- Tiên...
Hoang chỉ thốt ra một chữ này lại làm cho vòm
trời sụp đổ, đại đạo ngủ đông, quần tinh rung chuyển, tinh vũ nổ vang.
Có một loại lực lượng thần bí xông thẳng lên
trời cao, thổi quét chiến trường Vực ngoại, dọa khiếp hai vị Cổ Thánh còn nấn ná
trên vòm trời quá sợ hãi, xoay người chạy trốn.
Mà xa xa một chiếc thuyền kim loại dài cả trượng
lập tức xé mở hư không tiến vào trong vũ trụ hắc ầm, tránh né đạo thần âm này,
dường như đã bị kích động thật lớn.
- Trên cổ tinh này còn có Đại đế Nhân tộc còn
sống sao?
Đây là một loại chấn nhiếp làm cho mấy vị
thánh hiền thượng cổ từ tinh vực khác tới đây đều lộ vẻ sợ hãi. Chuyện này thật
đúng là long trời lở đất, rung động khắp tinh không.
- Ở thời đại này, hẳn là không có một vị Đại đế
mới đúng, một vạn năm trước một vị Đại đế cuối cùng cũng đã tọa hóa, sao còn có
thể có khí tức cấp này chứ?
Thánh hiền ở Vực ngoại nói nhỏ. Thánh hiền xuất
hiện tại tinh vực này cộng tất cả có ba bốn người, chính là vẫn chưa có đáp xuống
đại địa mà thôi, mấy ngày nay luôn ở Vực ngoại quan sát.
- Nghe nói, trong thiên địa, trong vũ trụ hiện
nay đã không có Đại đế, sao lại đột nhiên hiện ra một người như vậy? Nếu như có
người ở kiếp này chứng đạo, cách từ rất xa có thể nhìn ra viên cổ tinh này
không giống bình thường mới đúng!
Thực hiển nhiên, những người này không có một
người nào là kẻ yếu, bằng không có thể nào tiến hành lữ hành trong vũ trụ? Đây
là một ít Thánh hiền siêu cấp có thể ngao du trong vòm trời.
- Khắp tinh không đã không có Đế rất nhiều
năm, mà còn sẽ tiếp tục như thế! Đây là một vị thánh hiền vĩ đại đã đưa ra lời
tiên đoán, độ tin cậy rất cao, mà sao viên cổ tinh này lại như vậy?
- Ngày nay, vì để tranh đoạt quyền tiến vào
Tiên vực, tồn tại vĩ đại trong chư thánh đều sẽ tới đây, vì sao lại xuất hiện
khí tức của Đại đế?
- Nếu không có con đường thành tiên, một đoạn
thời gian rất dài trong tương lai, cổ hiền trong khắp vũ trụ sẽ tranh giành trước
cơ hội thành Đế, ắt sẽ có một phen va chạm mạnh như sóng vỡ bờ!
...
Cấm địa Thái cổ vẻn vẹn chỉ truyền ra một chữ
lại chấn động tinh không Vực ngoại, làm cho mấy vị thánh hiền đều vô cùng kinh
nghi không quyết, không dám hạ xuống.
Diệp Phàm mặt đầy vẻ kinh ngạc, vì sao Hoang
xuất hiện chỉ nói một chữ như vậy? Từ xưa tới nay, rốt cục hắn nhận được chứng
thật Hoang là một nữ nhân, âm thanh của tự nhiên động lòng người, nhưng lại có
một loại uy nghiêm không thể xâm phạm.
Xuyên thấu qua màn sương mù mờ ảo, phàm là người
tu thành Thiên Nhãn đều có thể nhìn thấy một thân ảnh thon dài, lơ lửng trên vực
sâu, ánh mắt lạnh lùng, nhưng cũng có một loại siêu trần thoát tục.
Tu sĩ Nhân tộc đến đây không ít, từng người một
đều quỳ sát xuống, trong miệng hô hai chữ Đại đế, thỉnh Đại đế rời cấm địa che
chở cho Nhân tộc.
về phần Cổ tộc một người cũng không có xuất hiện,
đều lập tức chạy trốn. Ngay cả Cổ Thánh cũng không dám ló mặt, bởi vì một trận
chiến Thanh Đồng Tiên Điện đã để lại cho bọn hắn ấn tượng quá sâu sắc.
Hoang ở trong trận chiến ấy tiêu diệt một đội
Cổ Thánh, mặc dù có ba vị Đại Thánh tọa trấn, mặc dù kiềm giữ Cổ Hoàng binh Cực
Đạo đều vô dụng, chỉ có thể chạy trối chết.
Ở phần đông Cổ tộc xem ra, Hoang hình như có ý
nhằm vào bọn họ, không có một chút cảm tỉnh, đưa đến trước mắt chính là muốn chết,
vì vậy không một Cổ Thánh nào dám xuất hiện.
- Đại đế vô thượng...
Hoa Hoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, dùng hết
lực tâm linh kết nối, khiến toàn thân nó đều không kìm nổi run rẩy. Dù sao nó
còn quá nhỏ, nhìn thấy một nhân vật như vậy, sao không sợ hãi cho được.
Thực đáng tiếc, mặc cho nó kể lể gì, Hoang
cũng không có nói thêm một lời, chỉ là yên lặng nhìn chăm chú vào Diệp Phàm,
nhìn xuyên qua thân thể hắn, không biết suy nghĩ điều gì.
Thân thể Diệp Phàm lạnh cứng, từ lỗ chân lông ứa
ra mồ hôi lạnh, hắn bị Hoang nhìn chòng chọc vào mình.
Ánh mắt của Hoang đầu tiên từ miếng đỉnh đồng
xanh trong cơ thể hắn, dời tới Vạn Vật Mẫu Khí. rồi đến Tiên Trân đồ... ánh mắt
lướt qua lại như thực chất, giống như hai luồng kiếm xẹt qua khiến xương cốt hắn
sinh đau.
Diệp Phàm chỉ muốn lừa gạt hù dọa Cổ tộc,
không ngờ thực kêu gọi Hoang đi ra, mà lại nhìn thẳng vào hắn, điều này làm cho
hắn cảm thấy có điều không ổn, hơi có cảm giác như tự mình đốt lửa thiêu thân.
- Tiên lộ...
Mài đến thật lâu sau, Hoang mới dời đi ánh mắt,
lại phun ra hai chữ như vậy, giọng nói êm tai dễ nghe như tiên âm từ trên chín tầng trời vọng xuống,
làm cho mỗi người đều dựng tai lên, muốn nghe tiếp câu nói.
Hoang nhắc tới tiên lộ! Đây là một vị thống trị
vùng cấm cấp Đại đế kinh người, một câu nói nào của Hoang đều có thể dẫn phát
lên chấn động cả tinh vực.
Nhưng mà, rất nhiều người cũng không có đợi được
câu dưới, không nghe được bà ta nói, mây khói hóa thành màn sương mù, lượn lờ
trên chín tòa Thánh sơn, làm nổi bật thân ảnh kia càng thêm thon dài và cao
không thể với tới.
Hoang chậm rãi hạ xuống, tiến vào dưới vực
sâu, chìm sâu vào trong bóng đêm vĩnh hằng, không hề hiển lộ ra.
Hoa Hoa đầu bóng lưởng thấy Hoang hạ xuống, lập
tức khôi phục bản tính trước đó, thoạt nhìn thực non nớt, kỳ thật là một con quỷ
tinh linh, nó không ngừng lẩm bẩm:
- Đại đế vô thượng! Tạm biệt ngài! Con đối với
ngài vạn phần kính ngưỡng...
Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó chợt biến
đổi, trên mặt tái nhợt, đôi mắt trợn trừng tròn xoe, cả kinh nói với Diệp Phàm:
- Sư phụ! Hoang nói với con, ngài có nghe được
không?
- Không có! Tâm linh của ngươi cảm ứng được
gì?
Diệp Phàm lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía những
người khác, cũng không thấy có gì dị thường, hiển nhiên đều không ai nghe được
gì.
- Hoang thở dài sâu một tiếng, buồn bã như mất
mát điều gì, chỉ nói ba chữ “Đều”, không biết có ý gì?
Hoa Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm, thanh âm bị Thánh vực
hoàng kim của Diệp Phàm ngăn chặn ở bên trong.
- Đều...
Diệp Phàm tự nói, trong lòng dậy lên ngập trời
sóng gió, điều này hàm chứa ý nghĩa gì?
- Chúng ta đi thôi!
Diệp Phàm kéo tay Hoa Hoa, quyết đoán đi lên
chiếc phi thuyền sáng loáng, tiến vào vực môn, biến mất khỏi địa phương này.
Ngày đó, khắp thiên hạ nổi lên phong ba, khắp
nơi chấn động, Hoang được thầy trò Diệp Phàm kêu gọi đi ra, dường như gián tiếp
chứng minh hắn thật sự có can hệ với Hoang, Cổ tộc bất an.
- Hắn thật có thể kêu gọi Hoang, nói như vậy
hai lần mượn đường từ nơi đó, không phải không có nguyên nhân, cái này...
Rất nhiều người sửng sốt, khắp nơi đều kinh sợ.
Nhất là Cổ tộc, trong lòng chột dạ, lại một lần
nữa gián tiếp chứng minh đó có thể là một vị Đại đế Nhân tộc, còn sống đến kiếp
này, nếu như bất mãn đối với bọn họ, chính là dẫn tới một hồi đại nạn.
Diệp Phàm về tới Thiên Chi Thôn, kể lại tất cả
tin tức xảy ra, làm cho một đám người đều sợ run, Hoang nói “Đều” là có ý chỉ
điều gì?
- Hoang có khả năng thật sự là Độc Nhân, nghĩ
đến một vị Đại đế còn sống, tim gan của ta không ngừng đập thỉnh thỉnh, về sau
không bao giờ dám đi Nam Vực nữa rồi!
Đoạn Đức chột dạ nói.
- Ngươi làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, dám
đào đàn tràng của Hoang, cái này tốt lắm, Thôn Thiên Ma Quán ngươi cố giữ cho tốt,
nói không chừng thời điểm nào đó Hoang tìm tới thu thập ngươi.
Hắc Hoàng vui sướng khi người gặp họa nói.
- Đoạn sư bá! Sư điệt ta tình nguyện chia sớt
nỗi lo với ngài, tặng cái bình kia cho ta đi, ta không chê bỏ đâu!
Hoa Hoa mở to đôi mắt trong sáng, cái đầu nhỏ
bóng lưởng. một bộ dáng nóng hôi hổi, bước tới nói.
- Ra vũng bùn chơi đi!
Đoạn Đức phất tay lia lịa.
- Đoạn sư bá! Ta không lấy không, chúng ta vẫn
theo quy củ, tiến hành giao dịch đi, Ngộ Đạo Trà hay là Hóa Thần Đao của Sát
Thánh lão gia, ngài xem thích thứ nào?
Hoa Hoa bám riết không tha.
Một đám người nhìn về phía Đoạn Đức, tất cả đều
thần sắc không tốt.
- Con bà nó! Đừng nghe nó nói bậy! Tiểu quỷ tiểu
nhân này phóng đại, ta chưa từng giao dịch với nó, lần trước thừa dịp khi ta uống
rượu, nó đến tự mình đề nghị đổi hai kiện đó.
Đoạn Đức nói.
Thiên Chi Thôn, một đám người cân nhắc thật
lâu, rồi đều nhất trí cho rằng tương lai có thể sẽ có đại biến cố, nói với nhau
phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Đoạn Đức chột dạ, bắt đầu từ ngày đó không hề
đi tới Nam Vực, quả thật hắn có hơi sợ.
Cổ tộc im lặng, không có động tác gì khác, bọn
họ thật sự rất không yên tâm, nội tâm tràn ngập lo âu, một số người muốn tìm biện
pháp phái tử sĩ đi vào cổ Quáng Thái Sơ.
Từng ngày qua đi, kế tiếp một đoạn thời gian
dài đều rất yên tĩnh, không có bùng nổ đại chiến, chỉ là có thêm mấy vị cổ hiền
đến từ thiên ngoại, là tới vì “con đường thành tiên”.
Đảo mắt đã tới gần kỳ hạn nửa năm, Diệp Phàm
luôn luôn tu luyện, sắp tới thời điểm tạm rời Bắc Đẩu, vì thế hắn cố ý một lần
đi tới Cơ gia, hỏi về chuyện Cơ Tử Nguyệt và Cơ Hạo Nguyệt.
Phụ thân của Tiểu Nguyệt là một người trung
niên rất anh vĩ, hùng tài đại lược, tóc đen rối tung, đôi mắt sáng như điện, tự
mình tiếp kiến hắn trong tổ điện Cơ gia.
Đây là một cổ điện rộng rãi, tương truyền là
do Hư Không Đại đế lập ra, nối liền với một mảnh hư không vô ngần, có tinh vực
sáng lấp lánh.
Nghe nói, năm đó Hư Không Đại đế chính là từ địa
phương này tự táng mình vào trong vũ trụ, không còn xuất hiện, cũng không hề
lưu lại quan tài.
Phụ thân của Tiểu Nguyệt rất coi trọng Diệp
Phàm, có thể dẫn hắn vào địa phương này coi như là một loại tán thành. Trong thời
gian này Cơ Tử cũng đến đây, nói một số điều.
- Đây là con đường Đại đế đi, trong vũ trụ
tinh không có phần mộ của Hư Không Đại đế...
Cuối cùng, Diệp Phàm rời Cơ gia, lập tức chạy
tới Kỳ Sĩ Phủ, bởi vì kỳ hạn nửa năm đã đến, sắp phải rời khôi thế giới này.
- Con bà nó! Nha đầu con ngươi màu tím kia chạy
mất rồi, tên vô liêm sỉ tóc tím kia cũng chạy thoát, thật tức chết bổn hoàng
mà!
Khi Hắc Hoàng đến tiễn đưa, mang đến một tin tức
như vậy.
Mọi chuyện về phi thuyền Diệp Phàm giao cho
nó, vốn muốn trông cậy vào nó nghiên cứu cho thông suốt, không nghĩ tới phát
sinh chuyện ngoài ý muốn: hai người kia trong một lần dạy Hắc Hoàng điều khiến
phi thuyền, liền vứt bỏ thân thể, nguyên thần bỏ chạy.
- Thân là nguyên thần, bọn họ ngày nay trở
thành phiêu lưu vô định, mặc dù đoạt xá cũng sẽ có thời gian bài xích tương đối
dài lâu, ta không tin bọn họ có thể chạy ra thoát thế giới này!
Hắc Hoàng không cam lòng nói.
Nhưng, nó vừa dứt lời liền ngây dại, hai ngọn
hồn đăng trong tay nó đều sáng bùng lên, rồi sau đó nổ tung.
- Bọn họ tìm được thân thể thích hợp rồi, hơn
nữa không còn ở thế giới này!
Hắc Hoàng kêu to, lộ ra thần sắc kinh sợ.
Lúc này, kiện Thánh khí thần linh “Kim thân
sáu trượng” cả vật thể phát sáng, vạch một đường trên không trung, trực tiếp biến
mất khỏi Đông Hoang, chìm sâu vào trong vũ trụ hắc ầm.
Trong khoang thuyền, nữ nhân con ngươi màu tím
thần sắc lạnh lùng, vừa thích ứng với thân thể phục chế ra từ máu lưu lại trước
kia, vừa nói:
- Cổ tinh này rất kỳ quái! Dân bản xứ cường đại
vượt quá tưởng tượng, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp trở lại mẫu tinh,
mang tin tức này về!
- Không biết có thể tìm được mấy điểm tự nhiên
sinh thành không gian nhảy vượt kia hay không, ngày nay phi thuyền của chúng ta
xảy ra vấn đề lớn rồi, độ khó quá lớn!
Nam nhân trung niên tóc vàng nói.
“Kim thân sáu trượng” hóa thành một đạo lưu
quang, chìm sâu vào trong vũ trụ, từ đó biến mất không thấy.
Tại Trung Châu, Kỳ Sĩ Phủ.
Hắc Hoàng, Đông Phương Dã. Thánh Hoàng tử, Lý
Hắc Thủy, Yến Nhất Tịch, Lệ Thiên đều đến tiễn đưa.
- Hôm nay từ biệt, không biết tháng nào năm
nào mới gặp lại! Từ xa xưa đến nay, cũng không biết đã có bao nhiêu người từ
con đường này ra đi, nhưng mười mấy vạn năm nay lại chỉ có vài ba người mà
thôi, hãy bảo trọng!
- Sư phụ ngài lại muốn đi rồi...
Diệp Đồng thương cảm.
- Sư phụ, sư phụ! Con thuần khiết nhất, ngài
cũng dẫn con đi đi, con sợ bị Hắc Hoàng cùng với Đoạn Đức bọn họ dạy hư con!
Hoa Hoa tiểu hòa thượng này nắm chặt ống quần
hắn, ngửa đầu chớp chớp mắt nói to.
- Con bà nó! Tiểu tử đạo tặc này vốn bản tính
ác, hoàn toàn không phải do người ngoài dạy hư!
Đoạn Đức nói.
- Đoạn đạo trưởng! Nếu không ngươi theo ta
cùng lên dường đi, ta nghĩ dọc theo đường đi này khẳng định sẽ có vô tận phần mộ
chờ ngươi đi trộm!
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Bần đạo đâu cũng không đi, chờ con đường
thành tiên mở ra, kiếp này ta muốn là người thứ nhất vọt vào, không bao giờ có
thể đi ra nữa!
Hắn thực thần côn nói.
-----------------
- Thí luyện mạnh nhất lịch sử, đây là một con
đường vô cùng tàn khốc, khiến cho vô số anh kiệt rơi vãi máu, ngay cả Thánh thể
mạnh nhất đều đã chết ba người, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, một khi đi vào, thì
không thể quay đầu lại!
Lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ nói với Diệp Phàm.