Đây là một hồi động đất, bão tố nổi lên, cao
thủ đủ mọi đường đều xuất hiện, gần như phải lật tung cả Trung Châu lên, tất cả
đều đang tìm kiếm Diệp Phàm.
Thậm chí, rất nhiều người biết rõ Diệp Phàm đã
rời khỏi Kỳ Sĩ Phủ, những vẫn còn xông vào trong đó, muốn tìm ra manh mối, đạt
được giải thưởng lớn bằng trời này.
Đây là một hồi phong ba thật lớn, thổi quét khắp
cả vùng đất Trung Châu, mọi người không nghĩ tới Âm Dương Giáo lại cắn răng trả
được cái giá này, giải thưởng quả thực rất đắt, càng thể hiện mong muốn diệt trừ
Thánh thể của họ.
- Âm Dương Giáo cảm nhận thấy áp lực, trong
lòng rất lo lắng, sợ Thánh thể trưởng thành lên!
- Không, một khi Diệp Phàm vượt qua một cửa
Thánh chủ kia, đối với Âm Dương Giáo thì đó chính là một hồi tai nạn, bọn họ
không dám để cho tên này chứng đạo.
Mọi người đều bàn luận chuyện này, trong mấy
ngày nay, cả Trung Châu dường như cũng chấn động lên.
Khóe môi Diệp Phàm khẽ hiện lên một tia cười lạnh
lùng, nói:
- Muốn không chết không ngừng với ta sao, dám
phát Tất Sát Lệnh để đối phó với ta, vậy thì ta chỉ còn cách phụng bồi mà thôi!
Ai cũng không ngờ, trong lúc này mà hắn lại
dám bí quá hóa liều, đơn thương độc mã đi tới bên ngoài Âm Dương Thần Thành,
không ai biết rằng hắn sắp làm một chuyện kinh động cả trời cao.
Diệp Phàm rất có kiên nhẫn, hao phí thời gian
khoảng nửa tháng, dốc hết tâm huyết, bố cục tinh diệu, phù vãn lạc ấn vô cùng
vô tận được khắc bên trong lòng đất, bày ra một Nguyên Thiên Thần Trận tuyệt thế.
Trận này còn cao minh, hơn của Âu Dương Diệp
không biết bao nhiêu lần, vô cùng lớn, vây kín toàn bộ tòa thành trì cổ xưa này
vào trong, mượn dùng sơn xuyên địa thể, lại mượn dùng tinh thần lực để thiêu đốt
long khí muôn đời tại đây.
Ngoài bốn chủ Long Huyệt tại bốn hướng đông
tây nam bắc, Diệp Phàm còn đào thêm tám mươi mốt long mạch khác trong lòng đất,
hoàn toàn biến đổi phiến đại địa này, đưa nó trở thành chiến trường chính của hắn.
Tuy nhiên, hắn không thể không ngạc nhiên thán
phục, năm đó có cao nhân vô thượng ra tay, khi lựa chọn xây đựng thì đã sớm có
phòng bị, dự liệu đến đủ loại tình thế nguy hiểm.
- Dù vậy, ta vẫn muốn khiến cho các ngươi
không chịu nổi nữa!
Tiếp tục mấy ngày nữa, Âm Dương Giáo lại còn
phát ra không ít huyền thưởng lệnh kinh người, cổ động cả thiên hạ đi tiêu diệt
Thánh thể Diệp Phàm.
- Ai có thể cung cấp hành tung của tên này,
cũng có thể nhận được giải thưởng trên trời!
- Người nào đánh chết Diệp tiểu tặc, có thể tiến
vào trong Âm Dương Cổ Kính ngộ đạo trăm năm.
- Ai có thể giết được tiểu nghiệt súc họ Diệp,
có thể nhận được Thần Tàng kinh thế!
…
- Âm Dương Giáo, ta đến đây, các ngươi đều lăn
ra đây nhận lấy cái chết cho ta!
Bỗng một ngày, một tiếng hét lớn truyền ra,
vang vọng khắp Âm Dương Thần Thành.
Mọi người đều không ngờ tới, Diệp Phàm dám đơn
thân độc mã giết đến thần thổ của bọn họ, lại còn tới ngay gần nữa, trong khi
toàn bộ Trung Châu đều đang truy tìm hắn, mà hắn lại chủ động đánh tới cửa.
Một tòa cự thành rộng mênh mông, kéo trăm dặm,
tường thành cao lớn, bao la hùng vĩ, như một ngọn núi vắt ngang ở phía trước,
lóe ra ánh sáng kim loại sáng bóng lạnh lẽo.
Nó tràn ngập câm giác ngưng thực, đầy lực lượng,
như một tòa Thần Thành cổ xưa dùng Ô Kim luyện chế, to lớn mà mênh mông, ép người
ta hít thở không thông, tràn ngập ấn ký của những năm tháng viễn cổ.
Trước một tòa cự thành như vậy, chỉ có một
thân ảnh, đơn độc đối kháng với một tòa thành trì bao la hùng vĩ như vậy, có vẻ
thật sự rất nhỏ bé, hình thành nên một cảnh tượng đối lập.
Một người khiêu chiến cả một tòa Thần Thành,
đơn độc đối kháng với một đại giáo có truyền thừa hai mươi mấy vạn năm, điều
này cần phải có một dũng khí lớn lao thì mới làm được.
Diệp Phàm đối mặt với một truyền thừa bất hủ
có cao thủ nhiều như mây, sắc mặt lại rất trấn định và bình tĩnh, làn gió mát
thổi tới khiến cho bộ y phục màu xanh của hắn bay phần phật, thân hình hắn vẫn
cực kỳ bình thản.
- Diệp ác tặc, ngươi một mình mà dám đến tấn
công Âm Dương Thành của đại giáo chúng ta, ngươi đang chán sống hay là không biết
trời cao đất dày vậy?
Trên lầu các đặt tại cửa thành to lớn, có một
đám người đang đứng, tất cả đều có chút không tin tưởng, một người mà lại dám tới
đây như vậy, đơn độc đối kháng với một đại giáo đã truyền thừa từ thời thiên cổ.
- Không phục thì đi ra nhận lấy cái chết!
Diệp Phàm ngẩng đầu mà đứng, ngạo nghễ đối mặt
với người của Âm Dương Giáo.
- Ai muốn đi ra giết tiểu nghiệt súc này cho
ta?
Một người trung niên có thân phận không thấp
quát, một người dám tấn công cả một cái đại giáo, điều này không chỉ là một
chuyện kỳ dị hiếm thấy, mà còn là một loại nhục nhã.
Nếu như chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài, chắc
chắn sẽ dẫn phát chấn động, rất tổn hại tới uy danh của Âm Dương Giáo, một tu
sĩ trẻ tuổi cũng dám một mình đến phá thành, vậy thì còn coi bọn họ ra cái gì nữa?
- Bày ra trận vãn, đừng để cho hắn chạy thoát,
ta đi giết hắn!
Một nam nhân khoảng ba mươi tuổi nhảy xuống
thành trì, như một con chim đại bàng vồ mồi.
Tranh… tranh… tranh…!
Từng cây lông vũ đen nhánh như sắt, phát ra
ánh sáng lạnh lẽo khiếp người, như một mảnh ánh sáng đồng loạt bắn ra, phát ra
âm thanh kim loại va chạm, leng keng cộng minh, vang động khắp trời.
- Cửu Bộ Tuyệt Sát, Thiết Linh Thần Vũ, vô
kiên bất tồi, được luyện hóa từ thần sí của Hắc Loan Điểu sau khi tọa hóa mà
thành, ngay cả đại năng cũng có khả năng bị nó bắn xuyên qua người!
Phía sau, có lão già âm thầm gật đầu.
Ca... ca... ca...!
Diệp Phàm ra tay, hóa thành một luồng sáng
chói, thân ânh màu vàng lao thẳng về phía trước, đánh tan những chiếc lông vũ
màu đen này, khiến chúng gẫy nát, phát ra âm thanh không dứt, một tay còn lại
thì bắt ấn thành một chủ linh, ném thẳng ra ngoài.
Một luồng sáng màu đen xuyên thấu hư không, vượt
qua không gian mà đi, sau đó vù một tiếng, huyết quang lóe ra, xuyên thủng mi
tâm của tên kia, giết chết hắn ngay tại chỗ.
- Sao lại như vậy, hắn lại có chiến lực cường
đại như vậy sao, chẳng lẽ thực lực hắn có thể so được với Thánh chủ ư ?
Tất cả mọi người trên tường thành đều sợ hết hồn.
- Không đúng, với thực lực hiện tại của hắn
thì có thể đánh được nửa bước đại năng, nhưng tuyệt đối không thể đối kháng với
nhân vật cấp Giáo chủ, hắn... đang mượn long khí bên dưới Âm Dương Thần Thành!
Có người nói ra sự thực này.
Trong phút chốc, một lão già hạ mệnh, lệnh, vận
chuyển trận vãn trong Thần Thành, triệu tập long khí, không thể để cho nó bị
người ngoài sử dụng.
- Diệp tiểu tặc, ngươi nạp mệnh, cho ta!
Nhưng vào lúc này, sáu tên trung niên nối đuôi
nhau mà ra, tất cả đều có tu vi Tiên Thai tầng thiên thứ nhất đỉnh phong, cũng
là nửa bước đại năng, đằng đằng sát khí lao tới Diệp Phàm.
Từ trước tới giờ, uy danh của Diệp Phàm càng
ngày càng thịnh, ngay cả một thế hệ cường giả siêu cấp đời trước cũng không dám
đơn độc đấu với hắn, sáu người này cùng nhau đi ra, định liên thủ đổi địch.
- Đi bẩm báo Giáo chủ và nguyên lão, Diệp tiểu
nghiệt súc đến đây rồi, chúng ta trước tiên hãy ra tay giết hắn đã!
Một người trong đó nói, sáu tên đại cường giả
này cùng đi ra ngoài thành.
- Chi có sáu người mà cũng đòi đối phó với ta
sao?
Diệp Phàm lạnh lùng cười to, bước nhanh về phía
trước.
- Huyền Thiên Trảm
Một người hét lớn, trong miệng phun ra một dải
tơ, giống như một dải ngân hà từ trên trời giáng xuống, chém về phía đầu của Diệp
Phàm.
Diệp Phàm cũng không thèm để ý, chỉ vươn tay
phải ra, dùng sức bắn một cái, một tiếng “Đinh” vang lên, quang nhận vỡ nát,
chia năm xẻ bảy, bay tứ tung ra ngoài.
- Bất Diệt Ma Ba!
Bên kia, có một cái chuông lớn đang đung đưa,
ma âm giống như thủy triều vọt tới, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, giống
như thiên quân vạn mã đang chen chúc lao xuống.
- Đi!
Diệp Phàm khẽ quát, rồi sau đó đánh ra một đạo
chỉ ấn, giống như một tia chớp màu vàng bay thẳng về phía cái chuông lớn này.
- Lưỡng Nghi Thần Kiếm!
Một tiếng hét lớn vang lên, một đôi Âm Dương
Kiếm như rồng như phượng quấn lấy nhau, hóa thành hai luồng sáng sắc lẹm, kiếm
khí cắt nát đại địa, tạo ra một khe sâu cực lớn.
- Tất cả những thứ này đều là vô dụng mà thôi!
Trong nháy mắt, Diệp Phàm bắn ra hai luồng
linh quang lên trên, đánh vào Lưỡng Nghi Thần Kiếm, phát ra âm thanh leng keng
chói tai.
- Tiên Thiên Ngũ Hành Ngô Công Tác!
Bên kia, một vị nửa bước đại năng quát nhẹ, một
cái roi đỏ thẫm như máu, hình một con ngô công cực lớn, dài đến hơn một ngàn
trượng, phun ra nuốt vào yên hà, cuốn về phía Diệp Phàm.
Răng rắc...!
Diệp Phàm một tay kết ấn, Phiên Thiên Ắn giống
như một tòa tiên sơn ép xuống, đánh cho con đại ngô công dài hơn ngàn trượng
màu đỏ này vỡ ra từng khúc một.
Sáu đại cao thủ đồng loạt ra tay, tất cả đều
là nửa bước đại năng, nhưng Diệp Phàm lại một mình chống lại, hơn nữa còn chiếm
thế thượng phong tuyệt đối, sắp hủy diệt tất cả binh khí của bọn họ.
Trên mặt đất tràn ngập các mảnh Thần Thiết ngọc
vỡ, sáng trong suốt, chúng đều là Pháp bảo bị phá hủy, sáu đại cao thủ cũng
không địch lại một người Diệp Phàm, đây chính là chênh lệch chiến lực chân thật,
không thể thay đổi được.
Không lâu trước kia, hắn vẫn là một vị tiểu tu
sĩ, không ngừng bị người ta đuổi giết, mà hiện giờ lại có thể một mình chiến đấu
với sáu vị nửa bước đại năng, cách biệt một trời một vực, chiến lực điên cuồng
tăng lên.
Con kiến cùng cự long không bao giờ xuất hiện
cùng nhau, hạt bồ công anh cùng với đám mây trên trời cũng khó gặp nhau được,
chúng nằm ở các thế giới khác nhau, vĩnh viễn không biết lẫn nhauỂ
Thời kì khác nhau, con đường khác nhau thì gặp
được những người khác nhau, khi người khác nghỉ chân thì hắn vẫn tiếp tục chạy
từng bước, dần danh chấn Trung Châu, có thể chiến đấu với các tu sĩ cường đại
nhất.
- Lục Hợp Sát Trận!
Sáu vị nửa bước đại năng đột nhiên hét lớn, tất
cả binh khí vỡ vụn đều hóa thảnh các luồng sáng, đang nằm trên mặt đất liền bắn
dựng lên, bao vây lấy Diệp Phàm, muốn chém chết hắn.
Một luồng lại một luồng thần quang vọt lên,
hình thành một cái lục mang tinh trận thật lớn, Diệp Phàm bị nhốt tại khu vực
trung tâm, các luồng ánh sáng chết chóc bay vụt quanh hắn.
- Diệp tiểu nghiệt súc, ngươi nghĩ rằng chúng
ta là tới tìm cái chết sao, chính là muốn mạng của ngươi, hôm nay ta muốn luyện
sống ngươi tới chết mới thôi!
- Không biết sống chết, Âm Dương Giáo là nơi
mà ngươi có thể xông tới sao, vậy mà còn dám một mình đến công thành, thuần túy
là tìm chết mà thôi!
Sáu cường giả phân chi trấn giữ một phương, đạp
trên sáu cái góc nhọn của lục mang tinh trận sáu, ánh mắt bọn họ vô cùng hung
ác nham hiểm, cười lạnh lẽo như băng.
- Tiểu bối, thật sự là không biết trời cao đất
rộng, một cái truyền thừa bất hủ không phải là thứ mà con kiến như ngươi có thể
lay chuyển được, lát nữa chúng ta sẽ luyện sống thần hồn của ngươi!
- Các ngươi cao hứng hơi sớm một chút rồi đó,
tất cả đều đi tìm chết cho ta!
Diệp Phàm rống to một tiếng, mặt đất dưới chân
hắn toàn bộ nổ tung, hơn vạn luồng long khí vọt lên, trong nháy mắt bao phủ Lục
Hợp Sát Trận, khiến cho ngôi sao cổ kính này tan rã, không thấy đâu nữa.
- Chuyện gì vậy, đã vận chuyển trận vãn Thần
Thành rồi, không còn long khí có thể tiết ra ngoài nữa, sao hắn còn có thể mượn
dùng chúng được?
Rất nhiều người trên lầu tại Âm Dương Thành đều
kinh hãi.
- Lui lại!
Một lão già hét lớn, nhưng thời gian đã quá muộn,
hơn vạn luồng long khí chui thẳng lên bầu trời tiêu, giống như hàng vạn thanh
kiếm cùng ngâm lên, phát ra, phá nát cổ trận.
Phốc!
Một người bị xuyên thủng thân thể ngay tại chỗ,
tiên huyết bắn ra, thân thể bay ngược lên, kết quả lại rơi vào trong một luồng
kiếm khí khác, bị cắt thành thịt nát ngay tại chỗ.
- A...!
Người còn lại kêu to, vận chuyển Pháp bảo,
cùng thân thể hợp nhất, đánh về phía Diệp Phàm, tấn công nhanh như điện.
Ầm!
Nhưng Diệp Phàm còn nhanh hơn. từng bước đi tới,
vận chuyển bí quyết chữ “Hành”, phát sau mà đến trước, Nhân Vương Ắn đánh ra,
khiến cho các thanh binh khí này vỡ nát, tên kia toàn thân nhuộm đầy máu, bay
ngược về phía sau.
Phốc!
Diệp Phàm lại đạp xuống một cước, đánh cho ngực
tên kia lún xuống đất, ngay tại chỗ bị đạp chết, không còn khí tức nữa.
Bốn người còn lại đều biến sắc, tất cả bay ngược
lại, nhưng lại bị long khí phun ra ngăn cản, toàn bộ bị cản trở, Diệp Phàm đồng
thời huy động tấn công, muốn tiêu diệt tất cả.
Xích!
Một ánh đao sáng như tuyết lao lên, hắn lập tức
chém một người thành hai nửa.
Ầm!
Diệp Phàm phi thường dũng mãnh, một nắm tay
màu vàng đánh ra, đánh cho ngay cả Pháp bảo lẫn thân thể của tên đối diện thành
huyết vụ, vỡ tan ra đến một mảnh cũng không còn sót lại.
- A...!
Người còn lại kêu thảm thiết, bị Diệp Phàm giơ
tay ngắt đầu xuống, tiên huyết trên cổ bắn cao ba thước, không cam lòng nhưng
cũng không thay đổi được sự thật, thần niệm diệt vong.
Diệp Phàm vung động hai tay, giống như đang dẫn
dắt một mảnh tinh không mà đi, phù vãn vô tận lóe ra, tràn ngập đầy bầu trời,
tiêu diệt hoàn toàn chín kiện thần binh của người còn lại.
Ầm!
Hắn ở trên đánh ra một chưởng lên hư không,
lưu lại một lạc ấn trông rất rõ ràng, tên phía xa kia phun ra một ngụm máu to,
thân thể bắn ra thành mấy mảnh, sau đó nổ tung, hoàn toàn vẫn lạc.
Long khí trong lòng đất xông lên tận trời, bao
phủ cả chiến trường, chỉ trong chớp mắt mà sáu đại cường giả đã chết sạch sẽ, một
người cũng không còn, khó có thể chống lại một kích phi thường dũng mành của Diệp
Phàm.
Trên thành ngay lập tức lặng ngắt như tờ, loại
thủ đoạn này đã có thể luận bàn cùng Thánh chủ rồi, không có mấy người có thể
làm được điều này.
Bỗng nhiên một trận đại loạn phát ra, các cao
thủ tuyệt đỉnh trong thành nghe thấy tin Diệp Phàm tới, liền cùng nhau lao ra,
cả một đám đều đằng đằng sát khí, phần lớn tóc đều đã trắng xoá.
- Lão Giáo chủ chết thật là thảm a. dùng thân
thể hóa thành Tử Chú, vĩnh viễn rơi xuống Luyện Ngục, nhưng lại vẫn không giết
chết được con chó con này, thật đáng giận a!
- Lão Giáo chủ, để ta báo thù cho ngươi!
Một nam nhân oai hùng đầu tiên bay ra, gào lớn,
đánh tới Diệp Phàm, hắn cầm trong tay thần kiếm bổ thẳng xuống.
Ầm!
Diệp Phàm khẽ vung tay, một luồng sáng bay tới,
va chạm cùng một chỗ với thần kiếm của người kia, phát ra tiếng vang không dứt,
điều này làm cho trong lòng hắn nhảy dựng, đây là một vị siêu cấp đại năng.
- Ngươi là ai?
- Ta là Thánh tử năm trăm năm trước của Âm
Dương Giáo, hiện nay là Thái thượng trưởng lão, ngươi đến nạp mệnh đi!
Người này hét lớn, cầm trong tay thần kiếm
đánh tới, một kiếm bổ ra, ánh sáng lạnh lẽo chiếu rọi hơn mười dặm.
Nhưng truyền thừa bất hủ đều cách năm trăm năm
sẽ tuyển ra một thế hệ Thánh tử, khi lão Giáo chủ cuối cùng qua đời, thì sẽ chọn
ra người kế thừa ngôi vị này trong số các vị Thánh tử.
- Thánh tử năm trăm năm trước, trách không được
lại cường đại như vậy!
Diệp Phàm trong lòng nhảy dựng.
- Giết hắn!
Đúng lúc này, lại có vài tên nam nhân oai hùng
bay tới, tất cả đều sát khí ngút trời, một đám tranh nhau ra tay trước, muốn ngắt
đầu Diệp Phàm xuống, tên nào cũng vô cùng cường đại.
Thánh tử ngàn năm trước, Thánh tử một ngàn năm
trăm năm trước, thậm chí còn có một vị Thánh nữ hai ngàn năm trước, thực lực khủng
bổ làm cho người ta sợ hãi, có thể luận bàn cùng với các Thánh chủ cường đại nhất
hiện nay.
Chủ yếu là do Vương Dương Chiến sống quá lâu,
vượt qua hơn ba ngàn tuổi, các Thánh tử trước đó thì chỉ có thể chờ mà thôi,
không thể nối nghiệp được. Mà nay một vị nguyên lão trở thành Giáo chủ, bọn họ
đều muốn mượn dịp này để leo lên chức phó Giáo chủ, để sau này có thể tiếp vị.
Ngày xưa là Thánh tử, mà nay lại là nguyên lão
cường đại, cùng nhau tấn công Diệp Phàm, hơn nữa còn có một vài nhân vật siêu cấp
khủng bổ lớp tiền bổi bay tới, ra tay rất vô tình.
Mặc dù Diệp Phàm có thể mượn dùng long khí
trong lòng đất, có được thực lực tranh hùng cùng Thánh chủ, nhưng cũng cũng
không có khả năng độc chiến nhiều người như vậy, điều này thuần túy là đi tìm
chết.
- Tới lúc rồi!
Trong lòng hắn làm ra quyết định, dẫn rất nhiều
cao thủ ra đây, hắn muốn thu thập một ngụm Long Huyệt lực, san bằng một đám cường
giả, đánh gãy một chân của Âm Dương Giáo.
Ầm!
Nguyên Thiên Thần Trận mà Diệp Phàm đã chuẩn bị
trước liền toàn diện khởi động, thần quang vô cùng vô tận hướng lên trên cao,
vài vạn con đại long nhảy lên, khắp nơi đều là ánh sáng nhiều màu, bảo phủ khắp
nơi đây.
Đột nhiên, một khí tức khiến người ta kinh sợ
xuất hiện, khiến thân thể người ta muốn nứt ra, mãnh liệt lao thẳng về phía Diệp
Phàm, trong Thần Thành có một tấm cổ kính màu đỏ tối, đang chầm chậm trồi lên
khỏi mặt đất.
- Binh khí của Thánh nhân viễn cổ, Âm Dương Cổ
Kính chân chính đã xuất hiện!
Diệp Phàm sởn tóc gáy, tấm cổ kính phỏng chế
phẩm thì hắn từng kiến thức qua, có thể giết đại năng như giết một con kiến, vô
cùng dễ dàng, vậy thì lại càng không cần phải nói tới chính phẩm.
- Chết tiệt!
Hắn sớm đã có chuẩn bị, nhưng cũng không ngờ tới
Âm Dương Giáo vừa mới bắt đầu thì đã vận dụng trấn giáo chí bảo, có thể thấy được
quyết tâm giết hắn nặng tới mức nào, tuyệt đối không để cho hắn một chút cơ hội
nào.
- Phá cái này thành cho ta!
Thần lực vô cùng vô tận thiêu đốt, đại long
muôn đời trong lòng đất đã như hất tung cả Âm Dương Thần Thành, toàn bộ lao
lên, xông thẳng tận trời, khiến cho nơi này trở thành một mảnh hoàn toàn sôi trào.
Từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy có một mảnh hải
dương bằng thần lực, căn bản không thấy được thứ khác, các phù vãn mà Diệp Phàm
đã khắc trong lòng đất lúc này cuồn cuộn lao lên, quét khắp thiên địa.
Đại dương mênh mông vô tận, như ngân hà trên
chín tầng trời rơi xuống, đây là một hồi đại kiếp nạn.
Ầm!
Cửa thành bốn phía của Âm Dương Thần Thành, đồng
loạt sụp đổ, tiếp theo tường thành cổ xưa giống như ngọn núi này lại giống một
tờ giấy mỏng, đổ ập xuống, bụi mù xông lên tận trời.
Phiến thần thổ có sắc thái truyền kỳ này hiện
tại đã xảy ra kinh thiên hạo kiếp, rất nhiều kiến trúc cổ xưa đều sụp đổ, căn bản
không thể khống chế được.
- Chỉ một mình ngươi, đơn độc đối kháng với Âm
Dương Giáo của, lại còn dám hủy đi trọng địa...!
- Đây là thiên đại sỉ nhục a, diệt hắn cửu tộc,
cũng không đủ để rửa sạch mối thù này!
Rất nhiều nhân vật lớp tiền bối của Âm Dương
Giáo rống to, gần như điên cuồng.
Ầm!
Một chiếc Cổ Kính trong long mạch dưới lòng đất
vọt lên, nặng nề di động trong hư không, dường như có thể cố định được chư
thiên muôn đời, rất nhiều nguyên lão Âm Dương Giáo đều không kìm nổi quỳ xuống
lạy.
- Thánh binh Viễn cổ, cầu người bảo vệ căn cơ
Thần Thành của chúng ta a!
- Thần linh viễn cổ hãy tỉnh lại đi, bảo vệ khối
sơn xuyên đại địa này!
Diệp Phàm đứng ở khoảng không phía xa, không
dám tới gần, tấm cổ Kính kia rất dọa người, gần như có thể thôn tính tiêu diệt
thiên địa, mỗi một luồng khí tức phát ra cũng có khả năng nghiền nát đại năng.
Nó thoạt nhìn rất mang phong cách cổ xưa, một
mặt là màu đen, một mặt là màu đỏ, có được một loại lực lượng khó có thể nói
nên lời, dường như cái gì nó cũng có thể đánh nát.
- Đây là Cổ Kính vô địch trong truyền thuyết
a, năm đó thủy tổ bọn họ luyện thành, vô địch cả ngũ vực, ngay cả hải ngoại
cũng khó gặp được đối thủ, danh chấn cổ kim, từng giết cả Vực ngoại thần linh.
Đây là trấn giáo chí bảo của thế lực đối địch,
thiên hạ đều biết, không có ai dám tranh phong, Diệp Phàm rất muốn đoạt lấy nó,
nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu mà thôi.
Thánh binh viễn cổ, phun ra nuốt vào lực lượng
của thiên địa, giống như một sinh mệnh, rất nhanh sổng lại, khiến cho long khí
đang sôi trào trong lòng đất trở nên ổn định, nó có thể cố định được tất cả.
- Cái cổ binh này đoạt tạo hóa trời xanh, thật
sự không có cách nào đối phó a...!
Ầm!
Bụi mù nổi lên bốn phía, tuy rằng cổ Kính có
thể cố định được long khí, nhưng lực lượng đáng sợ vẫn mành liệt như cũ, thành
trì rách nát, đổ xuống thành từng mảng.
- Diệp tiểu tặc, ngươi ngươi chết không được tử
tế đâu!
Rất nhiều cường giả rống giận, lần này bọn họ
tổn thất quá lớn. chỉ hận không thể đập đầu vào tường cho xong.
Âm Dương Thần Thành sụp đổ một mãng lớn, tin tức
nhanh chóng truyền ra ngoài, toàn bộ Trung Châu chấn động, mọi người đều gần
như không dám tin.
Từ xưa đến nay, có rất nhiều đại giáo bị hủy
diệt, nát tan thành bụi, biến mất trong dòng sông lịch sử, không ai có thể nói
rõ được.
Năm tháng dài dằng dặc, bụi bậm cuồn cuộn, bao
phủ vô số chuyện xưa, xóa mờ vô số nhân vật phong vân, tuyệt đại hồng nhan cười
nghiêng thành kia, Đại đế vô thượng kia với tư thế oai hùng vĩ ngạn, cũng đều
táng thân trong lịch sử phủ đầy bụi mù này.
Cái gọi là bất hủ, cũng có một thời gian nhất
định, mà thôi, không có vĩnh hằng chân chính, ngay cả Đại đế Nhân tộc cũng đều
đã tiêu vong.
Một số Thánh địa cổ xưa, thậm chí Thần triều
cường thịnh, cũng đều đã mai một trong tinh, không vô tận kia, bị năm tháng vô
tình phủ đầy bụi.
Nhưng mà, dùng một người đơn độc đối kháng với
một đại giáo vô thượng, công phá một mảnh thần thổ thì cũng là rất ít xảy ra từ
xưa tới nay, điều này có ý nghĩa rằng một đại giáo đang đi về phía suy sụp hay
sao?
- Thật sự là khó tin, Âm Dương Giáo còn rất cường
thịnh, không ngờ lại bị một tu sĩ vừa mới vào Tiên Thai Bí Cảnh phá hủy thành
trì!
- Một mình Thánh thể tấn công Âm Dương Giáo, gần
như thành công, lưu lại một mảnh tường đổ!
Tin tức vừa phát ra, toàn bộ Trung Châu chấn động,
đây là tin tức khó tin thứ nhất, cho dù Diệp Phàm có cường đại gấp mấy đi nữa,
cũng không có khả năng đối phó với một đại giáo.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, Âm Dương Thần
Thành đổ sập hơn phân nửa, bụi mù xông lên tận trời, chỉ còn lại một mảnh rách
nát, thiếu chút nữa đã bị san bằng.
- Điều này sao có thể, Thánh thể cũng có thể
chiến với nửa bước đại năng, nhưng lại không cách nào luận bàn được với những nguyên
lão kia chứ?
- Hắn dùng Nguyên Thuật bày ra thần trận, gần
như tế sống cả Âm Dương Thần Thành, thiếu chút nữa nó đã bị long khí muôn đời
thiêu đốt thành tro bụi!
Tình hình cụ thể truyền ra, mỗi một thế lực lớn
đều rùng mình, kỳ thuật của Nguyên Thiên Sư có thể nói vô cùng thần diệu, có thể
luận bàn với cả cổ kinh của Nhân tộc, đoạt tạo hóa của thế gian.
Một người đơn độc đấu với cả một đại giáo,
toàn thân trở ra, hủy một nửa tòa Thần Thành cổ xưa, kinh động tất cả cường giả
tại Trung Châu, rất nhiều đại giáo đều đứng ngồi không yên.
Nếu như Diệp Phàm tâm huyết dâng trào, đánh
vào giáo phái của bọn thì sao? Nguyên Thuật thần dị, vô cùng lạ thường, hiện giờ
xem ra Trung Châu long khí quả thực chính là chiến lực của hắn, có thể hóa
thành chiến trường cho hắn phát uy.
Các thế lực lớn tại Trung Châu không thể không
chấn động, triệu hoán Tầm Long Địa Sư cường đại, củng cố sơn môn của chính
mình, tránh cho bị người khác thừa dịp đánh tới.
- Thánh thể quật khởi, không ai có thể cân trở
nữa rồi!
Các nhân vật lớp tiền bối than thở.
Mà một thế hệ trẻ tuổi khi nghe được tin tức
này thì rất nhiều người ở đều có chút ngẩn ra, Diêu Quang Thánh tử thì trầm mặc,
một người tiến công một đại giáo, khiến hắn thật lâu cũng không nói được câu
nào.
- Thủ đoạn lãng lệ như vậy sao, thật là ra
ngoài ý muốn a!
Một vị đầu đã trẻ tuổi tại Tây Mạc, đến từ một
cái cổ Miếu, có vẻ đẹp như hóa thân của Phật, không kìm nổi ngạc nhiên thán phục.
Nam Yêu cũng vì việc này mà xuất quan, nhìn về
phía nam, một trận xuất thần, loại Nguyên Thuật này vô cùng huyền bí, lại còn
có uy lực lớn như vậy, khiến cho hắn rất kinh dị.
Nguyệt Linh Công chúa, đệ nhị mỳ nữ Trung
Châu, suy nghĩ xuất thần, loại thủ đoạn này của Diệp Phàm thật sự rất dọa người,
dùng một kích hủy diệt Âm Dương Thần Thành, giống như thần thoại hoang đường vậy.
- Nếu hận trở thành Nguyên Thiên Sư chân
chính, liệu có thể trực tiếp tiến công Cửu Lê Thần triều của ta hay không!
Mỗi một thế lực lớn đều kiêng kị trong lòng, nếu
Diệp Phàm trưởng thành lên, chưa nói tới chiến lực, chỉ riêng Nguyên Thuật này
cũng đã khiến cho người ta kiêng kị không thôi rồi.