“Ầm ầm!”
Đột nhiên, cung điện lắc lư, khắp dãy núi đều
rung chuyển, như là bị ném bay đi, ngọn núi xa xa nổ tung, đá vụn xé tan tầng
mây mù.
- Đã xảy ra chuyện gì, người nào dám quấy phá
tổ địa Huyết Nguyệt tộc ta?
Tuyên Đã “hừ” một tiếng đứng lên.
Trong hốc mắt lão Huyết Nguyệt Vương giống như
hai ngọn kim đăng thần mang hừng hực, vô tình nói:
- Đi nhìn thử xem! Có lẽ tới thời điểm ngươi lập
uy rồi đây!
Bên ngoài sơn môn, Diệp Phàm tung một quyền
đánh sụp hai ngọn núi, lại không một chút khách sáo giở lên một ngọn núi lớn
khác ném vào trong Huyết Nguyệt Lĩnh, đè chết một mảng nhân mã Cổ tộc.
- Ở đâu ra tên tiểu tử không biết trời cao đất
rộng, dám đến Huyết Nguyệt Vương tộc ta khiêu khích, ngại sống lâu cũng không
nên đi tự sát như vậy, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
Bọn họ là Vương tộc hiếu sát đứng trong hàng
mười đại Vương tộc thái cổ, mỗi một tộc nhân đều là dùng máu tươi làm thức ăn,
trong mắt không có phẫn nộ cùng e ngại, tất cả đều vô cùng hưng phấn, phóng vọt
ra.
Đối với bọn họ mà nói, kẻ khiêu khích này
chính là máu huyết là thức ăn.
“Ầm!”
Diệp Phàm giở tay mạnh mẽ nhổ bật lên một dãy
núi, chừng hơn hai mươi cái đinh núi, hắn dùng sức ném xuống dưới.
- A...
Lập tức tiếng kêu thảm thiết vang trời, cũng
không phải là mỗi một Cổ tộc đều rất cường đại.
- Ngươi là ai?
Một gã cường giả Cổ tộc hét lớn, ý thức được
người tới không tầm thường.
- Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm! Báo cho tộc
trưởng Huyết Nguyệt Vương các ngươi biết đi, còn nữa bảo tên con cháu Tuyên Đã
kia đi ra nhận lấy cái chết!
Diệp Phàm hét lớn, âm thanh truyền đi gần cả
trăm dặm.
Một đám người sắc mặt xám ngắt, Tuyên Đã là
cháu của tộc trưởng không giả, cũng không phải chỉ có một người cháu, người này
gọi đích danh chính là cố ý tìm đến quấy rối, muốn gây sóng gió.
- Diệp Phàm... Thánh thể Nhân tộc lại đến đây!
Tin tức truyền ra, trong Huyết Nguyệt tộc
không ít cường giả hưng phấn quá độ, gần như đều chảy nước miếng phía sau tiếp
trước phóng vọt tới.
Bởi vì Huyết Nguyệt Vương đã nói qua, một khi
tìm được Thánh thể Nhân tộc, sẽ đích thân giết chết tại đương trường, cho bọn hắn
thưởng thức mùi vị của thánh huyết màu vàng.
- Không nghĩ tới ngươi lại đưa tới trước cửa...
Tuyên Đã thét dài, trên mặt tràn ngập vẻ ngạc
nhiên vui mừng, bay nhanh tới gần.
Huyết Nguyệt Vương nhíu mày suy nghĩ: Thánh thể
Nhân tộc dám chủ động tới cửa, điều này không phù hợp lẽ thường, hắn sợ phát
sinh chuyện ngoài ý muốn, liền rất nhanh theo sau.
- Huyết Nguyệt Vương! Các ngươi ở trong Cổ tộc
phát ra lệnh truy sát muốn giết ta! Hôm nay ta đến đây, các ngươi hai cái chày
gỗ hãy nhận lấy cái chết đi!
Diệp Phàm hét lớn.
Điên cuồng, kiêu ngạo khôn cùng! Dám nói với
hai vị Cổ Thánh như vậy, trong đó một vị lại là Vương của Thánh nhân ít có địch
thủ, ngoại trừ Đại Thánh ai dám khiêu khích?
- Ở thời thái cổ, Nhân tộc cũng chỉ là súc vật
của tộc ta nuôi dưỡng, là quyền sanh sát trong tay, làm theo ý mình, là một đám
huyết thực mà thôi!
Tuyên Đã âm trầm nói.
Ngay sau đó, hắn ung dung cất bước đi tới phía
trước, chỉ một ngón tay, nói:
- Để ta nghĩ xem ăn ngươi, bắt đầu từ bộ phận
đầu hay là từ trái tim!
Tuyên Đã lắc lắc chén rượu trắng toát như ngọc
trong tay, nhấp một ngụm máu loãng đỏ tươi, nói tiếp:
- Chén rượu này chính là dùng đầu lâu của một
Nữ Vương của Thánh nhân Nhân tộc các ngươi làm thành, vốn thuộc về tổ phụ ta,
ngày nay ban cho ta. Hiện nay ta cảm thấy đầu lâu của ngươi càng hoàn mỹ hơn một
ít, ta cũng có thể luyện thành một cái chén uống rượu rất tốt đây!
“Rắc!”
Tia chớp đột ngột xuất hiện như thế, khắp núi
đồi lôi quang như là đại dương mênh mông mờ mịt từ trên bầu trời trút xuống, điện
mang che kín mỗi một tấc không gian không sót chỗ nào.
Ngân xà múa loạn, Kim long vượt hư không, hỗn
độn khí tràn ngập, mỗi một tia chớp đều lây dính một chút tia sáng hỗn độn, khủng
bố kinh người.
Mặc dù là Thánh nhân nhìn thấy cũng phải sợ
hãi, trận thế lớn như vậy đủ sánh bằng đại thiên kiếp của bọn họ, sao một kẻ trảm
đạo lại có thể độ kiếp này?
- Hắn thành Thánh rồi sao, hồ quang hỗn độn thật
lớn như vậy...
Tuyên Đã có điểm phát mộng, ngay cả hắn khi độ
kiếp Thánh nhân đáng sợ nhất cũng không có gặp phải cảnh tượng như vậy.
- Đi mau!
Huyết Nguyệt Vương hô to, hắn rốt cục biết vì
sao Diệp Phàm dám đến đây không sợ hãi, đây là hắn rắp tâm hại người mà đến.
Thiên kiếp của Diệp Phàm một lần so với một lần
càng khủng bố hơn, tuy rằng không đáng sợ giống như khi mới vừa trảm đạo như vậy,
có Đại đế cổ chưa trưởng thành xuất hiện, nhưng cũng dẫn động Hỗn độn kiếp bao
phủ toàn thân hắn trong đó, còn đáng sợ hơn so với thiên kiếp của Thánh nhân.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao thân thể hắn có
khả năng sánh cùng Thánh nhân.
Hắn chân đạp bí quyết chữ “Hành” đuổi theo hướng
Tuyên Đã, đây là vận mệnh của Huyết Nguyệt Vương tương lai, nhằm vào hắn, nói
không chừng có thể thương tổn đến hai người!
Trên bầu trời, các loại cung khuyết hiện lên,
đó là tia chớp hỗn độn hình dạng như Thiên Đình cổ, có hoàng đế hình người như ẩn
như hiện, đang tiến hành trấn áp.
Loại thiên phạt này tuyệt đối có thể đả thương
thân thể Tuyên Đã, một đạo không được, hắn cũng không chịu nổi vạn đạo, mười vạn
đạo, trăm vạn đạo...
- Tiểu tử ngươi còn ấu trĩ lắm! Thánh nhân vượt
thoát trần thế, xa không phải con kiến như ngươi có thể sánh bằng, giết ngươi
như chà đạp một con rệp!
Huyết Nguyệt Vương vọt tới, giải cứu cháu của
mình.
Thế nhưng, âm thanh lời nói của hắn còn chưa dứt,
một đạo thần mang như là từ chốn vĩnh hằng không biết chém xuống, “phù” một tiếng,
chém rụng cánh tay phải cùng đầu vai của hắn, chi thiếu chút nữa đã bổ hắn ra
làm hai.
Thánh huyết rơi vãi tung tóe hóa thành huyết vụ
trong thiên kiếp, rồi chậm rãi tiêu tán trong hào quang hỗn độn, khiến hắn vừa
kinh sợ vừa phẫn nộ. Hắn hỏng rồi, một Cổ Thánh tinh thông ầm sát vừa lúc biến
mất.
Trong bóng tối, Sát Thánh Tề La cầm trong taỵ
Ngộ Đạo cổ Trà Thụ khắc thành Khi Thiên trận thai nhoáng lên một cái rồi biến mất,
như là chưa từng xuất hiện.
- Huyết Nguyệt Vương! Ngươi muốn với thế áp chế
ta, với Thánh khí treo giải thưởng, động viên chúng cường giả Cổ tộc giết ta,
hôm nay ta sẽ cho ngươi gieo gió gặt bão!
Diệp Phàm mang theo tia chớp sáp tới gần.
- Ám sát thuật thiên hạ vô song, đáng tiếc cũng chỉ là một Thánh nhân mà
thôi, cách cảnh giới của ta còn xa, để ta xem hắn làm thế nào có thể làm khó dễ
được ta!
Huyết Nguyệt Vương ngạo nghễ nói, cánh tay cụt
sống lại, mà còn cầm trong tay một cái chén rượu sáng trắng bằng xương của
Thánh nhân, uống một ngụm máu loãng.
Tuyên Đã đứng bên cạnh tổ phụ, trấn tĩnh lại,
cầm trong tay đầu lâu Nữ Vương của Thánh nhân trắng nõn, dùng sức rót vào miệng
một ngụm rượu ngon trộn máu tươi, rồi nói:
- Muốn tới Huyết Nguyệt tộc ta gây náo loạn,
các ngươi còn không được!
- Phải không?
Đột nhiên truyền đến một giọng nói già nua.
“Ầm!”
Ở trong lôi kiếp một nắm tay thật lớn đánh tới,
xuyên qua hơn mười dặm, hỗn độn khí tràn ngập, uy lực của một quyền này kinh thần
khiếp quỷ.
Lão Thánh nhân Vệ Dịch của Thạch phường Thiên
Tuỵền Thánh Địa xuất hiện, lần đầu tiên ra tay bá thiên tuyệt địa, một quyền
đánh đến Huyết Nguyệt Vương cũng không ngăn được, xương cánh tay đương trường bị
gãy đoạn, rồi sau đó cả thân thể hắn nổ tung vỡ nát tan tành.
Ở bên ngoài, không người nào có thể nhìn thấy,
tất cả sự kiện này đều che dấu trong hào quang thiên kiếp.
- Các ngươi... muốn dẫn tới đại chiến giừa
Nhân tộc cùng Vương tộc thái cổ hay sao, Cổ Thánh đều ra tay, dám đối phó với
chúng ta như vậy?
Huyết Nguyệt Vương kinh sợ, đồng thời cảm giác
vô cùng sợ hãi.
- Ngươi cũng còn có mặt mũi nói? Thân là Cổ
Thánh lại treo giải thưởng đối phó với một người trảm đạo ta, mười đại Vương tộc
liên hợp lại muốn giết ta, thực khi dễ Diệp Phàm ta là quả hồng mềm muốn làm gì
thì làm, nghĩ rằng bị các ngươi ăn chắc rồi sao?
Diệp Phàm cười lạnh nói tiếp:
- Dùng thế áp người, ta cũng sẽ làm vậy! Ta
cũng có quen biết mấy vị Cổ Thánh, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tiêu diệt
các ngươi vậy là đủ rồi! Nếu đã không tuân giữ quy củ, thì mọi người cứ như vậy
cùng nhau làm xằng bậy đi! Trước diệt trừ các ngươi rồi tính sau!
- Ngươi...
Huyết Nguyệt Vương tức giận, muốn nói gì, đáng
tiếc không có cơ hội, bởi vì Sát Thánh Tề La động rồi, không để cho thân thể hắn
kịp trọng tổ, một thanh lành đao vô thanh vô tức bổ tới, chém đầu của hắn thành
hai nửa.
- Hóa Thần Đao...
Huyết Nguyệt Vương hoảng sợ kêu to, nguyên thần
đều chạy không thoát, ở dưới thanh trường đao tối đen như mực trong tay Sát
Thánh kia, nguyên thần của hắn lập tức biến thành tro, bị thanh đao hấp thu sạch
sẽ.
Tuyên Đã bị dọa cho phát mộng, sắc mặt trắng bệch.
Hắn chỉ mới vừa thành Thánh không lâu, làm thế nào đối kháng với Cổ Thánh nhãn
hiệu lâu đời? Hiện tại tổ phụ hắn thân là Vương của Thánh nhân đều bị một quyền
đập nát, có thể nghĩ mà biết người tới khủng bố biết bao.
- Các ngươi muốn dẫn tới đại chiến vạn tộc hay
sao? Đến lúc đó các tộc sẽ liên thủ hủy diệt Nhân tộc!
Hắn vừa tránh né vừa đe dọa phô trương thanh thế.
Đáng tiếc, lôi quang bao phủ hết thảy, thanh
âm của hắn không thể truyền ra ngoài.
- Là các ngươi phá hư quy củ trước, vươn bàn
tay quá dài muốn giết ta, muốn uống thánh huyết màu vàng của ta, ngươi tới thử
xem!
Diệp Phàm lành lạnh quát lên:
- Lần này ta độ kiếp, cho dù là Đại Thánh của
các ngươi cũng không thôi diễn được, giết chết các ngươi cũng là vô tội vạ!
“Phốc!”
Phía trước, Tuyên Đã đang bay trốn trong lôi
quang, đột nhiên một thanh ma đao màu đen đột ngột xuất hiện chém ngang eo hắn,
nửa trên cùng nửa dưới thân mình hắn chia lìa. Lại là Sát Thánh Tề La ra tay.
Tuyên Đã thống khổ kêu to, ném xuống chén rượu
sáng trắng bằng đầu lâu Nữ Vương của Thánh nhân trong bàn tay, kêu gào thảm thiết.
Hóa Thần Đao tuy rằng chỉ chém trúng thân mình hắn, nhưng cái loại đao khí này
cũng có thương tổn trí mạng đối với nguyên thần. Mi tâm hắn nứt ra tuôn chảy
dòng máu đen.
- Ngươi cũng có hôm nay! Ngươi nói bộ tộc các
ngươi từng nuôi dưỡng tổ tiên Nhân tộc ta, xem như súc vật, làm như huyết thực,
hôm nay ta... vì bọn họ rửa sạch sỉ nhục, trước bắt đầu từ cái chết ảm đạm của
Nữ Vương của Thánh nhân!
Diệp Phàm rống to, vung lên nắm tay màu vàng vọt
tới, kéo theo lôi mang vạn trượng, một quyền đánh ra xuyên thủng lồng ngực
Tuyên Đã, chấn cho huyết nhục cùng thánh cốt của hắn bay tung ra ngoài mười mấy
khúc.
Xương ngực Tuyên Đã bị nắm tay màu vàng của Diệp
Phàm đánh gãy bảy tám khúc, theo mấy miếng lớn máu thịt bay ra ngoài, mưa máu
màu xanh rơi vãi, ở trong thiên kiếp vang động không ngừng phát ra từng đợt u
quang.
- A...
Tuyên Đã đau đến tận trong xương, ngực hắn vỡ
ra, thiếu mấy khúc xương cốt, máu tươi tuôn chảy ồ ồ, cả người đều là vết máu
màu đen, tóc tai bù xù gào thét, đau đớn thấu tim gan.
Hắn mới vừa thành Thánh không lâu, còn chưa kịp
thể hội loại cảm giác duy ngã độc tôn ở trên nhìn xuống chúng sinh, hôm nay lại
bị một người trảm đạo đánh nát xương ngực, đây là một loại đả kích trí mạng, ý
chí vô địch tu đạo gần như nhanh chóng tan rã.
- Huyết Nguyệt tộc các ngươi dùng đầu lâu tổ
tiên Nhân tộc ta chế thành chén rượu, người thần đều công phẫn, món nợ máu này
hôm nay phải hoàn trả lại một ít lợi tức!
Diệp Phàm đang ở trong vạn đạo kiếp quang
thiên phạt, các loại tia chớp hỗn độn đan vào, hắn lại vung quyền vọt tới.
Vẫn như cũ là Lục Đạo Luân Hồi Quyền chưa từng
có từ trước đến nay, nắm giữ quyền ý này, lòng có tín niệm vô địch đánh khắp ba
ngàn giới, ý chí cắt ngang chín tầng trời.
Nắm tay màu vàng vung lên, quyền phong mênh
mông cuồn cuộn, Diệp Phàm như một luồng hào quang di động, từ bên này bầu trời
giết qua bên kia, kết hợp với điện mang thiên kiếp vạn trượng tới sát bên, “vù”
một tiếng nện xuống.
Máu tươi bắn tung tóe, Tuyên Đã gào to, lần
này hai vai hắn đều nổ tung, hai cánh tay biến thành mấy chục mảnh xương trắng
óng ánh, máu thịt bắn ra bốn phía, cả người hắn đều là máu màu đen.
Tia chớp giống như đại dương mênh mông nối tiếp
bổ xuống, các loại kiếp quang đều có, từ Cửu ngũ đại thiên kiếp đến Ngũ hành
thiểm điện, tiếp đến Hỗn độn lôi đình hải... cái gì cần có đều có... Tuyên Đã
càng thêm thê thảm, trên người hắn bốc lên từng đợt từng đợt khói nhẹ, truyền
lan ra mùi thịt cháy khét.
Vốn là Thánh nhân một thế hệ, vượt thoát trần
thế phía trên nhìn xuống chúng sinh, chưa từng nghĩ tới lại phát sinh chuyện bi
thảm bực này? Đã không còn một chút gì uy thế của Thánh nhân.