Hóa Tiên Trì từng đi ra một vị Đại đế, có thể
nói ai ai cũng biết, nhìn thấy cảnh này không ai không sợ hãi.
- Tiên Hồ không có sinh vật, ngay cả cá cũng
không có một con, nhưng mà hiện tại... lại một vị Yêu đế sắp xuất thế sao?
- Miếng đồng xanh này, chẳng lẽ là mảnh vỡ của
Đế binh Cực Đạo. Từ thời thái cổ đến nay chìm vào không biết bao nhiêu tiên
trân?
Mấy vị Giáo chủ đều tim đập nhanh hơn, nhảy
thình thịch không ngừng, cùng nhau cất bước tới phía trước, chuyện liên quan trọng
đại trong tay người trẻ tuổi kia phải đoạt cho bằng được.
Người trẻ tuổi run rẩy, mấy vị Giáo chủ bức tới,
khiến xương cốt hắn phát lạnh, có cảm giác sắp tới bên bờ sinh tử, hắn lấy được
thứ không nên lấy.
Đúng lúc này, một tên mập mạp từ dằng xa chạy
tới, trên đỉnh đầu treo một cái chảo sắt giống hình một cái chén bể lớn, chân hắn
không chạm đất, bay cách mặt đất một thước cao.
Hắn là một tu sĩ duy nhất lúc này có thể phi
hành, giống như một tảng đá rơi xuống trong hồ, giơ tay chụp miếng đồng xanh, vẻ
mặt vô cùng kích động.
Mấy vị Giáo chủ đều đồng loạt ra tay, như ngọn
núi ép xuống ngăn cản đạo sĩ vô lương Đoạn Đức, chấn cho sóng nước Tiên Hồ dâng
lên tận trời. Tên mập mạp “phù” một tiếng phun ra một ngụm nước.
Mọi người kinh hãi, mấy vị Giáo chủ ra tay
cũng không có đả thương được hắn, bị cái chén bể kia chấn ra một mảng ô quang
ngăn cản, hắn chỉ bị rơi xuống trong hồ.
- Vô Lượng Thiên Tôn! Kiếp trước kiếp này bần
đạo đều có duyên với nó!
Đoạn Đức lại một lần ra tay, đồng thời cái
chén bể trên đầu buông xuống ngàn vạn tia ô mang như cái lồng chụp xuống phía
dưới.
- Lớn mật!
Mấy vị Giáo chủ hét lớn, đều một lần nữa xuất
kích, tế ra pháp khí trấn áp hắn.
Người thanh niên kia bị dọa cho hoảng sợ, mấy
vị đại nhân vật tranh chấp như vậy, làm cho hắn ở giữa bị vạ lây, sắc mặt đau
khổ, tới lui đều không được.
Đối với hắn mà nói, vốn là một hồi cơ duyên lớn
bằng trời, nhưng ở trước mắt bao người lại không có phúc để tiêu thụ, hoàn toàn
không có khả năng thu cất trân liệu cầm trong tay mình.
Mấy vị Giáo chủ lăng không hạ xuống, vạn đạo ô
quang của cái chén bể cũng rơi xuống. Thế nhưng đúng lúc này cây Thanh Liên
trên miếng đồng xanh nhẹ nhàng run lên, phá mở tất cả.
“Phù phù!”
Nó chỉ cao một thước, nhưng lại có thần lực bất
hủ bất diệt, phá mở hết thảy, mang theo miếng đồng xanh rơi chìm xuống ở trung
tâm hồ.
- A... Không!
Đoạn Đức hét lên một tiếng xé nát tim gan, giống
như lão nương của hắn chết đi không bằng, hắn vừa kêu to vừa bổ nhào đầu tới
trước.
Mấy vị Giáo chủ cũng là đau lòng muốn chết, nhảy
tới phía trước, vươn ra bàn tay to, dùng hết khả năng có được chụp xuống chỗ
sâu trong Tiên Trì, nhưng hết thảy mọi cố gắng đều phí công, vẫn không ai có thể
bắt được.
- Trời ạ! Lại một lần nữa lỡ mất dịp may, chỉ
thiếu chút nữa mà lại mất đi như vậy!
Đoạn Đức đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ngã
quỵ ở trong hồ nước.
Diệp Phàm trong lòng cũng vô cùng khẩn trương,
nhìn thấy miếng đồng xanh rơi chìm xuống ở trung tâm hồ, hắn thất vọng buồn
hiu. Dù hắn cố gắng thúc động tiên khí trong hồ cũng không ngăn được, không đủ
sức xoay chuyển trời đất.
- Mảnh vỡ của Đế binh Cực Đạo từ thời kì thái
cổ vẫn còn tồn tại sao?
- Hồ nước này tên là Hóa Tiên Trì, nói không
chừng thật sự đã từng sinh ra tiên, đó là mảnh vỡ của Tiên Binh cũng không chừng!
Mọi người siết nắm tay mà than thở, đều cảm thấy
vô cùng tiếc hận và tiếc nuối, mấy vị Giáo chủ và Đoạn Đức tâm tình đều muốn
khóc, hận không thể đập đầu xuống đất.
- Grào...
Xa xa truyền đến một tiếng rống to, hồ nước
sôi trào, hơi mù xông lên tận trời, nhưng nơi đây vẫn lộ ra khí trời tường hòa,
một mảng trong suốt và sáng lạn.
Chỗ chân ngọn núi kia vô cùng thảm thiết, sau
khi sinh vật hình người lông đỏ xuất hiện liền đại khai sát giới, trong nháy mắt
đã chết mười tám vị Tiên Thai tầng thiên thứ nhất.
Sinh vật hình người lông đỏ vừa phóng qua, một
bàn tay móng vuốt đầy lông đỏ quét ngang, làm cho xương sọ đầu bọn họ đều vỡ
tan, óc văng tung tóe khắp nơi.
- A...
Rốt cục, một vị đại năng cũng gặp nạn, trong
miệng phát ra một tiếng hét thảm, nửa người bị xé toạt, máu tươi phun trào, ruột
gan ngũ tạng đều trào ra ngoải.
Hắn tế ra mười mấy binh khí, tất cả đều bị hủy
bởi hàm răng của sinh vật lông đỏ. Nó cắn một ngụm nhai “rốp rốp”, giống như
nhai đậu phọng, rồi nuốt gọn.
“Bốp!”
Sinh vật lông đỏ nắm đầu của hắn lên, “rột” một
tiếng hút một cái sạch sẽ, chỉ có vài giọt óc dính vào bên khóe miệng lông đỏ rậm
rạp của nó, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.
Mọi người đều lông tóc dựng đứng, da xương đều
phát lạnh, sinh vật lông đỏ hình người này sát tính rất nặng, vô cùng tàn nhẫn,
so với lệ quỷ còn đáng sợ hơn.
- Thi Giải Tiên, khủng bố như vậy, chẳng lẽ nó
sắp tu luyện thành công rồi sao!
Không ai không hoảng sợ, ngay cả một vị đại
năng đều ngã xuống, này còn đánh sao được, ai đi lên cũng không là đối thủ của
nó. Trừ phi đến một vị Thánh nhân của Nhân tộc, bằng không tất cả đều phải chết.
Trong mắt sinh vật lông đỏ hình người chớp động
huyết quang, mất đi hết thảy tình cảm của thế gian, giống như hai hố sâu màu
máu có thể hù dọa chết tươi người ta.
Ai cũng không nghĩ tới cái gọi là Thần châu lại
ẩn chứa một sinh vật như vậy, xưng là Ma châu cũng không sai trật lắm, phá vỡ
nó chẳng khác nào mở ra cánh cửa Địa Ngục.
- Nó là tổ tiên của Thái tộc, là Nguyên Thiên
Sư đời thứ ba của Đông Hoang, lúc tuổi già đã xảy ra bất tường, tự chôn xương cốt
trong Long Huyệt vạn cổ Tần Lĩnh, nhưng lại thành cái dạng này!
Có người biết được bí tân, kêu lớn.
- Cùng nhau động thủ, bằng không mọi người đều
phải chết!
Ngay cả Giáo chủ các phương cũng không thể trấn
định, cùng nhau rống giận, tất cả đều ra tay, tế ra các loại binh khí.
“Keng!”
Tiếng chuông vang vang, một cái đại chung màu
vàng kêu vang động chín tầng trời, như một tinh tú giáng xuống đánh vào sinh vật
lông đỏ hình người.
“Ầm!”
Một cái lò bát quái lóe ra vô cùng to lớn, với
thanh kim luyện chế thành, ngọn lửa bốc cháy mãnh liệt, buông xuống pháp tắc
căn nguyên đại đạo, trấn áp Nguyên Thiên Sư đời thứ ba.
Một cái thớt lớn màu đen chuyển động, đen
nhánh như thần kim luyện chế thành, nghiền ép xuống giống như phải hủy diệt hêt
thảy sinh linh trên thế gian.
…
Tất cả các đại Giáo chủ đều ra tay, với binh
khí bản mạng công sát. Trước mắt phi thường nguy cấp, một cái làm không tốt sẽ
toàn quân bị diệt, không ai có thể sống sót.
Sinh vật lông đỏ hình người thật sự phi thường
hung hãn, nó hóa thành một đạo huyết quang, cứng rắn chống đỡ các loại binh
khí. Chỉ trong một hô hấp liền nghe được tiếng binh khí gãy đoạn xen lẫn tiếng
kêu thảm thiết của các đại nhân vật.
Đại chung màu vàng vỡ thành mấy chục mảnh tiếng
vỡ vụn vang động chín tầng trời; lò bát quái ngọn lửa hừng hực bị nứt ra thành
mấy miếng lớn; cái thớt lớn màu đen bị bóp thành một đống sắt vụn, tất cả đều bị
hủy
- A...
Một vị đại năng kêu thảm, trái tim bị móc ra,
nhảy lên thình thịch trong móng vuốt đầy lông đỏ, rồi bị nó thồn vô miệng cắn,
nuốt xuống.
“Xoạt!”
Sinh vật lông đỏ hình người quay người lại,
năm ngón tay đều giương ra, ở trên sọ một vị đại năng khác lưu lại năm cái lỗ,
năm luồng óc trắng toát vọt lên.
“Răng rắc!”
Nó dùng sức xé một cái, đứt rời cánh tay phải
của vị đại năng thứ ba xuống, nó cho vào trong miệng nhai “rốp rốp”, xương trắng
lẫn lộn máu tươi trào ra theo khóe miệng chảy xuống.
Cảnh tượng nơi đây vừa tanh máu vừa tàn bạo,
Nguyên Thiên Sư đời thứ ba như là ác thần trốn thoát gông xiềng từ Địa Ngục đi
ra, gặp người liền giết, ai cũng không là đối thủ của nó.
Nó cũng không có cố ý vận chuyển, nhưng lại có
thể tùy ý vận động lực lượng căn nguyên thiên đạo cho mình dùng, vừa rồi mấy đại
cao thủ đều bị nó cố định lại, ngay cả giãy giụa cũng không được.
- Thánh nhân Nhân tộc không đến, căn bản không
thể đối kháng với nó!
Có người đánh mất lòng tin là một vị đại năng
sợ hãi kêu to.
- Đương thời chỉ có hai Thánh nhân, một người ở
xa tận Đông Hoang, một vị khác là Đấu Chiến Thắng Phật ở Tu Di Sơn, xa tít cuối
chân trời, căn bản không có biện pháp đến kịp trấn áp!
Đột nhiên, truyền đến một tiếng thét dài, Khổng
Tước Vương mái tóc bay tung, Xích Long đạo nhân đạo bào phần phật, hai người từ
trong tay Nhan Như Ngọc tiếp nhận một thanh binh khí, phát ra hào quang xanh vạn
trượng.
Tràn ngập khí tức của Đại đế cổ, một loại dao
động phập phồng mênh mông giống như đại hủy diệt vũ trụ tinh không, bầu trời
cao muôn đời như sắp thành khoảng không.
Đế binh Cực Đạo sống lại, thần uy của Thanh đế
tái hiện trên thế gian, Giáo chủ các phương đều không kìm nổi muốn quỳ xuống lạy
bái. Thần linh thái cổ đều phải vì nó mà run rẩy.
Đây là một gốc cây Hỗn Độn Thanh Liên, chín lá
chống đỡ thiên địa, một gốc cây xanh biếc rễ cây quấn quanh lực áp thần linh.
Đây phảng phất như là một Yêu đế còn sống, bởi vì cây này là dùng bản thể của hắn
luyện thành.
Đế binh vừa ra, gần như phải áp sụp vạn giới
chư thiên, phụ cận một số đại năng rốt cục không kìm nổi quỳ sụp xuống, không
chịu nổi loại uy áp của Đại đế này.
Sinh vật lông đỏ hình người hoảng sợ, đình chỉ
giết chóc, hơi hơi run run, không ngừng rút lui. Sự sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Đây là uy nghiêm của Yêu đế! Sau thời đại thái
cổ là người duy nhất chứng đạo, phá vỡ quy tắc thiên địa, là Đại đế vô thượng lực
áp cả đại thế giới này.
“Coong!”
Giờ khắc này, lại truyền ra một tiếng long
ngâm, một thanh long kiếm bay ra, dường như có thể chấn sụp đổ chư thiên, có được
lực công kích độc nhất vô nhị.
Kiếm phong đầu rồng, kiếm văn cửu trảo, đuôi rồng
hóa thành chuôi kiếm. Cho dù cả vạn vầng thái dương tụ cùng một chỗ, cũng không
có hào quang mãnh liệt bằng nó.
Thái Hoàng Kiếm xuất thế, không để cho đệ nhất
nhân mười vạn năm qua giành riêng cái hay cái tốt về mình. Hai binh khí cùng
nhau khoe sắc làm cho nhật nguyệt không ánh sáng.
“Phốc!”
Không ít Giáo chủ há miệng phun ra máu, ngay cả
bọn họ là kẻ thống trị đương kim của phiến thiên địa này, cũng không chịu nổi
uy thế loại này, tất cả đều lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch.
Hai thanh Đế binh như hai đạo ánh sáng vĩnh hằng,
khiến người ta hoàn toàn không chống cự được, dù là Thánh chủ cũng không kìm nổi
phải dập đầu xuống cúng bái, đây là thần phục phát ra từ nội tâm.
Sinh vật lông đỏ hình người rất cường đại, giết
chết Giáo chủ một phương như hái hoa nhổ cỏ, thế nhưng lúc này nó lại sinh ra ý
rút lui, dù nó có cường đại mấy đi nữa cũng không dám tranh phong cùng Đế uy.
Không ngừng rút lui, sau đó nó kêu to một tiếng,
lao ra cổ động chạy đi theo một phương hướng khác.
- Hỏng bét!
Bên bờ Tiên Trì, tu sĩ bên này lưng phát lạnh,
sinh vật lông đỏ hình người lại xông lên phía đỉnh ngọn núi này, chạy thẳng tới
chỗ bọn họ giống như Ma thần đòi mạng.
- Chạy đi đâu!
Phía sau, Xích Long đạo nhân, Khổng Tước Vương
hét lớn, cầm trong tay Hỗn Độn Thanh Liên, lưu chuyển lực lượng khai thiên lập
địa truy đuổi theo.
Hoàng chủ Đại Hạ trên đầu lơ lửng Thái Hoàng
Kiếm, hóa thành một con rồng lớn hoàng kim, cũng đuổi sát theo, kiếm này vừa
ra, thiên địa đều run rẩy.
- A …
Sinh vật lông đỏ hình người hướng lên đỉnh
núi, còn không có ra tay bên bờ Tiên Hồ đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Mấy
vị Nguyên Thuật tông sư của Đông Hoang đều không ngoại lệ, tất cả đều bị mọc ra
lông đỏ, giống như lệ quỷ lăn lộn trên mặt đất.
Diệp Phàm có cảm giác toàn thân như muốn nứt
ra, ngay thời điểm mấu chốt, thánh huyết hoàng kim thiêu đốt bừng bừng, một loại
khí tức kinh người che chắn bên ngoài cơ thể. Hắn là một Nguyên Thuật Sư duy nhất
không có bị ngã xuống.
Mọi người nhìn thấy một màn này đều phát lạnh
từ đầu đến chân. Cảnh tượng này quả thật làm cho tâm thần bọn họ như sắp nứt
ra, mà lại hoàn toàn không biết vì sao như vậy!
Giờ khắc này, mọi người câm như hến, thở cũng
không dám thở mạnh, tĩnh lặng chờ Đế binh Cực Đạo đến cứu giúp, không người nào
dám đi đoạt viên tiên đan nhân thế trong cơ thể quái vật kia.
- Hày...
Đột nhiên, truyền đến một tiếng hét lớn. Từ chỗ
sâu nhất trong cổ động dưới chân núi truyền ra một tiếng hét lớn, như là có một
nhân vật vô thượng từ trong ngủ say bừng tỉnh, phát ra một cỗ dao động như đại
dương mênh mông cực kỳ đáng sợ.
Rồi từ trong đó vọt ra một chiếc chiến xa cổ
xưa, cao chỉ một thước, do một con kỳ lân nhò màu tím dài hơn một thước kéo xe,
còn có một con rồng nhỏ màu xanh dài hơn một thước xoay quanh ở trên, và một
con phượng hoàng màu máu đỏ thẫm dài hơn nửa thước bay múa ở phía sau.
Ngoài ra, bảy tám gã người lùn chỉ cao hơn nửa
thước mở đường ở phía trước, một đám giống như bằng ngọc chạm thành, màu sắc mỗi
người khác nhau, chạy đi rất nhanh phía trước.
Trên cổ chiến xa đứng thẳng một sinh linh hình
người cao hơn một thước, lượn lờ một trăm lẻ tám đạo thần hoàn giống như một thần
linh, nó quát to:
- Người nào ở đây gây tiếng động ầm ĩ, làm tỉnh
giấc của Đại đế thượng cổ bất hủ của tộc ta?
Nó là một kẻ bề trên cũng không phải là Đại đế
thượng cổ bất hủ kia, nhưng đã có một loại uy thế khủng bố ngập trời, tuy rằng
chỉ cao có một thước hơn, nhưng lại sắp làm nổ tung thiên địa này.
- Đại đế?
- Có một vị Đại đế thượng cổ còn sống ư?
Mọi người đều ngây dại, không dám tin hết thảy
chuyện này. Đời sau còn có thể có tồn tại loại này sao? Còn có một vị cổ đế ngủ
say trong long mạch vạn cổ ở Tần Lĩnh này sao? Hắn là ai vậy?