Già Thiên

Chương 1785: Chương 1785: Còn thừa lại gì




Mọi âm thanh đều im bặt, không có một chút tiếng động, Diệp Phàm đứng một mình, ngóng nhìn vào chỗ sâu trong tinh vực.

Cả thế gian đều chú ý theo dõi, mọi người đều đang chờ đợi một trận chiến này. Tuy nhiên ngoại trừ Trương Bách Nhẫn, Đạo Nhất, hầu tử, Nhân Ma cùng số ít người, không có bao nhiêu người dám đến gần.

Ở trong tinh vực pháp nhăn thông thiên, thiên thần trận các thứ đều sớm bày ra, các đại cường tộc hy vọng có thể nhìn thấy một trận chiến này.

“Ầm!”

Phương xa nổ vang, một đạo lôi điện hừng hực xé rách vũ trụ, tiến vào chiến trường thần thoại, hỗn độn khí mênh mông, hiện trường có thêm một người.

Hắn vừa mới xuất hiện, các nơi liền không bình tĩnh. Một hồi đại chiến đáng sợ nhất sắp sửa mở màn! Rất nhiều người nắm chặt nắm tay, nhưng lại còn khẩn trương hơn so với người trong trường đấu.

Thấy không rõ hình dáng của hắn, chỉ có hỗn độn cuồn cuộn. Hắn như là dựng thân ở thời đại chưa khai sáng thiên địa, các loại phù văn xuất hiện, vạn đạo cùng reo vang giống như một vị chủ tể vũ trụ!

“Boong...”

Một tiếng chuông vang lên chấn động vũ trụ, Kim Ô Đại đế xuất hiện, nói:

- Chư vị đạo hữu! Chúng ta rời khỏi chiến trường này đi! Quyết chiến sắp sửa bắt đầu rồi!

Lão Phong Tử, Thắng Phật, Hỏa Kỳ Tử, Thần Tôn, Doãn Thiên Đức... đều gật đầu, tất cả đều trước tiên rời đi. Chiến trường thần thoại lập tức càng thêm yên tĩnh.

Trong tinh hà ở bên ngoài, mọi người đều hoảng sợ, trận chiến đấu này quả nhiên không phải là nhỏ nha! Ngay cả một vị Đại đế đều chỉ có thể làm người duy trì trật tự ở nơi này, mà không phải là kẻ tham chiến.

Bất kể như thế nào, trận chiến đấu này đều nhất định sẽ được ghi vào trong danh sách Thần chiến sử mạnh nhất!

- Hỗn Độn thể thật sự cường đại như vậy sao?

Trước khi quyết chiến, mọi người nghĩ tới những đoạn truyền thuyết đứt quăng kia, gần như mai một ở thời đại thần thoại: Ở thời kỳ đó từng xuất hiện Hỗn Độn thể, cùng tồn tại với chín đại Thiên Tôn.

Loại huyết mạch này được xem là khủng bố nhất, làm cho Thiên Tôn cổ đại đều phải đau đầu, nếm qua đau khổ.

Tương truyền, loại thể chất này nếu xuất hiện, thành đạo chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, sớm hay muộn gì có một ngày sẽ thành công. Hơn nữa, cũng không cần lo lắng có người ở thời đại đó đã thành đạo trước!

Vì vậy, có một loại đồn đãi nói là: ở thời đại đó, các Thiên Tôn, Đạo Tôn cùng sống ở một thời đại với Hỗn Độn thể, đều đã rất bất đắc dĩ, từng phải đổ máu.

Đáng tiếc, ở thời đại đó theo hiểu biết Hỗn Độn thể không thể trưởng thành lên, trong giai đoạn bay lên bị Thiên Tôn giết chết, mà vị chí tôn cổ đại kia tự mình cũng đổ máu, bị thương nặng.

Tư chất bực này, chiến quả như vậy, sao thế nhân không khiếp sợ?

Sau khi Hỗn Độn thể chết đi, thân thể hắn bị luyện thành một bộ đại trận tuyệt thế, trở thành vật dẫn cho chí tôn khắc đạo văn, trấn ở Bắc Đẩu để mà trải lót cho con đường thành tiên.

Đủ loại nghe đồn, nói ra tính chất chí cường của loại thể chất này!

- Là người kia!

Trương Thanh Dương, Long Vũ Hiên đứng ở bên cạnh Tiểu Tùng, phát ra tiếng kinh hô. Lúc trước trên đường từ Bắc Đẩu tới Thiên Đình, bọn họ từng nhìn thấy một người đang độ kiếp, chính là bóng dáng mơ hồ này, khí chất giống hệt nhau.

Cùng lúc đó, Diệp Phàm cũng nhận ra đối thủ, lên tiếng:

- Quả nhiên là ngươi!

- Không sai! Ta đến đây, chiến một trận cuối cùng với ngươi!

Bên trong hỗn độn khí, người kia bình tĩnh nói, cũng không cường thế và kiêu ngạo như tưởng tượng của người bên ngoài.

“Ầm!”

Không hề có dấu hiệu báo trước, hai người bạo phát chiến đấu rồi! Hỗn độn khí khuếch tán, bao phủ khắp chiến trường, ở bên ngoài nhưng lại không có cách nào nhìn thấu, không thấy được tình hình chiến đấu giữa hai người.

Ở địa phương đó phát sinh va chạm mạnh, cực kỳ kịch liệt, như là Đại đế chiến, làm cho Kim Ô Đại đế đang xem cuộc chiến vài lần biến sắc.

Hỗn Độn thể thật cường đại, danh bất hư truyền! Mọi người đều rúng động, người tới cũng không có làm cho bọn họ thất vọng! Nên biết rằng ở trong kiếp này phát sinh các loại đại chiến, Thiên Tôn cổ đều không nhất thiết lợi hại như vậy.

“Ngao rống...”

Theo chém giết kịch liệt, hỗn độn khí thưa dần mỏng dần, cảnh tượng mơ hồ chiếu rọi ra.

Một thân ảnh mơ hồ nhanh chóng như tiên, không chỉ có bắn ra pháp tắc hỗn độn, chung quanh còn có các loại tiên linh vờn quanh, phụ trợ quanh hắn giống như một Tiên Vương.

Hắn lao nhanh xuống chấn động chiến trường hỗn độn đều sụp đổ, khu động Thanh long, Hóa xà, Chu tước, Bạch hổ, Côn bằng đủ các loại tiên linh tấn công tới, đại chiến với Diệp Phàm.

- Thật cường mãnh!

Ngay cả Hỏa Kỳ Tử người quật cường mà lại tâm chí như sắt thép này cũng thở dài một hồi.

Mỗi một loại tiên linh đều là một loại đại đạo, từ phù văn chữ Đế tối cổ xưa hóa thành, Hỗn Độn thể có thể khu động vạn đạo, đại biếu ý chí của thiên địa, đánh giết đến vạn vật đều bị hủy diệt.

Diệp Phàm đánh ra một quyền lại một quyền, Thanh long dài như tinh hà thân thể đứt đoạn, máu rồng văng khắp nơi, Chu tước gào thét, như mặt trời rơi xuống thê lương, Bạch hổ bi thương gầm rống, thân thể khổng lồ như núi ngã nhào trong vũng máu...

Diệp Phàm lạnh lùng vô tình, Thiên Đế Quyền vừa ra, vũ trụ đều vỡ nát, loại chiến lực này chấn khiếp nhân gian giới.

Một đầu lại một đầu tiên linh thật lớn ngã nhào trong vũng máu, nhưng lại cuồn cuộn không dứt, cũng không lập lại, những con này ngã xuống, còn có Đằng xà, Tiên phượng, Ác thú...

Hỗn Độn thể ngạo thế bước đi, chung quanh tiên linh không dứt, chưởng chi bổ xuống, pháp tắc như biến... hắn bắt đầu cứng chọi cứng với Thiên Đế Quyền, chấn động cho thân thể Diệp Phàm đều phải lay động.

- Một người thật cường đại, không hổ là huyết mạch mạnh nhất, thân thể một chút không kém gì Thánh thể mạnh nhất trên lịch sử, quả thật rất khủng bố!

Mọi người đều giật mình, mọi người phát hiện, va chạm mạnh giữa hai người, kết cục hổ khẩu của Diệp Phàm nứt vỡ ra, tươm ra điểm điểm vết máu. Chuyện này quả thực khiến người ta khó có thể tin.

Nhưng sau đó Diệp Đồng, Hoa Hoa thở phào một hơi dài: chính là bàn tay của người kia cũng là vết máu loang lổ, đồng dạng bị Thiên Đế Quyền đánh cho vết thương lớp lớp, có máu tuôn ra.

về phần pháp tắc đại đạo, như sóng biển va chạm nhau nổ vang, ở giữa hai người đốm sáng rực rỡ không ngừng bay vãi như tiên hoa nở rộ, mỗi một đóa đều cực kỳ sáng lạn.

- Diêu Quang! Hắn... lại là Diêu Quang!

Mọi người đều ngây dại, khi hỗn độn khí loãng đi, mọi người quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Người kia lộ ra hình dáng, phong thần như ngọc, vượt thoát hồng trần, đúng là Diêu Quang!

- Năm đó chiến một trận, không phải hắn đã chết rồi sao, bị Thánh thể Diệp Phàm đánh chết ở Đế Quan thứ năm, như thế nào lại còn sống trở về, còn trở thành Hỗn Độn thể?

Rất nhiều người run sợ, lộ ra vẻ khó tin, khó có thể chấp nhận chuyên này là thực, bởi vì năm đó không ít người chính mắt chứng kiến trận chiến ấy.

Tin tức vừa ra, các tộc đều rúng động, nhất là tu sĩ của Bắc Đẩu Tinh Vực lại nỗi lòng phức tạp. Đây là chuyện gì xảy ra, cuối cùng đúng là hắn đến quyết chiến với Diệp Phàm!

- Ta biết rồi! Ngày đó hắn chính là mượn tay Diệp Phàm đánh vỡ gông cùm xiềng xích giam cầm cỗ thân thể kia cho hắn!

- Không sai! Các ngươi còn nhớ rõ lời nói của hắn ngày đó không?

Mọi người đều trong lòng run lên, năm đó đủ loại biếu hiện tâm tư của hắn. Một trận chiến ngày đó, Diêu Quang dứt khoát chịu chết, thân đẫm máu lại không chạy đi vẫn quyết đấu với Diệp Phàm.

Bởi vì ở thời điểm đó, con đường hắn đi đã tới chung điểm, một thân ma giam cầm đạo của hắn, không thể tiếp tục phát triển.

“Một trận chiến cuối cùng, giải thoát, hay là siêu nhiên, đều ở một trận chiến cuối cùng này.”

Lời nói thê lương ngày đó còn vang ở bên tai mọi người, tới giờ khắc này mọi người mới giật mình chợt hiểu, đến lúc chết, hắn đã nói rõ con đường của mình.

“Diêu Quang mất đi, Thôn Thiên Ma Công này, thân ma này giam cầm nhiều lắm rồi, cũng chỉ có Diệp huynh mới có thể đánh vỡ nó.” Đó là lời nói cuối cùng trước khi hắn ngã xuống đã khiến trong lòng người cảm thấy chua xót.

Lúc ấy ít nhiều có chút bi tráng, trước khi chết hắn tựa khóc như không khóc, tựa cười như không cười, có thương cảm cũng có vui mừng... sắc mặt thực phức tạp, cuối cùng ở trong nước mắt, lại lộ ra vẻ tươi cười rực sáng như ánh mặt trời, hướng về phía mọi người phất phất tay, rồi thân thể máu thịt nổ tung.

Hóa ra lại có chân nghĩa như vậy!

Mọi người đều giật mình, năm đó thì ra Diêu Quang mượn tay Diệp Phàm để tân sinh.

Trên thực tế, cuối cùng sau khi chết căn nguyên trong cơ thể hắn hóa thành sáu ngàn bốn trăm đạo tinh khí nhằm về phía thập hoang vũ trụ, mọi người đều nhìn thấy, không ngờ lại ẩn chứa hy vọng tân sinh.

- Diêu Quang!

Diệp Phàm quát to.

- Không! Diêu Quang đã chết, ta là Hỗn Độn!

Hắn dịu dàng cười, nhưng lại khó có thể che giấu, có một loại cô đơn và ưu thương khó tả khôn xiết.

- Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay chiến một trận với ta, đều khó thoát khỏi bại vong!

Diệp Phàm nói.

- Có lẽ, nhưng ta còn phải đến đây, bởi vì một trận chiến này không thể tránh khỏi!

Diêu Quang, hoặc cũng có thể nói là Hỗn Độn, hắn sáng lạn như ánh mặt trời.

Chỉ một câu nói này thôi đã đủ để nói ra tâm ý của hắn: một trận chiến này đích xác không thể tránh khỏi. Hai người ở thuở thiếu niên đã quen biết, một đường đi tới, đã xảy ra rất nhiều chuyện, chung quy là đứng ở mặt đối lập, chỉ có quyết đấu chung kết ra một người là chí tôn, một người khác phải ngã xuống.

Bọn họ đều là rồng trong đám người, đều là kỳ tài, là thiên tư ngút trời muôn đời hiếm thấy, nhưng lại nhất định phải có một người ngã xuống.

“Ầm!”

Một trận chiến kịch liệt nhất bạo phát! Trên đầu Diệu Quang xuất hiện một cái đỉnh Hỗn Độn, là cái đỉnh vuông bốn chân, còn trên đầu Diệp Phàm thì xuất hiện một cái Mẫu Khí Đỉnh, là đinh hình tròn ba chân hai tai.

Hai người đối chọi gay gắt, ngay cả binh khí đều tương tự, cái đỉnh của họ va chạm nhau cùng một chỗ, tiến hành va chạm mạnh.

Một trận chiến này đánh đến mặt trời mặt trăng mất sáng, nhân gian thất sắc. Diêu Quang dùng hết pháp và đạo, ra tay lộ ra hết kỳ diệu trong đó, pháp tắc hỗn độn vừa ra quét ngang tám phương.

Đạo của Diệp Phàm lại có dấu hiệu bị khắc chế, pháp thuật vừa ra liền bị dung hợp vào hỗn độn quang của đối phương, trở thành một bộ phận của bản thân Diêu Quang.

Mọi người đều biết, Diệp Phàm thật sự gặp phải đối thủ rồi! Một trận chiến này chú định rất gian nan. Hỗn Độn thể quả nhiên đáng sợ, khó trách trong truyền thuyết chưa từng thành đạo đã khiến cho Thiên Tôn đẫm máu, gần như chết thảm.

- Sát!

Diệp Phàm ánh mắt chói lòa, hổ khẩu nổ tung, tất cả đều là máu, nhưng ý chí kiên định lại thủy chung không thay đổi, tung quyền đánh tới phía trước.

“Ầm!”

Thần lực cái thế, một kích của song phương long trời lở đất đánh đập cho chiến trường thần thoại nứt ra, lan đến bên ngoài. Điều này làm cho mọi người rúng động, năm đó chí tôn chiến đều không nhất thiết khủng bố như vậy.

- Hai người đều vận dụng bí quyết chữ “Giai”, chiến lực tăng lên gấp mười, vì vậy mới đánh ra một kích chấn nhiếp thế gian như vậy!

Trương Bách Nhẫn thở dài.

Diêu Quang cũng nắm giữ bí quyết chữ “Giai”, tuy nhiên loại bí thuật này cũng không khẳng định là bí thuật mấu chốt để chiến thắng. Bất kỳ một bí thuật nàọ đạt đến mức tận cùng đều đáng sợ. Chỉ là lúc này hai người đồng thời thi triển, hiển lộ rõ uy thế của nó.

Một trận chiến này, đánh đến trời đất u ám, phiến vũ trụ này vỡ nát, chiến trường thần thoại bị phá hủy không thành hình dáng. Qua lại mấy ngàn chiêu, vẫn như trước chẳng phân biệt được thắng bại.

Đây là từ khi Diệp Phàm đứng trên thiên hạ, gặp phải một hồi ác chiến đáng sợ nhất!

Cuối cùng, Diêu Quang hóa thành một cái lò lớn hỗn độn, xông tới phía trước bao bọc Diệp Phàm, muốn luyện hóa hắn.

Mà Diệp Phàm thì hóa thành một cái đỉnh, đầu tiên là bị luyện hóa ở trong cái lò lớn kia, sau đó lại nghịch phản lao ra, lấy hỗn độn quang nhét vào bản thân mình hóa thành lô hỏa, bách kinh trong cơ thể nổ vang.

Hai người đánh giết, không ngừng bốc lên cao.

Một trận chiến này nhưng lại giằng co kéo dài một ngày, mức độ kịch liệt khiến mọi người đều chấn động. Cuối cùng hai người toàn thân đẫm máu ngã xuống đi ra, thân thể đều tàn tạ.

- Đúng thật là kết cục rồi! Lần này, Diêu Quang sẽ vĩnh viễn mất đi!

Diêu Quang thở dài thê lương.

- Ngươi có thể sống sót!

Diệp Phàm nói.

Diêu Quang ở trong màu vàng sáng rực, vết máu loang lổ, không ngừng ho ra máu, nhưng lại đang cười, nói:

- Vũ trụ rất lớn, nhưng cũng không có thể đồng thời dung chứa hai người ngươi và ta!

Diệp Phàm im lặng.

- Ta Hỗn Độn thể này cuối cùng có thiếu sót, cuộc đời này chỉ có thể tu luyện đến một bước này!

Diêu Quang bi thương cười, như là tự giễu, cũng như là báo cho Diệp Phàm biết một tin tức.

“Phốc!”

Hắn nổ tung, máu bắn tung toé lên cao, chân chính điêu tàn, khó xuất hiện trên thế gian nữa.

- Có thể có đối thủ như ngươi...

Lời nói cuối cùng của Diêu Quang cũng không nói xong câu, dư âm vang vọng

Gió thổi bay đi, ô ô mà khóc! Diêu Quang anh kiệt một thế hệ cứ như vậy kết thúc! Kết cục này làm cho rất nhiều người đều im lặng.

- Thắng Phật tọa hóa rồi!

Có người kêu to, phá vỡ tàn cảnh yên lặng này.

Mọi người đau thương, giờ khắc này trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh kiệt chết trận, lớp người già điêu linh, đây là con đường của tu sĩ sao?

Đế lộ bi thương hoan ca, thế gian chinh chiến, soạn ra một khúc nhạc hành khúc, chỉ thuộc về huy hoàng của một người, táng xuống quá nhiều máu và nước mắt.

Xem người kia quật khởi, xem người kia đứng sừng sững trên tuyệt đỉnh, xem người kia nhìn xuống thiên hạ, sau lưng người đó cũng là thi thể hài cốt khôn cùng, con đường máu kéo dài... độc tôn trên trời dưới đất buộc phải tàn khốc như vậy sao?

Địch thủ, thân bằng, ở thời gian hắn đi thông tới sáng lạn cực hạn, tất cả đều mất đi, quay đầu nhìn lại, còn thừa lại gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.