận rồi. Lần này ly biệt
không biết kiếp này còn có thể gặp lại hay không.
- Tạm biệt.
Diệp Phàm xoay người, dứt khoát ra đi.
- Sư phụ, người nhất định phải sống sót đó.
Diệp Đồng hô to, trong mắt ẩn hiện nước mắt.
- Huynh huynh...sư phụ mặc kệ ta thật rồi.
Chúng ta cùng tới từ một nơi mà. Lại bỏ ta lại rồi.
Quỷ tinh linh Hoa Hoa khóc lớn nói.
- Tiểụ tử, ngươi còn thiếu nợ ta một cái Tiên
Thiên Thánh Thể Đạo Thai đó. Ngươi nếu chết thì dù là hồn của ngươi cũng không
sống yên với ta đâu. Nhất định phải còn sống trở về đó.
Hắc Hoàng quát.
- Ta chờ ngươi chứng đạo thành đế. Lần này bần
đạo nếu còn không thể tiến vào Tiên vực thì sau khi thức tỉnh nhất định sẽ lấy
mộ của ngươi. Nhớ để lại nhiều bảo bối một chút.
Đoạn Đức cũng nói.
Thánh Hoàng tử, Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy, Yến Nhất
Tịch, Đông Phương Dã, Yêu Nguyệt Không đều ra sức vất tay, miệng hô to bảo trọng,
nhìn chăm chú về hướng hắn đi xa.
Sâu nhất trong cấm địa của Kỳ Sĩ Phủ, người
ngoài không thể tới gần, căn bản cũng không tới đây, có khắc đại trận hỗn độn
tiên thiên, sát khí vô hạn. Bởi vì nơi này có bí mật trọng yếu nhất của Kỳ Sĩ
Phủ ở nơi này.
Diệp Phàm và lão Thánh nhân của Kỳ Sĩ Phủ cùng
tiến vào vùng mật thổ này. Đại trận ở địa phương này để lại dấu vết rõ ràng,
đan thành từng phiến, rậm rạp vô cùng.
Từng luồng khí hỗn độn lóe lên, bảo vệ nơi này
rất nghiêm ngắt. Sát trận dày đặc đáng sợ như vậy biến nơi này thành một vùng
tuyệt thổ, ít người có khả năng tấn công vào.
- Tại thời kỳ trước hoang cổ có một vị Phủ chủ
chiếm được một đạo tàn quyết trong Cửu Bí, đều là về đạo văn. Đáng tiếc là lại
thiếu quá nhiều, nếu không Pháp trận này sẽ rất khủng bố.
Lão Phủ chủ thở dài.
Theo lời hắn thì đại trận này nhiều năm như vậy
đã hư hại nghiêm trọng, không còn được như năm xưa. Bằng không thì dù là Cổ
Thánh tiến vào cũng phải chết. Hiện giờ thì đã khó có thể nói được.
Diệp Phàm líu lưỡi. Cửu Bí kia lại nói về đạo
văn, một phần tàn quyết ở lại trong Kỳ Sĩ Phủ. Nếu để Hắc Hoàng biết được thì hẳn
sẽ mừng rỡ điên cuồng. Đại hắc cẩu nằm mơ cũng muốn thu được thứ này, nhiều năm
như vậy luôn tìm kiếm manh mối.
- Rồi, ta đã đóng cửa sát trận hỗn độn, hiện
giờ địa phương này an toàn rồi. Bằng không bất kể ai tiến vào đều bị công kích.
Chúng ta vào thôi.
Lão Thánh nhân nói.
Diệp Phàm hiểu ý, ánh mắt lóe lên vẻ khác thường,
tiến vào sâu bên trong mật địa. Phía trước có một tòa Tế Đàn tọa lạc ở nơi đó,
phong cách cổ xưa, dường như từ thời viên cổ xé rách bầu trời mà rơi xuống.
- Đi thôi. Từ đó bước trên con đường của
ngươi. Hy vọng ngươi sẽ trở thành người mạnh nhất trong lịch sử.
Lão Thánh nhân dừng lại.
Diệp Phàm thi lễ đối với hắn, tỏ vẻ cảm tạ rồi
sau đó bước từng bước lên Ngũ Sắc Tế Đàn.
- Tế Đàn này rất đặc biệt. Lão hủ sắp sửa thúc
dục rồi. Ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?
Lão Phủ chủ hỏi.
- Chuẩn bị tốt!
Diệp Phàm gật đầu.
Ầm!
Đột nhiên hư không vỡ nát. Một bàn tay to màu
vàng từ trên trời giáng xuống, hướng về phía Tế Đàn và Diệp Phàm đánh tới, tốc
độ đạt tới cực hạn, thánh uy mênh mông cuồn cuộn.
Lão Thánh nhân kinh sợ quát to:
- Ngươi dám.
Thân thể vốn còng xuống của hắn lập tức thẳng
băng lại, bàn tay phóng đại ra, hóa thành một đại bi màu bạc, ấn về phía bầu trời,
ngăn cản bản tay kia.
Ầm!
Thánh uy mênh mông cuồn cuộn, hóa thành một
vùng gió bão trên bầu trời. Mỗi một cơn gió đều có thể xé mở ra một hắc động,
đáng sợ khôn cùng. Đây chính là trận quyết đấu của Cổ Thánh chí cường.
Một tiếng rít gió khác truyền tới. Lại một vị
Cổ Thánh khác xuất hiện, móng vuốt lớn màu vàng đầy lân giáp bao phủ nửa bầu trời,
chụp về phía Diệp Phàm và Ngũ Sắc Tế Đàn.
- Các ngươi muốn khai chiến cùng nhân tộc sao?
Lão Thánh nhân của Kỳ Sĩ Phủ tức sùi bọt mép,
lại đánh ra một chưởng nữa, hóa thành ngân bi thứ hai, bên trên lóe sáng phù
văn, dày đặc thần văn.
Ầm!
Hắn đối chưởng với người thứ hai, ngăn cản đối
phương trên bầu trời.
Nhưng luồng khí tức thứ ba lại xuất hiện, phi
thường đột ngột, vô cùng cường đại. Một bộ móng vuốt màu đen vươn ra từ đám
mây, cũng không biết dài tới bao nhiêu dặm, ma uy che phủ bầu trời.
Cách mấy trăm dặm cũng đều có thể thấy cảnh tượng
khủng bố này. Đúng là quá mức khiếp người. Móng vuốt lớn như vậy giáng xuống từ
trời xanh, có thể xóa sổ tất cả trên nhân thế.
Lão Thánh nhân Kỳ Sĩ Phủ rống giận, há mồm
thét dài một tiếng. Mây mù bốn phương di chuyển. Miệng mũi hắn phun ra một con
chân Long Mãu bạc. Đây là căn nguyên tinh khí tiên thiên của hắn, chìm sâu vào
trong đám mây, chém về phía bàn tay to màu đen kia.
- Thật là cường đại. Xem ra tu vi của ngươi
sâu không thể lường nổi, có thể ngăn cản ba vị Cổ Thánh. Nhưng ta xem ngươi có
thể kiên trì được mấy khắc.
Đây là một Vương giả trong Thánh nhân, đứng
trong hư không lạnh lùng nói, chấn cho đại đạo nổ vang, thiên địa lay động.
Thân thể hắn giống như một quầng sáng mông lung, bước từng bước đánh về phía Diệp
Phàm và Ngũ Sắc Tế Đàn.
- A...
Lão Thánh nhân của Kỳ Sĩ Phủ giận dữ phát ra
tiếng hét to, mi tâm mở ra, xuất hiện một con mắt thẳng đứng, bắn ra thần
quang, xuyên thẳng về hướng vị Vương giả của Thánh nhân này.
Ầm ầm!
Chuyện đáng sợ nhất thảy ra. Vị Cổ Thánh thứ
năm xuất hiện. Lại có một người nữa, tuy rằng không phải là Vương giả của Thánh
nhân nhưng cũng rất mạnh mẽ, đạp một bước xuống là có thể nghiền nát Diệp Phàm.
- Các ngươi khinh người quá đáng, dám tiến vào
Kỳ Sĩ Phủ, hành hùng khắp nơi. Muốn tạo thành đại chiến giữa Cổ tộc và Nhân tộc
sao?
Lão Thánh nhân giống như một con sư tử, trên mặt
tràn ngập vẻ phẫn nộ.
Không hề nghi ngờ gì nữa, nhưng người này đều
hướng về phía Diệp Phàm, trấn sát của hắn, cũng muốn cướp đi Ngũ Sắc Tế Đàn này
về cho Cổ tộc sử dụng.
- Hừ, Thánh thể Nhân tộc không thể sống qua
ngày hôm nay. Lão già ngươi cũng đừng che chờ hắn nữa. Vì hắn mà liều mạng là
không đáng. Hơn nữa chỉ bằng Kỳ Sĩ Phủ các ngươi cũng không bảo vệ nổi Ngũ Sắc
Tế Đàn này đâu.
Thánh giả Cổ tộc lạnh lùng nói, tràn ngập sát
ý vô tình.
- Lão hủ liều mạng với các ngươi.
Lão Thánh nhân của Kỳ Sĩ Phủ đỏ bừng cả ánh mắt,
trong lòng như có uất khí vô tận, muốn liều mạng của người này.
Ầm ầm.
Hư không bị phá vỡ. Vị Cổ Thánh thứ sáu xuất
hiện, trên người bao phủ cả ngàn vạn đạo thần hoàn, sau lưng có cánh thần, vô
cùng rực rỡ. Đây là một vị Vương giả trong Thánh nhân.
Chỉ bằng vào một mình ngươi căn bản không đủ sức
xoay chuyển trời đất, giãy giụa nữa hẳn là mất mạng thôi.
Vị Vương giả trong Thánh nhân này bình thường
nói.
Diệp Phàm đứng trên Tế Đàn, quát to với sáu vị
Cổ Thánh.
- Đám Cổ Thánh ti tiện không biết liêm sỉ. Ta
là một trảm đạo giả nho nhỏ lại khiến các ngươi hưng sư động chúng như thế, lục
thánh đều tới, ra tay chỉ vì một mình ta. Các ngươi không sợ là khiến người
khác khiếp sợ sao?
- Chỉ là một con kiến mà thôi. Nếu không có một
vị Đại Thánh tính toán ra một tia thiên cơ trong tương lai, cảm thấy ngươi có
thể là mối hiểm họa thì chúng ta cần gì phải động tay với ngươi.
Một vị Cổ Thánh lạnh lùng nói.
- Các ngươi rốt cục cũng vẫn sợ, lại tấn công
ta.
Diệp Phàm quát.
- Giết ngươi giống như bóp chết gà đất, chẳng
tốn mấy sức lực.
Một vị Cổ Thánh lạnh lùng nói. Một bàn tay màu
tím xuyên qua tầng mây đánh về phía thân thể hắn.
Bàn tay này quá lớn, ầm ầm rung động. Vòm trời
mười phương đều đã sụp đổ. Trên đó có những cái vảy tím dài tới mấy trượng, khủng
bố dọa người mười phần.
- Sư phụ.
Đám người Diệp Đồng nhìn thấy rõ ràng ở xa xa,
tất cả đều kinh sợ kêu to. Bọn họ thấy nhiều Cổ Thánh ra tay như vậy, có cả
Vương giả của Thánh nhân. Lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ có một mình sao có thể ngăn cản
nổi, khó có thể che chở cho Diệp Phàm.
- Chết tiệt! Thánh nhân của Cổ tộc ra tay, hơn
nữa còn đưa tới nhiều người như vậy. Diệp Phàm khó có thể sống rồi. Phải làm
sao đây?
- Thật sự vô sỉ. Lại có nhiều Thánh nhân tới vậy
kéo nhau tới, không có một chút nhân tính, muốn diệt trừ Thánh thể Nhân tộc ta
mà gạt bỏ quy củ. Thật sự là đáng giận mà.
Bất kể là Diệp Phàm hay Lệ Thiên và đám người
Kỳ Sĩ Phủ đều rống giận, tràn ngập vẻ không cam lòng, tức sùi bọt mép.
Nhiều Cổ Thánh tới như vậy đúng là không cho
Diệp Phàm một đường sống, đồng thời cũng thấy được sự kiêng kị của bọn họ đối với
Thánh thể Nhân tộc, sợ hắn trưởng thành, sợ hắn đi trên con đường thí luyện mạnh
nhất, cuối cùng chứng đạo trở về.
Ngày nay bọn họ xuất kích mạnh mẽ như vậy,
không kiêng nể gì, giống như muốn hoàn toàn bóp chết Thánh thể trước khi trưởng
thành.
- Còn muốn đi lên con đường thí luyện mạnh nhất
sao? Đợi kiếp sau đầu thai cho tốt đi. Kiếp này ngươi không có hy vọng đâu.
Mấy tháng qua, Cổ tộc vẫn chưa có hành động
gì, bởi vì không tìm được tung tích của Diệp Phàm. Nhưng lúc này bọn họ lại biết
hắn sẽ đi lên thiên lộ cổ, vì thế đột kích tới.
Thánh thể là một trong những loại thể chất mạnh
nhất trong vũ trụ, khiến Cổ tộc rất kiêng kị. Một số Vương tộc cấp tiến không
thể dễ dàng để cho hắn thành Thánh, càng không hi vọng ngày sau sẽ đại thành.
- Chết tiệt thật.
Một vị cao thủ của Kỳ Sĩ Phủ nắm tay, tức giận
há mồm phun một ngụm máu to. Kết cục này khiến hắn buồn bực và uất hận không chịu
nổi.
- Sư phụ.
Ánh mắt Diệp Đồng ẩn hiện nước mắt, không kìm
nổi mà hét lên giận dữ nhưng lại bị Hắc Hoàng giữ lại, khiến hắn phải nhịn đi,
ngày sau báo thù.
- Diệp Phàm nếu có chuyện gì thì ngày ta thành
Thánh nhất định sẽ đi gặp mặt những Cổ Thánh này.
Lệ Thiên lạnh lùng nói.
- Sư phu, người đừng chết đó...
Tiểu Hoa Hoa khóc lớn.
Những người này đã hoàn toàn tuyệt vọng, Cổ
Thánh đều tới nhiều như vậy thì ai mà chống nổi.
- Đừng lo lắng.
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền tới.
Một thân ảnh tò bên trong nhà đá bịt kín xa xa đi ra.
Hắn đi tới gần, xoa đầu Hoa Hoa nói:
- Đừng có khóc.
Sau đó lau sạch nước mắt trên mặt nó.
Cả đám người đều ngẩn ra. Người này đúng là Diệp
Phàm. Mà căn nhà đá kia chính là nơi không lâu trước đó hắn và lão Phủ chủ tiến
vào.
- Chuyện này...là thế nào? Ngươi là Diệp Phàm,
thế thì người trên Ngũ Sắc Tế Đàn là ai?
Một số người của Kỳ Sĩ Phủ đều ngây ngẩn.
- Ta muốn ngươi giải thích.
Hắc Hoàng nhe răng nói.
- Hiện tại chúng ta để ý xem tuồng là được rồi.
Diệp Phàm mỉm cười, nhìn về phía sâu nhất của
Kỳ Sĩ Phủ. Nơi đó đang có đại chiến diễn ra.
Bọn họ biết Diệp Phàm ở đây, không gặp nguy hiểm
gì thì cũng hiểu rõ đám Cổ Thánh kia đều bị lừa cả, khẳng định phải trả giá thật
đắt rồi.