Một tiếng Phật hiệu như rồng ngâm được vang
lên, một lão tăng trên mặt đầy nếp nhăn, không biết đã sống được bao nhiêu lâu,
từ dãy núi phía sau bước tới, đạp lên hư không mà đi.
- May mà... chỉ là một vị Bán Thánh!
Diệp Phàm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hiển nhiên, đây cùng không phải là một lão
tăng tầm thường, các nếp da tuy rằng nhăn nheo, nhưng lại giống như được dùng hoàng kim
luyện chế thành, phát ra các luồng sáng vàng rực rỡ.
Đây là một vị Thần tăng, chi kém nửa bước thì
đã thành Thánh, hắn là một Kim Thân La Hán, pháp danh là Khổ Từ.
- Vị thí chủ này, Phật môn có quy cũ riêng, ngươi không thể
xông vào, hơn nữa, việc bị nhốt trong tòa tháp này đối với nàng cùng không phải
là chuyện xấu!
Kim Thân La Hán Khổ Từ nói.
- Trên thế giới này, tất cả mọi chuyện đều là
tương đối mà thôi, nếu theo như lời của các ngươi, thì đây là chuyện nội bộ của
Phật môn, nhưng đối với ta thì đây lại là chuyện liên quan đến sống chết, cùng
là đại sự của ta, bất kể như thế nào, ta cùng phải cứu nàng ra!
Diệp Phàm không chút lùi bước.
Ầm...!
Khổ Từ bước từng bước về phía trước, khắp các
dãy chùa cổ đều rung chuyển, tuy rằng thân hình hắn có vẻ tiều tụy, nhưng lúc
này lại giống như một người khổng lồ đang ép tới.
Hắn chậm rãi duỗi tay về phía trước, chậm rãi
đè xuống, toàn thân có các luồng sáng đang chuyển động, phát ra ánh sáng màu
vàng óng ánh, lực lượng của một vị Kim Thân La Hán được hiển lộ rõ ràng.
Ầm...!
Diệp Phàm đón đỡ, hừu quyền và một chưởng của
lão tăng va chạm vào một chỗ, trên bầu trời phát ra một tiếng nổ vang, chiếu ra
các luồng sáng chói mắt.
Ầm...!
Lão tăng lui ra ngoài mấy trượng, cánh tay khẽ
run rẩy một chút, trong con ngươi ảm đạm đột nhiên bắn ra hai luồng thần quang,
nghiêm túc đánh giá Diệp Phàm.
Trong lòng Diệp Phàm vừa động, tại đương thời
những người có thể ngăn cản công kích thân thể của hắn như vậy thì cũng không
nhiều lắm, lão tăng này rất phi phàm, khí lực hơn xa so với bề ngoài, cực kỳ chắc
chắn và cường đại.
Mà chúng tăng thì lại tỏ vẻ hoảng sợ, bọn họ
phi thường giật mình.
Khổ Từ là một vị Thần tăng đắc đạo, chứng đạo
thành La Hán, tu thành thần thông Kim Cương Bất Hoại, thân thể chắc chắn tới mức
trên đời này khó tìm được người nào sánh nổi.
Vậy mà hôm nay, so khí lực thì không ngờ lại
tên nam tử trẻ tuổi tóc đen này đánh thắng, điều này thật sự không thể tưởng tượng
nổi.
Trong thời đại này, Lan Đà Tự không có Thánh
nhân, nhưng có hai vị Bán Thánh, nhất là Khổ Từ, tu luyện thần thông Kim Cương
Bất Hoại, sau này có thể lập địa thành Phật, nhưng hôm nay lại rơi xuống hạ
phong, làm sao không khiến người ta kinh hãi cho được.
- Ta nghi ta đã biết được thân phận của ngươi
rồi, trà loại thể chất như ngươi ra, nếu không phải là Thánh nhân ra tay, thì sẽ
không có người nào có thể bức lui được ta như vậy!
Khổ Từ nói.
- Là hắn... Trong những ngày gần đây toàn bộ
Đông Hoang đều sôi trào, ai nấy đều bàn luận về người kia, xem ra lời nói không
phải là hư ảo!
Sư điệt của hắn, cũng là Bán Thánh, tự nói.
Đông Hoang đại chiến, Thiên Hoàng tử bị chém đầu,
Bát Bộ Thần Tướng bị diệt toàn bộ, Côn Trụ Đại Thánh ngã xuống, việc này đã rung động cả thiên hạ.
Cường giả thần bí của Nhân tộc đã chém Thánh
Hoàng tử, Đấu Chiến Thắng Phật thì đi xuống Tu Di Sơn, không hề nghi ngờ gì nữa,
đã trở thành tiêu điểm để mọi người bàn luận.
Hiện tại, rất nhiều người đều nói, vị cường giả
thần bí kia rất có thể là Thánh thể Nhân tộc, nghị luận cực kỳ ồn ào huyên náo,
không ít người bước ra chứng thực, thậm chí còn có cả Cổ Vương rời núi, truy
tìm tung tích của hắn.
Ngày hôm nay, Thần tăng của Lan Đà Tự thông
qua giao chiến, lập tức biết được, đâỵ tuyệt đối là Thánh thể Nhân tộc không thể
nghi ngờ, nếu không thì làm sao có thể địch lại thân thể Kim Cương Bất Hoại của
hắn?
Trong số một vài lão tăng khác cùng có người
đoán được, tất cả đều biến sắc, người này thì ngay cả Thiên Hoàng tử của Cổ tộc
mà hắn đều dám xé nát, mà hôm nay toàn bộ thiên hạ đang sôi trào, tất cả đều
đang bàn luận về hắn, là một người rất xứng với cái tên “sát tinh”, hiện giờ lại
xâm nhập vào Tây Thổ, chẳng lẽ hắn muốn đạp đổ cả Lan Đà Tự hay sao?
- Thí chủ, bất kể ngươi là ai, nếu tiếp tục bá
đạo xông vào, thì ta không thể không trấn áp ngươi lại!
Khổ Từ phát ra một tiếng Sư Tử Hống, bảo tướng
trang nghiêm, đứng chắn trước mặt tòa thạch tháp chín tầng.
- Đắc tội rồi!
Diệp Phàm bước nhanh về phía trước, đạo văn dưới
chân đan xen, bí quyết chữ Hành được thi triển ra, khắp thiên địa dường như cùng ngừng lại.
- Úm...!
Khổ Từ hét lớn, một tiếng Phật âm giống như
phát ra từ thời sơ khai của vũ trụ, chấn động khiến cho tất cả mọi người đều
run rẩy, Diệp Phàm đang hứng chịu thì lại còn cảm nhận sâu sắc hơn nữa.
Vậy mà lại là sáu chữ chân ngôn tối cao của Phật
giáo: Phật quyết chữ Úm!
Sáu chữ chân ngôn sớm đã tán lạc ra các nơi trong rất nhiều
năm, không một ngôi chùa cổ nào có thể thu thập đầy đủ cả, nhiều nhất cùng chỉ
có đến hai chân ngôn mà thôi.
Ngày nay, chỉ có vài toà thánh miếu cổ xưa còn
nắm giữ chúng, mà Lan Đà Tự, Đại Lôi Âm Tự, Huyền Không Tự, Thần Hà Tự lại là
căn cơ của Phật môn cơ sở, tất nhiên cũng có được chân ngôn trong tay.
Mà Phật âm chữ Úm này thì chính là được truyền
xuống từ Tu Di Sơn trong những năm gần đây, tính ra thì lúc này Lan Đà Tự nắm
giữ hai loại chân ngôn, nội tình và thực lực đều khiến người ta phải e ngại.
Có thể nhìn thấy, một mảnh sóng gợn màu vàng
đang tràn ra, giống như một viên sao băng màu vàng từ thiên ngoại lao đến, đánh
vào trong biển rộng mênh mông khôn cùng, bốc lên các con sóng tàn sát nhân gian.
Đây là một chữ Úm, ẩn chứa đại từ bi, đại trí
tuệ trong vũ trụ, uy lực mạnh mẽ vô cùng, trảm yêu phục ma, độc nhất vô nhị.
Điều khiến mọi người không nsờ tới chính là,
trong miệng Diệp Phàm cùng phát ra một tiếng quát khẽ, đồng dạng cũng to lớn
khôn cùng, chấn động cho các luồng khí hỗn độn quay cuồng, giống như nơi này đã
quay về tới thời đại Thái Sơ.
Loại thiên âm này đã đi thẳng thới căn nguyên,
chấn động linh hồn con người, cũng là một làn sóng gợn màu vàng, rất nhanh lan
tràn ra, cùng âm tự Úm của Khổ Từ va chạm cùng nhau.
Có thể nói cuộc chiến đang rất kịch liệt!
Tất cả lão tăng đều khiếp sợ, gần như nghĩ rằng
Diệp Phàm là Phật Đã chuyển thế, hắn hình như lại có được thần thông Phật môn
vô cùng tinh thuần.
- Đây là âm công, cùng âm chữ Úm cùng có kỳ diệu
như nhau, hiệu quả giống nhau, thần năng cùng giống nhau!
Đây tất nhiên cùng là thiên âm chữ Úm, tuy
nhiên nó được Diệp Phàm dùng Đấu Chiến Thánh Pháp diễn biến ra mà thôi, các khí
thế to lớn vẫn không chút thay đổi, thần năng không giảm, hiệu quả ngang nhau.
Các luồng dao động màu vàng kịch liệt va chạm,
đây là đại quyết đấu giữa hai thiên âm chữ úm, giống như có hai vùng biển rộng
màu vàng đang tràn ra, sau đó lao về phía đối phương, va chạm vào nhau.
Tất nhiêu điều này sẽ gây ra các con sóng vạn
trượng, sóng đánh lên tận các tầng mây, bao phủ toàn bộ Lan Đà Tự, nếu không phải
nơi đây có cổ trận thủ hộ, thì đã chẳng còn gì sót lại nữa rồi.
Tất cả chúng tăng đều nhanh chóng rót lui, trốn
vào giữa các ngôi chùa cổ, loại tuyệt học tối cao của Phật môn này quyết đấu và
tấn công lẫn nhau, không người nào dám đưa thân ra đứng trong cơn “bão táp” này
cả.
Hai người quyết đấu, đây là một hồi tai nạn
nahiêm trọng, âm ba hóa thành các thanh kiếm, rồi lại hóa thành những cái
chuông lớn, trong vùng đất này thả sức tấn công, đập ra cả một cái khe không
gian tại đây.
Đương...!
Ngàn vạn luồng Phật kiếm màu vàng bổ tới, mạnh
mẽ như Diệp Phàm mà cùng không thể ngăn cản tất cả được, hai chữ úm có khí thế
khác nhau cùng tấn công, hóa thành một vùng biển rộng đại đạo, vô cũng vô tận,
không gì đo đếm được.
Các lỗ chân lông toàn thân hắn đều đang phát
sáng, chống cự loại công kích này, va chạm cùng hơn vạn thanh Phật kiếm, trời đất
rung chuyển kịch liệt.
Mà Khổ Từ thì lại càng kinh hãi hơn nữa, thân
thể liên tục lay động, các loại đạo ngân quét đến, mạnh như thân thể Kim Cương
Bất Hoại của hắn mà cũng xuất hiện từng vết máu, bị làn sáng kiếm màu vàng này
quét qua người, liên tục rút lui.
Đương...!
Đương nhiên, đáng sợ nhất chính là, thiên âm
chữ úm ngưng tụ thành một cái chuông lớn, không quan tâm đến khoảng cách, nhanh
chóng bao phủ đối phương lại, chấn động cả trời đất, bát hoang cũng gần như tan
vỡ.
Diệp Phàm đứng trên không trung, đối mặt với
cái Phật chung này, thân thể run rẩy, toàn bộ cái chuông lớn do thiên âm chừ úm
hóa thành bao bọc hắn vào trong, không ngừng vang lên.
Đương...!
Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ Binh, mặc dù
là cái chuông lớn do thiên âm chữ Úm hóa thành thì cũng bị hắn khống chế một phần,
lúc này khó có thể chấn động được nữa, gần như bị giam cầm lại.
Bùng...!
Hắn ra sức rung cánh tay lên, bàn tay màu vàng
đặt lên trên tòa Phật chung này, phát ra một âm thanh như từ thời sơ khai của
vũ trụ vọng đến, âm thanh ầm ầm nổ tung phát ra, các mảnh vỡ màu vàng vãng ra đầy
đất, hắn đã phá vỡ mà ra.
Mà bên kia, Khổ Từ đã bị thương, tuy rằng hắn
có thân thể Kim Cương Bất Hoại, nhưng dưới công kích tuyệt thế của diệu thuật
cao nhất của Phật giáo, thì thân thể đã xuất hiện các vết rạn, gian nan đánh vỡ
cái chuông đang bao phủ thân thể, xông ra ngoài.
Thiên âm chữ Úm quyết đấu, vậy mà lại do người
ngoài Phật môn chiếm được thượng phong, tất cả mọi người của Lan Đà Tự đều kinh
hãi.
- Bí mật của Phật giáo, lại bị hắn nắm giữ,
còn tinh thông tới tận mức này, tên này không chỉ có được đồ hình, mà rõ ràng
là đã có được cả tinh túy trong đó nữa!
- La Hán chân thân của Khổ Từ cũng bị thương!
Chúng tăng đều hít một hơi khí lạnh, ngoại trừ
Thánh thể Nhân tộc thì còn có thể là ai được nữa? Cũng chỉ có hắn mới chịu đựng
được công kích bậc này, thân thể còn mạnh hơn cả thân thể Kim Cương Bất Hoại.
- A Di Đà Phật, thí chủ quả nhiên có đạo hạnh
cao thâm, tuy nhiên muốn qua một cửa của lão tăng này thì còn không được!
Khổ Từ nói.
Hai tay hắn hợp lại thành hình chữ thập, miệng
ngâm tụng chú ngữ, bảo tướng trang nghiêm, thân thể Kim Cương Bất Hoại phát
sáng, bên ngoài thân thể có màu vàng lóe ra, các vết thương khép lại.
- Bá...!
Hắn đột nhiên rống to một tiếng, một loại
thiên âm khác của Phật môn được rống ra, đúng là muôn hình vạn trạng, tất cả đều
trở nên khác biệt, những gì thấy được thì đều trở nên hư ảo.
Một mảnh vũ trụ được mở ra, bao phủ hai người
vào bên trong, bản thân nằm trong một vùng tinh hải.
Nếu nói thiên âm chừ úm là thánh pháp công
kích, đại biểu cho thủ đoạn Hàng Ma, là một loại công phạt lăng lệ, vậy thì
thiên âm chữ Bá lại đại biểu một loại đại thế, gần như là trận pháp, hơn nữa
còn có uy lực khai thiên lập địa.
Âm thanh này vừa được phát ra, mở ra cả bí mật
sơ khai của vũ trụ, diện mạo chân thực của thế giới được trở lại như cũ, kết nối
với căn nguyên lực, không nói những thứ khác, chỉ riêng lại khí thế này cũng đã
đủ để ép chết địch nhân rồi.
Diệp Phàm ngưng mắt mà nhìn, hắn đứng thẳng
trong vùng tinh hải này, các xa Khổ Từ lão tăng một dải ngân hà, các luồng sáng
bạc rực rỡ, chặt đứt con đường phía trước.
Bọn họ dường như đang đứng sừng sững trong hai
vùng tinh vực, nhìn nhau từ phía xa, mặc dù hắn có thần thông lớn bằng trời thì
cũng không tấn công được, chỉ có thể nhìn mà thôi.
Mà đây chỉ là uy lực ban đầu của thiên âm chữ
Bá mà thôi, nếu nó được thi triển ra diệu dụng sáng lập càn khôn, ngưng tụ
thiên địa đại thế, thì gần như là một Tiên trận thiên nhiên, tất nhiên có thể
trấn áp và tiêu diệt địch nhân.
- Bá...!
Khổ Từ đang đứng đổi diện lại hét lớn một lần
nữa, từ hai tinh vực cách xa nhau bắn ra một cánh cửa sáng chói, bay về phía Diệp
Phàm, muốn hút hắn vào trong.
Trong thiên âm chữ Bá ẩn chứa Luân Hồi Môn, có
thể hút người khác vào trong, đánh vào trong Luân Hồi, đưa địch nhân đi đầu
thai kiếp khác, nếu nói dễ nghe thì đó là đưa ngươi vào một vùng tịnh thổ, còn
nói khó nghe thì đây chính là muốn nghiền chết nhà ngươi.
Đương...!
Diệp Phàm thần sắc ngưng trọng, hai chân đạp vỡ
cả vũ trụ tối đen, hai tay vung lên, chém ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, ngay tại
chỗ đánh văng cả cánh cửa này ra ngoài.
- Lên...!
Khổ Từ phát ra một tiếng Phật rống, dải ngân
hà vô cùng vô tận này kịch liệt rung chuyển, hóa thành một dải ngân hà sáng rực
rỡ, sau đó cuốn lại, muốn lao về phía Diệp Phàm.
Đây là thiên địa đại thế, thông qua thiên âm
chữ Bá mà ngưng tụ lực lượng của vũ trụ, hóa thành một dải ngân hà nhỏ nhưng
hoàn chỉnh, dùng toàn lực để trấn áp một người.
Một người mặc dù có vĩ đại hơn nữa, thì làm
sao có thể tranh phong cùng vũ trụ được, sẽ bị nó cuốn vào bên trong, bị hóa
thành bụi đất, không có khả năng siêu thoát ra ngoài được.
Thiên âm vang lên không dứt, dải ngân hà che
phủ cả bầu trời, bao phủ Diệp Phàm lại, cánh cửa Luân Hồi do thiên âm chữ Bá
kia tạo ra lại được ngưng tụ lại, kết hợp với dải ngân hà này, muốn ép chết hắn.
- Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, mời thí chủ
trở về đi, chỉ cần ngươi xoay người thì còn có một con đường sống, nếu không
thì con đường phía trước chỉ là kiếp nạn không gì đo đếm được!
Lão tăng nói.
Sau lưng Diệp Phàm là một dải ngân hà rực rỡ,
thông về phía một địa phương có sinh cơ bừng bừng, mà ngay phía trước mặt hắn lại
là một cấm địa để trấn ma.
Ầm...!
Đáp lại Khổ Từ chỉ là một luồng nguyên thần kiếm
quang, trong mi tâm của Diệp Phàm phát ra một dải sáng rực rỡ, hẳn bắt trước
Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, khiến cho các loại công phạt đều có xu thế phải hóa đạo.
Đây là một loại công kích tuyệt đối mạnh mẽ,
tinh vực cũng đều bắt đầu sụp đổ, ngân hà bị đánh thành xơ xác, hóa thành các lớp
bụi mù đại đạo.
Hơn nữa, sóng năng lượng trùng kích kịch liệt
còn trực tiếp đánh vào bên trong cánh cửa màu vàng kia, dường như muốn làm cho
nó tan rã, từ đó đánh ta lão tăng này.
Nhưng mà, cả tòa Tiên trận đã được hình thành,
đây là một mành thiên địa đại thế, không thể bị tan rà toàn bộ, rất nhanh lại
được sinh ra, đã được chữa trị hoàn hảo như ban đầu.
Ba...!
Mi tâm của Diệp Phàm lại lóe ra, Nguyên Hoàng
Đạo Kiếm một lần được sinh ra, tiểu kiếm màu vàng dài hơn một tấc lập tức biến
lớn, ép nát cả vòm trời, quét ngang khắp vũ trụ, thiên địa dường như đang sụp đổ.
Tuy nhiên, đây cũng không phải là một diệu thuật
đầy đủ, năm đó Diệp Phàm cũng chỉ là từng đánh một trận cùng với Nguyên Cổ mà
thôi, không có khả năng dùng bí quyết chữ Đấu khắc xuống toàn bộ được.
Bí thuật này không thể nghi ngờ là tuyệt đối mạnh
mẽ đến mức tận cùng, nếu không thì cũng không có khả năng được ghi lại trong
chương bí thuật chung cực của Nguyên Hoàng, đáng tiếc Diệp Phàm lại không thể nắm
giữ toàn bộ, không thể làm cho cả vòm trời này đều trở nên hóa đạo.
Giao đấu cực kỳ kịch liệt, Diệp Phàm phát ra một
tiếng thét dài, hắn làm cho cơ thể trầm tĩnh lại, huyết mạch trong cơ thể hóa
thành dải ngân hà, huyết khí màu vàng sôi trào, sau đó một đôi nắm tay được
vung lên, thi triển Lục Đạo Luân Hồi Quyền tới mức cực hạn.
Đương nhiên, đây không chỉ là đang thi triển
ra quỵền ý vô địch, mà còn có cả tinh khí thần của hắn, cũng có một loại “đạo”
không giống người thường của hắn.
Muốn đánh tan thế giới này, đạp nát cả thiên địa
đại đạo dưới chân, thì phải cần phá vỡ sự giam cầm của cả vùng vũ trụ này.
Năm đó, hắn nghịch trảm đại đạo, chỉ là muốn
thoát khỏi trói buộc, không chịu vùng thiên địa này áp chế, muốn ngự trị phía
trên cả vĩnh hằng, vào lúc này, hắn đã thi triển ra rất nhuần nhuyễn.
Khổ Từ thì khác với các Bán Thánh khác, vượt
quá xa sư điệt, cũng là Bán Thánh, của hắn, là một kình địch mà sau khi Diệp
Phàm trở về gặp được.
Cũng bởi vì điều này, mới khiến hắn cảm nhận
được một loại nguy cơ, càng thêm hiểu rõ về đạo, thiên địa này không thể ép được
hắn, hắn muốn đánh vỡ để thoát ra ngoài sự áp chế này.
- Sinh ra trong trời đất này, khó có thể thành
Tiên được, bởi vì trước đây đều nghe theo ý chí của trời đất, rốt cuộc thì sẽ
chỉ hóa thành một nắm đất vàng mà thôi, chỉ có vượt đi ra ngoài trời đất này
thì mới được.
Trong lòng Diệp Phàm tự nhủ, nghịch chiến đại
đạo, thoát ra ngoài sự áp chế, giãy ra tất cả các trói buộc của thế giới này.
Lúc này, hắn càng thể ngộ rõ ràng hơn, biết được
tầm quan trọng của nghịch hành trảm đạo, muốn hạ quyết âm đi theo con đường này.
Có lẽ, sẽ có một ngàỵ mà toàn bộ thế giới này
bị hủy diệt, không còn tồn tại nữa, ngay cả các vỉ sao đầy trời sáng lạn, những
dải ngân hà sáng ngời kia, lúc này thì có vẻ rất xinh đẹp, nhưng rốt cuộc thì
cũng có một ngày tan vỡ.
- Khi thế giới này đều đi về phía hủy diệt, những
người vâng theo đại đạo của thế giới này, tất nhiên cũng sẽ trở thành bụi bặm...!
Đạo tâm của Diệp Phàm càng lúc càng trở nên chắc
chắn, nghịch hành trảm đạo, tất cả đều muốn dựa vào bản thân, đạp tất cả đại đạo
của thế giới này xuống dưới chân, phá vỡ sự giam cầm của thiên địa.
- Cuối cùng, có lẽ con đường chứng đạo của ta
sẽ vô cùng gian nan, sẽ bị thiên đạo của thế giới này hủy diệt, nhưng ta không
thể không đi con đường này!
- Nếu như thực sự có Tiên vực, một ngày kia có
thể tiến vào, thì thế giới sẽ khác đi rất nhiều, khi đó rốt cuộc thì phải tuân
theo cái gì, tuân theo đạo của thế giới này ư, hay là đi theo đạo của Tiên vực,
liệu có xảy ra xung đột hay không? Nếu đã như vậy, thì tốt nhất là tuân theo
bàn thân mình, dùng đạo của mình đi bao trùm tất cả mọi thứ.
Ánh mắt của Diệp Phàm càng lúc càng trở nên rực
rỡ, đạo tâm chắc chắn tỏa ra ánh sáng, từ trong mi tâm của hắn bắn ra các mũi
nhọn phá trời, gần như có thể bắn nát cả vùng tinh vực này.
Tín niệm kiên định, thể xác và tinh thần hợp
nhất, hắn thi triển ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, quyền ý càng trở nên vô địch
hơn, nếu xét về bản chất thì nó đã siêu thoát ra ngoài rồi, đã trở thành một loại
quyền niệm độc đáo, không còn là pháp môn nữa.
Cùng lúc đo, trán của hắn phát sáng, một tiểu
nhân màu vàng từ trong Tiên Thai bước ra từng bước, đứng thẳng trước mi tâm,
thi triển ra vô địch quyền ý, giống hết với các động tác của cơ thể hắn.
Siêu thoát ra bên ngoài phạm trù Lục Đạo Luân
Hồi Quyền, đây là thể hiện của sự hợp nhất thể xác và tinh thần, saụ khi đạo
tâm nở rộ ra các luồng sáng vô cùng tận, tự động thi triển ra vô địch quyền ý,
đây là hình thức ban đầu, và cũng là bước đầu tiên đi ra con đường này.
Hắn đánh một quyền về phía trước, tiểu nhân
màu vàng trước mi tâm cũng làm ra động tác y hệt, từ thân thể đến nguyên thần,
đều hài hòa thống nhất như vậy, từ ngoài vào trong, thân thể và tinh thần cùng
lúc phát ra đạo của bản thân, đồng loạt vang lên.
Ầm...!
Một kích này đánh nát cả dải ngân hà, cánh cửa
màu vàng vỡ nát, Khổ Từ hộc ra một ngụm máu, thiên địa đại thế cũng tan rã,
tinh vực bị hủy diệt.
Ầm...!
Diệp Phàm và Khổ Từ đồng thời trở lại thế giới
thật, tinh vực biến mất, vũ trụ nguyên thủy cũng không thấy đâu nữa.
Diệp Phàm không có việc gì, khí thế lại càng
tăng lên, hiểu ra con đường phía trước và đạo của mình. Còn Khổ Từ thì lại run
rẩy toàn thân, Kim Cương Bất Hoại thân hiện ra từng vết rạn, liên tiếp lui về
phía sau mấy chục bước.
- Khổ Từ tổ sư, chính là Kim Thân La Hán, chỉ
kém nửa bước thì đã trở thành Bồ Tát, Phật đã, được công nhân là có thân thể bất
hủ, tại Tây Mạc khó tìm được địch thủ, không ngờ lại bị đánh vào hạ phong!
Lan Đà Tự là một vùng Thánh địa của Phật môn
Tây Mạc, nắm giữ có hai loại chân ngôn tối cao, hơn nữa lại còn là do thân thể
bất hủ của Khổ Từ thi triển ra, không ngờ lại vẫn không địch lại, khiến cho tất
cả chúng tăng đều rung động.
- Thân là Thánh thể Nhân tộc, thật sự là vô địch
haỵ sao?
Một vài người phán đoán ra thân phận của hắn,
tất cả đều ngưng mắt nhìn về pháp thân này.
- Đại sư, ta cũng không muốn cùng Lan Đà Tự là
địch, chỉ muốn gặp An Diệu Y một lần, nếu không thể thương lượng được, thì cũng
chỉ có thể tử chiến một trận mà thôi!
Diệp Phàm nói.
- Lão tăng không địch lại, cũng không muốn đi
làm ác nhân, không cho các ngươi gặp mặt một cách vô tình vô lý như thế, chỉ cần
ngươi có thể qua được một cửa cuối cùng, thì ta sẽ lập tức mỡ ra thạch tháp
chín tầng này!
Khổ Từ nói.
- Một cửa gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Chịu đựng Nhân Thế Đỉnh tẩy luyện, nếu như
có thể đứng vững, thì sẽ cho phép ngươi gặp nàng!
Nói tới đây, Khổ Từ thét lên một tiếng.
Từ trên bầu trời kia, các luồng tín ngưỡng lực
vô cùng vô tận lập tức hóa thành một cái đại đỉnh, luyện hóa niệm lực từ kia bốn
phương tám hướng bay tới, hóa thành các luồng Phật quang tinh thuần.
Bên trong đỉnh, các loại tinh khí đang sôi
trào, niệm lực mênh mông như biển, buông xuống dưới, áp lực nặng như núi.
Diệp Phàm cũng không nói gì, trực tiếp bước về phía trước, đại
đỉnh ép xuống, “ầm” một tiếng, thu hắn vào trong.
Nói về những thứ đáng sợ trên đời, thì không
thể kể hết được, mà Nghiệp Hỏa thì khẳng định là một thứ nổi bật trong số đó, Đại Thánh luyện thể,
Chuẩn đế chứng đạo, đều cần nó đến kiểm nghiệm.
Diệp Phàm không chút sợ hãi, hắn đã sớm trải
qua rồi, bắt đầu lơ lửng trong Nhân Thế Đỉnh, mặc kệ các loại niệm lực đang sôi
trào, xương cốt phát ra tiếng vang lách cách, dùng chúng để rèn luyện bản thân,
cả người phát ra ánh sáng chói mắt.
Tất cả chúng tăng đều hít một hơi khí lạnh.
Trong hư không, chiếc đỉnh đang lơ lửng, được
các luồng tín ngưỡng lực ngưng tụ thành, từng đợt niệm lực từ bốn phương tám hướng
bay tới đều được chìm sâu vào trong đỉnh, khiến cho bên trong nó trở nên sôi
trào.
Nhân thế luyện thân, hồng trần luyện tâm, cuối
cùng lại để cho Nghiệp Hỏa không gì không đốt được thiêu qua, có thể sẽ trở
thành một nhúm tro tàn, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hóa thành dòng nước chảy
về hướng đông. Đây là nhận thức chung của một số tu sĩ cường đại.
Xương trán của Diệp Phàm như một tấm gương,
đang phản xạ ra các luồng sáng, bên ngoài thân thể như được bao phủ bởi một lớp
da thần thánh, nhẹ nhàng rung chuyển, hấp thu các ánh lửa, rèn luyện máu thịt bản
thân.
Các khớp xương của hẳn đang di chuyển, lục phủ
ngũ tạng vang lên rất có quy luật, vượt qua muôn ngàn thử thách, luyện chế thân
thể của mình, ma luyện gân cốt.
Đây là cảnh tượng một người chống chọi khí thế
của cả cái đỉnh, thu thập niệm lực của chốn hồng trần, hóa thành vô tận Nghiệp
Hỏa, nung khô thân thể và nguyên thần Diệp Phàm, cả đỉnh và thân thể của hắn đều
rất rực rõ trong suốt.
Lô và đỉnh, hai chữ này thường đi cùng một chỗ,
có ý nghĩa rất đặc biệt.
Trời đất là một cái đồng lô, luyện hóa tất cả
chúng sinh, bất kỳ một người nào ở trong vùng trời đất này, thì đều bị nó luyện
hóa, cuối cùng hóa thành tro tàn.
Hồng trần là lửa, niệm lực làm đỉnh, ngày nay
tạo thành Nhân Thế Đỉnh cùng có thể được gọi là lô, thiêu đốt đạo của con người,
tất nhiên còn mạnh mẽ gấp trăm lần, gấp vạn lần cái lô của trời đất kia, đối với
tu sĩ mà nói thì đây chính là một hồi cực kỳ đau đớn.
Dùng thiên địa đồng lô để luyện thân, dùng
Nhân Thế đại đỉnh để luyện đạo, đây là điều mà rất nhiều tu sĩ cường đại sau
khi đi đến hậu kỳ thì đều phải trải qua, lửa nóng luyện hóa thần kim, những người
còn lưu lại được thì sẽ phát sáng rực rỡ, còn những kẻ thất bại thì sẽ trở
thành tro tàn.