“Ầm!”
Đột nhiên, nguyên khí bạo động, pháp lực như
biển cả, trong Tiên trì vọt lên một mảng tiên quang, Diệp Phàm tay phải phóng lớn
lên, chụp lấy tháp đồng mười mấy trượng cao, cướp đoạt rồi sau đó giống như
vung một cọng rơm đập xuống.
Vị kia nửa bước đại năng giật mình cả kinh,
quyết đoán rút lui.
Nhưng đã chậm rồi, Diệp Phàm giống như một thần
minh cầm trong tay tháp đồng đè ép xuống dưới, chấn cho vị nửa bước đại năng
hoàn toàn không thể phản kháng, thân thể nát tan hóa thành một đống máu thịt bầy
nhầy.
“Keng!”
Diệp Phàm vung múa tháp đồng đánh thật mạnh
trên thân hình người đồng thau kia, hai kiện pháp khí va chạm phát ra đốm lửa
sáng lạn, tất cả đều vỡ vụn. Cùng lúc đó, vị nửa bước đại năng còn lại cũng bị
đập đứt gân gãy xương, hình thần câu diệt cũng không có lưu lại.
Chỉ trong giây lát, hai vị nửa bước đại năng bị
mất mạng, bên bờ Tiên Trì mọi người đều thối lui, lặng ngắt như tờ.
Diệp Phàm có thể dẫn động lực lượng trong Tiên
trì, vẫn như cũ có thể đánh bại Thánh chủ tuyệt đỉnh, khiến rất nhiều người cảm
giác đại sự không ổn.
- Nguyên Thiên Thư quả nhiên phi phàm...
Âu Dương Diệp kinh sợ, chính lão cũng không thể
triệu hoán lực lượng nơi đây, mà Diệp Phàm lại làm được, lão cười lạnh “hắc hắc”,
dưới chân nguyên văn hiện lên.
Trong phút chốc, Diệp Phàm lông tóc đều dựng đứng,
trong lòng nảy sinh dự cảm nguy cơ mãnh liệt, hắn vội chân đạp bí quyết chữ
“Hành” độn như bay qua một bên.
“Ầm!”
Một vầng tiểu thái dương bay ra, kim quang hừng
hực chưng khô chỗ Diệp Phàm mới vừa đứng, khói hơi bốc lên nghi ngút, hết thảy
đều không còn tồn tại.
Khối Thần Nguyên!
Đây là một khối Thần Nguyên bằng cỡ đầu người,
mặt trên khắc văn lộ dày đặc, ẩn chứa áo nghĩa vô cùng, có thể trong nháy mắt
san bằng một dày núi vô tận.
Thần quang thêm mãnh liệt, hiện ra ba khối Thần
Nguyên khác, lớn nhỏ xấp xỉ bằng cỡ nhau, nguyên văn dầy đặc cố định ở giữa
không trung, thần lực dao động kịch liệt phá hủy hết thảy.
- Âu Dương Diệp! Lão điên rồi!
Diệp Phàm phát lạnh tận đáy lòng, như rơi xuống
hầm băng.
Mỗi một khối Thần Nguyên đều giá trị năm mươi
vạn cân nguyên tinh thuần, chỉ cần một khối lớn này khắc lên Nguyên Thuật phức
tạp khó hiểu, một khi bùng nổ, phạm vi trăm dặm đều phải sinh cơ tuyệt diệt, trở
thành mảnh đất khô cằn.
- Yên tâm! Đây là Tứ Tượng Nguyên Thiên Trận,
chỉ biết luyện hóa ngươi, sẽ không thương tổn những người khác. Tiểu tử ta đưa
ngươi đi gặp các đời Nguyên Thiên Sư!
Âu Dương Diệp cười hắc hắc khiến người ta sởn
tóc gáy.
Bốn khối Thần Nguyên xếp ở bốn phương bao vây
Diệp Phàm ở trung tâm, lưu động ra khí cơ khủng bố, thần quang màu vàng xông thẳng
lên trời, như bốn vầng thái dương treo ở đó.
Nguyên Thiên Thần Văn dày đặc phát sáng cùng
nhau lao ra, mỗi một khối Thần Nguyên đều hóa hình ra một con tiên linh, lưu động
ra một lực lượng khiến người ta hít thở không thông.
Một con Tiểu Long, nhất chích Phượng Hoàng, một
con Tiên Hổ, một con Huyền Vũ, tất cả đều trông rất sống động, chỉ dài một thước,
đều là màu vàng, phân ra bốn hướng. Mỗi con đều há mồm phun ra một dải tơ, bắt
đầu luyện hóa Diệp Phàm.
Một tiếng chấn động mãnh liệt, Vạn Vật Mẫu Khí
đỉnh hiện lên, treo trên đỉnh đầu Diệp Phàm, buông xuống từng tia từng đợt Huyền
Hoàng khí bảo hộ hắn ở bên trong.
Bốn khối Thần Nguyên ẩn chứa thần lực vô cùng
tận, gây áp lực cho Diệp Phàm quá lớn. Hắn liền ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai
tay kết ấn dẫn dắt tiên quang trong Tiên trì cho mình dùng.
Hắn khắc chữ trên hư không, vang lên tiếng
leng keng, mỗi một chữ đều chớp động kim chúc sáng bóng, lạc ấn ở trong hư vô
gian, tiếng “leng keng” rõ ràng như thiên kiếm rút ra khỏi vỏ.
- Cấm Tiên Lục Phong?
Âu Dương Diệp vô cùng kinh ngạc, Diệp Phàm về
Nguyên Thuật tiến bộ quá nhanh, vượt qua hiểu biết của lão, lúc này chỉ cách mới
vài năm mà thôi, loại Nguyên Thiên cấm Thuật này đã đạt tới ba phong rồi!
Địa vị của cấm Tiên Lục Phong ở trong Nguyên
Thuật, giống như bí thuật cái thế của Đại đế Nhân tộc thôi diễn, ở thời điểm
tuyệt đỉnh có được áo nghĩa vô cùng, thần kỳ không thể tả được.
- Ta ngay cả đại năng đều có thể phong bế,
ngươi...
Âu Dương Diệp sắc mặt trắng bệch, “bịch bịch bịch”
thối lui mấy bước.
Diệp Phàm thi triển ra cấm Tiên Lục Phong, từng
cái từng cái cổ tự lao ra, lạc ấn ở trên hư không, tạo thành một mảng văn lạc
xé mở một góc Tứ Tượng Nguyên Thần Trận.
Trên đầu lơ lửng Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh, hắn đứng
dậy, chậm rãi đi ra phía ngoài, bức tới phía trước.
- Không xong!
Âu Dương Diệp biến sắc, lộ ra một tia sợ hãi.
- Không sao đâu!
Đúng lúc này, bên cạnh lão một vị đại năng đứng
dậy, quát lớn:
- Cút cho ta!
Đây là đại năng của Tiêu gia Trung Châu, cùng
Âm Dương Giáo giống nhau, đều có oán hận lớn với Diệp Phàm, vả lại Âu Dương Diệp
chính là bọn họ mời đến. Hắn vươn ra một bàn tay bổ tới hướng chỗ hổng kia, muốn
đánh cho Diệp Phàm trở về trong trận để luyện hóa thành tro tàn.
- Không cần vọng động!
Âu Dương Diệp kêu to, nhưng đã quá muộn rồi,
Diệp Phàm dẫn động thần lực của vị đại năng này bổ tới, rất nhanh phá giải
nguyên trận từng bước bước ra.
Tiểu Long, Phượng Hoàng, Tiên Hổ, Huyền Vũ dài
hơn một thước tất cả đều phát ra một tiếng gào thét, chìm sâu vào trong khối Thần
Nguyên.
“Coong, Coong”...
Những cổ tự Diệp Phàm khắc ra kia lóe ra trên
hư không, như một tiếng kiếm ngân kinh thiên động địa, bốn khối Thần Nguyên bị
áp chế.
Hào quang nhoáng lên một cái, Diệp Phàm tế ra
cái đỉnh thu chúng vào trong, rồi nói:
- Đây thật đúng là một phần đại lễ, để cảm tạ
lão, ta tự tay đưa lão thăng tiên!
Mỗi bước hắn bước tới phía trước, trong hồ nước
đều có một mảng tiên quang lao ra vờn quanh trung tâm là hắn. Sau chín bước
toàn thân hắn sáng rực rỡ, mỗi một tấc huyết nhục gần như đều trong suốt.
Tiên quang vô cùng tận bao phủ quanh hắn, mỗi
cái nhấc tay giơ chân đều có thể hiệu lệnh thiên địa, huy động căn nguyên đại đạo
có thể ngạo thị rất nhiều đại năng.
- Ngươi không giết được lão!
Vị đại năng Tiêu gia kia cười lạnh.
Ngoài ra, Âm Dương Giáo cũng có hai vị đại
năng ở phụ cận Tiên Trì, cùng nhau từ chỗ ẩn núp bước ra, bức tới. Chủ lực của
bọn họ đều ở chỗ Long Huyệt nơi đó.
Ba vị đại năng ra tay, cùng nhau muốn giết Diệp
Phàm, Âu Dương Diệp rốt cục trấn định lại, minh hữu của lão cũng không có vứt bỏ
mình. Lão cười lạnh không ngừng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Kẻ chắn đường ta, năm bước máu bắn tung tóe,
thây đạp dưới chân!
Diệp Phàm kiên định bước tới phía trước.
Tuổi trẻ một thế hệ Dao Trì Thánh nữ, Diêu
Quang Thánh tử, Nguyệt Linh Công chúa, chư vương năm đại vực, tất cả đều chấn động
trong lòng, nhìn thẳng phía trước, tập trung chú ý một trận chiến này.
Khắp nơi Giáo chủ cũng đều thần sắc ngưng trọng,
nhìn thẳng mấy người trong trường chiến.
“Rầm!”
Hồ nước sôi trào vọt lên tiên quang vô tận,
bao phủ toàn thân Diệp Phàm. Đại chiến mở ra, bốn thân ảnh như rồng bay trên
mây, đại chiến kịch liệt, trời long đất lở.
- Ở chỗ này, chiến lực của hắn thật sự có thể
luận bàn cùng Thánh chủ!
Diệp Phàm lúc mở rộng lúc hợp lại, tiên quang
như biển, hắn giống như một con chân long nhảy vượt lên, chưởng chỉ không ngừng
đánh sụp đổ hư không.
Sau đó không lâu, Âu Dương Diệp kêu to:
- Không xong!
Đáng tiếc đã quá muộn, hết thảy đều đã không
thể ngăn cản.
Phàm là hư không bị Diệp Phàm đánh qua đều có
lạc ấn lóe ra, cấm Tiên Lục Phong xuất hiện phong bế ba vị đại năng ở trong đó,
hắn dựa vào lực lượng tiên quang hoàn thành hết thảy điều này.
- Ta nói rồi kẻ chắn đường ta là chết!
Diệp Phàm tế ra một khối Thần Nguyên trong đỉnh,
sau đó dẫn động, rồi lập tức bứt ra rời khỏi chỗ phong ấn này.
“Ầm!”
Thần quang chói mắt vọt lên, trong một mảng
không gian nhỏ hẹp hết thảy đều không còn tồn tại, tiểu thiên địa bị luyện hóa
quay về nguyên thủy.
- A...
Đại năng phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm
liệt phế.
Khối Thần Nguyên có khắc tiên thiên văn lạc
bùng nổ, cảnh tượng giống như thái dương vỡ nát thật khiến cho người ta sợ hãi.
Tuy nhiên hết thảy đều bị cấm Tiên Lục Phong ngăn chặn ở bên trong.
- Không...
Âu Dương Diệp kêu to, khối Thần Nguyên là lão
luyện chế, hao phí thật lớn, phí tổn dọa người, thế mà kết quả lại là hại chết
người phe ta.
- Cấm Tiên Lục Phong chết tiệt!
Lão gào thét.
Tất cả người đang xem cuộc chiến đều phát lạnh
từ đầu đến chân. Ở địa phương này, Diệp Phàm triệu hoán lực lượng của Tiên Trì
cho mình dùng, quả thật là đáng sợ.
Có tới ba vị đại năng cứ như vậy xong đời.
Khi hết thảy bình tĩnh trở lại, văn tự lạc ấn ở
trên hư không cũng đều ảm đạm, tiên quang cũng không chống đỡ được, khối Thần
Nguyên dẫn động lực lượng quả thật đáng sợ.
Không gian nhỏ hẹp giải phong ấn, trong đó một
người hình thần câu diệt, hai người kia thân thể không trọn vẹn, nghiêng ngả lảo
đảo chạy ra, nhưng pháp lực mất hết, không thể tiếp tục chiến đấu.
“Ầm!”
Diệp Phàm đánh ra một chưởng, một thân thể vỡ
vụn; nhấc chân đá tới, một người cuối cùng cũng thành tro bụi.
- Đừng giết ta!
Âu Dương Diệp kêu to, hoảng sợ bước thụt lui.
Hiện tại ai còn dám ngăn chặn, ba vị đại năng
đều chết thảm, không ai nguyện ý ở địa phương này đối kháng cùng Diệp Phàm, thật
không đáng giá.
- Ta nói rồi, ai cũng không thể cứu được
ngươi!
Diệp Phàm tiến lên điểm ra một lóng tay, trên
trán Âu Dương Diệp xuất hiện một cái lỗ máu. Lão kêu lên một tiếng, ngã dài
trên mặt đất ngửa mặt lên trời, chết oan chết uổng.
“Ầm!”
Dưới chân ngọn núi lớn kia đang giao tranh chấn
động kịch liệt, Giáo chủ các phương đều ra tay tranh đoạt Thần châu.
“Choảng!”
Thần châu đường kính hơn một thước, dưới lực
lượng của rất nhiều Thánh chủ, rốt cục đã nứt toạt ra, ở trong đó một sinh vật
hình người toàn thân đầy lông đỏ ngã xuống.
- Trong Long Châu ẩn chứa một sinh vật?
Mọi người hết sức ngạc nhiên.
- Grào...
Sinh vật hình người lông đỏ mở mắt, bắn ra hai
đạo huyết quang, rống to một tiếng, khiến các Thánh chủ khí huyết cuồn cuộn, thiếu
chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
- Đó là cái gì?
Trên Tiên Trì mọi người nhìn xuống phía dưới, thấy
được hết thảy cảnh tượng trong cổ động, tất cả đều hoảng sợ thất sắc.
- Tổ sư Nguyên Thiên đời thứ ba... Lúc tuổi
già phát sinh bất tường, trưởng thành đến hiện tại cái dạng này, lão gia rốt cuộc
là thế nào?
Diệp Phàm chấn động trong lòng, mở Thần Nhãn cẩn
thận quan sát.
Nguyên Thiên Sư lúc tuổi già có rất nhiều bí mật
đáng sợ. Đây tất nhiên là tổ sư đời thứ ba, tất cả bất tường tập trung vào một
thân, có lẽ sắp sửa bị vạch trần.
“Ầm!”
Từ chỗ sâu nhất trong Long Huyệt vạn cổ bạo
phát ra một cỗ khí tức đáng sợ, khiến tâm thần mỗi người đều run rẩy, gần như
muốn phục xuống quỳ lạy.
- Thật sự có một vị Thánh linh viễn cổ!
Trong con ngươi của Bệnh lão nhân bắn ra hai
chùm tia sáng làm cho người ta sợ hãi, lẩm bẩm:
- Đại đế cổ không ra, ai có thể tranh phong
cùng?
- Úi chao!
Bên bờ Tiên Trì, rất nhiều người không chịu nổi
loại uy áp này, mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất, trong đó một người tuổi còn trẻ
lại ngã quỵ trong hồ, khi hắn giãy giụa bỏ lên, từ đáy hồ nắm lên một miếng đồng
xanh, mặt trên có một gốc cây Thanh liên nhỏ.
Đây là một người trẻ tuổi còn có chút non nớt,
ngã ngồi ở chỗ nước cạn trong Tiên Hồ, trong tay cầm một miếng đồng xanh lớn bằng
nắm tay, loang lổ rỉ sét.
Kỳ lạ nhất là có một gốc cây Thanh liên nhỏ
cao chừng một thước cắm rễ ở trên nó, rễ cây cứng chắc mà trong suốt quấn
quanh, hai thứ làm bạn cùng sinh sống.
Diệp Phàm da đầu chợt cứng lại, tim tăng lên
nhịp đập kịch liệt, miếng đồng xanh cũ xì này, thiệt giống như khối kia trong
cơ thể hắn, thực rất có thể có cùng một nguồn gốc.
Mà điểm mấu chốt là trên miếng đồng xanh mọc một
gốc cây Thanh liên nhỏ, cái này cũng quá giống trong truyền thuyết, năm đó Yêu
đế chính là như thế này sinh ra.
Không riêng hắn nhìn thẳng vào miếng đồng xanh
và cây Thanh liên, tất cả người khác cũng đều dồn ánh mắt vào nó. Mặc dù mọi
người không biết lai lịch miếng đồng xanh, nhưng là nhìn thấy một gốc cây Thanh
Liên cũng đều động dung.