Xoát!
Một đạo nhân ảnh trống rỗng hiện ra, một nam
nhân anh vĩ chặn đường đi của hắn, đúng vậy, đây chính là Trung Hoàng Hướng Vũ
Phi, sắc mặt hắn rất bình tĩnh, không có cảm xúc dao động gì, nói:
- Đưa Trường Sinh Tỏa cho ta.
Phía xa, mọi người suýt nữa thì ngất, tên Đoạn
Đức này thật là ai cũng dám trộm, mới vừa ló mặt ra một chút, thì đã có một đám
khổ chủ tìm tới cửa, ngay cả Trung Hoàng cũng nằm trong số này.
- Đó là cái phần mô chôn quần áo và di vật của
ngươi, còn chân thân của ngươi thì đã sớm bị người ta mang đi tận chín ngàn năm
trước rồi, quả thật ta có nhặt được một cái khóa, nhưng cũng bị cướp sạch rồi,
đừng đòi ta làm gì nữa, không có đâu!
- Đoạn đạo trưởng, ngươi chín lần ra vào âm phần
của Yêu đế, cái gì cũng cắp đi, vậy có thấy chí bảo Hoang Tháp không?
Một nữ nhân hoàn mỹ không chút tỳ vết xuất hiện,
Nhan Như Ngọc cũng tìm tới cửa rồi.
- Bớt vu oan giá họa cho ta đi, đừng nói Hoang
Tháp, ngay cả cửa chính trong lòng đất của âm phần thì ta cũng chưa từng tiến
vào, chẳng có quan hệ cóc khô gì với ta cả!
Đoạn Đức sắp tức điên lên rồi.
Hắn nhìn thấy Diệp Phàm, liền tức giận mà bước
ra, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà lại có một đám chủ nợ nhảy tới,
trong lòng chột dạ.
- Đoạn đạo trưởng, ngươi đi trộm mộ người ta ở
Đông Hoang còn chưa tính làm gì, vậy mà còn dám ngang nhiên phách lối tại Trung
Châu của ta, cửu thần binh đã được chôn trong lòng đất một vạn năm ngàn năm, vậy
mà cũng bị ngươi đào lên được!
Từ Tử Hiên, một thế hệ Vũ Hóa Vương trẻ tuổi
cường đại của Trung Châu, cũng xuất hiện.
- Tên Vũ Hóa Vương kia không có chút quan hệ
nào với ngươi, các ngươi cũng không cùng huyết thống, đừng có mà cái gì cũng đổ
lên đầu ta!
- Vậy thì mười tám viên trân châu kia hẳn là
có quan hệ với chúng ta, phải không?
Bên kia, một gã vương giả trẻ tuổi của Trung
Châu đi tới, thần sắc rất bất thiện.
Đoạn Đức da đầu run lên, cảm thấy rằng mình xuất
đầu không đúng lúc chút nào, hiện giờ bị một đám khổ chủ ngăn lại, không còn lời
nào để nói nữa.
Diệp Phàm không ngừng cười hắc hắc, nói:
- Đoạn ca, ngươi làm nhiều chuyện thiếu đạo đức
thật, chỉ vì một cái Thôn Thiên Ma Quán mà ngươi không ngừng đi bốn phương đào
trộm mộ, ta thật là không biết nói gì với ngươi rồi!
- Nếu muốn nắm Đế binh trong tay, còn cần nuôi
quân hồn, cho dù càng nhiều kiện binh khí cũng không đủ cho ta dùng đâu!
- Đoạn Đức, ngươi thật sự rất xấu xa, dám tiến
vào trong nghĩa địa của Cơ gia ta, còn muốn tìm cổ mộ của Hư Không Đại đế nữa!
Cơ Tử Nguyệt lên án.
Bên cạnh, Thần Vương thể Cơ Hạo Nguyệt sắc mặt
rất khó coi, ánh mắt vô cùng lãng lệ, nhìn thẳng vào người hắn.
- Con bà nó, ta vẫn không hiểu tại sao lại có
nhiều người tới tìm ta gây phiền toái như vậy, thì ra là bởi vì hai tên khốn kiếp
kia!
Đoạn Đức nhìn thẳng về phía hai người phía xa
xa, một tên là Bàng Bác, một tên là người dã man Đông Phương Dã, họ đang ra sức
kéo người khác lại, tuyên truyền các thành tích trộm mộ của Đoạn Đức hắn.
- Hai khốn các ngươi, một tên thì cướp sạch của
ta, tên khác thì lại đang dùng cửu thần binh của ta, vậy mà vẫn còn không muốn
để cho ta sống yên ổn sao!
Đoạn mập mạp hét lớn, sau đó vọt nhanh như chớp,
không thấy thân hình đâu nữa, bỏ trốn mất dạng.
Bàng Bác cùng người dã man nhìn nhau cười, đây
quả thật là biện pháp mà bọn hắn nghĩ ra, dùng để giải quyết phiền toái cho Diệp
Phàm, nếu không thì tên Đoạn mập mạp đúng là không dây đưa được.
- Có gan thì ngươi cứ ở trong Kỳ Sĩ Phủ cả đời
đi, chỉ cần dám thò đầu ra, ta sẽ lột da ngươi!
Một vị đại năng Cơ gia nói, sau đó xoay người
rời đi.
Diệp Phàm tiếp tục ở trong Kỳ Sĩ Phủ nửa
tháng, tiến vào kho sách cổ của bọn họ, cẩn thận tìm kiếm, nhưng là căn bản
không tìm được một chút ghi lại nào về chín vị Thánh thể đại thành trước thời
hoang cổ cả.
- Ta bị lừa rồi!
Hắn tìm đến phó Phủ chủ Lâm Đạo Trần để hỏi cẩn
thận, kết quả là lại bị thông báo rằng vị này đang bế quan, không biết đang ở
nơi nào, có khi mấy chục năm cũng không trở về.
- Trong những năm tháng thượng cổ kia, thật sự
đã có mấy vị Thánh thể, tuy nhiên đều đã sớm dọc theo tinh, không cổ lộ mà đi rồi!
Một vị đại năng nói như vậy.
- Họ đi về phía nào?
Diệp Phàm hỏi tiếp, tất nhiên là không nhận được
đáp án rồi, điều này thuộc loại cơ mật cao nhất của Kỳ Sĩ Phủ.
Mấy ngày sau, Diệp Phàm rời đi, cùng mọi người
vẫy tay tạm biệt, nói:
- Yên tâm, rất nhanh có thể gặp lại rồi, ta chỉ
đi giải quyết một số vấn đề mà thôi, lập tức quay trở lại.
- Tiểu Diệp Tử, ngươi phải bảo trọng a!
Cơ Tử Nguyệt dặn dò.
- Diệp tử, chờ ta ăn xong miếng gỗ quan tài
kia, tiến vào Tiên Thai Bí Cảnh, lập tức đi tìm ngươi.
Bàng Bác rất kiên định, khiến cho cả đám người
không biết nói gì.
- Hiện tại Đông Hoang sắp có đại chiến, nói
không chừng Kỳ Sĩ Phủ có thể phái chúng ta đi lịch lăm ở đó, có lẽ chúng ta còn
có thể kề vai chiến đấu nữa!
Đông Phương Dã nói.
- Nếu mà gặp được con chó chết bầm kia, bảo nó
nhanh đi đón Đồ Phi về, đã không gặp hắn nhiều năm rồi!
Đám người Lý Hắc Thủy khó có thể quên được con
chó này, đồng thời nói cho Diệp Phàm, hon phân nửa rằng bọn họ sẽ đi tham dự đại
chiến trong Đông Hoang.
- Mặc dù có được đi lịch lãm hay không thì các
ngươi cũng không nên vọng động, lần này có thể sẽ liên quan đến Vương tộc thái
cổ, tới Thánh chủ mà đi cũng không an toàn đâu, hơn nữa ta cũng không phải là
đi Đông Hoang!
Diệp Phàm nói.
Rốt cục, truyền tống trận khởi động, Diệp Phàm
sắp sửa biến mất, muốn vượt qua hư không mà đi.
- Tiểu tử ngươi đã hiểu ra chưa, cần phải đi
Đông Hoang a, ta chờ ngươi ở Cổ Hoàng Sơn, cùng nhau đại chiến Đông Hoang, đánh
hội đồng Vương tộc thái cổ một hồi, cướp lấy Vô Thủy Chung tới tay.
Đoạn Đức ở xa xa hô.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lại không nghe được, thân
ảnh hắn dần nhạt đi, sau đó biến mất.
- Tên trộm mộ kia, ngươi còn dám xuất hiện
sao?
Một đám người hò hét lên đánh hội đồng hắn.
Đoạn Đức không còn cách nào khác, chi đành
nhanh chóng chạy mất hút, không dám ở lâu, tuy nhiên trước khi đi lại còn hô
to:
- Có muốn đi Đông Hoang đánh Vương của thái cổ
hay không? Có muốn mở ra phần mộ Vô Thủy Đại đế hay không? Có muốn ngắt lấy Bất
Tử Thần Hoàng Dược hay không? Ai muốn thì tới tập trung thành đoàn cùng đi nha!
…
Cũng không bao lâu sau, Diệp Phàm bước ra từ
trong vực môn, đi tới Trung Châu nam bộ, nơi này cỏ cây phong phú, là một mảnh
sinh cơ bừng bừng, nơi nơi đều là màu xanh lá cây.
Hắn cũng không đi Đông Hoang bởi vì hắn biết rằng
cổ Hoàng Son rất khó mở ra, lúc trước Đông Hoang và Trung Châu vận dụng vài kiện
Đế binh đều không làm được gì mà phải quay về hắn cũng không có năng lực lớn
như Bắc Đế đó.
- Nếu như Vương của thái cổ thức tỉnh, có lẽ mới
có thể phá vỡ, kia mới là nguyên nhân chính mà bọn họ đi tới Cổ Hoàng Sơn. hon
nữa bên trong Tử Son cũng có cổ vương, nếu cùng thứ này trong ngoài phối hợp,
điều này...!
Diệp Phàm nghĩ tới loại khả năng này, trong
lòng có chút bất an.
Bất Tử Thiên Hoàng, cổ Hoàng Lệnh, một quả thần
đản. Vô Thủy Kinh, Vô Thủy Chung, Bất Tử Thần Hoàng Dược, thân thể Vô Thủy Đại
đế... Nơi đó xuất hiện quá nhiều vật phẩm thần thánh, mà hiện tại vẫn còn có
không ít.
- Đã thật lâu không nhìn thấy Hắc Hoàng rồi,
không biết con chó chết bầm này lại gây ra tai họa cho bao nhiêu người nữa, bản
tính tham lam đúng là không giâm chút nào, thật không hiểu nó sao có thể ứng
phó được với Bắc Đế Vương Đằng!
Diệp Phàm suy nghĩ ngàn vạn thứ, nghĩ tới đủ
loại chuyện cũ tại Đông Hoang.
- Cũng không biết cô bé đó ra sao rồi, có lớn
lên được chút nào không, cái gọi là Thần Anh rốt cuộc có lai lịch gì?
Hắn cảm thấy được, có lẽ nên xử lý xong xuôi mọi
việc nơi đây, sau đó đi Đông Hoang một lần, đã cách xa nơi đó rất lâu rồi.
Trên vùng đất mênh mông bát ngát này, phía trước
có một tòa cổ thành đang đứng sừng sững, từ phía xa nhìn lại, khí tức thần
thành bừng bừng phát ra, hàng vạn luồng ánh sáng nhiều màu sắc chiếu khắp bốn
phí, vô cùng thần thánh và tường hòa.
Nơi đây chính là Âm Dương Giáo tịnh thổ, tại
Trung Châu có rất nhiều đại giáo như vậy, xây tông lập phái nuôi dưỡng long
khí, trải qua hai mươi mấy vạn năm, đã sớm trở thành một vùng thần địa.
Tường thành to lớn như một bức tường sắt thép
màu đen, kéo dài ra vô tận, chắn ngang phía trước, tràn ngập cảm giác hùng mạnh,
cổ thành hùng vĩ, có khí thế phá mây đâm thẳng lên trời.
- Diệp mỗ đã đến!
Diệp Phàm bước nhanh về phía trước, nhìn về
phía Âm Dương Thần Thành nơi xa xa, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, nói:
- Mỗi lần đều là các ngươi đến gây chuyện với
ta, hôm nay ta đến phá thành các ngươi!
Đương nhiên hắn không phải tấn công thành trì
một cách chính diện, Âm Dương Giáo là một trong vài đại giáo của Trung Châu,
cao thủ như mây, cường giả như mưa, bễ nghễ Trung Châu, lại còn có cả một tấm
Âm Dương Cổ Kính trấn áp, không ai dám mạo phạm.
Đã chết một tên Âm Dương Giáo chủ, tuyệt đối
còn có người thứ hai, người thứ ba, thứ tư... nữa.
Một đại giáo vô thượng như vậy thì mất đi một
vị lão Giáo chủ cũng chưa là gì cả, căn cơ vẫn rất sâu đậm, trừ khi có Đế binh
của Nhân tộc tới tấn công, nếu không thì căn bản không thể lay chuyển được nơi
này.
Hắn đã kiến thức qua thần năng của Thánh binh
không trọn vẹn, có thể dễ dàng diệt sát Thánh chủ như nghiền chết một con kiến,
nếu tấm Âm Dương Cổ Kính chân chính được xuất thế, tuyệt đối không gì có thể
ngăn cản được, khi xưa người nào cầm tấm kính này trong tay thì có thể vô địch
thiên hạ.
- Trung Châu địa linh nhân kiệt, từ xưa đã có
rất nhiều tổ căn, bên trong sinh ra long khí, tạo thành rất nhiều tòa thần thổ,
nhưng như vậy thì cũng là một cơ hội cho ta.
Diệp Phàm vòng vo ba ngày xung quanh Âm Dương
Thần Thành, đo đạc sơn xuyên địa thế, chuẩn bị dẫn động long khí đối kháng với
đại giáo cổ xưa này.
Hắn trầm tư suy nghĩ, ở bốn phương hướng Đông
Nam Tây Bắc đều đào ra một cái Kinh Thiên Long Huyệt, sau đó khác vô số phù vãn
rậm rạp, phát huy Nguyên Thuật tới mức tận cùng.
- Người giết chết được Diệp Phàm, được thưởng
một kiện thần binh Vương giả!
- Đánh chết Diệp Phàm được thưởng năm trăm vạn
cân Nguyên!
- Giải thưởng giá trên trời đây, ai có thể
tiêu diệt được Thánh thể, có thể nhận được một bình đầy kinh thế Long Tủy.
Hơn nửa tháng nay, toàn bộ vùng đất Trung Châu
trở nên sôi trào, lão Giáo chủ Âm Dương chết đi, dẫn phát đại chấn động, rất
nhiều thế lực lớn cũng bị kinh động, đều phát ra giá trên trời để tiêu diệt hắn.
Mà Diệp Phàm cũng chính vì điều này mà tìm tới
Âm Dương Giáo, giáo phái này muốn không chết không thôi với hắn, vậy thì hắn
cũng không cần phải khách khí gì nữa.
- Ai có thể đưa đầu của tên tiểu nhi Diệp gia
đó tới, Âm Dương Giáo ta sẽ thưởng cho hắn một chương trong câm ngộ của Thánh
nhân viễn cổ.
- Hễ có ai giết chết Thánh thể, đều có thể tới
Âm Dương Giáo ta nghe thiên âm đại đạo mười năm.
Hành động này của Âm Dương Giáo chấn động cả
thiên hạ, điều kiện đưa ra khiến cho rất nhiều người đỏ mắt, đều có xúc động
không cần mạng, bắt đầu có rất nhiều tán tu cường đại đi lùng kiếm Diệp Phàm.
Trong nhiều ngày tiếp theo, ai nấy tại Trung
Châu đều không thiết ăn uống, mọi người đều động tâm, câm ngộ của Thánh nhân viễn
cổ, thiên âm ngộ đạo của Âm Dương Thánh tổ khiến cho ngay cả rất nhiều Thánh chủ
đều không ngồi yên được.
Những điều kiện này rất thoáng, không ai không
động tâm, đây là Âm Dương Giáo hạ quyết tâm phải diệt trừ Thánh thể, kêu gọi tất
cả cao thủ khắp Trung Châu tới.