Chín tòa Thánh sơn trong cấm địa Thái cổ sớm
đã sụp đổ, tuy nhiên nơi này ngày nay vẫn như trước cây cối sum xuê, ở trung
tâm có một cái vực sâu thật lòn, thẳng vào trong lòng đất.
Gần hai nghìn năm qua, thế gian không ngừng có
kinh biến, mấy đại vùng cấm hoặc bị bình định, hoặc biến mất, chỉ còn lại một
chỗ cuối cùng này.
Nhiều năm qua như vậy, không người nào dám đặt
chân tới, đối với nơi này tràn ngập kính sợ.
Rất nhiều người đều đã biết, năm đó ở thời khắc
nguy cấp cuối cùng của hắc ám náo động, nữ Đế trong cấm địa Thái cổ thức tỉnh
cường thế trấn áp, hoàn toàn bình định, đây là một loại công đức lớn.
Diệp Phàm bước chân vừng chắc, sau khi đi vào
nơi này vẻ mặt hắn dần dần có chút ngẩn ngơ. Nơi này cũng không phải lần đầu
tiên đến, hắn có thể có thành tựu hôm nay không thể không tính phần với nơi
này.
Nếu không nhờ Thần dược ở nơi đây, sao hắn có
thể giải khai Khổ Hải, lại làm sao có thể chữa trị vết thương đại đạo?
Ngày xưa khi hắn tới đây ôm lòng hẳn phải chết,
cửu tử nhất sinh, bởi vì nơi này cướp đoạt thọ nguyên của người, mọi sinh linh
khó có thể đặt chân.
Ngày nay lại đến đây, Diệp Phàm tinh nguyên
toàn thân chảy xuôi tự nhiên, không có trôi đi mảy may nào, người ở cấp số như
hắn ở trong này cuối cùng không chịu ảnh hưởng.
- Diệp Phàm cầu kiến Đại đế!
Thanh âm của hắn không cao lắm, nhưng lại rõ
ràng truyền tới đáy vực sâu, và lại chấn động Đông Hoang.
Mọi người đều ồ lên, Diệp Phàm đến đây, rồi lại
đi vào cấm địa Thái cổ thần bí nhất, mọi người vô cùng khiếp sợ.
Hai đại đầu sỏ rốt cục phải gặp nhau rồi sao?
Mọi người tự nhiên sẽ không cho rằng hắn là đến bình định vùng cấm, bởi vì nữ Đế
là một người thủ hộ Nhân tộc duy nhất, từng trấn áp người chủ vùng cấm của hắc
ám náo động.
Nơi này tuy rằng là tuyệt địa, nhưng nếu ngươi
không mạo phạm, tự nhiên không có nguy hiểm. Mọi người sợ hãi nàng, nhưng tận
đáy lòng cũng có kính ý khôn cùng.
- Chuyện này... thật sự khiến người ta chờ
mong!
Thánh thể Diệp Phàm đi gặp nữ Đế, làm cho thế
nhân đều rất kích động, hận không thể đích thân tới hiện trường, xem đến tột
cùng thế nào. Đáng tiếc điều này cùng chỉ có thể nghĩ mà thôi, khó có thể làm
ra hành động.
Nhiều năm trôi qua, nơi này cỏ cây vẫn như trước
xum xuê, nhưng ở trung ương vùng cấm lại là cảnh đổ nát. Năm đó dưới vực sâu đều
nổ tung, dầy đặc vết rạn nứt không hề được tu sửa.
Diệp Phàm tới đây, không thiện tiện đi vào, mà
truyền âm, thinh cầu cho gặp.
Vô thanh vô tức, xuất hiện một Hoang Nô, mặc một
thân quần áo cổ xưa. Hắn là Cổ Thánh Hạ Phong, năm đó từng nhiều lần yết kiến
Thanh Đế, cuối cùng rơi vào nơi này. Hắn đờ đẫn làm một cái thế tay về phía Diệp
Phàm, mời hắn xuống vực sâu.
- Đại ca ca!
Ở bên ngoài cấm địa Thái cổ, cô bé lo lắng
nhìn, đối với nơi này cô bé có một loại cảm giác khác thường, tim đập nhanh, sợ
Diệp Phàm xảy ra vấn đề.
- Đừng lo lắng!
Tiểu Tùng an ủi, người rất điềm tĩnh, nắm tay
cô bé lẳng lặng chờ ở ngoài vùng cấm.
Diệp Phàm cất bước, hướng xuống vực sâu, lập tức
cảm giác được một loại khí tức đáng sợ, tinh khí trong cơ thể hắn đều thiếu
chút nữa chảy ra ngoài.
Hắn không thể không thở dài, trung tâm cấm địa
thật sự là quỷ dị, không ngờ có ảnh hưởng tới cường giả cấp Đại đế, thần bí và
đáng sợ kinh người.
Cuối cùng có một ngày bước vào nơi này, trong
lòng hắn tâm tình phức tạp: ở quá khứ nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Diệp Phàm đối
với nơi này rất từ mò, thực muốn biết, nữ Đế nhiều năm qua như vậy là như thế
nào vượt qua ở trong lòng đất này.
Dưới vực sâu, vốn trước kia có mảng lớn di
tích, nhưng ngày nay đều trở thành phế tích, đây là từ niên đại nào lưu lại,
khó có thể nói rõ!
Phía trước xuất hiện một cửa đá thật lớn, u
tĩnh mà sâu sắc, giống như một mảnh lớn Tiên vực liên tiếp, một vị nữ Đế như là
một mình chờ ở trên con đường thành tiên.
Đây là Diệp Phàm nảy sinh ra một loại cảm giác
kỳ dị. Địa phương này yên tĩnh khiến người ta không được tự nhiên, vả lại loại
khí tức này càng thêm kinh người, có thể cướp đoạt tinh khí của Đại đế.
Hắn kỳ dị nhìn thoáng qua Hạ Phong, trạng thái
của lão thánh hiền này có điểm đặc biệt, như con rối, lại giống như còn có điểm
tâm trí, đúng là loại khí tức đặc biệt này mới làm cho hắn trường tồn.
Trong tiếng cửa đá mở ra “ù ù”, lập tức trào
ra tiên vụ, lộ ra một thế giới kỳ dị. Điều này làm cho mí mắt Diệp Phàm giật giật.
Thoáng vừa thấy nó hắn liền nghĩ đến mình lại tới trước Thiên môn cuối con đường
thành tiên kia!
Có một Tiên giới mơ hồ ở phía trước, aiơ tay
là có thể chạm tới, tuy nhiên chân chính đặt chân bước vào lại cảm thấy rất xa,
đây là dùng đại pháp lực diễn biến thành.
Nơi đây ngăn cách với thế gian, có Tiên đạo
pháp tắc lưu chuyển, tiên khí tinh khiết lưu động, Tiên vực như ẩn như hiện, một
gốc cây tiên dược tùy ý trồng ở ven đường, đúng là cây Cửu Diệu kia.
Ngày nay nó đã hợp nhất, cao chừng một thước,
giống như cây lại giống như bụi cỏ, toàn thân trong suốt óng ánh, mọc có chín
loại phiến lá bất đồng, tuy rằng không có quả, nhưng cùng đã nở đầy đóa hoa.
Diệp Phàm dừng chân, cảm khái hàng vạn hàng
nghìn, nhìn chằm chằm cây tiên dược ven đường này, xuất thần một hồi lâu. Hắn
có thể có thành tựu hiện nay, không thể không tính phần với cây tiên dược này
a.
Cánh hoa tòa hương thơm ập vào mũi, lưu quang
tràn đầy màu sắc, toàn thân cây đều rất huyền ảo. Toàn thân cây hợp nhất này
đích xác sáng lạn hơn vô số lần so với trước kia, bao phủ một loại áo nghia đại
đạo.
Diệp Phàm giật mình, cây tiên dược này chia ra
sống chín cây, rồi sau đó lại hợp nhất, điều này không phải tùy ý, mà là nữ Đế
đang thôi diễn đại đạo nào đó!
Đi tiếp tới phía trước, trong lòng hắn chấn động,
bởi vì hắn gặp một tòa Long Sào thật lớn, hỗn độn khí bừng bừng, mấy cỗ quan
tài chìm nổi ở trong đó.
Hỗn độn Long Sào!
Nhiều năm trôi qua. Diệp Phàm nghĩ ràng chúng
đã biến mất khôi Bắc Đẩu, không nghĩ tới, rồi lại bị nữ Đế chuyển qua nơi này.
Đến giờ đã tiến thêm một bước chứng thật, nàng đúng thật là Đôc Nhân!
Hai mươi mấy vạn năm nay, nàng vẫn còn sống,
chưa từng chết đi.
Tới hiện tại, Diệp Phàm thực sự cảm nhận được
nữ Đế chí cao vô thượng, đây là muốn so cao thấp với Hoang thiên địa sao? Tuyệt
không kém thua chút nào!
Nàng không ngừng tân sinh, chôn vùi quá khứ của
chính mình, chôn quan tài trong Hỗn Độn Long Sào, đây là loại nghịch thiên cỡ
nào!
Hỗn Độn Long Sào được thái cổ vạn tộc coi là
Thần địa tối cao sánh ngang với Tử Son cũng chính là Cổ Hoàng Sơn, rồi lại chỉ
có thể là địa phương mai táng xác thân của nàng.
Một con chân Long Mãu vàng bay trốn. Vừa nhìn
thấy Diệp Phàm, nó như bị sợ hãi, nhanh như chớp bay trốn vào trong Long Sào.
Diệp Phàm tức cười, đúng là Chân Long Bất Tử
Dược năm đó thiếu chút nữa bị hắn bắt được.
Một đường tĩnh lặng, Hạ Phong như là một âm hồn,
từ đầu đến cuối cùng không hề nói một câu.
Một lát sau, đi vào chỗ sâu nhất, xuất hiện một
tòa Thanh Đồng Điện phong cách cổ xưa, đứng sừng sững trong tiên cảnh, suối mát
làm bạn, kỳ thảo thần hoa làm đẹp, cổ điện thoạt nhìn thực to lớn.
Lại nhìn thấy Thanh Đồng Tiên Điện, trong lòng
Diệp Phàm sóng dậy bốn bề, nhớ lại ngày xưa đó, hắn cùng với Cơ Tử Nguyệt quen
biết không lâu, cùng nhau xông vào điện này, đến nay nghĩ lại bừng tỉnh như mới
ngày hôm qua, khiến trong lòng hắn đau xót.
Ở thời điểm đó hắn còn là một tiểu tu sĩ không
biết trời cao đất rộng, có thể còn sống đi ra thật sự là một kỳ tích, nhưng người
từng cùng hắn xông vào nơi đây lại sẽ không còn gặp lại được nữa.
Trong lòng có thống khổ, cũng có chút đau
thương, hắn đứng đó một lúc lâu mới thu liễm mất mát trong lòng, đi theo Cổ
Thánh Hạ Phong tiến vào trong Đồng Điện.
Đi qua liên tiếp mấy trọng điện, đi tới một
tòa điện phủ vô cùng rộng lớn, không hề có từng bước nguy cơ giống như quá khứ,
mà tràn ngập khí tường hòa, rất là thuận lợi.
Tới đây rồi, Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, hắn
thấy được mười mấy vị Hoang Nô, nhận ra một người trong đó, gần như ngây người
tại chỗ!
- Tử Lăng!
Diệp Phàm thất thanh kêu lên sợ hãi. Gặp lại một
người bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới lại xuất hiện ở chỗ này.
Năm đó từ một bến bờ tinh không khác khởi hành
bay đi, chín con rồng kéo quan tài đưa bọn họ vượt hư không, cộng tất cả mười mấy
người vượt qua tinh không mà đến. Hơn hai ngàn năm trôi qua, người còn sống gần
như đều đã tìm gặp được, chỉ có một người thủy chung không thấy.
Năm đó, bọn họ bị bức phải đi vào cấm địa Thái
cổ hái thuốc, khi Chu Nghị. Vương Tử Văn. Lâm Giai, Liễu Y Y, Trương Tử Lăng chạy
trốn, đều xâm nhập trong Tiên Cung Thiên Đình cổ lưu lại kia, đạp trúng pháp trận
bất đồng mà đi vào tinh không khác nhau.
Mấy người khác đều đã gặp lại, duy có một mình
Trương Tử Lăng không thấy bóng dáng.
Diệp Phàm tuyệt đối không nghĩ tới, ở trong
này gặp lại hắn.
Trương Tử Lãng nghe được tiếng kêu gọi tình
nghĩa chân thành tha thiết, xoay mình lai, trong mắt có lóe lên một chút sáng rồi,
chần chờ một hồi lâu rồi đờ đẫn gật đầu.
- Tại sao có thể như vậy?
Diệp Phàm bất kể như thế nào đều không nghĩ tới
hắn rơi vào cấm địa Thái cổ trở thành Hoang Nô. Nhiều năm qua như vậy, hắn như
trước vẫn trẻ tuổi, thời gian không có lưu lại dấu vết gì ở trên người hắn.
Diệp Phàm thở dài trong lòng, trạng thái của Tử
Lăng thực đặc biệt, nói là chết đi, còn có một chút linh trí, hắn tin tưởng với
thủ đoạn của hắn có thể nghịch chuyển, chỉ sợ sau khi hoàn dương, đối phương sẽ
lập tức bị thời gian chém thành bụi bậm.
Hắn xoay người nhìn về phía trung ương, rốt cục
nhìn thấy nữ Đế ngồi xếp bằng ở phía trước, xinh đẹp đến làm cho hắn cảm thấy
không đúng thực, xuất trần và lạnh nhạt, rõ ràng ở ngay trước mắt, lại thoáng
cái như thân đang ở trong Tiên giới.
Đây là Độc Nhân Đại đế!
Chân chính tuyệt đại tao nhã, nàng thoạt nhìn
xinh đẹp như vậy, phong thái tuyệt thế, nhưng một khi linh hoạt lên, thiên địa
này đều phải bị hủy diệt, xưa nay không người nào có thể kháng cự.
Nếu là ở hai ngàn năm trước, rất khó tưởng tượng,
có một ngày Diệp Phàm có thể gặp lại gần aũi với vị nữ Đế trong truyền thuyết
này như vậy.
Một nữ nhân không biết còn sống trên đời hay
không, tràn ngập truyền kỳ, tài ba đệ nhất xưa nay, cứ như vậy rõ ràng ngồi ở
đó.
- Ra mắt Đại đế!
Diệp Phàm lên tiếng, đồng thời trong lòng lại
một trận nhảy dựng kịch liệt. Nữ Đế ở nơi đó sương mù mông lung. ở phía sau
nàng đứng hai nữ nhân có vẻ như là đạo đồng.
Một người là Thiên Tuyền Thánh nữ, hắn từng gặp
mặt, còn người kia khiến trong lòng hắn phức tạp, bốn bề sóng dậy: không ngờ lại
là Lý Tiểu Mạn! Không ngờ nàng còn ở trên thế gian, trở thành Hoang Nô.
Diệp Phàm há miệng thờ dốc, chua xót một trận!
Năm đó là hắn tự tay đánh Lý Tiểu Mạn rơi xuống vực sâu.
Nữ Đế mở con ngươi, có điểm mờ mịt, một lát
sau lại có chút trong sáng, cũng không nói chuyện, khoát tay, xuất hiện một cái
bồ đoàn, hoàn toàn là đạo khí biến thành.
Diệp Phàm ngồi xuống, cách rất gần với nàng,
thu liễm tâm thần cứ như vậy ngồi đối diện với Độc Nhân Đại đế. Nếu truyền ra
ngoài, chắc chắn sẽ chấn động muôn đời.
- Ta là muốn thỉnh giáo Đại đế!
- Làm sao để trường sinh?
- Bang hữu của ta già đi, ta không nghĩ trơ mắt
nhìn bọn họ suy bại, mất đi!
- Ta biết, Đại đế tài ba đệ nhất cổ kim, nên đặc
biệt đến cầu ngài chỉ giáo!
Diệp Phàm nói rất nhiều, nhưng nữ Đế củng
không có đáp lại một câu nào, thần sắc bình tĩnh mà không màng danh lợi, như là
một tiên tử từ ngọc dương chi ôn chạm khắc mà thành.
Thời gian rất lâu sau, trong Thanh Đồng Tiên
Điện tĩnh lặng. Diệp Phàm ở khoâng cách gần như vậy rõ ràng cảm nhận được đối
phương cường đại và sâu không lường được.
“Đúng rồi! Máu chảy đám đia ở chỗ sâu trong Đồng
điện kia, tự nhiên là sau khi Độc Nhân Đại đế lột xác phát sinh vấn đề lưu lại.
Thân thể của nàng tuy rằng nổ tung, nhưng nguyên thần vẫn chưa tiêu vong.”
Giờ khắc này, Diệp Phàm nghĩ tới rất nhiều,
năm đó Độc Nhân Đại đế lột xác phát sinh ngoài ý muốn, thân thể tan rã, xuyên
thủng Đồng Điện, cái lổ thủng kia xác nhận chính là nàng lưu lại.
Bỗng nhiên, nữ Đế chỉ chỉ những Hoang Nô này.
Diệp Phàm ngẩn ngơ, rồi sau đó bỗng nhiên hiểu
được: như vậy là để cho các bằng hữu trường sinh sao, bọn họ tình nguyện chết
cùng sẽ không đồng ý đâu!
“Tiên lộ, pháp trường sinh, thật sự không có
sao?” Diệp Phàm trong lòng ảm đạm.
Nếu có thể, Độc Nhân Đại đế đâu có để những
người này hóa thành Hoang Nô chứ? Cùng chỉ có loại trạng thái kỳ dị này mới làm
cho bọn họ có thể trường tồn trên thế gian.
Diệp Phàm thở dài, thế gian này, thật sự không
có người nào có thể bất hủ a! Ngay cả Độc Nhân Đại đế chính mình đều từng thiếu
chút nữa ở thời điểm thoát thai hoán cốt thất bại mà chết.
- Làm sao để bất tử, làm sao để trường sinh? Từ
muôn đời tới nay con đường thành tiên là âm mưu ư?
Diệp Phàm hỏi, hắn cũng không phải vì chính
mình, mà thật sự là không muốn bằng hữu từng người một mất đi.
- Con đường một thế hệ lại một thế hệ người vì
để thành tiên đã đi qua chính là con đường thành tiên!
Nữ Đế rốt cục lên tiếng, thanh âm như tiếng trời.
Nhưng Diệp Phàm nghe được trong tai lại như sấm
động, thân thể hắn chấn động, rồi sau đó toàn thân lạnh như băng.