- Tiểu Đức Tử muốn chiến một trận, nhưng cũng
không muốn chết, bỏ lại một kiện binh khí Chuẩn đế tìm đường lui, thật sự là
hào phóng nha!
Hắc Hoàng chùi nước miếng, bằng không nước miếng
sắp chảy xuống đất.
Điếm điếm mảnh nhỏ màu tím bay múa, như là một
màn ánh sáng sáng lạn, vãi khắp vũ trụ, đây là mảnh vỡ của binh khí Chuẩn đế,
tuy rằng xinh đẹp không tỳ vết nhưng mỗi một mảnh đều có thể bắn chết Đại
Thánh.
Mọi người đều tránh né, sợ bị bắn trúng, như vậy
tuyệt đối sẽ xuất hiện một cái lỗ thủng máu, rồi sau đó đạo văn Chuẩn đế sẽ làm
tan biến thành máu bùn.
- Không thể quyết đấu cùng chung cảnh giới, cuối
cùng là tiếc nuối, ước chiến ở tương lai đi!
Đây là thanh âm của Doãn Thiên Đức lưu lại, hắn
biến mất từ trong một Đạo môn khắc đầy phù văn, cùng với các vực môn khác hoàn
toàn bất đồng.
Dùng một kiện binh khí Chuẩn đế để cản phía
sau, điều này thật sự rất xa xỉ, mà hắn lại chỉ vì một trận chiến này, người
ngoài có thể cho rằng hắn tiêu xài quá độ, nhưng chính hắn lại cảm thấy rất
đáng giá.
Đây là một lần va chạm mạnh chân chính, hắn nắm
bắt được nhịp đập đạo tắc của Diệp Phàm, trong lòng có một loại nhận biết, khi
hắn đạt tới cảnh giới Chuẩn đế sẽ triển khai Thần cấm đối chiến.
Duy nhất làm hắn thở dài luyến tiếc chính là,
Diệp Phàm đối phó với hắn và Diêu Quang vẫn chưa thi triển Thiên Đế Quyền, chỉ
là lúc đánh vào pháp khí Chuẩn đế mới thi triển ra.
Có không ít người đều thở phào một hơi, Doãn
Thiên Đức là một người có được Thần cấm, nếu như không thể chiến một trận ở
cùng cảnh giới, như vậy mất đi không khỏi khiến người ta tiếc nuối.
Bởi vì Diệp Phàm quá mạnh mẽ, biếu hiện ra một
loại ý chí vô địch không thể ngăn cản, hiện tại mọi người thực hy vọng có một
vài hạt giống tuyển thủ sống sót, để tương lai chế hành hắn, hoặc là nói hơi
ngăn cản bước chân của hắn một chút cũng tốt.
Bằng không hắn dường như đã vô địch, không còn
có đối thủ, ở nơi này hắn hát vang tiến mạnh, cái gì Đế lộ, cái gì anh kiệt của
vạn tộc, đều sẽ trở thành chuyện cười.
Đạo quang môn kia biến mất, các loại phù văn
Chuẩn đế ảm đạm, dần tan biến đi.
Diệp Phàm dùng tay chụp một cái, tinh vũ màu
tím đầy trời đều thu lại, toàn bộ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, phi thường
trong sáng rực rỡ. Bị hắn luyện lại thành một cái Tử Hồ Lô mới.
Hắn nhìn chằm chằm vào phương vị Doãn Thiên Đức
biến mất, có hơi bất ngờ, dĩ nhiên là phù môn của Chuẩn đế, cắt đứt hết thảy
liên hệ, hoàn toàn ngăn cách với không gian này.
- Cho ngươi cơ hội, tương lai chiến một trận
đâu có sao! Ta chờ ngươi trở về!
Diệp Phàm cũng không lo lắng, ở trong cùng thế
hệ này còn chưa từng sợ một ai. Ngay cả Thiên Hoàng tử thiên tư và huyết mạch đệ
nhất thiên hạ đều giết chết, muốn dựa vào tư chất các thứ không thể áp chế hắn,
mà người tu luyện hắn lại càng không sợ.
Mọi người đều rúng động, Diệp Phàm thật sự vô
địch rồi. Mấy người cường đại nhất trong Đế Quan thứ năm tất cả đều không phải
đối thủ của hắn, ai có thể chống đỡ? Thánh thể quật khởi đã không thể ngăn cản.
Đại chiến kết thúc, trong thành không có một
chút thanh âm, mọi người chấn động trong lòng, lặng ngắt như tờ.
Tâm tình mọi người đều rất phức tạp, đây là một
con đường làm cho bọn họ tuyệt vọng! Đế Quan a! Một đường đánh tới, một đường
huyết chiến, người khác chinh chiến nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng Diệp
Phàm chỉ một chuyến mà thôi, liền trực tiếp làm cho tâm ý người ta nguội lạnh!
Hắn xuất hiện khiến mọi người không nhìn thấy
hy vọng, rất nhiều người trong lòng sợ run. Ba trăm năm giãy giụa, ba trăm năm
tàn phế, rồi lại nghịch thiên sống lại, trở thành Chuẩn đế như vậy.
Diệp Phàm trở lại vào thành, trên đường phố
châm rơi có thể nghe. Anh kiệt còn ở lại còn có thể nói gì nữa, chỉ có thở dài
một hơi, bọn họ làm thế nào có thể chống lại?
Nhất là một số người như ấu tử của Đế chủ Thần
Đỉnh, Cửu Kiếp đạo nhân... sắc mặt đều trắng bệch. Nghĩ tới trước đây châm chọc
khiêu khích, hiện tại xem ra thuần túy là muốn chết.
Mấy người Đế Thiên, Sân Lam, Đại Ma Thần,
Thanh Thi tiên tử... càng thêm trầm mặc, bọn họ là “người quen cũ”, ngày nay
nhưng lại không cách nào địch nổi, đuổi không kịp bước chân của người kia.
Hiện tại, điều mọi người lo lắng không phải là
tranh hùng với Diệp Phàm, mà suy nghĩ xem đương thời ai có thể ngăn cản hắn lại
một chút? Diêu Quang đại bại, Doãn Thiên Đức bỏ chạy, hai người cường đại nhất
này cũng không địch nổi, ai còn dám tiến lên?
Ra ngoài dự liệu của mọi người, Thần Tôn vẫn
còn ở lại trên Trùng Tiêu Lâu, vẫn như cũ không có đi, mặt không chút đổi sắc.
- Hắn... còn chưa có rời đi!
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ hắn
muốn chiến một trận với Diệp Phàm hay sao? Thần tộc rất cường đại, dựa theo
truyền thuyết cùng với chiến tích từ xưa đến nay mà nói, trong vũ trụ không có
mấy tộc có thể luận bàn với họ, huống chi là chí tôn trong tộc.
Nhưng dựa theo hiếu biết của mọi người, Thần
Tôn hẳn là còn chưa có trở thành Chuẩn đế, đây là phải nghịch thiên sao, cũng
muốn liều mạng chiến một trận?
- Ngươi cũng muốn ra tay à?
Lý Hắc Thủy dựng đứng tròng mắt quát hỏi.
Thần Tôn nhìn hắn một cái rất lạnh lùng, cũng
không có đáp lời, mà chỉ nhìn về phía Diệp Phàm, trong con ngươi không e sợ,
cũng không khủng hoảng mà rất lãnh đạm.
- Không có gì để nói, mau thả tiểu nương của
Thành Đạo trở về!
Diệp Phàm nói.
Cơ Thành Đạo giết chặt nắm tay, trên mặt tràn
ngập kích động! Nhiều năm trôi qua, hắn không có lúc nào là không nghĩ tới mẫu
thân, hy vọng nghĩ cách cứu trở về! Ngày nay cô phụ trở về cường thế như vậy,
giúp hắn thấy được hy vọng.
Nói thật ra, hắn rất muốn đánh cho người đối
diện trên danh nghĩa cữu cữu kia một trận, nhưng hắn cũng biết, trước mắt còn
không phải đối thủ.
- Nàng là muội muội của ta, dĩ nhiên ta sẽ
không để cho nàng chịu khổ, nhưng Thần tộc không phải một mình ta định đoạt,
phía trên còn có Thái thượng trưởng lão hội!
Thần Tôn hờ hững nói, như trước là mặt không
chút đổi sắc.
- Nói như vậy, ta chỉ phải tự mình đi lên Thần
tộc một chuyến!
Diệp Phàm ánh mắt tăng vọt, chấn khiếp rất nhiều
Đại Thánh thối lui lại, từng người đều nơm nớp lo sợ.
- Tùy ngươi!
Thần Tôn vẫn như cũ rất bình tĩnh.
Bàng Bác giận quá hóa cười, nói:
- Còn thực kiên cường, ngươi là muốn chiến một
trận cùng Diệp tử sao, hay là muốn biếu hiện một loại ngông nghênh đấy?
- Ta cực lực áp chế, hiện tại cũng không muốn
chiến!
Thần Tôn nói thực rõ ràng.
Mọi người đều ngẩn người, trước đây khi hắn cưỡi
giao long liễn xa mà đến, thần uy chấn nhiếp thế gian giống như chí tôn đến
trái đất, khiến người ta kiêng kị biết bao, làm cho người ta chỉ cảm thấy hắn
là thuộc loại chỉ có ta độc tôn, thà rằng chết trận cũng sẽ không lui về phía
sau một bước.
Không nghĩ tới, lúc này hắn lại tỏ thái độ rất
rõ ràng như vậy, quả thực ít nhiều làm cho mọi người có điếm thất vọng.
Tuy nhiên, rất nhiều người đều nhìn thấy, Thần
Tôn rất bình tĩnh, cũng không có một chút dao động tình tự nào, dường như những
chuyện này không quan hệ với hắn.
- Không muốn chiến một trận, ngươi còn không
trốn?
Hắc Hoàng không có hảo ý nói, theo dõi toàn
thân hắn, xem có bảo bối gì đáng giá để cướp hay không.
- Ta vì sao phải chạy trốn? Hắn là Chuẩn đế,
ta thừa nhận cho dù dùng hết thủ đoạn, cũng không có khả năng vượt một cảnh giới
đánh thắng hắn. Mà ta tiến vào cảnh giới Chuẩn đế, nhiều lắm chỉ cần vài năm mà
thôi, đến lúc đó sẽ đi tìm một trận chiến công bình!
Hắn nói thực bình thản.
Không ít người kinh ngạc, còn có một số người
đồng tình. Thật đúng là hắn không chịu một chút ảnh hưởng gì, đạo tâm vững như
bàn thạch, ổn định mà bình tĩnh, mặc cho gió đông nam tây bắc đều không thể lay
chuyển.
Người này thật đáng sợ!
Một vị cường giả cùng thế hệ trước đã trở
thành Chuẩn đế đứng ở trước mắt, hắn đều không thèm để ý, vẫn như cũ tràn đầy tự
tin.
Diệp Phàm nở nụ cười, cả người thả lỏng, bước
đi tới phía trước, nói:
- Có một số người ta cho họ cơ hội tạm gác lại
tương lai chiến một trận, nhưng cũng có một số người làm cho ta không vui, cũng
không ngại đương trường gạt bỏ!
Khi hắn nói những lời nhẹ nhàng ung dung này,
trên mặt kèm theo ý cười nồng đậm, nhưng lại làm cho da đầu mọi người run lên,
xương cột sống phát lạnh. Không ít người đều hối hận, vừa rồi vì sao không chạy
trốn, đây chính là một tên ma đầu sát tinh mà!
“Ầm!”
Diệp Phàm nhẹ nhàng phất một cái, nhưng chỉ lực
lại trầm trọng như vạn quân, Thần Tôn bay tung ra ngoài, khỏe miệng tràũ ra đầy
máu, thân thể chấn động mãnh liệt không thôi.
Mọi người đều hoảng sợ, khiếp sợ thủ đoạn vô địch
của Diệp Phàm. Ngay cả Thần Tôn đều không đủ sức chống lại. Đồng thời cững giật
mình bởi thân thể cường hãn của Thần Tôn, đó chính là một kích của Chuẩn đế
nha, vậy mà hắn không có tan xương nát thịt, không hề nổ tung.
- Ngươi làm cho Hạo Nguyệt huynh thống khổ mấy
trăm năm không tính, nhưng làm cho một đứa nhỏ mất đi tình mẫu tử nhiều năm như
vậy thì không thể tha thứ!
Diệp Phàm đổi giọng thật lạnh, mọi người đều cảm
giác được một cổ sát ý.
Thần Tôn đứng dậy, thân mình rất thẳng, lau đi
vết máu nơi khóe miệng, vẻ mặt hờ hững, cũng không nói gì.
- Đạo huynh, xin dừng tay!
Sân Lam vô cùng kinh sợ, e sợ Diệp Phàm gạt bỏ
Thần Tôn, vọt tới gần, nói:
- Nương của Thành Đạo là thân muội muội của
chúng ta, huynh trưởng ta yêu thương nàng nhất, chưa từng có nửa điếm tra tấn.
Chỉ là bất mãn vì Cơ Hạo Nguyệt không chịu ở lại Thần tộc mà thôi!
Diệp Phàm không để ý đến nàng, năm ngón tay
giương ra, địa phương này hình thành một cơn lốc, Thần Tôn không tự chủ được
quay cuồng trong đó, bị Diệp Phàm đè ở dưới bàn tay.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, Diệp Phàm
không phải không có đạo hạnh sao, cơn lốc màu đen này là như thế nào làm ra tới?
Sau khi phá đạo, hắn cũng có loại thủ đoạn này ư!
Nên biết rằng, đó chính là Thần Tôn, Doãn
Thiên Đức có được Thần cấm liều mạng huyết chiến cùng hắn, ai yếu ai mạnh còn rất
khó nói! Thế mà lúc này hắn lại giống như một người bù nhìn bị Diệp Phàm giam cầm
tại chỗ.
Mọi người câm như hến, cảm giác toàn thân lạnh
như băng, không thể nói ra lời.
- Thành Đạo! Ngươi muốn xử trí hắn như thế
nào?
Diệp Phàm hỏi Tiểu Thành Đạo.
- Ta... thật ra rất muốn đánh hắn một trận!
Tiểu Thành Đạo ngày thường hận Thần Tôn đến ngứa
hàm răng, muốn chém hắn ngàn vạn đao, nhưng tới thời khắc có thể xử trí hắn lại
không đành ra tay.
Diệp Phàm cười cười, nói:
- Vậy ngươi tới đánh hắn một trận đi!
Hắn nhẹ nhàng phất tay một cái, máu huyết toàn
thân Thần Tôn đọng cứng lại, không thể động đậy, đứng thẳng tắp ở nơi đó.
Cơ Thành Đạo tiến lên, quay chung quanh Thần
Tôn một vòng, đây chính là nhân vật cái thế trên chân lộ duy nhất, ngày thường
ai dám bất kính đối với hắn, nhưng hôm nay hắn không được tự do.
- Theo lý mà nói, ta nên gọi ngươi một tiếng
“cậu”, nhung ngươi rất đáng giận, một quyền này là thay phụ thân ta đánh ngươi!
“Bịch” một tiếng, Cơ Thành Đạo vung nắm tay to
nện trên mắt phải của Thần Tôn, lập tức làm cho nơi đó một màu xanh tím, trở
thành một con gấu mắt mèo.
Sân Lam bưng kín mặt, trong lòng rất ngượng
ngùng nhìn cháu trai đánh cậu, cảnh này thật đúng là hiếm thấy, hơn nữa xem ra
cũng không giống là đánh thật, mà muốn làm trò cười, thật nàng cũng cảm thấy
trên mặt nóng rát thay cho Thần Tôn.
- Một quyền này là thay mẫu thân ta đánh
ngươi!
“Bịch” một tiếng, mắt trái của Thần Tôn cũng
không thể thoát khỏi may mắn, bị đánh thành mắt xanh đen, hai mắt xanh tím rất
đối xưng, giống như một con gấu trúc chuyển thế.
- Ta tự mình không thể đánh ngươi, đây là phụ
mẫu ta muốn đánh ngươi, ta đây là thay mặt bọn họ ra tay, cũng không tính là
chuyện bất kính gì!
Cơ Thành Đạo nói.
Mọi người phát mộng, rõ ràng là chính ngươi muốn
đánh cữu cữu ngươi lại còn nói như vậy.
Cơ Thành Đạo nhìn nhìn mắt Thần Tôn sưng vù
như gấu mèo, cười ha hả, lui ra phía sau vài bước, lại quan sát hồi lâu, lúc
này mới dừng tay không có quá phận.
Thần Tôn khóe miệng co giật, rốt cục thì không
thể bình tĩnh, không ngờ bị cháu trai đánh thành mắt bầm tím!
Hắn là ai chứ, là chí tôn Thần tộc, từ khi xuất
thế đến nay vốn chưa từng bị bại, thiên tư cả thế gian khó sánh, hôm nay bị tên
tiểu tử kia giễu cợt như vậy, bị chính cháu trai mình đánh, thật là khiến người
căm tức mà!
Thần Tôn muốn thét dài! Nên biết rằng năm đó
cường đại như Cơ Hạo Nguyệt đều bị hắn giơ tay liền trấn áp, kết quả cháu trai
đến đây, lại là một loại đánh ngược như vậy.