Một chiếc phi thuyền lóe ra ngân huy buông xuống
cấm địa Sinh Mệnh như vậy, làm cho rất nhiều người đều vô cùng kinh ngạc, không
rõ xuất phát từ đâu, nhưng khi Diệp Phàm xuất hiện lại càng dẫn tới chú ý của mọi
người.
Hắn tới nơi này bày hương án, không cúng bái lại
để Hoa Hoa tiểu hòa thượng đến từ địa cầu, nghiêm túc lễ kính, một bộ dáng lẩm
bẩm thần thánh.
Ngày nay địa phương này sớm đã trở thành một
chỗ thần vực, trải qua một trận chiến Thanh Đồng Tiên Điện lần trước, Nhân tộc
thường có tu sĩ đến cúng bái, cho rằng đây là đàn tràng của Đại đế cổ, Hoang hẳn
là một vị Đại đế Nhân tộc ở vào trạng thái kỳ diệu, hy vọng nàng có thể che chở
Nhân tộc.
Diệp Phàm để ấu đồ lễ kính tại đây, hắn cũng
thần thánh lẩm bẩm, không ngừng nói nhỏ:
- Đại đế của Nhân tộc thỉnh tỉnh lại đi, Cổ tộc
khinh người quá đáng, sỉ nhục Nhân tộc, cần Đại đế cổ đến rửa sạch, thỉnh sớm một
ngày trở về đi!
- Năm đó, ta vừa đến thế giới này liền bị hôn
mê có lẽ liên quan đến Đại đế, ngài ban thưởng cho Cửu Diệu Thánh quả thay đổi
thể chất, ngày sau lại ban thưởng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh cho ta... không biết lấy
gì để báo đáp.
- Trong thời gian này, ta từng hai lần rời đi
thế giới này, đều là từ cấm địa Thái Cổ rời đi, mượn dùng Ngũ sắc Tế Đàn của Đại
đế ngài, vô cùng cảm kích.
- Nghĩ đến Thanh Đồng Tiên Điện, một chữ
“Tiên” máu tuôn chảy kia, làm cho ta cảm ngộ cao thâm, hiểu được chân nghĩa đại
đạo.
- Ta gặp được mấy cỗ quan tài của ngài, công
tham đoạt tạo hóa, chiến lực chấn cổ kim, tài tình kinh diễm đệ nhất nhân...
Diệp Phàm lẩm bẩm nói một hơi dài, mọi người
nghe được cảm thấy có chút phát khiếp, cảm thấy được hắn cùng với Đại đế trong
cấm địa Thái cổ này dường như có nhân quả cùng liên hệ lớn lao, càng nghe hắn
nói càng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Hắn trước sau hai lần rời thế giới này, mọi
người đều biết mỗi một lần đều là mượn dùng Ngũ sắc Tế Đàn của cấm địa Thái cổ,
đều là ở dưới chú mục của vạn chúng rời đi, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy.
Nghe hắn nói như vậy, không ít tu sĩ Nhân tộc
đều sợ hãi, chẳng lẽ người kia thực có liên hệ cùng Hoang hay sao? Ngày nay tới
cầu nguyện, thỉnh vị Nhân đế này xuất thể ư?
Bên ngoài cấm địa Thái cổ, mấy ngày gần đây đều
có người thường lui tới bày không hề ít hương án, tự nhiên có một số người gặp
được hắn, cũng nghe được lời nói của hắn.
- Hắn muốn làm gì?
- Chẳng lẽ muốn mời Đại đế Nhân tộc ra để trấn
áp Cổ tộc sao, điều này có điểm không thực tế lắm!
- Ta cảm thấy không thích hợp, hắn rất không
thành thật, đang cố làm ra vẻ huyền bí, hơn phân nửa là hù dọa Cổ tộc!
Diệp Phàm sờ sờ cái đầu bóng lưởng của tiểu
hòa thượng Hoa Hoa, nói:
- Đồ đệ ngoan! Dùng tuệ căn của ngươi cảm ứng
nhiều hơn nơi này, nghiêm túc lễ kính đi!
- Dạ, sư phụ! Con thực thành kính và nghiêm
túc, tranh thủ làm một chuyện lớn, kêu gọi ra Đại đế Nhân tộc, để tiêu diệt đám
con cháu Cổ tộc kia!
Hoa Hoa không lớn, chỉ có vài tuổi mà lộ một bộ
dáng tinh quái, có chứa hơi hám của phỉ tặc. Nó bị Hắc Hoàng cùng Long Mã làm
“ô nhiễm” nghiêm trọng.
Diệp Phàm đều một hồi hết biết nói gì, chỉ sờ
sờ cái đầu nhỏ bóng lưỡng của nó, nói lời nói thấm thía:
- Về sau ít đi cùng một chỗ với con chó đen
kia, nếu không ta thật sẽ đưa ngươi đến chỗ lão Thánh nhân Vệ Dịch ở đó với lão
đấy!
- Hắc cẩu kia chuyên làm chuyện không tốt, con
đã sớm muốn rời xa rồi. Sư phụ mang về khoáng vật thần bí trong ao, nó theo
chúng ta tìm cách cướp đoạt không để yên. Chung đụng cùng một chỗ ư, con khinh
bỉ nó một trăm lần!
Hoa Hoa nói.
Diệp Phàm nhìn nó thế nào đều cảm thấy không
thích hợp. Đây rõ ràng là một đứa nhỏ rất non nớt ngây thơ, lông mi rất dài, mắt
to đen lúng liếng chuyển động, giống như một con búp bê. Điều này có chút ý vị
đây? Cả ngày lẫn lộn cùng hạng người như hắc cẩu cùng Đoạn Đức như vậy, quả
nhiên không thành người tốt được.
- Kỳ thật, hư hỏng nhất chính là đại sư huynh
Diệp Đồng, không có việc gì cũng hăm dọa làm con sợ, rõ ràng là hắn làm chuyện
xấu, cuối cùng đều bắt con phải chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Hoa Hoa ủy khuất, chớp chớp đôi mắt to cáo
giác.
Diệp Phàm một trán hắc tuyến, nói thầm: “Con
bà nó! Đồ đệ ta đều bị bọn họ dạy cho hư rồi! May mà không mang Tiểu Tùng đến
đây, bằng không thực không biết sẽ thành bộ dáng gì nữa!”
- Sư phụ, sư phụ! Con rất thuần khiết, những
chuyện vô liêm sỉ kia cũng không phải con làm, con không có vụng trộm đầu cơ trục
lợi Ngộ Đạo Trà, là Đoạn Đức bức con giao dịch; con cũng không có uống trộm thần
tửu của Sát Thánh Tề La, chỉ là đi ngang qua, ngửi phải mùi rượu sau đó say ngã
vào trong khạp rượu. Còn nữa...
Hoa Hoa đầu bóng lưởng, mắt to đen trắng nổi bật,
còn nghiêm túc nói.
- Xạo! Đã sớm điều tra rõ ràng đều là ngươi
làm!
Diệp Phàm khẽ gõ một cái trên đầu nó, nói:
- Mau mau cẩn thận cảm ứng cho ta, dụng tâm
kêu gọi đi!
- Dạ, sư phụ! Tuân mệnh!
Hoa Hoa đứng thẳng tắp, miệng tụng chân kinh,
lẩm bẩm, một bộ dáng hệt tiểu thần côn.
Diệp Phàm thật sự không phải một sư phụ tốt, bất
kể là Diệp Đồng, hay là Tiểu Tùng, hoặc là Hoa Hoa ngày nay, hắn cũng không có
dốc lòng chỉ dạy, thường phủi tay bán cái cho người khác.
Làm như vậy đích xác có thể phát huy hạn độ lớn
nhất thiên tính của chúng, sẽ không bị giới hạn ở dưới thành tựu cùng ảnh hưởng
của Diệp Phàm. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này không hề nghi ngờ dễ dàng dưỡng
ra mấy con ngựa hoang, vừa kiên cường vừa càn quấy, không biết tương lai sẽ biến
thành bộ dáng gì nữa.
Gần đây, Diệp Phàm ở lại Thiên Chi Thôn một thời
gian, không ngờ từ trong miệng Sát Thánh Tề La biết được, tên đầu cây cải đỏ
này (nói về đứa nhỏ ít tóc, ốm o vàng vọt) không ngờ lại trời sinh thông linh, ở
một khoảng cách cực kỳ xa xôi lại có thể trực tiếp tiến hành đối thoại tâm linh
cùng người khác, đây là thuộc một loại thần thông thiên phú thần bí trong bảo
tàng kỳ bí của nhân thể, nó trời sinh tự nhiên đã mở ra.
Điều này cũng làm cho Diệp Phàm hiểu được, vì
sao đứa trẻ này có thể phát sinh hiện tượng Phật Giáo trong “thức tàng”, nhận
được kế thừa vô thượng của Phật môn, thần niệm lực tâm linh siêu cấp khủng bố,
không phải là người bình thường có được.
Hắn tới đây là muốn xác nhận Hoang rốt cuộc có
phải là Đại đế Nhân tộc hay không, cũng muốn dựa vào lần này lừa gạt, hù dọa và
chấn nhiếp một số Cổ tộc, làm cho bọn họ ngờ vực vô căn cứ rồi sợ hãi.
“Ầm!”
Đột nhiên, từ dưới vực sâu thái cổ lao ra một
luồng khí cơ khủng bố, sương mù ngập trời, che lấp cả ánh mặt trời giữa trưa,
làm cho khắp cấm địa Sinh Mệnh đều rung chuyển một hồi.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng,
đồng loạt nhìn về phía hai thầy trò Diệp Phàm bọn họ nơi đó, sửng sốt đến ngẩn
người: chẳng lẽ thực là bọn hắn phát động?
- Hắn hai lần từ nơi này vượt qua tinh không
mà đi, nếu nói không có vấn đề gì với Hoang, đánh chết cũng không tin, bằng
không người khác ai có thể làm được, ai dám đi vào?
- Xem ra quả thực động tĩnh này là hai thầy
trò bọn hắn cầu nguyện làm ra, thật đáng sợ!
Một đám người đều sợ hãi, tất cả đều lui ra
phía sau, rời xa khu vực này. Tuy rằng cùng là Nhân tộc, nhưng là đối với bọn họ
lại có điểm e ngại, không biết sẽ gặp phải biến cố gì.
- Sư phụ! Con cảm ứng được rồi! Ở phía dưới vực
sâu kia có thần niệm lực cường đại rất kinh người, mạnh hơn nhiều so với mọi
người con từng nhìn thấy, so với Sát Thánh gia gia phải khủng bố hơn không biết
gấp bao nhiêu lần!
Hoa Hoa nói.
Trên mặt Diệp Phàm lộ thần sắc khó quyết định,
hắn không biết nên tiếp tục hay không? Điều này vượt qua dự đoán của hắn, nếu
thật sự xuất hiện đại họa, thì dù là thần đến đây cũng không cứu được bọn họ.
- Hãy chậm rãi nói cho người ấy nghe những câu
ta dạy ngươi đi!
Cuối cùng, hắn làm ra quyết định như vậy.
- Đại đế cổ ở trên, Hoa Hoa xin ra mắt ngài!
Nhân tộc có đại nạn...
Giọng đứa trẻ non nớt thông qua tâm linh truyền
xuống vực sâu tối đen. Nó thành kính cầu nguyện.
Trong lúc Hoa Hoa vận dụng tâm linh lực liên hệ,
trên đầu nó hiện lên một cái lốc xoáy trắng bạc, như là một cánh cửa Luân Hồi mở
ra, vả lại trên đỉnh đầu nó xuất hiện từng đạo văn lạc, khuếch tán lan ra.
Diệp Phàm kinh ngạc, nhân thể quả thật là thần
bí, mỗi một tấc huyết nhục đều có ẩn chứa một bảo tàng, có vô số thần môn chờ mở
ra. Rất nhiều người ngay cả tu đến cảnh giới Thánh nhân đều không nhất thiết có
thể mở ra được bao nhiêu cái.
Mà có một số người lại trời sinh dị bẩm, có đủ
loại thần năng đặc dị, từ khi mới sinh ra đã có, chưa từng tu luyện đã sử dụng
được, đây là kho báu trời ban cho.
- Đi ra mấy nhân ảnh kìa...
Xa xa, truyền đến một tràng tiếng kinh hô, có
tu sĩ mở ra Thiên Nhãn nhìn thấy hết thảy, nói cho mọi người biết.
Chỗ sâu nhất của cấm địa Thái cổ, trên chín
tòa Thánh sơn sương mù cuồn cuộn dày đặc, từ trong vực sâu sôi trào mà lên, mấy
thân ảnh đứng trong màn sương mù, đúng là Hoang Nô.
“Ầm!”
Đột nhiên, một luồng khí tức đặc biệt khác thổi
quét tới, trong thiên địa lúc này như là mở ra một cái lỗ hổng, lực lượng Thần
minh chảy ngược lên trời cao, khiến người ta không kìm nổi phải phục xuống lạy
bái.
Đứa bé Hoa Hoa sắc mặt trắng bệch, môi run
run, nói:
- Sư phụ! Đại đế Nhân tộc này quá cường đại!
Không, bà ta hẳn phải là Thần minh! Lực tâm linh của con cảm ứng được như là một
khối thân thể hoàn chỉnh, mà đều không phải là bản tâm của người!
Diệp Phàm lộ thần sắc ngưng trọng, từ xa mở
Thiên Mục nhìn lên chín tòa Thánh sơn, cẩn thận quan sát hết thảy nơi đó.
Hoang, đúng thật là xuất hiện ở trên vực sâu.
Xuyên thấu qua màn sương mù đang nhìn chăm chú nơi đây. Đích xác đứa bé Hoa Hoa
đã kêu gọi Hoang xuất hiện.
- Đại đế Nhân tộc! Thỉnh nhận lời cầu của con!
Năm tháng như thoi đưa, từ sau thời thái cổ, Nhân tộc...
Hoa Hoa lẩm bẩm, còn thật nghiêm túc truyền đi
những lời của Diệp Phàm và những người khác đã dạy nó ở Thiên Chi Thôn. Nó kể
ra tình cảnh của Nhân tộc nhiều năm qua...
Hoang xuất hiện, chấn nhiếp tất cả mọi người,
các tu sĩ đều thối lui, nhìn về phía Diệp Phàm và đứa bé Hoa Hoa như nhìn thấy
quỷ sống, trố mắt nhìn trân trối, quả thực bị bọn họ kêu gọi ra rồi?
- Thánh thể Nhân tộc đang ở bên ngoài cấm địa
Thái cổ kêu gọi Hoang, nghe nói dưới vực sâu là đàn tràng của Đại đế Nhân tộc,
muốn mời Hoang rời núi?
Cổ tộc nhận được tin tức, một số người thì
kinh ngạc, thầm cảm giác bất an sâu sắc; một số khác thì liên tục cười lạnh,
chuẩn bị vượt qua hư không đi chặn đánh Diệp Phàm, quyết giết chết hắn.
- Đại đế cổ! Thỉnh ngài ra tay đi... Đứa bé
Hoa Hoa cầu nguyện.
Diệp Phàm nhíu mày, trong tay hắn một kiện
trang sức trầm xuống sáng lên, cho thấy có Cổ Thánh xuất hiện, hắn không thể
không rút lui.
Hắn từng đưa cho lão Thánh nhân Vệ Dịch một ít
Ngộ Đạo Trà, lão nhân đưa cái này cho hắn. Đây là pháp khí của tổ sư Thiên Tuyền
Thánh Địa viễn cổ tế luyện, rất thần bí, cách từ rất xa cũng có thể cảm ứng được
khí cơ của Thánh nhân cho dù ở trong quá trình vượt qua hư không, căn cứ vào
màu sắc chớp động khác nhau của nó, có thể phán đoán khoảng cách bao xa.
Diệp Phàm vừa định mang theo Hoa Hoa rút đi, đột
nhiên Cổ Thánh ở xa xa nhìn thấy Hoang thật sự xuất hiện trên vực sâu, liền
kinh sợ xoay người bắt đầu bỏ chạy.
- Hoang, bị bọn họ kêu gọi hiện ra rồi, Thánh
thể Nhân tộc đúng thật có liên hệ kỳ bí nào đó với Hoang!
Tin tức này rất nhanh truyền rộng trong Cổ tộc,
lập tức làm cho các tộc Bắc Vực chấn động dữ dội, khiến các tộc như là ong vỡ tổ,
cảm giác từng trận hoảng sợ.
Cổ tộc nhận được tin tức: Cổ Thánh mới vừa lộ
diện, nhìn thấy thân ảnh đáng sợ trong Cấm địa Sinh Mệnh kia, tất cả đều sợ tới
mức cuống cuồng bỏ chạy.
Mọi người Cổ tộc ai cũng không nghĩ tới, Diệp
Phàm thực kêu gọi được Hoang xuất hiện.
Tin tức long trời lở đất, thiên hạ chấn động!
- Sư phụ! Đây... là một Thần minh! Con nhắm mắt
lại, có thể nhìn thấy một đạo ánh sáng hình người, mà điểm sáng bản thân chúng
ta nếu so sánh với người thật nhỏ bé như cát bình thường.
Hoa Hoa bộ dáng rất sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng bệch, đầu sáng bóng.
Diệp Phàm tập trung ánh mắt nhìn phía trước.
Đúng lúc này, trên vực sâu thái cổ, ẩn trong
màn sương mù thân ảnh thon dài không ngờ lại lên tiếng:
- Tiên...
Tiếng nói của Hoang!
Diệp Phàm chấn động, hắn không có nghe lầm,
đây là giọng nói của một nữ nhân dịu dàng êm tai, nhưng lại có một loại uy
nghiêm vô thượng.