Một trận chiến kết thúc, Diêu Quang mất đi,
làm trong lòng mỗi người tự phức tạp. Tu sĩ chinh chiến cả đời, tranh với trời,
tranh với đất, tranh với người, tranh với chính mình... kết quả là tranh được
cái gì, lưu lại cái gì?
Mà vẫn là một đống xương cốt.
- Thắng Phật! Ngài tinh lai đi!
Truyền đến tiếng kêu cực kỳ bi ai, một đám người
vây quanh lão Thánh Viên, tất cả đều lộ vẻ lo lắng.
Diệp Phàm toàn thân đẫm máu, kéo một thân
thương thể trầm trọng đi tới, mọi người đều né tránh chừa một con đường. Dù là
Kim Ô Đại đế, Doãn Thiên Đức, Trương Bách Nhẫn... cũng không có ý ra tay.
Tới hiện tại, hắn có một loại khí phách cái thế
khó có thể nói nên lời, ngay cả bị thương rất nặng, vẫn như cũ uy hiếp chín tầng
trời mười tầng đất, ánh mắt đảo qua khiến người ta khiếp sợ.
Lão Thẳng Phật toàn thân phát sáng, đã bắt đầu
hóa đạo, thân là cao thủ cảnh giới bực này, không có người nào dám chạm đến, bằng
không sẽ đi theo lão tọa hóa, mọi người đều lộ vẻ bi thương.
Từ một trăm năm trước đúng ra lão đã tọa hóa,
chỉ vì Diệp Phàm đưa một bộ phận máu Hoàng vào trong cơ thể lão, mới sống lâu
thêm một trăm năm, mà lần này hoàn toàn là cố gượng tới đây, chỉ vì muốn chứng
kiến một trận chiến giữa Diệp Phàm với Hỗn Độn thể.
Diệp Phàm ra ngoài ý liệu, diễn biến bí pháp
vô thượng, tay phải vạch ra một quỳ tích duyên dáng, thu đi Thắng Phật, hóa
thành một luồng lôi điện, nhanh chóng chạy về hướng Thiên Đình.
Hầu tử, Tiểu Tùng cùng các cường giả Thiên
Đình như thủy triều thối lui đuổi theo, trong lòng tràn ngập lo lắng. Mọi người
biết, Thắng Phật khó có thể còn mạng sống, có lẽ chỉ có thể đưa lão một đoạn đường
cuối cùng.
Chiến trường thần thoại rơi vào yên tĩnh, ai
cũng không hề dự đoán được lại là một kết cục như thế này.
- Đáng tiếc cho Diêu Quang, là tuấn kiệt một
thế hệ!
Ngoài ra, mọi người còn có thể nói gì nữa, bi
thương hoan ca của tu sĩ, kết thúc của cường giả, ảm đạm của thiên kiêu, tương
lai của họ có thể cũng phải trải qua một lần này.
Tin tức nơi đây truyền đi khắp các nơi vũ trụ,
dẫn phát một hồi gợn sóng lớn.
Trong Thiên Đình, Diệp Phàm đặt lão Thắng Phật
trên một tòa Thần sơn, sai người đi mời Thần Tàm công chúa, bởi vì thời gian thật
sự không còn bao lâu.
- Thật sự không có cách nào sao?
Mọi người Thiên Đình ảm đạm tổn thương thần
khí, rất nhiều người nhìn về phía Diệp Phàm mang theo hy vọng.
Hầu tử cùng trong mắt đầy nước mắt, hắn là một
người cương liệt, nhưng giờ khắc này lại khó có thể ức chế, thúc thúc thân nhân
duy nhất sắp chết, làm hắn vô cùng khổ sờ.
Diệp Phàm không để ý vết thương trên mình, từ
miệng vết thương bức ra một đạo tinh huyết, trong suốt lấp lánh, mà lại có
hương thom, định đưa vào trong cơ thể Thắng Phật, kéo dài tho mênh cho lão.
- Không cần làng phí, ta hẳn nên tọa hóa, chẳng
lẽ ta cũng muốn bắt chước chí tôn trong vùng cấm dựa vào máu của người khác để
kéo dài hơi tàn sao?
- Chờ chút...
Thần Tàm công chúa đến đây rồi! Trong mắt tràn
đầy nước mắt, đi tới định đưa tay chạm vào mặt Thắng Phật.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, vì nếu chạm vào
như vậy, có thể Thần Tàm Công chúa sẽ liên lụy đi theo hóa đạo, không phải mỗi
người đều cường đại như Diệp Phàm như vậy.
Diệp Phàm lại ra tay, một đoàn hào quang dịu
dàng từ trong lòng bàn tay bay ra, bao phủ trên người Thần Tàm Công chúa, cho
nàng có thể đi tới gần Thắng Phật.
- Các ngươi cùng không nên quá khổ sờ, sinh
lão bệnh tử, ai có thể tránh khỏi. Ta cả đời đạp trên Thiên lộ, một lần mất đi
cuối cùng này, chẳng lẽ còn không thỏng suốt hay sao?
Thắng Phật thực tiêu sái, nhưng thế gian này
cũng có rất nhiều người không bỏ ra được.
- Ta hiện tại có một biện pháp, trấn áp Thắng
Phật, rồi sau đó phong ấn vào trong tiên nguyên, có thể giữ được loại trạng
thái này, có thể kéo dài sinh mệnh tạm gác lại tương lai!
Diệp Phàm nói.
- Ta là từ thái cổ phong ấn đến kiếp này, một
đời lại một đời ngủ say như vậy, thật giống như cây khô còn có ý nghĩa gì chứ,
không bằng từ đây trở về cát bụi!
Thắng Phật nhìn thấy mọi người thương cảm, lại
nói:
- Con người luôn luôn phải chết, nên trải qua
ta đều đã trải qua, còn có cái gì chưa đủ. Con người trọng yếu nhất là tâm cảnh
thỏa mãn, đoạn năm tháng cuối cùng này, ta đã sống không uổng!
Lão Phật nói thực giản dị, rồi sau đó điểm ra
một ngón tay, xuất hiện một mảnh thế giới mơ hồ, diễn biến thành lĩnh vực phàm
nhân, thời gian chuyển hóa rất nhanh, gặp được sinh lão bệnh tử của người phàm.
- Chúng ta cũng giống như họ, chỉ có điều thọ
mệnh dài hơn một ít mà thôi, bi thương hoan ca của họ, vui giận của họ... cũng
giống như ở trên người chúng ta. Các ngươi xem lão nông kia khi chết rất an tường,
lúc đó chẳng phải là một loại hạnh phúc sao?
Không thể trường sinh, không thể bước vào Tiên
vực, cuối cùng đều phải tan biến, vấn đề chẳng qua là thời gian dài ngấn mà
thôi.
Đấu Chiến Thắng Phật trải qua thời đại khi
huynh trường còn sống trên đời huy hoàng cực hạn, cũng vượt qua thời đại rung
chuyển sau khi huynh trường ngã xuống, bỏ lại vợ con ly tán... tới trăm vạn năm
sau ở kiếp này, lại trải qua và chứng kiến thời thịnh thế lớn nhất, lúc này
sinh mệnh chi hỏa sắp tắt, nhưng cùng không hối tiếc.
- Muội cùng đi với huynh!
Thần Tàm Công chúa lau sach nước mắt, mỉm cười
nói.
Cuối cùng Đấu Chiến Thắng Phật toa hóa.
Ở trong màn ánh sáng sáng lạn, Thần Tàm Công
chúa cùng hóa đạo, mọi người muốn ngăn cản, Diệp Phàm cố định được thân thể của
nàng, nhưng không cố định được trong lòng của nàng, cuối cùng thở dài ảm đạm.
Tuy nhiên. Thần Tàm công chúa cùng rất thỏa
mãn, trong màn ánh sáng kia, cùng đi với Tháng Phật một chỗ.
Hai người cùng nhau biến mất trên đời này, làm
cho Thiên Đình vô cùng đau thương.
- Thúc thúc, thẩm thẩm!
Hầu tử kêu to, nước mắt không ngừng rơi xuống.
- Sư bá nén bi thương! Thắng Phật đi thực ung
dung, hai người họ là mang theo
hạnh phúc rời thế gian!
Hoa Hoa khuyên bảo.
Mọi người cùng tiến lên an ủi Hầu tử. Tuy có
bi thương nhưng cũng không phải thê thảm như vậy. Bởi vì hai người là mang theo
thỏa màn tươi cười mọc cánh thành tiên mà đi, có lẽ đối với họ mà nói đó chính
là hạnh phúc.
Ngoại trừ hầu tử, còn có con tiểu tàm kia oa
oa khóc lớn, chết đi sống lại, cuối cùng bị cô bé dẫn đi.
Nửa năm sau, một trưởng giả tuổi già sức yếu
đi vào Thiên Đình, dâng hoa ở trước mộ phần Thắng Phật và Thần Tàm Công chúa,
nói:
- Chúng ta đều già rồi, cũng nên kết thúc rồi!
Không ngại ta làm hàng xóm với các ngươi chứ!
- Ngài...
- Ta tên là Cổ Thiên Thư!
Lão nhân áo trắng tự báo họ tên.
Hắc Hoàng nghe tin, aào thét vọt tới, nói:
- Lão Cổ!
Diệp Phàm cũng bị kinh động, xuất quan tiến
vào Thần Khư tới gặp người này. Trước nay vẫn chỉ nghe đồn, không nhìn thấy cao
thủ tiền bối.
- Lão Cổ mau nói cho ta biết, Đại đế thật sự tọa
hóa rồi sao, hay là đánh vào trong Tiên vực?
Hắc Hoàng lo lắng hỏi, một đôi móng vuốt to lớn
kéo áo Cổ Thiên Thư.
- Ta cũng giống như ngươi, cùng bị Đại đế
phong ấn vào trong nguyên, rơi vào ngủ say, sao có thể biết được!
Cổ Thiên Thư thở dài.
- Tại sao có thể như vậy?
Hắc Hoàng thất hồn lạc phách.
- Đại đế lựa chọn ở Tử Son, hẳn là muốn chờ một
người, đó chính là Bất Tử Thiên Hoàng. Đại đế cả đời chưa bao giờ bại và tính
sai, ta... thủy chung nghĩ là nhất định đợi người kia!
- ngươi là nói Đai đế đang ở cùng một chỗ với
Bất Tử Thiên Hoàng?
Hắc Hoàng hỏi.
- Đúng! Bất Tử Thiên Hoàng không chết, Vô Thủy
Đại đế sẽ không mất đi!
Cổ Thiên Thư phỏng đoán nói.
Diệp Phàm lẳng lặng lẳng nghe, đạt tới cảnh giới
này, quá khứ đối với hắn mà nói thiếu một ít thần bí, có một số việc hắn đã có
thể đoán được.
Cổ Thiên Thư lưu lại, nhưng sinh mệnh của lão
cũng không còn nhiều, lưu lại vài cây Dược Vương cho Thiên Đình, mà mười năm
sau lão cũng hóa đạo ở trong Thần Khư.
Nơi đó có thêm một tấm mô bia, làm ban bên mô
của Thắng Phật.
Đây chính là một bức ảnh thu nhỏ, cùng là một
khởi đầu. Theo năm tháng trôi qua, sinh lão bệnh tử, sẽ xuất hiện trên diện rộng,
Thiên Đình tất nhiên có người một thế hệ vĩnh viễn rời đi.
Đúng vậy, Lão Phong Tử, Nhân Ma thọ nguyên
cùng không còn nhiều, cuối cùng củng sẽ đi lên con đường này.
Ban đêm, Diệp Phàm đứng một mình trên sườn một
ngọn núi ở Bất Tử Sơn, nhìn lên không trung xa xa. Cả một đêm hắn cũng không có
nhích động một chút, hắn đang vắt óc suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự phải nhìn từng
người bọn họ rời thế gian hay sao?
Một năm này, hắn đã hơn hai ngàn ba trăm tuổi,
đã đi thật lâu trên đường tu luyện, nhưng so với thọ nguyên của hắn mà nói, còn
phải đi con đường rất dài.
- Ta không muốn cả thế gian đều tịch mịch, chỉ
còn lại có một mình ta!
Diệp Phàm khẽ nói, đón ánh bình minh mới lên
kia, rồi ngồi xuống, suy nghĩ về đạo của trường sinh.
“Rầm...”
Hắn thảy ra Tiên Trân đồ, còn thật sự nghiêm
túc quan sát, như là muốn nhìn xuyên qua tấm đồ này, nhìn thấu ra một Tiên giới
rộng lớn.
Hai năm sau, Bắc Đẩu truyền đến một tin tức, Vệ
Dịch lão nhân một trong Thiên Tuyền tam kiệt đã tọa hóa, cũng giống như Thắng
Phật không muốn dùng Thần dược để kéo dài sinh mệnh, nguyện ý để tự nhiên rời
thế gian.
Diệp Phàm ảm đạm tổn thương thần khí, lại một
lão nhân khả kính ra đi! Năm đó lão với Thắng Phật giống nhau, đều từng bảo vệ
hắn, ngày nay không chống lại được năm tháng, đi tới hướng chung điểm của đời
người.
Trong lòng Diệp Phàm khó chấp nhận, từ những
người này lại nghĩ tới Bạch Y Thần Vương còn có lão nhân Cái Cửu U, trong mắt
có hơi nước. Từ nay trở đi, chẳng lẽ thật sự phải nhìn bằng hữu, thân nhân bên
cạnh từng người mất đi hay sao?
Ba mươi năm sau, lại thêm một ngôi mộ xuất hiện,
Diệp Phàm dẫn dắt mọi người tế bái. Đó là mộ của Sát Thánh Tề La, là người từng
dẫn đường cho Thiên Đình. Thấy được phồn thịnh và huy hoàng cực hạn của Thiên
Đình, lão sát thủ mỉm cười lia đời.
Sát thủ, quá sớm bùng nổ, tiềm năng ra hết,
thân thể đã không còn, cũng từng huy hoàng, nhưng lúc tuổi già chú định khó tạo
ra kỳ tích gì.
Lão Sát Thánh ở trong Thiên Đình tu vi không
cao lắm, nhưng lại được tiểu bối bọn họ tôn kính. Không có lão, có lẽ vốn không
có Thiên Đình hiện nay. Lão Sát Thánh là một người dẫn đường khả kính.
- A...
Diệp Phàm một mình nhìn lên phía vòm trời, rống
to một tiếng, hơn phân nửa vũ trụ đều chấn động, kinh động rất nhiều người hoảng
sợ.
Trong lòng hắn có một loại thống khổ, cảm giác
có một loại không đủ sức. Thực lực của hắn cổ kim hiếm thấy, nhưng chung quy
cũng bất lực, không thể giữ lại sinh mệnh của một vị lại một vị trường giả bên
cạnh mình.
Nhìn một vị lại một vị khả kính mất đi, trong
lòng Diệp Phàm rất khó chịu.
Một năm yên lặng, Diệp Phàm lại ra đi, mang
theo cô bé cùng đi, rời Thiên Đình.
- Đại ca ca! Chúng ta đi đâu?
- Chúng ta đi tìm tiên, đi tìm một vài thứ gì
đó có liên quan với trường sinh!
Diệp Phàm đáp.
Hắn mở ra Tiên Trân đồ, còn thật sự nghiêm túc
nhìn chằm chằm, cầm nó đi lại trong vũ trụ, cố sắng tìm kiếm thứ gì đó. Tiên đồ
này hơn phân nửa là thuộc về niên đại loạn cổ, về phần lạc ấn trên mặt trái của
nó hẳn là người đời sau thêm vào.
“Boong...”
Khi hắn tìm được một địa phương, nghe được tiếng
Tiên Chung, tuyên truyền giác ngộ nhưng không thể thu được. Tiên Chung này hòa
tan vào hư không, hóa vào trong một vùng hỗn độn giới không biết, tiếng chuông
vang lên rồi tắt.
Sau đó, Diệp Phàm lại đi tới Bắc Đẩu, xâm nhập
xuống dưới lòng đất, muốn tìm Hoang Tháp. Cái tháp này cũng như thế, sớm đã
thành tinh, ngay cả hắn là cao thủ cấp Đại đế, cũng không được nó tán thành,
cũng khó mà thu được. Thân tháp biến vào trong một vực khác không lưu lại chút
vết tích.
- So với cái đỉnh của Đế Tôn phải linh hoạt
hơn nhiều nha!
Diệp Phàm cũng chỉ có thể cảm thán như vậy.
- Đại ca ca! Chúng ta còn đi nơi nào?
Cô bé hỏi.
- Địa phương cần đi lần này có thể có nguy hiểm
cho bé, bé ở ngoài với đệ tử ta chờ ta!
Diệp Phàm nói, nhưng địa phương đó cũng có thể
sẽ cần tới cô bé.
- Bé không sợ!
Cô bé ngây thơ nói.
Diệp Phàm kiên quyết lắc đầu, rồi sau đó dùng
thần niệm xé rách vũ trụ, gọi Tiểu Tùng tới, bảo hắn ở cùng cô bé, nói cho hắn
biết nhất định phải phải bảo vệ tốt cho bé, chờ ở bên ngoài cấm địa Thái cổ.
Chính hắn thì bước chân đi về tới hướng cấm địa
Sinh Mệnh duy nhất của Bắc Đẩu ngày nay.