Già Thiên

Chương 1001: Chương 1001: Đạo thành




Diệp Phàm im lặng, thật sự có Thiên Đình thái cổ? Những gì trước mắt to lớn bao la.

Đây là một mảnh kiến trúc cực lớn, điêu hoa khắc ngọc, đình đài lầu các điêu khắc đủ loài chim thú hoa cảnh, cũng có bóng dáng dân thượng cổ. Cung điện chủ chọc thủng tầng mây, sương khói lượn lờ, vô số cung điện chồng chất, điêu luyện sắc sảo.

Tất cả đều do sấm chớp biến thành, cực kỳ ổn định, thắng cảnh kiến trúc cổ xưa, sấm vang chớp giật, xung quanh là biển lôi điện bao la sôi trào chín tầng trời.

Kỳ tích, giữa sấm sét bao la, sét đánh vô tận, tia chớp ầm ầm sét qua như thác đổ, mảnh kiến trúc này vẫn như một, không tăng không giảm.

Diệp Phàm từng bước đi vào, hắn muốn xem đến cùng, nhưng tự thân đến đây lại không thấy bóng ai, như tới một mảnh đất lành, không còn tiếng sấm nổ.

Bùm!

Đột nhiên một tòa cung điện nổ tung bao phủ hắn, cả người Diệp Phàm phun nuốt điện quang, tự nhiên đạp bước.

Hắn tiếp tục đi tới, nhưng tiến vào mỗi một cung điện liền có tia chớp khủng khiếp giáng xuống, tất cả kiến trúc cổ đều đối nghịch không cho hắn tới gần.

Đột nhiên, trên bầu trời giáng xuống ánh sáng lành, trong những kiến trúc cổ trào ra cam tuyền vô tận, có dị cảnh vạn đám mây phủ xuống, trên bầu trời rơi xuống vô số cánh hoa trong suốt do lôi điện biến thành.

Đây là một loại dị tượng trảm đạo!

Hắn không chiếm lấy, đây chi là kỳ cảnh mà không phải cam tuyền thần hoa chân thật, phải nghiêm túc phòng bị. Mỗi lần tiến vào một thiên cung đều có tia sét nổ vang, cổ cung tự hủy, ánh sáng nóng rực.

Diệp Phàm đi thẳng tới, cuối cùng lên trên trời, rời khỏi khu Thiên Đình thái cổ mờ ảo này, không tiến sâu vào cung điện, mà đi vào trên cao biển lôi điện.

Đông!

Tiếng sấm nổ đinh tai truyền đến, ngàn vạn tia sét lớn bốc lên, dị tượng trảm đạo xuất hiện bao phủ hắn.

Diệp Phàm kinh dị không ngừng bay lên, bùm một tiếng ép hắn thiếu chút không thở nổi, những tòa long sơn to lớn xuất hiện.

Bầu trời xuất hiện chín mươi chín long sơn đè hắn không thở nổi, đều là tia chớp biến thành, may mà chúng không nổ tung, chỉ là đứng vững ở đó.

"Đó cũng là một loại đạo ngân, chín mươi chín long sơn đi qua rất nhiều tinh, bị đại đạo mảnh tinh không này khắc lại, hiển hóa ra, xem ra không tầm thường."

Tiếp đó hắn lại nhíu mày, chẳng lẽ Thiên Đình thật sự từng xuất hiện ở Địa Cầu, chính vì vậy mà ghi lại trong đạo tắc.

Diệp Phàm tiếp tục đi lên, chứng kiến càng nhiều kỳ cảnh, dị tượng trảm đạo cũng thay đổi liên tục, trước sau có chín loại, nhưng luôn tổn hại bản thân, chống được chín vị Đại đế thiếu niên đã tính là qua cửa.

Cuối cùng hắn đi đến cuối, ở trong này phải thừa nhận áp lực rất lớn, bên trên là hỗn độn sôi trào, mỗi một tia chớp đều quấn quanh hỗn độn có thể phá hủy mọi thứ.

Diệp Phàm hít một hơi lạnh, chỗ sâu trong thiên kiếp quả nhiên khủng bố, tia chớp kia tuyệt đối có thể làm hắn bị thương, có lẽ chuẩn bị cho Thánh nhân.

Hắn lẳng lặng nhìn rất lâu, sau đó làm một chuyện, tế ra đỉnh khí, hắn căn cứ khí chứng đạo nhập vào tia chớp hỗn độn tiến hành rèn luyện.

Trong quá trình này, hắn lấy tâm làm đao truyền mấy trăm cổ tự vào đinh, nhập vào trên vách, rèn luyện lặp lại trăm lần.

Đây là mấy trăm cổ tự có trên quan tài chín rồng kéo, hắn vẫn không thể giải thích, lấy thân làm lò luyện dung nạp trăm kinh, vẫn không thể nhìn thấu một đoạn ngắn nhất.

Lúc này hắn dùng tâm khắc ra, truyền vào vách đỉnh, kinh này không hiện thế gian, lần lượt biến mất, nhưng hắn không từ bỏ, rèn luyện ngàn lần vạn lần.

Tia chớp hỗn độn đánh lung tung, nếu không có căn nguyên Vạn Vật Mau Khí thì sớm đã thành tro bụi, chính Diệp Phàm đi vào cũng phải trầy da tróc thịt, không duy trì lâu được.

Diệp Phàm trước sau vẫn rèn đinh trong biển lôi điện hỗn độn, rèn khí chứng đạo, mấy trăm cổ tự bị hắn nhập vào, đỉnh ngày càng gần với đạo.

Cuối cùng hắn sắp hao hết tinh thần, khó tiếp tục nổi mới ngừng lại, mấy trăm cổ tự nhập vào, về phần biến mất bao nhiêu hắn cũng không để ý. Đỉnh này rèn luyện trong ngọn lửa pháp tắc tối cao là đủ rồi.

Đỉnh này chỉ cần đồng bộ với hắn là được, từ từ lột xác không thể một lần là xong, cùng đi chung với hắn làm khí chứng đạo.

Diệp Phàm mở ra Thiên Nhãn, ánh sáng như ngọn lửa xuyên thấu hỗn độn trong biển lôi điện, hắn lộ ra vẻ kinh dị nói:

- Ở trong biển lôi điện kia là?

Đáng tiếc, Thiên Nhãn cũng khó nhìn nhìn thủng, chỉ mơ hồ cảm giác được khí cơ đè sụp chư thiên vạn cổ, làm cho người ta run sợ, không thể xâm phạm.

Từng đợt tia chớp hỗn độn như biển rộng phủ xuống, mênh mông khó mà vượt qua, hắn cũng không mạo hiểm.

Đúng lúc này mọi thứ mờ nhạt, thiên phạt cạn kiệt, lôi đình biến mất, biển lôi điện sôi trào tắt ngấm như chưa từng xuất hiện.

Tựa như tỉnh giấc mộng, Diệp Phàm đứng một mình giữa vũ trụ, tất cả điện quang tia chớp không thấy, như thật như ảo làm người ta không cảm giác thật.

Vũ trụ bao la, tinh không vô tận, cảnh tượng lạnh băng bóng tối không tiếng động, vĩnh viễn yên tĩnh.

Các loại kỳ cảnh biến mất, tất cả khôi phục tĩnh lặng như mãi mãi, chỉ có một nam tử thân trần đứng đó.

- Ta thành công, đã xông qua rồi.

Diệp Phàm lẩm bẩm, bất ngờ xuất hiện Đại đế thiếu niên, quyết đấu liều chết thiếu chút mất mạng, nhưng vẫn qua được.

Trảm đạo thành công, hắn cũng không kích động run lên, trong lòng yên tĩnh không lo không buồn, đứng thật lâu trong vũ trụ.

Cuối cùng Diệp Phàm hét to một tiếng, cong vẹo thiên hà, khí tức toàn thân như kiếm chấn động.

Xoạt!

Hào quang lóe lên, tất cả biến mất, thần sắc hắn yên lành, giãn người, mặt nhìn vũ trụ bao la, ánh mắt lấp lánh dùng sức hít một hơi, khắp phương trời rung động.

Ngàn vạn ánh sao truyền đi theo tinh vực, rơi xuống từ sâu trong tinh vực chảy về hắn, một vùng biển màu bạc chôn lấp hắn.

Cả người Diệp Phàm lấp lánh, toàn thân mở rộng trải qua ánh sao rửa tội, bổ sung tinh nguyên tiêu hao trong thiên kiếp.

Thân thể thai cốt của hắn lúc này như hóa thành cổ tinh vô tận, không ngừng sáng tối, bị những đạo ngân hà quay quanh, năm đại Bí Cảnh như là năm bảo tàng.

Trời sao vô tận, ngân hà vô biên, không bao lâu nơi này liền bình ổn lại, hóa thành bóng tối lạnh băng, cơ thể Diệp Phàm không sáng nữa, trảm đạo đến hoàn mỹ.

Trảm đạo tiến Tiên Tam, chẳng qua là ba cánh cửa, hắn đứng trên bậc thang thứ ba trên cảnh Vương giả, vượt qua ba cảnh giới nhỏ, rõ ràng là một kỳ tích.

Tính kỹ lại thì đúng ra phải thế, tích lũy lâu dài, thực lực của hắn đã sớm tới, bằng không dựa vào cái gì chém Giáo hoàng đánh bại Thần Kỵ Sĩ, chỉ là chưa được thiên địa chứng thực mà thôi.

Hiện giờ hắn vừa mới phá quan, lấy thân trảm đạo nghiệm chứng bản thân, tự nhiên sẽ bày ra đạo quả cùng thực lực chân chính của hắn, mở ra chuyện lạ xưa nay khó có.

Không phải không ai làm được, nhưng thật là quá ít, xưa nay chỉ đếm được mấy người, một lần vượt ba cửa đúng là kinh thế hãi tục.

Diệp Phàm lại đứng thật lâu, mới ngửa mặt cười, lấy quần áo mặc vào mới từng bước rời khỏi nơi này, đi về phía cổ tinh kia.

Vào ngày hôm đó, các kiến trúc Thiên Đình trên Địa cầu bừng sáng, thần tích làm nhiều người nghẹn họng trân trối, tín ngưỡng tăng vọt.

Đối với Thiên Đình thì đó là một loại thịnh thế, người nhập môn tăng vọt, còn có những đại nhân vật có lực ảnh hưởng lớn.

Hơn nữa nhiều người giới tu đạo xuất hiện, tìm đến tiểu Thiên Sư yêu cầu gia nhập, muốn trở thành một thành viên.

Bởi vì có đại thần thông suy đoán, Diệp Phàm Chúa tể Thiên Đình trảm đạo dân động lôi đình luyện thân, là chuyện trọng đại chưa bao giờ có từ khi thiên địa khô cạn.

Đây là tin tức bùng nổ, mọi người hiểu được ở trong hoàn cảnh hiện tại trảm đạo thành Vương khó khăn hơn thời cổ nhiều lắm, tuyệt đối là vô địch đương thời.

Nhân vật như vậy xưa nay không tìm được mấy người, nếu có thể tiến vào tinh không, bước trên cổ tinh sinh mệnh khác, tiền đồ không thể nói trước, chắc chắn thành Thánh.

- Hắn... không lẽ là Đế tử, chỉ có người như vậy mới đi đến bước này.

Có đại thần thông trong Địa cầu lo sợ, người như vậy một khi thành thánh, chắc chắn vô địch khắp tinh không, trên đời khó tìm được đối thủ.

- Sư phụ!

Khi nhìn thấy Diệp Phàm bình yên trở về, mấy đệ tử đều rất kích động, không ai hiểu được hàm ý trong đó hơn bọn họ.

Thánh thể Nhân tộc trảm đạo ở thời đại mạt pháp, quét ngang tinh vực này, Thiên Đình sẽ bao trùm trên các giáo, có lẽ thật sự sẽ sáng tạo một đoạn thần thoại.

Tiểu Tùng chớp mắt to vù một cái kéo góc áo Diệp Phàm, thần sắc đáng thương vô tâm cười ngây ngô, lăn lộn trên người hắn.

Diệp Phàm mỉm cười, ban thưởng cho các đệ tử, bỏ ra rất nhiều linh dược, sau đó lấy ra một ít thịt ngạc tổ, nói bọn họ ăn một chút rồi luyện hóa nhiều hơn, tránh làm bản thân bị thương.

Hắn thu nạp niệm lực tinh thuần đưa vào trong đỉnh, hôm nay đã là binh khí Vương giả chân chính, có thể gọi là Vương vô thượng, bởi vì chất liệu đặc biệt, càng là vì khắc đạo ngân phi phàm.

Đinh nhẹ nhàng run lên, còn có tiếng cổ kinh thượng cổ tản ra như có người đang tụng niệm, giảng đại đạo thiên địa vô cùng thần bí.

Diệp Phàm ngồi trên tảng đá, đỉnh treo trên đầu, phủ xuống vạn tia mẫu khí, bóng dáng mơ hồ làm người ta kính sợ, phảng phất như đối mặt với đại đạo.

Các đệ tử kinh dị phát hiện không cần Diệp Phàm giảng kinh, khi đối mặt với chiếc đỉnh này là có thể tâm thần trống rỗng gần với đạo, dễ dàng ngộ đạo.

Tiểu Tùng sinh động không kính sợ như những đệ tử khác, nhảy tới nhảy lui bộp một cái ngã vào trong đỉnh, bị Vạn Vật Mau Khí nâng lên, liền xấu hổ không thôi.

Đồi không cao, chỉ có mấy gian nhà tranh cùng một khu ruộng thuốc, không có linh khí, nhưng hôm nay hết sức náo nhiệt, Diệp Phàm trảm đạo, rất nhiều chưởng giáo đến có chút không dám tin kỳ tích này.

- Trảm đạo ở thời đại mạt pháp, điều này đúng là thần thoại mà...

Mọi người chỉ có thể than thở.

Diệp Phàm sắp xếp bàn ngọc, chiêu đãi khách đến, đưa lên linh quả, lấy ra thịt thánh ngạc tộc, nhiều người cả kinh không biết nói gì.

- Lão hủ nghe nói thần ngạc ở Vực ngoại, theo như lời một vị lão tăng Phật môn, năm đó Thích Ca Mâu Ni trấn áp, nào ngờ nay hóa thành món ăn trên bàn...

Có một số người phát run, có chút không dám dùng, nhưng cũng có người không tin, chưa nghe Diệp Phàm cảnh báo ăn nhiều hơn một chút, kết quả cả người tràn ngập ánh sáng thiếu chút nổ tung, bị Diệp Phàm áp chế.

Hôm nay Diệp Phàm đã thành đạo, trên ở trên Địa cầu ít còn thứ gì hấp dẫn hắn nữa, đắc đạo thành tiên là mục tiêu duy nhất của hắn.

Hắn đứng dậy nâng ly rượu, nghiêm túc thỉnh giáo các chưởng môn đạo môn Trung thổ, hỏi Thiên Đình trong truyền thuyết thần thoại, cùng với bí ẩn thần chiến thượng cổ.

- Trong Thượng Thanh Phái ta có một khối thần thạch, nghe nói là một khối cơ thạch rơi từ Thiên Đình cổ, nếu Diệp huynh có hứng thú, ta ra lệnh đưa tới.

Thượng Thanh chưởng giáo nói.

Những người khác cũng lên tiếng cung cấp manh mối trọng yếu, hôm nay Diệp Phàm thành đạo, đứng trên thiên hạ, không ai không muốn kết thiện duyên với hắn, tự nhiên nói hết mọi thứ mình biết.

- Ở Côn Lôn ta có nửa tòa cung điện, nghe nói là kiến trúc Thiên Đình cổ rơi lại thế gian.

Tuyết Trần chưởng giáo nói.

- Được.

Diệp Phàm gật đầu, các loại truyền thuyết bí ẩn, cùng ngọc thư thượng cổ đều là manh mối của hắn, hắn phải tìm cho ra Thiên Đình cổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.