Lóe lên một đám hào quang màu bạc ở trong vũ trụ
đặc biệt chói mắt dị thường, cả tinh vực mênh mông khôn cùng không có chỗ nào
có thể so ánh sáng với nơi đó.
Diệp Phàm mã đạp trời cao, đánh vỡ phong ấn,
lao ra ngoài Đàn tràng thái cổ, phóng vọt vào tinh vực rộng lớn vô ngần.
Hắn có lý do, Đàn tràng thái cổ là một vùng
tiên thổ hỗn độn.
Bốn phương trên dưới viết “vũ”, từ xưa đến nay
viết “trụ”, là vũ trụ mênh mông không có giới hạn, so với nó từng viên cổ tinh
rộng lớn đều như hạt bụi nhỏ bé, thì càng đừng nói là cá nhân một con người.
Diệp Phàm nhoáng một cái vọt lên bầu trời, thể
xác và tinh thần buông lỏng, hắn ngăn chặn đột phá thành Thánh, nhìn ra từng
tinh hà xa xa, nhìn xem từng quang diễm màu bạc sáng lạn kia.
- Khí tức của Đại đế cổ...
Hắn lẩm bẩm.
Loại cảm giác này không có biến mất, phía trước
như là có một loại bao la hùng vĩ khôn cùng không gì so sánh nổi, hẳn là một
Sinh mệnh cổ tinh từng xuất hiện ra Đại đế.
Long Mã không đợi hắn nhiều lời, đạp bước nhảy
vọt lên trời cao, nhằm về phía quang diễm màu bạc rực rỡ kia, lưu lại một đạo lưu
quang.
Khoảng cách cũng không xa lắm, khí tức kia cuồn
cuộn mãnh liệt khiến người ta không kìm nổi muốn quỳ bái, có một loại viễn cổ
thương hải, cùng có một loại khí thế bàng bạc.
Đây là một tinh tú cực lớn, sáng lạn loá mắt
khiến người ta khiếp sợ, cũng không biết có bao nhiêu tinh tú quay chung quanh
nó. Nơi này từng là một Sinh mệnh cổ địa, ngày nay lại không có sinh linh,
nhưng người ta có thể mơ hồ cảm nhận được sự huy hoàng của nó.
Long Mã bất giác rùng mình một cái, rất nhanh
dừng lại, cùng không dám tiếp tục tiến tới. Rốt cục nó thấy rõ: bên trong quang
diễm màu bạc, các loại trật tự thần liên đan vào nhau, có căn nguyên pháp tắc
màu vàng, có sương mù màu xám, còn có sinh mệnh nguyên lực màu xanh biếc, đủ
các loại đạo giao hòa, biến thành một mảng quang diễm kia.
Lực lượng của Hóa đạo!
Cả viên cổ tinh đều tràn ngập loại khí tức khiến
người ta khiếp sợ! Sinh mệnh địa mênh mông này cũng vì vậy mà chết! Loại lực lượng
này có thể phủ kín cả một cổ tinh sinh mệnh ư? Quả thực khó tin.
Đây là làm thế nào tạo thành, Diệp Phàm ngây dại,
điều này làm cho hắn khó có thể tưởng tượng, lực lượng hóa đạo này đủ sức để
thôn tính tiêu diệt hết thảy, Đại Thánh đến đây cũng phải tử vong.
Một người một ngựa đứng sửng như thế, thần
tính thăng hoa, thể xác và tinh thần rơi vào yên lặng, yên lặng cảm ngộ sự tang
thương muôn đời của viên đại tinh này, Diệp Phàm đột nhiên nghe được một thanh
âm già lão:
- Đế đã chết, thần tướng chư vực hỗn loạn,
Thiên Đình suy sụp, một khi bị tan rã...
Đây là một câu tàn ngữ, giống như tiếng sấm chớp
xẹt qua vũ trụ mênh mông, làm cho trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, bất
giác hắn rùng mình một cái.
- Ngươi có nghe được gì không?
Diệp Phàm hỏi Long Mã.
- Nghe được?
Long Mã khó hiểu trả lời, lộ ra vẻ hồ nghi.
“Đế đã chết, thần tướng chư vực hỗn loạn,
Thiên Đình suy sụp, một khi bị tan rã...” Tàn ngữ như tiếng sấm động, to lớn mà
bao la hùng vĩ, đinh tai nhức óc, làm cho khắp tinh vực đều run lên.
Diệp Phàm bừng tỉnh, nhìn chằm chằm viên đại
tinh này. Còn Long Mã vẫn như cũ khó hiểu, rất kinh ngạc với phản ứng của hắn.
Đế bị thương, Thiên Đình suy sụp, hết thảy đều
rối loạn, đây là một cổ khí tức thê lương cuồn cuộn mãnh liệt mà đến, làm cho
Diệp Phàm dường như cảm nhận được nỗi bi ai của sự kết thúc thời huy hoàng kia.
Đây tuyệt đối là một đại nhân vật, bằng không
sao có tư cách nói ra nỗi bi thương, muôn đời không có người nào biết được,
không có người nào có thể khảo chứng như vậy.
Cổ tinh này có lẽ hơn phân nửa có liên quan với
Thiên Đình tang thương.
Hoặc là nói, lúc Diệp Phàm ở trên địa cầu từng
nghe được, đó chính là một góc truyền thuyết cổ xưa, như di lưu một chuyện xưa
một đi không còn quay lại nữa.
Thiên Đình tan vỡ ảnh hưởng đến khắp vũ trụ
tinh không gần dây hay sao? Từ địa cầu tới đây, vượt qua vô số tinh hệ, đây là
một sự thực kinh người biết bao!
Viên đại tinh này chỉ là một nơi gần đó bị ảnh
hưởng mà thôi, nhưng không biết vì sao lại nghiêm trọng như vậy, có phải do một
người hóa đạo mà dẫn tới hay không?
Năm tháng qua lâu lắm rồi, Bất Tử Thiên Hoàng
khai sáng thời kì huy hoàng của Thái cổ Bắc Đẩu, ngay cả sự tích về hắn đều lâu
dài đến mức mơ hồ không rõ, không thể khảo chứng.
Thì càng đừng nói tới Thiên Đình còn sớm hơn
trước đó, đó là chuyện xưa tích cũ tiền thái cổ, ngoại trừ một ít gia tộc cổ
xưa may mắn sống sót, chưa bị đứt đoạn kế thừa của tiền nhân, những người khác
không có biện pháp biết rõ.
- Thảm rồi!
Long Mã phát sầu, phán đoán sai lầm rồi! Nơi
này không phải một Sinh mệnh đại tinh, có chăng chỉ là tĩnh mịch của tử vong,
ai dám đi tới phía trước để độ kiếp, tất nhiên phải hóa đạo.
- Lần này thật sự thảm rồi, bổn tọa cùng không
áp chế được cảnh giới nữa rồi, ta vừa rồi nghĩ rằng có thể thống khoái xông tới
đột phá cửa ải, không ngờ gặp phải biến cố bực này!
Nó toàn thân thần mang lượn lờ, hào quang tán
loạn, trong cơ thể nó thần lực mênh mông không thể tự áp chế nữa rồi, không ngừng
nổ vang tiếng “cách cách”, dường như sắp vù hóa phi thăng.
Làm sao bây giờ? Điều kiện trước mắt còn không
bằng Đàn tràng thái cổ, nơi này có chăng chỉ có hư không vô tận.
Ở trên tinh không cổ lộ, cổ địa chuẩn bị cho
thí luyện giả đầy hứa hẹn thành Thánh, một khi đột phá cửa ải sẽ có nhiều ưu
đãi, giúp cho trên con đường kế tiếp càng rộng thênh thang, thậm chí có thể ảnh
hưởng tới thành tựu trong tương lai.
Thế nhưng địa phương này cũng không có, vượt
quan ải có thể ngộ ra đạo quả ư? Tiếp dẫn sứ trên đường cổ kia không có khả
năng an bài.
Diệp Phàm nói:
- Đối với ta, tốt nhất là xuất hiện một viên cổ
tinh từng có Đại đế quân lâm, còn lại đều không sao cả. Mà ngươi thì lại cần
vùng đất lành có các loại pháp tắc đan vào, để cảm ngộ trật tự thiên địa, như
thế thì có hơi phiền phức rồi!
- Ta cũng không phải chứng vị Đại Thánh, không
cần thiết phải đối mặt với vũ trụ tinh không, cái này khó đây!
Long Mã cúi gằm đầu nói.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
- Nếu ngươi không sợ hóa đạo thì viên cổ tinh
phía trước kia chính là nơi phúc địa để ngươi nghịch đoạt tạo hóa!
Hắn điểm chỉ về phía trước, nơi đó tràn ngập lực
lượng hóa đạo, ngân huy rực rỡ, các loại quang diễm bừng bừng, pháp tắc vô tận.
- Tới đó thuận túy là tìm chết!
Long Mã biến sắc, lực lượng của hóa đạo ai có
thể chống đỡ? Hơi có sơ suất đó chính là bị hủy diệt cả đạo hạnh.
- Ngươi không có lựa chọn khác! Nếu muốn càng
mạnh, nơi này là lý tưởng nhất!
Diệp Phàm nhảy lên, đẩy nó nhảy vọt tới hướng
viên đại tinh quang diễm màu bạc kia.
Long Mã kêu quái một tiếng, nhưng nó cũng
không có dừng lại, theo cổ lực lượng này vọt tới, cho đến khi đạt tới khoảng
cách an toàn nhất định mới dừng lại.
Diệp Phàm chậm rãi bước trong tinh không, quan
sát cả vùng tinh vực này. Từ chau mày đến thần sắc yên lặng bình ổn quan sát.
Sinh mệnh địa nhưng lại không chỉ có một chỗ,
có mấy hành tinh đều từng trải qua thời huy hoàng, nhưng ngày nay đều khô cạn
quy về tĩnh mịch.
Hắn cũng không có leo lên một viên tinh tú
nào, trực tiếp lựa chọn đi tới trong hư không vũ trụ, bị những cổ địa khô cằn
này vây quanh ở bên trong.
- Bổn tọa phải bắt đầu rồi, chỉ cần có thể sống
sót, tương lai nhất định vô địch thiên hạ!
Long Mã gào lên như là tự bơm hơi, không muốn
hóa đạo thì phải độ hóa những pháp tắc này.
Còn cách đoàn quang diễm bàng bạc kia một khoảng
cách nhất định, nó không còn áp chế cảnh giới bắt đầu đột phá cửa ải, trong
nháy mắt sấm rền chớp giật, các loại điện quang bay múa, lôi hải buông xuống.
Thiên kiếp của Long Mã tới rồi, thanh thế cực
lớn: sấm chớp vô cùng tận, vô số kiếp lôi, Thái Âm, Thái Dương, Ngũ Hành, Hỗn Độn...
đủ loại thiên kiếp đan vào cùng một chỗ, quá nhiều chủng loại không đếm được, đều
là lôi kiếp lớn nhất đáng sợ nhất.
Long Mã kiêu ngạo, khoác lác, quả thật nó có vốn
để ngạo nghễ, từ độ kiếp này liền có thể thấy được. Đây không phải là Thánh
nhân kiếp bình thường, lôi quang soàn soạt, khủng bố khôn cùng.
Hư không sinh điện bao bọc toàn thân nó trong đó,
biến nơi đó trở thành một cái hồ lôi kiếp, nó kêu gào thê thảm. Cả đến viên đại
tinh hóa đạo kia cùng xuất hiện dị động, từng đạo ngân huy dâng lên như sương
như khói, không ngừng khuếch tán về hướng Long Mã.
Đây là một loại uy hiếp thật lớn, trong đó
không chỉ có các loại pháp tắc cùng trật tự, mà còn có lực lượng của hóa đạo,
có thể vô tình hủy diệt hết thảy mọi sinh mệnh thể.
Long Mã gào dài, hô to, gọi nhỏ. Tới thời điểm
hiện tại nó cũng không còn có vẻ thung dung tiêu sái, trong chốc lát có tiếng
ngựa hí, trong chốc lát lại là tiếng chó sủa, trong chốc lát là tiếng long
ngâm, trong chốc lát tiếng kỳ lân rống... vảy trên toàn thân nó hé ra, lông như
ngọn lửa bay lên, nó vừa nhảy dựng lên độ kiếp, vừa cảnh giác sự hủy diệt của cổ
tinh kia.
Đối với Long Mã mà nói đây chính là một hồi kỳ
ngộ, cũng là một loại khảo nghiệm của tử vong. Nó dẫn động lôi kiếp thanh tẩy bản
thân và ngăn cản lực lượng của hóa đạo, còn lại là cảm ngộ về trật tự pháp tắc.
Dần dần rốt cục nó tìm được bí quyết, nắm chắc
được sự cân bằng, hấp thu thứ mình cần, dùng lôi kiếp hóa giải nguy cơ. Đương
nhiên thiên kiếp cùng rất nguy hiểm, nó bị đánh cho da tróc thịt bong, thậm chí
đứt gân gãy xương, toàn thân là máu ngựa.
Đây là Thánh nhân kiếp khủng bố nhất từ xưa đến
nay, không có ai có thể ung dung vượt qua, tới cuối cùng Long Mã đều sắp bị
đánh cho tan tác.
- Bổn tọa liều mạng cùng lão tặc thiên ngươi!
Long Mã máu chảy thành vũng, xương cốt cũng
không biết bị cắt đứt bao nhiêu cây, may mà mỗi một lần đều có thể nhanh chóng
chữa trị, gian nan mà thống khổ, nó cố nén mệt mỏi đối kháng lôi phạt của trời
xanh.
Diệp Phàm liếc nhìn nó một cái, thấy tuy rằng
nó chịu đủ thống khổ, nhưng vẫn có thể kiên trì, hẳn là Long Mã có thể vượt
qua, mặc dù loại kiếp nạn này vượt xa phạm vi chịu đựng của Thánh nhân bình thường.
- Ta cùng nên độ kiếp rồi!
Diệp Phàm giãn ra thân thể, phóng ra ý chí,
nhìn lên vòm trời mênh mông, độc lập ở dưới tinh không, bắt đầu đột phá cửa ải
nghênh đón thiên kiếp.
Từng đợt từng đợt thánh lực từ trong cơ thể hắn
tràn ra, từng đạo từng đạo thần huy nở rộ, cả thân thể hắn sáng lạn như hoàng
kim luyện chế thành, huyết khí từ thiên linh cái vọt lên như là từng con chân
long vẫy vùng.
“Ầm!”
Ngay trong nháy mắt này, thiên phạt phát tác,
cuồng bạo tới mức khiến người ta không thể tưởng tượng, quá mức rực rỡ, giống
như vô số tinh hải rơi xuống bao phủ cả nơi đây.
Diệp Phàm trực tiếp biến mất, bị tinh hải nuốt
gọn. Cả tinh vực này đều bị thần huy chôn vùi, nơi nơi đều là hào quang, hoàn
toàn không nhìn thấy hình dáng hắn.
Long Mã mỡ to hai mắt, nếu nói thiên kiếp của
nó là từng đạo từng đạo tinh hà buông xuống hội tụ thành đại dương mênh mông,
phủ kín nơi đây, đã vượt xa Thánh nhân bình thường. Như vậy thiên kiếp của Diệp
Phàm chính là từng mảng từng mảng đại dương mênh mông trực tiếp nện xuống,
không phải là từng đạo từng đạo buông xuống.
Điều này làm cho nó bị kích thích lớn, gào
lên:
- Có cần phải làm vậy hay không, đây còn là
thiên kiếp sao, vũ trụ tinh không đều bị chôn vùi, còn để cho người ta sống được
sao?
May mắn là hai người bọn họ cách nhau cũng đủ
xa, bằng không Long Mã bị kéo theo thì nguy rồi! Đó quả thực không thể coi là
thiên kiếp, mà là đến ngày tận thể.
Ở trong hào quang khủng bố kia bắt đầu có hành
tinh nổ nát, hóa thành quang mang chói mắt, nhưng hắn ở trong biển thiên kiếp
đó lại chỉ xem giống như mấy đóa hoa nở rộ, cũng không dẫn tới gợn sóng gì quá
lớn.
Diệp Phàm đã lường trước thiên kiếp sẽ rất
mãnh liệt, nhưng hắn cùng không nghĩ tới quá mức như vậy, cường đại như hắn mà
cơ thể đều xuất hiện từng đạo vết máu, khớp xương đều kêu vang.
Đây là thiên phạt rèn luyện thân thể mỗi một tấc
máu thịt, vừa lột da vừa luyện cốt, thật có thể nói là phải dập nát xương cốt rồi
làm mới lại, thiên kiếp Thánh nhân của Diệp Phàm quá mức bá đạo mãnh liệt.
Các loại lôi quang khủng bố nhất trên đời đều
xuất hiện, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh bị hắn tế ra đầu tiên, cùng hắn cùng nhau chìm
nổi trải qua thanh tẩy, bởi vì vật ấy trong ngày hôm nay cũng biến chất, thăng
hoa.
Cũng không được bao lâu, xương cốt của Diệp
Phàm bị đánh gày đoạn nhiều lần, cả thân thể gần như ma diệt, không ngừng trọng
luyện, làm mới, sinh ra hào quang óng ánh.
Hắn chịu đựng thống khổ chống lại kiếp nạn, một
khắc cũng không dám thả lỏng. Lại qua một chốc lát, hắn ngẩng phắt đầu, ánh mắt
như ngọn lửa nhìn về phía chỗ sâu trong lôi hải, ở nơi đó có khí tức của Đại đế
cổ tràn ngập, còn có một loại lực lượng uy nghiêm khác.