Diêu Quang tư chất ngút trời, để đi vào cảnh
giới Chuẩn đế! Bất cứ lúc nào, hắn đều rất sáng chói, như một thần linh đang
phát sáng, ngay cả sợi tóc đều nhuộm một lớp hào quang màu vàng, làm cho người
ta có cảm giác như gió xuân mát dịu.
Mà lúc này hắn lại nổ tung, trước khi chết vẫn
như cũ hướng tới mọi người phất phất tay, hình ảnh nụ cười sáng lạn vĩnh viễn cố
định, dừng lại trên hư không đó, sẽ khắc sâu trong trí nhớ người ta, khó có thể
quên.
- Đã chết, cứ như vậy chết đi...
- Ta không tin! Đây chính là Diêu Quang nha! Hắn
như thế nào lại chết, không phải Chuẩn đế cũng là anh kiệt tuyệt đại có thần
thông Chuẩn đế!
Ngay cả đại hắc cẩu đều nghi hoặc một hồi lâu,
sắc mặt ngạc nhiên, không thể tin được kết quả này.
Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, thân thể thon
dài cao ngất kia vỡ vụn, Thần huyết ngũ sắc văng bắn khắp nơi, lấp lánh sáng lạn,
nhưng cũng có vẻ tươi đẹp rất thê lương.
Thân thể Diêu Quang giải thể, hỗn độn khí bao
phủ ở trên người hắn kia lại lập tức hóa thành mấy ngàn vạn cổ, mỗi một đạo đều
có một loại đạo vận đặc biệt.
Cuối cùng, nơi này ngoại trừ Thánh thể Diệp
Phàm, các thân thể cùng cấp khác không thể đánh nát rốt cục cũng hoàn toàn bị hủy
diệt, tấc tấc nổ tung, hóa thành màn sương máu, ngay cả một mảnh xương trắng
cũng không có lưu lại. Có thể nghĩ mà biết, ở trong một trận chiến vừa rồi hai
người quyết đấu kịch liệt biết bao.
- Ồ! Có căn nguyên khí bất diệt?!
Mọi người lộ vẻ nghi hoặc: ở trong màn sương
máu kia trong nháy mắt lao ra tới mấy ngàn chùm tia sáng, phân biệt hợp lại
cùng nhau với từng cổ từng cổ hỗn độn quang.
Trong mỗi một lũ căn nguyên khí đều hiển hóa một
loại đạo tắc, trong mơ hồ có ẩn hiện một khối thân thể, đó là đại đạo căn
nguyên, là các kỳ tài bị Thôn Thiên Ma Công cắn nuốt mà thành.
Lòng người rung động, đây là bao nhiêu loại thể
chất chứ? Cường đại như Diêu Quang nhưng lại làm được từng bước này, dung hợp
các loại thể phách căn nguyên, đây là muốn trở thành Hỗn Độn thể a!
- Một, hai...
Có người tỉ mỉ đếm phát hiện không nhiều không
ít, vừa đúng sáu ngàn bốn trăm loại căn nguyên, điều này thật sự cực kỳ kinh
người, khiến mọi người nói không ra lời.
- Đại đa số không phải bị giết, phần nhiều đều
lây dính tử khí, là thi thể đến từ trong phần mộ. Một số ít là bị hắn đánh gục,
xem ra lòng dạ của hắn cũng không ác độc như trong tưởng tượng như vậy!
Mọi người vì để tinh một thế hệ sặc sỡ loá mắt
như Diêu Quang mà tiếc hận, một hạt giống Đế không gì sánh nổi mà cứ như vậy mất
đi, thật đáng tiếc!
Mọi người chú ý tới: Hỗn độn khí cộng tất cả một
vạn cổ, mà căn nguyên khí chỉ có sáu ngàn bốn trăm lũ, hai thứ kết hợp vẫn chưa
trọn vẹn, còn thiếu ba ngàn sáu trăm lũ.
- Nói như vậy, Hỗn Độn thể chân chính tối thiểu
cần kết hợp của một vạn loại căn nguyên đại đạo mới có thể hóa sinh ra ư?
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, đây là một
sự thực kinh người cỡ nào, quá mức khủng bố!
Mà Diêu Quang đã đi rất xa ở trên con đường
này. Hắn đã xem như hoàn toàn lột xác thành một loại thể phách vô địch. Trước mắt
mà nói, chỉ riêng thân thể trong cùng cấp cũng chỉ có Thánh thể Diệp Phàm là có
thể đánh nát.
- Quá mạnh mẽ! Hỗn Độn thể chân chính sẽ cường
đại tới mức nào? Diêu Quang nếu một đường đi tiếp, thật khủng bố biết bao!
- Diêu Quang là kẻ ngạo mạn, hắn không muốn đi
theo con đường này trở thành Hỗn Độn thể. Hắn muốn vượt thoát ra, tin tưởng vững
chắc chính mình mới là mạnh nhất!
Bỗng nhiên, một vị dân bản xứ trong thành lên
tiếng nói.
Mà tròng mắt của Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch thiếu
chút nữa đều trừng lọt ra ngoài: Là đại hán râu ria xồm xòm kia, hắn lại đã trở
lại, lại xuất hiện lên tiếng bình luận trận chiến này.
- Diêu Quang đã phát hiện, nếu đi tiếp cũng
không phải người đang ngự đạo, mà là đạo đang ngự người! Loại pháp này giam cầm
hắn, Thôn Thiên Ma Công đảo khách thành chủ, trừ phi bước ra một bước càng mạnh
hơn, chân chính siêu nhiên, lột xác, mới thoát khỏi!
Đại hán râu ria xồm xòm lộ sắc mặt ngưng trọng
nói. Trong ánh mắt mang theo ánh lửa nhìn ra chân tướng.
- Diêu Quang là muốn đi theo con đường của
mình, dập nát thân thể ma, không cần Hỗn Độn thể này, đáng tiếc đã ngã xuống!
Những người khác than nhẹ.
Vạn cổ hỗn độn khí hợp lại, sáu ngàn bốn trăm
đạo khí tức căn nguyên trong nháy mắt dung hợp vào nhau. Trong nháy mắt này nó
tỏa sáng kinh người, chiếu sáng khắp vũ trụ, rồi xuất hiện một thân ảnh.
Mọi người đều cả kinh, Diêu Quang tái hiện, không
ngờ hắn lại xuất hiện, sáu ngàn bốn trăm đạo căn nguyên khí hợp nhất, hòa tan
làm một thể tạo thành một thân ảnh mới, có được phong thái vô thượng.
- Ta đã nói rồi, hắn như thế nào có thể dễ
dàng chết đi như vậy! Bất Diệt Thiên Công còn không có xuất ra đâu, đây là thể
hiện của hắn sao, từ trong thân thể ma lột xác ra Thần thai?
Hắc Hoàng tự nói, lộ ra vẻ mặt vô cùng ngưng
trọng.
Mọi người đều kinh sợ đến ngây người. Đây
không phải là chấm dứt, mà vừa mới bắt đầu? Mọi người đều rúng động!
Thế nhưng sự thật lại ra ngoài dự đoán của họ:
Diêu Quang tái hiện, phong thái vô thượng, nhìn chăm chú mọi người, rồi trong
nháy mắt “bùng” một tiếng nổ tung, hóa thành sáu ngàn bốn trăm tia sáng, nhằm
ra phía bát hoang vũ trụ.
Hết thảy đều ra ngoài dự đoán, mỗi một tia
tinh khí đều nhằm ra phía một phương vị tọa độ bất đồng, sáng lạn tới cực hạn,
ngay sau đó, rốt cục hoàn toàn biến mất không thấy, cái gì cũng không còn lưu lại.
Mọi người ngẩn người, như hóa đá.
Tinh không ảm đạm, Diệp Phàm trở về thành.
Mà đại hán râu ria xồm xòm lại không thấy, dĩ
nhiên đã rời đi. Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch phát điên, tất cả đều cảm giác không
làm sao được: nhân vật râu quai nón thần bí này thật sự là khiến người ta không
thấu triệt được.
Trong thành biến mất không ít người, ở trong
lúc Diệp Phàm với Diêu Quang vào vũ trụ đại chiến, một số người trong lòng thấp
thỏm không yên, sợ bị thanh toán, chạy trốn khỏi Đế lộ tranh hùng.
Diệp Phàm khóe miệng lộ ra vẻ cười lãnh đạm, lắc
lắc đầu, hắn cũng không có ý định ra tay, để mặc cho những người đó chạy đi. Ra
ngoài dự đoán của hắn, Doãn Thiên Đức còn ở lại, vẫn như cũ đứng ở nơi đó,
không có một chút dấu hiệu định rời đi.
Mà Thần Tôn cũng vậy, thần sắc hờ hững không
có bỏ chạy.
- Còn không có ra tay, cứ như vậy rời đi chẳng
phải là đồ bỏ đi sao! Tuy rằng không phải là thời cơ tốt để quyết đấu, nhưng
cũng không thể bỏ đi!
Doãn Thiên Đức nói kèm theo chút tự giễu.
Hắn không hùng vĩ lắm, nhưng lại có một loại đạo
vận tự nhiên mà thành, như Đại đế cổ đến trái đất, trong vẻ xuất trần lại có một
loại khí chất sắc bén đang ngủ đông, khiến mọi người kính sợ.
Ở Tử Vi Tinh vực, đệ đệ Doãn Thiên Chí của hắn
vì khiêu khích Diệp Phàm, bị giết chết, về sau đó hắn cùng với Diệp Phàm lại vì
tranh đoạt Thần Linh Cổ Kinh dẫn tới gợn sóng.
Người này vì Thần Linh Cổ Kinh ngay cả phụ
thân của anh em kết nghĩa đều giết bỏ không nương tay, có thể nói là tâm ngoan
thủ lạt, không phải người lương thiện. Hơn nữa cố tình còn chạm tới lĩnh vực Thần
cấm, đây là người thứ nhất Diệp Phàm gặp được có Thần cấm, mặc dù phóng mắt
nhìn khắp vũ trụ lại có mấy người?
Doãn Thiên Đức sắp ra tay, dẫn tới mọi người
bàn tán sôi nổi, đây là một nhân vật thực lực khủng bố siêu cấp, từ khi đạp bước
trên Đế lộ, không người nào có thể tranh phong.
Hắn cất bước tới phía trước, đi vào trong tinh
không, tử khí mênh mông cuồn cuộn ba vạn dặm, chấn động càn khôn, hắn quay đầu
nhìn Diệp Phàm ở xa xa, chuẩn bị tốt cho một trận chiến.
Diệp Phàm không nói gì, vọt thẳng lên trời.
- Làm gì vậy chứ? Hắn bất cứ lúc nào sẽ đi vào
cảnh giới Chuẩn đế, vì sao lại lựa chọn chiến một trận ở thời khắc này, đợi một
đoạn thời gian mới là thời cơ tốt nhất!
Không ít người đều lộ vẻ nghi hoặc.
Vết xe đổ của Diêu Quang còn không làm cho hắn
kiêng kị sao? vẫn còn muốn chiến một trận: Kết quả có lẽ chỉ có một, đó chính
là ngã xuống.
- Hay...
Doãn Thiên Đức rống to một tiếng, quần tinh
rung chuyển, thân thể không phải khôi vĩ cỡ nào mà càng khiếp người hơn so với
người khổng lồ. Ở trên đỉnh đầu hắn lao ra ba luồng thanh khí, rồi ba người giống
hắn như đúc cùng công tới phía trước.
Đây là Thần thuật tối cao nhất, có thể trong
nháy mắt tăng lên chiến lực, hóa sinh ra ba đạo ngã giống y như đúc với chân
thân, cùng tham dự trong đại chiến, có thể trong khoảnh khắc xoay chuyển tình
thế cuộc chiến.
Doãn Thiên Đức mới vừa lên tới liền vận dụng
đòn sát thủ như vậy, dĩ nhiên là hắn đã xem Diệp Phàm là địch thủ mạnh nhất.
Ba Doãn Thiên Đức cùng phóng vọt tới, một người
nắm bảo ấn Thiên Tôn; một người cầm bảo bình Đạo Tôn, người còn lại vung Để quyền,
phóng thích đạo tắc Chí tôn, xung phong tới phía trước.
Ba người tấn công, chí cường chí đại! Cái loại
khí tức này, cái loại lực lượng máu sôi trào này chấn động tinh không, khiến
tâm thần mỗi người như sắp nứt ra.
“Doãn Thiên Đức thật cường đại, chiến lực thật
khủng khiếp!” Đây là tiếng lòng của mỗi người, tất cả đều vô cùng khiếp sợ. Đây
là thực lực chân chính giúp hắn xưng tôn trên Để lộ a!
Cũng giống như Diêu Quang, hắn đã bước một
chân vào cảnh giới Chuẩn đế, bất cứ lúc nào sẽ chân chính độ kiếp, trở thành một
Chuẩn đế chí cường, ở trên nhìn xuống phiến vũ trụ này.
Người cầm bảo ấn Thiên Tôn kia bảo tướng trang
nghiêm, trấn áp vạn tà, diệt trừ hết thảy kẻ địch trên thế gian, bắt vạn đạo đều
thần phục.
Người cầm bảo bình Đạo Tôn kia vô cùng uy
nghiêm, tiên bình trong tay hắn có thể thu nạp vạn vật thiên địa, muốn thu địch
thủ phía trước vào để luyện hóa.
Người vung Đế quyền kia chí cương chí dương,
như một đoàn tiên hỏa đang thiêu đốt, ngọn lửa hừng hực vờn quanh thân thể hắn,
vũ trụ vì hắn mà sụp đổ.
Bất cứ một loại lực lượng nào đều là tuyệt thế,
có thể khiến các Đại Thánh khác nuốt hận, đây là chí cường giả đã chạm đến lĩnh
vực Chuẩn đế. Người khác không thể địch nổi.
Thế nhưng, chính ba cỗ đạo thân cường đại như
vậy, ở giờ khắc này cũng không thể có hiệu quả, tất cả đều bị ngăn chặn.
Diệp Phàm ra tay, một chưởng cắt qua vĩnh hằng,
chùm tia sáng rực rỡ chiếu sáng thiên địa, đơn giản bình thản hóa mục nát thành
Thần kỳ. Khi tay phải hắn ép xuống ba cỗ đạo thân kia đứt từng tấc nứt từng
khúc, rồi sau đó nổ tung.
Máu tươi lẫn mảnh xương vẩy bắn ra, khiến người
ta tuyệt vọng! Công kích của Doãn Thiên Đức cường đại như vậy đều vô dụng, bị một
chưởng làm tan rã.
“Ầm!”
Đột nhiên, một cổ khí tức kinh khủng bùng nổ,
rung chuyển vũ trụ, lay động phiến tinh không Đế Quan thứ năm này, làm cho linh
hồn mỗi người đều chấn động không thôi.
- Chuẩn đế, lại một vị Chuẩn đế!
Rất nhiều người kêu lên sợ hãi.
Bọn họ nhìn tới phía trước, tìm kiếm bóng người,
tất cả đều ngây dại, dĩ nhiên là chân thân của Doãn Thiên Đức, đúng lúc này tản
ra uy lực vô cùng tận.
- Như thế nào có thể, hắn như thế nào lập tức
trở thành Chuẩn đế?
Rất nhiều người đều không thể tin được.
- Không đúng! Không phải Chuẩn đế chân chính,
nhưng dường như có loại chiến lực này!
- Đúng.. Thần cấm!
Hắc Hoàng giật mình, nó nói ra chân tướng.
Mỗi một người có được Thần cấm chú định sẽ trở
thành chí cường giả uy chấn vũ trụ, người như vậy đến cuối cùng dù có nói vô địch
trên trời dưới đất cũng không sai biệt lắm.
Doãn Thiên Đức chính là một người như thế. Vừa
rồi hắn có thời gian chạy trốn, nhưng vẫn không rời đi, mà là đang yên lặng vận
chuyển huyền công, phát động Thần cấm, cho đến lúc thành công, mới đến chiến một
trận.
Bởi vì, hắn không cam lòng cứ như vậy rút đi,
hắn phải chứng minh hắn có thể đảo ngược phạt Chuẩn đế, hắn phải là người cường
đại nhất trong cùng cấp trong vũ trụ.
“Ầm!”
Đại chiến bùng nổ kịch liệt, hai thân ảnh
phóng vào nhau. Một người đạo pháp khôn cùng, cuồn cuộn mãnh liệt, Thần liên trật
tự bao phủ tinh không, làm cho rất nhiều tinh tú đều nổ tung. Người kia thân thể
có một không hai, dùng thân thể chứng minh vĩnh hằng, bẻ gãy nghiền nát, làm
tan biến vạn đạo.
Một đoàn lại một đoàn hào quang bùng nổ, một
viên lại một viên tinh tú hóa thành bột mịn, đây là một hồi đại chiến mang tính
tai nạn. Hai người tấn công nhau kịch liệt.
Mọi người đều kinh sợ đến ngây người, đây là một
loại tình huống như thế nào, một vị Đại Thánh quật khởi hay sao? Mà lại muốn
dùng Thần cấm để chống lại thân thể Chuẩn đế!
- Thánh thể Diệp Phàm cũng có Thần cấm, nếu
như hắn thi triển ra...
Có người nói ra một sự thực như vậy, chỉ nghĩ
tới đã cảm thấy vô cùng đáng sợ.
- Đáng tiếc! Doãn Thiên Đức đúng là vẫn còn
chưa có trở thành Chuẩn đế, hắn khó có thể nghịch thiên!
Ở trong trận hào quang rực rỡ, toàn thân Doãn
Thiên Đức đẫm máu bay tung ra ngoài. Tuy rằng hắn có được Thần cấm, theo lý
thuyết có thể công phạt Chuẩn đế, nhưng ở trong trận chiến này cuối cùng hắn
không địch lại.
Hắn gần như bị đánh cho tan xương nát thịt,
toàn thân vỡ tan, gian nan dùng thần thuật khôi phục thương thể.
Diệp Phàm theo vào, phải giết chết người này.
“Ầm” một tiếng, một vầng hào quang tím đột
nhiên bùng nổ, đó là một cái Tử Hồ Lô sáng lóng lánh, cả vật thể lưu chuyển hào
quang tím, ướt át tươi đẹp, có được năng lực cắn nuốt trời đất, dĩ nhiên là một
binh khí Chuẩn đế!
Trong mắt Diệp Phàm chợt lóe sáng, lần đầu
tiên dùng Thiên Đế Quyền chấn ra ở địa phương này, chấn động vòm trời, bộc phát
ra chiến ý mạnh nhất: “Bùng” một tiếng, Tử Kim Hồ Lô vỡ tan.
Kết quả này khiến mọi người sởn tóc gáy, từng
sợi lông tơ dựng thẳng đứng, da đầu phát lạnh, tất cả đều vô cùng hoảng sợ.
Đó chính là binh khí Chuẩn đế nha, cứ như vậy
bị một quyền đánh nổ tung!