Thiên kiếp rộng lớn đã che phủ tất cả sự việc
phát sinh trong lôi quang, người bên ngoài hoàn toàn không biết kết quả bên
trong.
- Thánh thể Nhân tộc...
Tuyên Đã gào lớn, ánh mắt oán độc, trận chiến
đầu tiên của Thánh nhân lại biến thành thê thảm như vậy, hắn phẫn nộ đến tim
gan đều như bị thiêu đốt lên.
- Ngươi nói, ở thời thái cổ các ngươi xem tổ
tiên Nhân tộc ta làm như súc vật để nuôi dưỡng, là thức ăn của các ngươi, hôm
nay ta đánh cho ngươi nổ tung, cho ngươi ngay cả súc vật cũng không bằng!
Diệp Phàm đứng sừng sững trong thiên kiếp, lớn
tiếng rống giận, sợi tóc trên đầu đều dựng lên trông như một Ma Thần.
Hắn để mặc cho ánh sáng hỗn độn buông xuống,
thanh tẩy làm cường kiện thân thể thon dài, cả người bảo quang óng ánh, mặc dù
có khi lại bị trầy da tróc thịt, nhưng hắn cũng không lo ngại, bí quyết chữ “Giả”
tự vận hành, thương thế rất nhanh có thể chữa trị.
Nhiều năm qua hắn thường xuyên độ kiếp, sớm đã
có kinh nghiệm phong phú, ngày nay lôi phạt rất ít có khả năng chân chính làm bị
thương nặng hắn.
- A...
Tuyên Đã gào to, lửa giận công tâm, tổ phụ bị
giết, lúc này một kẻ trảm đạo cũng dám đối xử với hắn như vậy, khiến hắn thiếu
chút nữa nghiến vỡ hàm răng.
Hắn biết rằng hôm nay dữ nhiều lành ít, trước
không nói lão Thánh nhân chỉ một quyền đánh nổ tung tổ phụ hắn kia, cho dù là
lão Sát Thánh cũng đủ để hắn không chịu nổi.
Cùng với sớm muộn gì cũng phải bị giết, còn
không bằng đường đường chiến một trận, nếu có thể giết chết Thánh thể Nhân tộc
cũng coi như tạo nên một cái đệm lưng. Nghĩ như thế nên mặc dù nguyên thần đau
nhức, hắn vẫn liều mạng tăng lên tu vi, mà còn muốn chữa trị thân thể.
“Ầm ầm!”
Diệp Phàm bay tới, người chưa đến thiên kiếp
đã bổ xuống trước, theo sau là quyền thế mãnh liệt, Tuyên Đã bị cương phong
cùng thiên kiếp chấn cho không đứng thẳng được, gần như bay tung ra ngoài.
- Đây là...
Hắn hoảng sợ thất sắc, ảnh hưởng của Hóa Thần
Đao đáng sợ hơn xa so với tưởng tượng của hắn, chém trúng ngay thắt lưng, mà lại
tổn thương đến nguyên thần. Mi tâm hắn nứt ra, tuôn chảy máu đen, lúc này khó
có thể tụ lực, gần như lộn nhào một cái mới ngã xuống đất.
“Phốc!”
Diệp Phàm lại nhanh chóng tung quyền, dồn hết
vào một thân thánh lực của hắn, tinh khí mênh mông, đánh vào cằm Tuyên Đã, răng
nanh hỗn hợp máu màu đen bay ra xa hơn trăm trượng, xuyên qua vầng hào quang
lôi kiếp.
“Rắc!”
Hơn nữa sau một lúc, xương cằm Tuyên Đã bị
đánh rách tả tơi, thoát ra rơi xuống, máu tươi văng khắp nơi, vô cùng thê thảm.
Trận chiến đấu này đã không còn kéo dài nữa.
Đại chiến tới lúc này thêm một phần quang cảnh,
không có người nào đến can thiệp Tuyên Đã hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thế
gian có kỳ tích, nhưng sở dĩ xưng là kỳ tích cũng có ý nghĩa rất khó phát sinh.
“Phốc!”
Diệp Phàm một quyền đánh cho đầu Tuyên Đã nổ
tung, óc màu trắng trộn lẫn máu tươi bắn cao mười trượng, Hỗn Độn Lôi Quang vừa
lúc đánh xuống thiêu đốt thân thể hắn sạch sẽ, ngay cả một chút cặn bà cũng
không còn lại.
- A...
Tuyên Đã kinh sợ, phẫn nộ, sợ hãi, tuyệt vọng...
nguyên thần chớp tắt không chừng, hiện ra đủ các loại cảm xúc tiêu cực.
Một đạo ô quang hiện lên, Sát Thánh Tề La ra
tay, thanh trường đao tối đen như mực lướt qua, chém nguyên thần hắn thành bụi
bậm.
Hóa Thần Đao là một loại Thánh khí đáng sợ,
xưa nay vẫn có truyền lưu phương pháp tế luyện, nhưng lại hiếm thấy có người
luyện chế thành, Tề La thân là Sát Thánh, lại có một thanh ma đao như vậy phối
hợp, như hổ thêm cánh.
Ầm ảnh nhoáng lên một cái, Tề La biến mất,
cùng lão Thánh nhân Vệ Dịch chìm sâu vào trong hư không, không có tiếp tục ra
tay. Trên thân bọn họ đều có Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ khắc thành Khi Thiên trận văn,
vì vậy ở trong thiên kiếp tới lui tự nhiên, cũng không bị lôi quang truy kích.
- Huyết Nguyệt Vương thân là người chủ bộ tộc
đều đã chết, ta đi vào dạo một vòng, san bằng địa phương này của chúng được rồi!
Diệp Phàm tự nói.
Ở mi tâm hắn một cái tiểu nhân màu vàng cất bước
đi ra, há mồm quát nhẹ một tiếng, bắt đầu như kình như ngưu uống nước, nuốt thu
lôi quang trên bầu trời. Đồng thời cái đinh của hắn cũng xuất ra, treo trên đỉnh
đầu tiểu nhân màu vàng, thoạt nhìn chi lớn một tấc, nhưng đến tột cùng nó nặng
bao nhiêu khó có thể nói rõ.
Bởi vì, trước đây không lâu, hắn đã thu đi tất
cả mẫu khí như đại dương mênh mông trong Thanh Đồng Tiên Điện, luyện hóa vào
trong đỉnh, làm cho phẩm giai cùng tiềm năng của nó tăng lên không gian càng rộng
lớn hơn.
Nhiều mẫu khí như vậy nếu như để lộ ra, đủ để
rúng động cả cổ tinh này, một khi chế luyện vật phẩm tất nhiên là châu báu.
Không nói gì khác, chỉ riêng sức nặng của nó đủ
để đè ép chết tươi trảm đạo giả, nếu không phải sớm đã được Diệp Phàm luyện
hóa, huyết mạch thể chất cường đại như hắn cũng khó mà giơ lên nổi.
Ngày nay, tiểu đỉnh một tấc kia thật đúng là
so với Thái Sơn đều phải nặng hơn vô số lần, là “châu báu” muôn đời hiếm thấy.
- Đây là Độc Nhân năm đó vì để chấn vỡ Đế binh
Cực Đạo mà chuẩn bị sao?
Diệp Phàm tự nói.
Thân thể, tiểu nhân màu vàng, cái đỉnh cao một
tấc của hắn, giữa ba bộ phận hình thành một mối liên hệ thần bí, hài hòa mà thống
nhất, dường như trời sinh một thể.
Thân thể trong suốt, mỗi một tấc đều như Thần
kim ngọc lưu ly luyện chế thành, không có một tia tạp chất, trải qua ngâm mình
trong Tiến hóa dịch huyết mạch mạnh nhất, thân thể hắn càng cường đại hơn, đủ để
sánh vai cùng Cổ Thánh.
Tiểu nhân màu vàng cũng lớn mạnh rất nhiều,
khoáng vật thần bí kia cũng có thể xúc tiến hắn trưởng thành, trong mơ hồ kim
quang vạn đạo, giống như một vị Tiên Vương ngồi xếp bằng, vô cùng uy nghiêm.
Cái đinh phun ra nuốt vào thần huy, điên cuồng
cắn nuốt các tia sáng hỗn độn trong thiên kiếp, nạp vào trong đỉnh, lạc ấn ở
trên vách đỉnh, càng ngày càng huyền ảo hơn.
Thiên kiếp đáng sợ, nhưng đối với Diệp Phàm mà
nói, chỉ cần không phải cảnh tượng biến thái Đại đế cổ xuất hiện công phạt hắn,
thì có thể ứng phó, rèn luyện kim thân, lĩnh ngộ đạo.
Kim quang điểm điểm, Diệp Phàm ngay cả sợi tóc
đều trong suốt lên, con ngươi khép mở bắn ra vạn trượng thần quang, cả người rực
rỡ còn hơn thân thể kim cương bất hoại của Phật Giáo.
Chính theo như lời của đôi huynh muội từ Vĩnh
Hằng kia, hắn có thể là một loại thể chất mạnh nhất trong vũ trụ, nếu luôn có
Tiến hóa dịch luyện kim thân, ắt có thể mở ra toàn bộ tiềm năng.
“Kim thân bất diệt, qua muôn ngàn thử thách,
thần tính bất hủ, chú ta đại đạo!” Diệp Phàm trong lòng không minh, vô ngã vô vật,
mỗi một lần độ thiên kiếp đều là một lần thanh tẩy khó có được, bất kể là thân
thể hay thần thức đều một lần thăng hoa.
Thân thể Diệp Phàm, tiểu nhân màu vàng, tiểụ đỉnh
cao một tấc cùng tiến vào trên không trung Huyết Nguyệt Lĩnh, các loại kiếp
quang cuồn cuộn mãnh liệt bổ xuống, hoàn toàn bao phủ phía dưới.
Đây là một đại Vương tộc hung danh nhất của Cổ
tộc, chỉnh thể thực lực rất mạnh, mặc dù Huyết Nguyệt Vương đã chết, vẫn còn có
thể có Tổ Vương tiếp nhận địa vị của hắn, lúc này tuy rằng không có Cổ Thánh chủ
trì, nhưng thối lui cũng rất trật tự.
Huyết Nguyệt Vương tiến vào lôi kiếp hồi lâu
không có đi ra, bọn họ biết có thể đã xảy ra đại sự.
- Huyết Nguyệt tộc từng nô dịch tổ tiên Nhân tộc,
tổ địa các ngươi toàn diện sụp đổ cho ta!
Diệp Phàm đứng sừng sững trong lôi quang quát
lớn.
Một ngày này, Bắc Vực chấn động mãnh liệt,
thành thể Nhân tộc xuất hiện một cách bất ngờ, xông vào Huyết Nguyệt Lĩnh độ kiếp,
thật sự là kiêu ngạo tới cực hạn.
Càng khiến người ta khiếp sợ chính là kết quả
của chiến dịch này, Huyết Nguyệt Vương đã chết, Tuyên Đã cũng bị đánh chết
tươi, tổ địa Huyết Nguyệt tộc bị san bắng thành mảnh đất khô cằn, ngoại trừ khu
vực có cổ trận của Đại Thánh thủ hộ, ngoài ra không sai biệt lắm đều bị hủy diệt.
- Nơi đó nhưng là một Vương của Thánh nhân
hung danh hiển hách, có thể cứ như vậy ngà xuống ư? Mặc dù là thiên kiếp của
Thánh thể Nhân tộc có đáng sợ mấy, cũng không có khả năng làm gì được hắn.
Khắp Bắc Vực rơi vào cảnh đại loạn, Cổ tộc sôi
trào, cái chết của Huyết Nguyệt Vương có chút không minh bạch, mọi người đều
không tin hắn bị thiên kiếp đánh chết.
Có Cổ Thánh Nhân tộc ra tay, hơn nữa là Cổ
Thánh mạnh hơn xa Huyết Nguyệt Vương ra tay.
Rất nhiều người nhất trí cho là như vậy, bằng
không không có khả năng phát sinh loại chuyện này? Mạch nước ngầm bắt đầu khởi
động, lần này có thể sẽ diễn hóa thành một trường đại chiến, hơn phân nửa sẽ
phát sinh đại chiến giữa các Cổ Thánh.
Đây là một hồi chấn động lớn!
Mấy ngày trước, mười đại Vương tộc liên hợp
trong bóng tối treo giải thưởng phát ra lệnh truy sát phải giết chết Thánh thể
Nhân tộc, bất luận kẻ nào biết đều phải biến sắc, khắp thiên hạ đều chú ý tới
và nghĩ rằng hắn khó có đường sống.
Nhưng mà, Diệp Phàm hành động vượt qua dự đoán
của mọi người, chẳng những không có e ngại lùi bước, ngược lại còn xâm nhập Huyết
Nguyệt Lĩnh tiêu diệt Huyết Nguyệt Vương, đại khai sát giới.
Đây là một cái tát vang dội!
Cổ tộc không tuân giữ quy củ, âm thầm ra tay,
Diệp Phàm cũng không dựa theo lẽ thường tạo ra một hồi đại họa như vậy, làm cho
một đại Vương tộc tổn thất thảm trọng.
- Thánh thể Nhân tộc không ngờ lại điên cuồng
như vậy, dám cả gan tiêu diệt Huyết Nguyệt Vương, vậy còn có gì hắn không dám
làm?
- Cái tát mạnh này, làm cho các đại phái cấp
tiến Cổ tộc mất hết mặt mũi, sao có thể nhịn nổi? Thánh thể dám một mình đối
kháng với mười đại Vương tộc ư?
Khắp thiên hạ mọi người đều sững sờ, cảm thấy
vô cùng kinh ngạc với kết quả này.
về phần mười đại Vương tộc cấp tiến nhất, rất
nhiều người lại một trận phát mộng, không nghĩ tới Diệp Phàm “tính tình bạo
phát” như vậy, so với bọn hắn còn rầm rĩ điên cuồng hơn.
- Cổ Thánh Nhân tộc! Đây là các ngươi muốn
tuyên chiến, dám trong bóng tối ra tay giết hại một người chủ đại Vương tộc,
các ngươi muốn cho khắp Đông Hoang đều thây cốt chất thành núi sao?
Cổ tộc, có Vương của Thánh nhân nhảy ra, rống
lớn vang động truyền khắp Bắc Vực, thánh uy mênh mông cuồn cuộn.
- Huyết Nguyệt tộc, Thanh Quỷ tộc, Tử Điện tộc...
Các ngươi ra mặt không biết xấu hổ, không nói quy củ, giống như mèo bị đạp đuôi
nhảy ra cũng không biết xấu hổ, có bản lĩnh tới giết ta thử xem, tiêu diệt tiếp
mấy tên tộc chủ các ngươi!
Diệp Phàm đáp lại, có thể nói kiêu ngạo tới cực
điểm, điểm mặt chỉ tên mười đại Vương tộc cấp tiến nhất, lớn tiếng quát mắng,
cường thế khiêu chiến, không sợ mảy may nào.
Một ngàỵ này, Cái Cửu U xuất hiện ở Bắc Vực Thần
Thành, thân thể ốm yếu chi là nói mấy câu rồi bỏ đi.
- Huyết Nguyệt tộc hoàn toàn là tự chuốc lấy,
lão hủ thọ nguyên không còn nhiều, nhưng nếu có đại tộc nào cố ý làm nhục Nhân
tộc, ta liều mạng hao tổn sinh cơ, vẫn có thể tiêu diệt một đại hoàng tộc, hoặc
là tàn sát mấy chục cái Vương tộc!
Tuy nhiên dù chi là mấy câu nói đó mà thôi, thế
nhưng uy lực thật lớn, khiến Cổ tộc chấn động, rất nhiều đại tộc kinh sợ, một số
tộc chủ vô cùng khẩn trương.
Ba chữ Cái Cửu U này như là có một loại ma lực
kỳ dị, làm cho rất nhiều lão nhân cao niên Cổ tộc đều phát lạnh thấu xương, thực
lo sợ có hậu bối không biết trời cao đất rộng ở phía sau đi khiêu khích, chọc
giận khiến vị bệnh lão nhân tu vi khó lường này đại khai sát giới, vậy thì
chính là một hồi đại họa!
Cái Cửu U chỉ nói mấy câu mà thôi, nhưng uy lực thật lớn, trong
thời gian kế tiếp, mặc dù là mười đại Vương tộc cấp tiến nhất cũng thành thật
không ít, hạ thấp tận cuối, tối thiếu không dám công khai nói muốn cho Nhân tộc
thây cốt chất thành núi, máu chảy thành sông.
- Này! Khí tức khủng bố của cấm địa Thái cổ cường
thịnh không chỉ gấp mấy lần, nếu cứ tiếp tục như vậy không ai có thể đi vào.
Diệp Phàm đi tới Nam Vực, từ xa quan sát cấm địa
Sinh Mệnh này.
Lần này hắn khống chế một chiếc phi thuyền cấp
Thánh bay đến, cả vật thể lóe ra kim loại sáng bóng, được hắn mệnh danh là Phi
Tiên số hiệu 12580, bổ nhiệm hai tù binh nữ nhân con ngươi màu tím cùng ca ca của
nàng là phó Thuyền trưởng, tuy nhiên hai người cũng không có giúp hắn điều khiến,
hiện đang ở Thiên Chi Thôn nhận Hắc Hoàng tra vấn, thu hoạch cơ mật hạch tâm.
Chiếc phi thuyền này mất đi kim thân sáu trượng
dựng dục bên trong, cũng chính là Thánh khí thần linh nên các loại công năng rõ
ràng không sử dụng được, tuy rằng cũng có tốc độ cực nhanh, nhưng so với trước
kia vẫn còn kém xa.