Diệp Phàm còn chưa đi tới một bước kia, nhưng
lại được trải qua trước thời hạn, những gì mà hắn cậy vào tất nhiên là thân thể
của Thánh thể Nhân tộc, nhờ nó mà hắn đã có thể sống qua rất nhiều kiếp nạn kiểu
này.
Bảo quang lóe ra, các luồng niệm lực bên trong
đỉnh trở nên sôi trào, tín ngưỡng lực hóa thảnh Phật quang, giống như ở đang nấu
chín hắn, bao phủ toàn thân hắn, cả người đều đang được rèn luyện.
Chúng tăng trong Lan Đà Tự thì đều miệng tụng
chân kinh, ai nấy đều mang bảo tướng trang nghiêm, tiếng ngâm xướng vang lên
bên tai không dứt, càng lúc càng lớn, vang vọng khắp dãy núi.
Diệp Phàm đối với Nghiệp Hỏa thì cũng không sợ,
các khớp xương di chuyển không ngừng, vang lên âm thanh lách cách, lục phủ ngũ
tạng rung chuyển, cả người phát ra âm thanh chói tai.
Thông qua trận chiến vừa rồi, hắn đã có được
các thể ngộ rất sâu, kiên định con đường đi tiếp theo của mình, trong lòng cũng
buông lỏng xuống, một tiểu nhân màu vàng đang ngồi xếp bằng trước mi tâm, cùng
thân thể tiếp nhận Nghiệp Hỏa thiêu đốt.
Đâỵ không thua gì một hồi Thánh thể thiên kiếp,
rèn luyện thân thể, ma luyện gân cốt và nguyên thần, hắn vẫn bình tĩnh không
chút nhúc nhích, chịu đựng ma luyện.
Nguyên thần màu vàng của Diệp Phàm, còn có cả
thai cốt cũng đồng thời được rèn luyện, đạo hạnh của hắn đang tăng dần, các loại
diệu thuật đã được thôi diễn trong lòng tới mức cực kỳ nhuần nhuyễn.
Nhiều năm như vậy trôi qua, tu vi tiến cảnh của
hắn nếu so với những người khác mà nói thì đã là vô cùng nhanh, ngày nay lại trải
qua Nghiệp Hỏa thanh tẩy và rèn luyện, được củng cố lại.
Đây là chuyện mà sau khi trở thành Thánh nhân
mới cần lo lắng đến, ngày hôm nay hắn đã trải qua trước thời hạn, đạo cơ của hắn
từ giờ sẽ không thể bị phá vỡ nữa.
Răng... rắc...!
Quá trình này kéo dài đến tận hai canh giờ,
xương cốt của Diệp Phàm liên tục di chuyển, trong quá trình này thân thể hắn lại
thấp đi một tấc, sau đó tinh khí từ thập phương đã được Nghiệp Hỏa tinh luyện,
chìm sâu vào trong thân thể này, bắt đầu tinh luyện thai cốt của hắn.
Thai cốt rung động, huyết nhục được rèn luyện,
ngày nay hắn đã tu luyện mức này rồi thì muốn thoát thai hoán cốt sẽ trở nên rất
khó, trừ khi tìm được Bất Tử Dược, lần này có thể có được thai cốt biến hóa tới
mức này, đã là rất nghịch thiên rồi.
- Bất cứ lúc nào cũng có thể đứng sừng sững ở
tiểu bậc thang thứ bảy...
Trong lòng Diệp Phàm tự nhủ.
Lúc trước, hắn dùng mười năm mới leo lên tới
tiểu bậc thang thứ sáu trảm đạo, từ đó về sau mỗi lần đi được nửa bước thì đều
vô cùng gian nan. Ngày hôm nay dùng niệm lực tinh thuần nhất của Phật giáo rèn
luyện, không ngờ lại có thể đột phá được.
Trong miệng lão tăng Khổ Từ niệm A Di Đà Phật,
chúng tăng đang tụng kinh, đều cảm thấy rất khó tin. Lan Đà Tự có ai dám xông vào,
Bán Thánh tiến vào thì cũng chỉ đành nuốt hận, nhiều tín ngưỡng lực như vậy,
không người nào có thể đối địch được. Không ngờ tới, Thánh thể Nhân tộc lại có
thể chống đỡ được Nghiệp Hỏa, mượn dùng nó để luyện thể.
Tổng cộng kéo dài tận ba canh giờ, Diệp Phàm
tinh thần tràn trề, thân thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ, huyết nhục cường kiện có lực,
hắn từ trong Nhân Thế Đỉnh bước ra.
Diệp Phàm cảm giác thân thể mình như một cái
vĩnh hằng thần lô, nguyên thần được rèn luyện, huyết khí mênh mông, đã cường thịnh
tới một mức cực hạn.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân, hắn đều cảm thấy đặc
biệt cường đại, siêu thoát cả Lục Đạo Luân Hồi Quyền, các loại diệu thuật đều
được thăng hoa, giống như đã phá giải được một gông cùm xiềng xiếc nào đó.
Trong lòng có tín niệm vô địch, cộng thêm thân
thể cường đại như vậy, hắn rất muốn cùng các Cổ Hoàng tử như Hỏa Kỳ Tử, Hoàng
Hư Đạo đại chiến một hồi, dùng để kiếm nghiệm đạo quả của mình.
Nghiệp Hỏa cũng khó cả thể làm bị thương đến
chân thân của hắn.
Chúng tăng đều không thể không cảm thán, Thánh
thể Nhân tộc cường đại không thể với tới được, hắn đã đánh vỡ tất cả lẽ thường.
Nhân Thế Đỉnh tản đi, một lần nữa biến thành một
vùng biển niệm lực, trở thành một mảnh sáng lạn, bao phủ phía trên Lan Đà Tự.
- Mời Thần tăng mở ra thạch tháp, thả Diệu Y
ra!
Diệp Phàm bình thản nói.
Khổ Từ gật đầu, cũng không nuốt lời.
- Vạn tộc cũng khởi, loạn thể đang tiến đến,
con đường thành Tiên cũng mở ra, cũng có thể xảy ra kinh biển nào đó, ta cũng
không muốn dùng pháp trận của thánh hiền vây khốn ngươi, dù sao ngươi cũng là
Thánh thể Nhân tộc!
Diệp Phàm gật đầu, biểu đạt sự cảm kích. Tuy
nhiên trong lòng lại không coi là thật, chưa từng tin ràng mình lại có thể bị
vây khốn, hắn vẫn còn có Thánh khí chưa dùng, có bí quyết chữ Hành dùng để phá
trận, muốn vây khốn hắn thì cũng khó mà thành công được.
Chín tầng thạch tháp cũng không to lớn, chưa
nói tới nguy nga, nhưng mà nó mang phong cách cổ xưa, mơ hồ làm cho người ta một
loại giác, dường như chín tầng trời cao được áp súc lại, trấn áp bên trong Lan Đà
Tự.
Khổ Từ không che dấu chút nào, giới thiệu rằng
đây là một kiện Thánh khí mà Đại Thánh lưu lại, mấy vạn năm qua vẫn không người
nào có thể lay chuyển được, từ xưa thì vẫn trấn áp như vậy.
Diệp Phàm gật đầu, hắn dùng Lục Đạo Luân Hồi
Quyền cũng không thể lay chuyển nó mảy may, có thể nghĩ mà biết được cái thạch
tháp này chắc chắn tới mức nào.
- Ta cũng không ác ý, trấn áp nàng trăm năm,
chắc gì đã không phải phúc, nếu lúc này có thể ngộ ra được điều gì, chứng đạo
thành Bồ Tát cũng không phải là không có khả năng!
Khổ Từ niệm một tiếng chú ngữ, thạch tháp chín
tầng rung động, cánh cửa đá đang chặt kia bắn ra hàng vạn luồng Phật quang, sau
đó “ầm” một tiếng mở ra, Phật lực mênh mông tràn ngập.
Thạch tháp yên tĩnh, cũng không người nào đi
ra. Diệp Phàm ngẩn ra, vươn ra một luồng thần niệm, đi sâu vào trong quan sát,
Khổ Từ khẽ nhìn, sau đó gật đầu.
Ở trong tầng thứ tư của thạch tháp, có một nữ
nhân đang ngồi xếp bằng, một cái thanh đăng cổ Phật nằm bên cạnh, vẫn không
chút nhúc nhích, đang nhập định rất sâu, tìm hiểu Phật pháp giáo lý.
Bên trong thạch tháp rất đơn giản, gần như cái
gì cũng không có, An Diệu Y mang khí chất xuất trần, vẻ mặt trấn định, đang tẩy
sạch các duyên phận chốn trần gian, giống như một gốc cây sinh trưởng trong nhà
đá, không muốn người khác biết đến.
Năm đó, nàng xinh đẹp nổi danh khắp thiên hạ,
là một trong những nữ nhân đẹp nhất trời đất, tao nhã tài hoa, ngày nay lại yên
lặng như vậy, đã tắt hết các ánh sáng vinh quang chốn hồng trần, khí chất nội
liễm.
Một cái thanh đăng đang không chừng lay động,
nàng không màng danh lợi, yên tĩnh ngồi đó, không có một chút tiếng động nào,
ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn, bên cạnh có một tòa tượng phật bằng đá nét
mặt từ bi.
- Diệu Y!
Diệp Phàm gọi.
Mười bốn năm không gặp, An Diệu Y càng ngày
càng xuất trần, có chút gầy đi, nhắm lại đôi mắt đẹp, vẫn không chút nhúc
nhích, giống như đã tọa hóa tại nơi đó.
Cái thanh đăng kia chính là của hắn đưa cho An
Diệu Y, ngày nay vị Thần linh trong đó đã sống lại, trở thảnh một đạo bảo khó
có được.
Lan Đà Tự coi như rất công bình, cũng không
thu nó lại, chỉ trấn áp nàng tại đây, muốn làm cho nàng từ “Ma” thảnh “Phật”,
nói tóm lại thì thật sự muốn thảnh toàn cho nàng.
Tranh đấu về giáo lí của Phật giáo diễn ra rất
thường xuyên, có khi còn cực kỳ căng thẳng, cái gọi là chính thống thì làm gì
có ai nói rõ được.
- Thật là khó có được a, nàng vào bảng này tuổi
mà đã có thể đắm chìm trong Bồ Tát Giới này, không hổ là một đóa tiên hoa!
Khổ Từ La Hán gật đầu.
- Diệu Y!
Diệp Phàm lại gọi.
- Đây là một loại tọa hóa trên tinh thần, phải
vượt qua bản thân, nếu muốn trở thảnh Bồ Tát thì phải trải qua một cửa này, rốt
cuộc thì khi nào có thể tỉnh lại, rất khó có thể nói rõ được!
Khổ Từ nói.
Trên mặt hắn mang vẻ đau khổ, tham thiền ngộ đạo
trong Phật môn thì không dễ như tưởng tượng được, thường có một số Thần tăng tọa
hóa ngay tại chỗ bế quan.
Phật giáo có các loại đạo pháp và giáo lý bác
đại tinh thâm, vô cùng phong phú, nhưng nếu muốn có thành công, thì sẽ vô cùng
gian nan, trong một sổ cảnh giới thì rất khó tu luyện thêm được.
Nói dễ nghe thì đó là tọa hóa, những thật ra
chính là chết, ngộ đạo thất bại mà chết, chết vỉ tu luyện.
Các đời Thánh tăng, mạnh như các Thánh nhân,
thì kết cục cuối cùng cũng phần lớn là như vậy, một người tọa hóa trong căn nhà
đá yên ắng, vô thanh vô tức mà chết.
Diệp Phàm đợi trong này ước chừng nửa tháng,
An Diệu Y vẫn không chút nhúc nhích, khuôn mặt hao gầy, như đã rời khỏi trần
gian, như đã hóa đạo, ngay cả cái thanh đăng trước người kia cũng ảm đạm xuống,
ngọn lửa trên bấc đèn chỉ còn leo lắt cháy.
- Diệu Y nàng không có việc gì chứ?
- Điều này... Đây giống như đi vào cõi thần
tiên của Bồ Tát Giới, là thứ nguy hiểm nhất, điều này liên quan đến đạo quả
trong tương lai, đều rất có thể phát sinh, rất nhiều Phật tử kinh diễm đều được
ký thác kỳ vọng rất cao, đủ để tiếp nhận các chức vụ cao tại Tu Di Sơn, nhưng đều
từng như thế này mà tọa hóa một cách rất khó hiểu!
Khổ Từ nhíu mày.
- Nói đúng là... nàng có thể gặp phải nguy hiểm?
Diệp Phàm hỏi.
- Phật pháp vô biên, uy lực mênh mông khó lường,
nhưng mà con đường tu luyện cũng có rất nhiều hiểm trở, năm đó một vài người được
cho là cổ Phật chuyển thế thì cũng tọa hóa trên nửa đường!
Khổ Từ gián tiếp đáp.
Diệp Phàm nhíu mày, lại tiếp tục đợi nửa tháng
nữa, khí tức của An Diệu Y yếu đi không ít, ngọn lửa trên ngọn đèn kia cũng
không ngừng lấp lóe, như sắp tắt, dung mạo tuyệt thể càng thêm càng hao gầy, như muốn ngăn cách
cùng trần thế.
- Không được, ta muốn kéo nàng tỉnh lại, Bồ
Tát Giới, cổ Phật Thiên, nói cho ta biết làm thế nào để đi vào?
Diệp Phàm cảm thấy không thể tiếp tục đợi thêm
nữa, trong lòng hắn trong vô cùng lo lắng.
- Ngươi không tu Phật pháp, mặc dù nói cho
ngươi, thì cũng không có khả năng tiến vào trong Bồ Tát Giới, không có cách nào
tiếp dẫn thần hồn của nàng ra!
Khổ Từ lắc đầu.
Diệp Phàm lo âu, đi tới đi lui.
- Thí chủ, phải biết được cách buông tha thì mới
tốt! Khổ Từ than nhẹ.
- Vì sao lại phải buông bỏ?
Diệp Phàm nói.
- Nàng một lòng hướng Phật, trước khi tiến vào
trong Lan Đà Tự của chúng ta, từng lạnh nhạt cười, buông xuống tất cả mọi thứ
trong chốn hồng trần, mặc dù ngươi có tiến vào Bồ Tát Giới thì cũng không nhất
định có thể mang nàng ra được!
Diệp Phàm không nói gì cả.
Hơn mười ngày sau, An Diệu Y lại gầy hơn một
chút, càng ngày càng như đã rời khỏi trần thế, ở trong nhà đá dường như đã mất
đi sinh cơ, có nguy hiểm tọa hóa trong cô quạnh.
- Diệu Y, ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại!
Diệp Phàm lo lắng, nhẹ giọng gọi, nhưng mà An
Diệu Y lại như sắp rời khỏi trần thế mà đi, khó có thể tỉnh dậy được nữa.
Diệp Phàm rất muốn đi vào cõi thần tiên Bồ Tát
Giới.
- Ai nói ta không thông hiểu Phật pháp, không
phải ta từng dùng thiên âm chữ Úm đối kháng với Thần tăng hay sao?
Hắn cố ý muốn đi vào trong cõi thần tiên Bồ
Tát Vực, tiếp dẫn An Diệu Y ra ngoài.
Khổ Từ ngẩn ra, nói:
- Được rồi, ngươi có thể nếm thử, nhưng nếu thất
bại, xin hãy lập tức quay về, nếu không thì rất có thể bị thần diệt, chỉ chừa lại
một khối xác không mà thôi!
Trong miệng Diệp Phàm quát to một tiếng, thiên
âm chữ úm được phát ra, dường như lại trở về thời sơ khai của vũ trụ, thời kỳ mới
bắt đầu của thiên địa, vạn vật mới sinh, hắn muốn mạnh mẽ tiến vào trong lĩnh vực
Bồ Tát tinh thần rất thần bí này.
Sau lưng hắn, xuất hiện một bóng người cao lớn,
thần quang chiếu khắp nơi, nhưng cũng không phải tượng Phật, khiến cho Khổ Từ
và các lão tăng liên quan không nói gì.
- Người khác thi triển thiên âm chữ úm, sau
lưng hiện ra một Phật Đã, đại biểu cho lễ kính và tuân theo, mà sau lưng hắn lại
là...!
- Là bản thân hắn, chẳng lẽ hắn không tôn
thiên địa, trong lòng chỉ có đạo của bản thân hay sao?
Ngay cả các lão tăng liên quan đều không kìm nổi
oán thầm, đạo như vậy thì quá mức cường thế, nếu như muốn tiến quân vào Tiên lộ
thì nhất định sẽ rất ác liệt, hơn phân nửa là tương lai sẽ gặp phải trời phạt.