Khắp nơi, cổ thụ chọc thẳng lên bầu trời, thân
cây thô to như núi, chạc cây như thương long quay quanh uốn lượn hướng lên trời,
lá cây xanh um một màu. Từng cây từng cây cổ thụ cao lớn như thế phủ trùm các
dãy núi ở phía dưới.
Man thú hoành hành mang theo từng cơn mây mù,
làm cho Đàn tràng thái cổ càng có vẻ mênh mông hơn, đây là một vùng cổ địa
nguyên thủy.
Kim sí cự long bay ngang trời mà qua, thần
loan màu xanh hót vang động chín tầng trời... ngẫu nhiên chợt hiện thánh uy mờ
mịt, khí thế khủng bố kinh khiếp cả Đàn tràng thái cổ.
Diệp Phàm lại triển khai đại chiến kịch liệt
cùng mấy vị cường giả dị tộc, từ dãy núi này đánh vào tới một đầm lầy khác, hủy
diệt rất nhiều dãy núi hoang dã, kinh động dẫn tới từng con từng con cổ thú.
- Ngươi tuy rằng rất cường đại, vượt qua dự liệu
của chúng ta, nhưng nếu dám chống lại chúng ta, sao lại không có thủ đoạn để đối
phó với ngươi!
Một gã cường giả dị tộc cười khặc khặc quái dị,
lúc này không thèm che dấu vẻ dữ tợn trên mặt, đồng thời lộ ra hình dáng thật,
không nghĩ tới đây là một con quái vật già nua như vậy.
Hắn có thân thể hình người, ở giữa là một cái
đầu người, trên mặt là vảy màu xanh tinh mịn, miệng rộng ló răng nanh, trên đầu
sợi tóc xanh biếc. Ở vai trái hắn có một cái đầu sói màu bạc, thật hung dữ tà
ác, nó há cái mồm to như bồn máu, có đạo đạo thần mang lượn lờ, phun ra sát
khí. Mà ở vai phải hắn thì mọc một cái đầu con quạ đen, đen nhánh như mực, hắc
vụ cuồn cuộn, tản ra khí tức tử vong, nó há mỏ kêu một tiếng như tiếng chuông
tang vang động.
Mà mấy người kia cũng đều có diện mạo quỷ dị,
đều không phải là Nhân tộc, là một tộc loại đáng sợ nào đó ở chỗ sâu trong tinh
không. Mỗi người đều có thần thông kinh thiên động địa.
Những dị tộc này thân là trợ thủ đắc lực của Đế
Thiên, mỗi người đều có thể sát Cổ Thánh, vả lại lúc này còn diễn biến một loại
trận pháp tên là Lục Hợp Phục Thần Trận, quả nhiên là khủng bố ngập trời.
- Cho dù ngươi thiên tư siêu phàm lại như thế
nào, có thể cường đại hơn Vương của Thánh nhân sao? Đây là đạo pháp của tổ tiên
Đế Thiên sáng chế, chuyên môn nhằm vào cường giả quán thế, hôm nay ngươi lên trời
không đường xuống đất không cửa!
Lão dị tộc có ba cái đầu cười to lành lạnh,
cái đầu quạ đen kia cũng kêu lên “quạ quạ”, dị thường chói tai, giống như
chuông tang “ù ù” vang động, sinh linh cỏ cây các thứ bị hắc vụ bao phủ tất cả
đều biến thành tro tàn, núi sông vạn dặm hóa thành vùng đất chết.
Diệp Phàm không có bị bọn họ vây quanh, hắn vận
chuyển bí quyết chữ “Hành”, dưới chân là một khối lại một khối đạo văn, lóe ra
thần mang sáng lạn như một đạo tia chớp màu vàng di chuyển ra ngoài.
- Hiện tại không lấy Đạo Chi Nguyên dâng lên
còn đợi đến khi nào? Ngươi phải hiểu rằng cơ hội chỉ có một lần, để nó qua đi
thì hối hận đã muộn!
Nguyên Từ Tiên Quang bay ngang dọc như là một
mảng tinh hà sáng lạn phủ xuống, làm cho mấy người này thinh thoảng rơi vào bị
động, mệt mỏi ứng phó. Diệp Phàm đánh giết đến cuồng, Lục Đạo Luân Hồi Quyền
triển động bẻ gãy nghiền nát, hắn di chuyển rất ổn định, thủy chung không lọt
vào phạm vi Lục Hợp Phục Thần Trận.
Trận chiến đấu này dẫn tới rất nhiều nhân sĩ
chú ý, không ít thí luyện giả bị kinh động, hoặc đứng trên đỉnh núi lớn, hoặc đứng
sừng sững trên bầu trời từ xa xa âm thầm quan sát.
Nhị thủ lĩnh Dạ Vô Hồn trong Thiên Hoang Thập
Tam Kỵ híp mắt nhìn. Toàn thân hắn khoác chiến giáp thanh kim, cầm trong tay một
cây đại kích, ở xa xa lạnh lùng nhìn chăm chú, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Quản Thừa ở trong một vùng cổ địa khác, mặt
không chút đổi sắc, tay nắm chặt một cây Thanh đồng qua, đốt tay trắng bệch,
nhìn chằm chằm không chớp mắt. Thấy Diệp Phàm uy dùng quét ngang lục hợp, cuồng
chiến trong hoang dã kia, làm cho hắn không kìm được lại nghĩ tới dáng người
ngày xưa, loại khí chất vô địch khí nuốt núi sông này quá giống.
Âu Dã Ma, Thác Bạt Ngọc, khổ đầu đã, Vũ Tiên...
ai nấy đều bị kinh động, đứng trên núi đá cẩn thận quan sát cuộc chiến.
Diệp Phàm đơn thân độc mã, cầm trong tay một
cây trường thương màu đen, đại chiến trong Đàn tràng thái cổ, quả thực chấn động
mọi người, mỗi một thương hạ xuống đều là đại đạo nổ vang.
Mái tóc đen như thác nước, con ngươi như tia
chớp, hắn thần uy cái thế mỗi một thương đều chọc vờ nát từng dãy núi, mặc dù
có cấm chế phong ấn đều vô dụng, làm cho rất nhiều cổ địa biến thành tro tàn.
Nhưng sáu gã dị tộc thật sự quá cường đại, đây
là một loại tổ hợp vô địch, xâm nhập nơi đây là để giết thí luyện giả, rõ ràng
có thể săn giết Vương của Thánh nhân.
Điều may mắn duy nhất là Diệp Phàm không có bị
bao vây trong đó, bằng không đại trận kết hợp lại, ai tới đều vô dụng khó có thể
thay đổi vận mệnh của hắn.
Trận này khủng bố tuyệt luân, không thể lọt
vào trong, chỉ có ở ngoài trận quyết chiến mới đúng đạo lý.
- Đế Thiên nhận được thiên địa tán thành,
tương lai ắt sẽ thành Đế, còn ngươi lại không được trời xanh chấp nhận, sự
chênh lệch như vậy ngươi còn không hiểu rõ sao?
Một gã dị tộc cười lạnh nói, muốn cho Diệp
Phàm nhận rõ sự thật, cúi đầu trước bọn họ.
- Ngươi có thể thay đổi vận mệnh, nếu có thể đứng
ở bên thân một vị Đại đế, ngươi cũng sẽ vinh quang lây, không cần đi trên đường
Đế thây đầy đất!
Song phương đại chiến, hóa thành từng mảng hào
quang thổi quét qua vùng núi, quét ngang qua rất nhiều sông hồ, dẫn tới từng
con từng con hung thú mãng hoang, khí tức khiếp người.
- Tháp tùng theo ở phía sau Đế Thiên, đây là một
lần lựa chọn để thay đổi vận mệnh của ngươi! Ngươi phải biết cơ hội chỉ có một
lần!
Nhóm người này có vũ lực tuyệt đối khủng bố,
nhưng đối mặt với Diệp Phàm cũng gặp phiền toái, đây là một cục xương khó gặm.
Trận chiến đấu này giằng co rất lâu, Diệp Phàm
chau mày, bởi vì hắn sắp áp chế không được, thực rất có thể sẽ đột phá thành
Thánh bất cứ lúc nào.
- Ta cảm nhận được, ngươi lập tức sẽ thành
Thánh, như vậy đối với chúng ta mà nói có chút nguy hiểm, nếu ngươi đã không nắm
lấy cơ hội, chúng ta cũng chỉ có thể bóp chết thiên tài trong trứng nước!
Một người trong đó nói.
Ngay sau đó bọn họ đồng loạt thét lớn, một cái
hộp gỗ phong cách cổ xưa xuất hiện ở trên bầu trời, bị sáu người luyện hóa phát
ra từng đạo hào quang quỷ dị, ngàn vạn tia sáng không chỗ nào không chỉếu vào.
Cái hộp gỗ bùng nổ vỡ tan chiếu rọi ra từng đạo
tiên quang bay tới phủ chụp xuống Diệp Phàm, bao bọc hắn ở trong đó giống như một
cái kiện lớn, hắn bị nhốt ở bên trong.
Đây là cái gì? Mọi người ở xa xa đều sợ hãi, đều
cảm nhận được một loại lực lượng khủng bố lan tràn, quả thực yêu tà.
- Tàn cốt của Đại Thánh hóa đạo lưu lại, với
thần khí vô thượng mài nhỏ cộng thêm bí tài của chư thiên, tế luyện thành bột
phấn hóa đạo, mặc cho ngươi anh hùng cách mấy đi nữa chỉ cần bị chạm phải, cùng
chỉ có thể bị động hóa đạo.
Nghe lời tuyên án lạnh lùng của hắn, mọi người
đều kinh sợ trong lòng. Đây là sát khí tuyệt thế, không thể nghi ngờ hóa đạo là
một loại đáng sợ nhất trên đời, ngay cả Đại đế cổ sau khi chết đều phải hóa đạo.
- Ngươi không phải muốn thành Thánh sao, hiện
tại cho ngươi hóa đạo! Dù ngươi có may mắn không chết, cũng trọn đời không thể
thành Thánh!
Lời nói ác nghiệt làm cho trong lòng rất nhiều
người đều rét run, loại thủ đoạn tà ác của mấy tên dị tộc này quá mức tàn nhẫn,
chặt đứt hy vọng thành Thánh của một người còn khó chịu hơn so với giết chết hắn.
Trên quảng trường thành thứ hai Nhân tộc, Đại
thống lĩnh Vu Hãn thông qua một Cổ Kính nhìn thấy rõ một màn này trong Đàn
tràng thái cổ, nơi khóe miệng hắn lộ ra một vẻ cười lạnh.
- Có thể hành động rồi! Vào lấy Đạo Chi Nguyên
đi!
- Thỉnh Đại thống lĩnh ra lệnh!
Mười mấy lão binh tiến lên, mỗi người đều chiến
khí ngập trời, cùng không biết đã trải qua bao nhiêu trường chiến đấu, là từ
trong đám người chết chọn ra.
- Mang theo cái cổ Kính này, nó là pháp khí nắm
trong tay Đàn tràng thái cổ, có thể điều động lực lượng của thiên địa, có thể
trấn áp địch thủ!
Đại thống lĩnh Vu Hãn đưa cổ Kính cầm trong
tay ra, nói.
Vu Hãn báo cho bọn họ biết, chỉ có vào thời khắc
mấu chốt mới có thể dùng pháp khí này, bởi vì nó quá mức hao phí tinh nguyên, nắm
giữ trong tay thời gian lâu nó sẽ hút khô thân thể người sử dụng.
Trong Đàn tràng thái cổ, Diệp Phàm cùng Long Mã
bị nhốt trong kiện, loại này dù là Vương của Thánh nhân dính trúng cùng phải nuốt
hận, khó thoát khỏi vận mệnh hóa đạo.
Giờ phút này, Diệp Phàm mới bày ra thần thông
phi phàm: chín cổ tự lóng lánh trong Đạo Kinh, từ trong xương trán hắn từng cái
tiếp nối bay ra, vờn quanh bảo hộ hắn và Long Mã ở trung tâm, phấn hóa đạo của
Đại Thánh không thể dính vào thân thể họ.
Chín cổ tự sáng rực một vùng, chiếu rọi ra
tiên huy bất hủ, làm cho hắn thoạt nhìn thần thánh mà uy nghiêm, ngay cả Long Mã
trong lòng đều rúng động một hồi.
Rồi sau đó, từ mi tâm của Diệp Phàm lại lóe
sáng, chín cổ tự do Thần Chi Niệm của Thái Dương Thánh Hoàng truyền cho hắn
cũng chiếu rọi mà ra, ở trên xương trán bóng loáng của hắn từng cái từng cái
phóng vọt ra.
Chín Đế tự trong Đạo Kinh hộ thể, chín cổ tự
trong Thái Dương tiên kinh bắt đầu phản kích, đây là một thần lực hừng hực phá
hủy hết thảy, ầm một tiếng, cái kiện của Đại Thánh vỡ nát.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, quá đột ngột,
đây là cấm kỵ với di cốt của
Đại Thánh hóa đạo là tài liệu chính, với bí
tài của chư thiên là phụ liệu mà luyện thành, thế mà cũng không vây khốn được
Diệp Phàm.
Và đúng lúc này bên ngoài đại loạn một trận
cũng làm cho Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, mười mấy lão binh chung sức tế ra một
kiện cổ Kính đang ra tay đối phó với sáu gã dị tộc, đánh cho trời long đất lở,
máu tươi bắn tung tóe, song phương đều phải trả cái giá bằng máu.
Đúng lúc này hắn phá tan đạo kiện, lập tức dẫn
tới song phương đều chấn động, cùng nhau dừng tay lại.
Trong nháy mắt Diệp Phàm liền hiểu rõ mọi sự,
Đại thống lĩnh Vu Hãn cố ý cho sáu gã dị tộc tiến vào loại trừ hắn, sau đó lại
lệnh cho thủ hạ đắc lực ở thời khắc mấu chốt vào đây, muốn là người thu hoạch
cuối cùng.
Giờ khắc này ánh mắt song phương đều dừng trên
người hắn, đây là một loại sát khí khủng bố, hai bên đều muốn thu lấy Đạo Chi
Nguyên trên người hắn, tới hiện tại đã không còn che giấu nữa rồi.
- Các ngươi đều đáng chết! Hày đợi đấy! Ta sẽ
đi bái phỏng từng tên, lấy cái đầu chó của các ngươi!
Diệp Phàm nói xong, cũng không quay đầu lại,
thi triển bí quyết chữ “Hành” độn một cái chính là rời xa mười mấy vạn dặm.
Hiện tại hắn gặp phải phiền toái lớn rồi, rốt
cuộc không còn áp chế được lực lượng của bản thân, lập tức sẽ đột phá cửa ải
thành Thánh, nên hắn muốn tìm nơi yên tĩnh để ứng phó với thiên kiếp.
Thánh nhân kiếp đối với bất cứ một anh tài nào
có thể đi đến bước này mà nói, đều là một lần cửa ải sống chết khó vượt qua nhất
trong đời người, không chấp nhận qua loa và sơ suất.
Huống chi, thiên kiếp của Diệp Phàm không giống
như người khác, lợi hại tuyệt thế, càng cần phải vô cùng cẩn thận.
- Không thể buông tha hắn, tuyệt không có thể
để hắn thành Thánh!
- Không tiếc hết thảy cái giá phải trả, quấy
nhiễu quá trình thành Thánh của hắn, để hắn thất bại trong gang tấc!
Sáu gã dị tộc kêu to, bọn họ không cho phép
phát sinh chuyện như vậy, vận dụng hết thảy mọi thủ đoạn muốn ngăn cản Diệp
Phàm thành Thánh.
Mười mấy lão binh không có cùng tiến lên, mà
chỉ tránh trong một cái thung lũng, hợp lực tế bảo kính trong tay, muốn dùng nó
nắm trong tay đàn tràng thái cổ này, tìm cho được Diệp Phàm đang ở phương nào.
Thế nhưng dùng mọi cách tìm kiếm, không ngờ lại không tìm thấy tung tích của hắn.
Lúc này, Diệp Phàm bày ra Khi Thiên trận văn,
chân thân lại ngồi xếp bằng trong Lục Đỉnh, dùng nó trấn áp bản thân mình.
Hắn muốn cho thể xác và tinh thần đạt tới một
cảnh giới không minh tuyệt đối, để ứng phó với đại kiếp nạn của Thánh nhân khó
có thể tưởng tượng sắp xảy ra. Một bước này là cửa ải trọng yếu nhất trong cuộc
đời hắn, quyết không thể để xảy ra sai lầm.
- Cả Đàn tràng này không phải là nơi lý tưởng
để độ kiếp, nếu ở đây thành Thánh thật sự có chút không cam lòng!
Diệp Phàm tự nói.
Hắn nghĩ tới trước đây không lâu đã vận dụng một
thân chiến lực mạnh mẽ đánh vỡ Đàn tràng này nhìn thấy được tinh không, hắn cắn
chặt hàm răng, nói:
- Lao ra khỏi nhà giam này, đi nhìn thử xem
ngoại giới, ta rõ ràng cảm ứng được khí tức của Đại đế cổ, nơi đó hẳn là một
nơi lý tưởng nhất!
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong Lục Đỉnh đợi cho
trong lòng yên tĩnh lại, vậy mà điều tức hết một ngày một đêm, hắn cũng áp chế
không có đột phá cửa ải.
“Tốt lắm! Tới giờ lao ra tinh không nhìn thử
xem, chờ ta thành Thánh trở về, nhất định phải đồng loạt tính sổ các ngươi!” Hắn
làm ra quyết định như vậy.
Long Mã phi thường tán thành, nó cũng muốn tìm
một vùng cổ địa để thành Thánh.
Đây là một đêm tối đen, mọi âm thanh đều biến
mất, Diệp Phàm làm tốt chuẩn bị hết thảy.
“Ầm!”
Mã đạp trời cao, một người một ngựa nghịch
thiên mà lên, Diệp Phàm một tay cầm cây trường thương màu đen đâm thủng vòm trời,
kèm theo Lục Đạo Luân Hồi Quyền độc nhất vô nhị bá tuyệt thiên địa, đập nát càn
khôn.
Đấu Chiến Thánh Pháp, Dị Tượng Hợp Nhất... Diệp
Phàm thi triển đủ các loại bí thuật... nhắm thẳng lên trời cao, như một bá chủ
tuyệt đại nghiền nát Đàn tràng thái cổ, hắn xông vào một mảnh tinh hà sáng lạn.
Có lẽ là trong u Minh đã chú định, giờ khắc
này, chỉ có một người thấy được một màn này và vẫn như cũ là Quản Thừa.
Hắn giật mình há hốc miệng muốn nói ra, nhưng
yết hầu cứng đờ không nhúc nhích, không thể phát ra thanh âm. sắc mặt hắn tái
nhợt, như là mất đi một thân khí lực, lập tức ngã ngồi dưới đất.