Vũ trụ thiên âm và Phật Đà cùng cộng minh,
thân ảnh phía sau Diệp Phàm dường như là một Ma Thần, hai mắt sắc bén, mái tóc
đen rối tung, sau đó mạnh mẽ xé mở ra một lĩnh vực tinh thần, cất bước đi vào.
Đây là tinh thần vực trường đặc biệt của Phật
giáo, người ngoài khó có thể đi vào, chỉ có các Thần tăng ngộ đạo mới có thể tiến
vào cõi thần tiên này.
Diệp Phàm mới vừa tiến đến, đã cảm giác được một
loại khí tức thần thánh và tường hòa, có một vài Thần tăng, La Hán đang ngồi xếp
bằng trên vách đá, càng có một vài người đang đi lại trong cổ tháp chốn thâm
sơn.
Các bóng dáng này đều rất mơ hồ, nhưng lại làm
cho người ta có một cảm giác rất chân thực, tiếng thiện xướng vang lên không dứt,
từ từ truyền đến.
Diệp Phàm đi ngang qua một tòa cổ tháp, đi qua
qua từng mảnh viễn cổ chiến trường, trong tinh thần vực trường tìm kiếm An Diệu
Y, không lâu sau nhìn thấy một dãy các nhà sư ngồi trên chiếu, miệng tụng chân
kinh.
Phía trước, có ấn ký của đại Phật, cần phải quỳ
bái, nhưng mà Diệp Phàm tới đây thì lại cực kỳ không hợp, trong miệng chỉ tụng
lên tên thật của mình, không niệm danh của Phật Đà, không tôn sùng tất cả mọi
thứ nơi này.
- Người nào xông vào nhạc thổ tại đây, dám
khinh nhờn Bồ Tát Giới, vì sao không quỳ bái chư thiên Bồ Tát, dám bất kính với
cổ Phật?
- Tại sao ta phải quỳ bái? Phật Đà đã nói, mỗi
người đều có Phật tính, mỗi người đều có thể thành Phật, tôn trọng là đủ rồi,
Phật chân chính thì không cần người tới quỳ bái!
Diệp Phàm nói.
- Ngươi đang hoài nghi Thần minh, cho ràng các
bậc tiền bối đang giả dạng Phật hay sao?
Một thanh âm uy nghiêm từ trên cao truyền đến,
áp lực cường đại ép xuống.
Diệp Phàm không nói gì, trực tiếp dùng một quyền
đánh thẳng lên trên, bắt đầu tụng “Kinh”, muốn ngay tại đây độ hóa các loại ấn
ký của Bồ Tát, Thần tăng này.
- Đây là người nào, dám đánh lại Bồ Tát, bất
kính với Phật Đà, chỉ tôn bản thân?
Thần niệm của một vài La Hán đồng thời quét đến.
Thần niệm màu vàng của Diệp Phàm như một thanh
đao, xé rách vòm trời, đây là một trường vực thuộc loại tinh thần và thần niệm,
là một vùng thiên địa hư ảo, những gì có thể cảm nhận và chứng kiến thì cũng
không nhất định là thật, là các ấn ký không trọn vẹn do các bậc tiền bối luyện chế thành.
Thanh âm uy nghiêm biến mất, khắp thiên địa đều
yên tĩnh lại không ít, các La Hán bốn phương đều kinh ngạc, tất cả nhìn lại về
phía hắn.
Diệp Phàm không có chút dừng lại nào, hắn thấy
các Kim Thân La Hán không dưới mấy ngàn người, lạc ấn để lại từ mấy vạn năm trước,
không có thần thức cực mạnh thì rất khó có thể kết nối được.
Nơi đây giống như là một thế giới rách nát, một
vài ấn ký của đại Phật Đà tụ họp lại phía trước, hình thành một mảng các Thần
tăng, mà tất cả các vùng đất rộng lớn khác thì chỉ chìm trong một mảnh hoang vắng.
Đương nhiên, cũng không phải chỗ nào cũng có
thể đi qua được.
Nơi đây có các tháp cổ, thánh miếu phát ra ánh
sáng rực rỡ, chiếu sáng khắp trời đất, cắt qua tận chân trời, được xây dựng
trên đỉnh các ngọn núi lớn nguy nga, loại địa phương này rất khó đi lại hành tẩu,
có cả các ấn ký không hư hao gì của Chân Phật.
Có một số cấm địa, Diệp Phàm cũng chỉ có thể
đi vòng quanh mà qua.
Tiếng Phật hiệu giống như tiếng như sấm vang
lên trên Thánh sơn, các dãy chùa chiền liên tiếp nhau hiện ra, Phật quang chiếu
ra vạn trượng, hắn rõ ràng thấy được mấy vị cổ Phật, dường như đã ngồi xếp bàng
tại đây từ tận trước thời viễn cổ, vượt qua thời không mà giảng đạo.
- Phật giáo thật đúng là không lường được, các
bậc tiền bối khai sáng ra một tinh thần tràng vực, những người sau khi trảm đạo
sẽ nhập định vào trong này, có cơ hội đi vào đây tu luyện, nếu như có thể ngộ đạo
tại đây, thì tương lai rất có thể đắc đạo thành Bồ Tát cũng nên!
Tục truyền, tinh thần tràng vực này dùng niệm
lực vô cùng vô tận của Tu Di Sơn làm cơ sở, làm suối nguồn mà phát ra.
Lan Đà Tự thì có các luồng tín ngưỡng lực kém
hơn rất nhiều khi so với Tu Di Sơn, không thể đánh đồng với nhau được.
Nếu như ở Tu Di Sơn, có thể đưa chân thân tiến
vào một thế giới tràng vực kỳ dị, sẽ phát sinh những chuyện còn kỳ diệu hơn.
Bởi vỉ, tại Tu Di Sơn có một nơi, tại đó tinh
thần tràng vực đã trở nên thực chất hóa, có thể cho phép chân thân tiến vào, dường
như trở thành một Thần giới vậy.
Ngày nay, hắn đang ở trong Lan Đà Tự, những gì
chứng kiến cũng không được coi là quá rõ ràng, nhiều địa phương thì rất mơ hồ,
không thể so sánh được.
Đi vòng qua các cổ chiến trường rộng lớn, băng
qua các vùng đất rộng lớn vô cùng, Diệp Phàm không thu hoạch được gì, căn bản
là không nhìn thấy thân ảnh của An Diệu Y, không biết nàng đang ở nơi nào.
Tại chỗ sâu trong mảnh tràng vực này, khắp nơi
đều có các bông hoa sen màu vàng, các luồng đạo ngân cuồn cuộn như thác lũ, xen
kẽ đan vào nhau, mỗi một bước đi tại đây đều rất khó khăn.
- Đây là...!
Hắn rốt cục có phát hiện, thấy một tiểu thạch
am, được nằm bên cạnh một cái linh hồ, hồ nước màu vàng giống như hoàng kim
nóng chảy, đây là năng lượng tinh thần thuần túy, là một trong những căn nguyên
của vùng nhạc thổ này.
Nơi này có dấu vết do An Diệu Y lưu lại, trên
một khối đá hình con trâu nằm, có khắc ấn ký của nàng, cho thấy nàng từng ngộ đạo
tại đây.
- Bát Diệt Chân Kinh?
Diệp Phàm thì thào, nhíu mày lại, đây là thủ
đoạn để cắt đứt hồng trần, thanh tịnh xuất thế, mặc dù hắn chưa từng lật xem,
nhưng cũng đã từng nghe nói về nó.
Bên trong bộ kinh văn này có nói, chúng sinh
có rất nhiều ý niệm, nếu như muốn tu thành Bát Diệt Bồ Tát, thì cần phải cắt đứt
tất cả tỉnh cảm và các ý niệm trần tục đó.
Diệp Phàm đi về phía trước, sau đó không lâu lại
thấy một cái cổ tháp, có đạo ngân của An Diệu Y, nàng từng tại đây tu thần niệm
và lưu lại pháp thân, dùng niệm lực của mình để chém đứt quá khứ, cũng xuất hiện
dấu hiệu giống như trước.
Trong thế giới rộng lớn này, chốn hồng trần là
vô giới hạn, không thể nào thanh tịnh được, nếu có thể đạt thành Tiên Thai, biến
tâm hồn trở nên trong suốt như ngọc lưu ly, thì có thể hóa giải các tạp niệm của
nhân tâm, ngược lại thì chỉ có thể trở thành một bộ xương trắng mà thôi.
Đây là pháp môn rời khỏi trần thế, chặt đứt hồng
trần, tấn chức đến cảnh giới vô dục vô niệm, siêu thoát ra khỏi đại thế giới.
Diệp Phàm lo lắng, pháp môn như vậy mà sau khi
tu luyện, thì sẽ thật sự phải rời xa mọi việc trên thế gian, coi bản thân nằm
ngoài thế giới này, nhưng có thể thành công hay sao?
Những người thật sự có thể làm được tới tận bước
này, thì cũng chỉ có thượng Tiên trên chín tầng trời mà thôi, người nào có thể
đạt được cảnh giới này, thì đã quá mức siêu thoát khỏi phạm trù nhân loại rồi.
Phật môn tu luyện loại kinh văn này, rốt cuộc
là đúng hay sai, hắn cũng không biết rõ, nếu đúng như toong bản kinh văn này viết,
thì cả kiếp này của con người sẽ chỉ là một mảnh hư vô, hư ảo, không có gì cả.
- Diệu Y...!
Diệp Phàm truy tìm tung tích của nàng, lớn tiếng
gọi, cũng không thể gặp được, ngay cả đi qua Bồ Đề địa, lại xông vào sơn cốc nơi
cổ Phật tọa hóa, nhưng vẫn hoàn toàn mất đi dấu vết của nàng.
Diệp Phàm tụng kinh, kêu gọi thần niệm của
nàng, muốn kết nối với tinh thần của, từ đó thức tỉnh nàng.
Bỗng nhiên, hắn nghe được âm thanh sóng biển,
liền đi qua một mảnh phế tích thượng cổ, phía trước có một vách núi cụt nằm
ngang chắn đường, phía sau đó là một vùng biển bạc lấp lánh, sóng đánh tận trời.
Một dãy núi đá vắt ngang nơi đây, ngăn cản
ngân hải thần bí này, trong khoảnh khắc hắn chỉ nhìn thấy một lệ ảnh, tay áo khẽ
tung bay, tung người đi vào.
Quá Khứ Hải!
Diệp Phàm vội vã vọt tới, trên vách núi có ba
chữ to như vậy, viết tên của đại dương màu bạc này, mênh mông bát ngát, làm gì
còn thấy bóng dáng mỹ nhân khi nãy nữa?
- Rõ ràng mình vừa mới thấy, kia hẳn là lạc ấn
được lưu lại từ rất lâu, nàng từ nơi này đi vào trong...!
Diệp Phàm tự nhủ, muốn đi xuống lòng biển,
nhưng hắn lại cảm giác được một nguy cơ cực lớn, cùng đạo của hắn không hợp
nhau chút nào.
- Ta không tin quá khứ, cũng không tu luyện
tương lai, chỉ tin rằng minh có thể vô địch kiếp này, thì có thể trở thành vĩnh
hằng, vùng biển này tên là Quá Khứ, ta không có cách nào đi vào, không cùng chí
hướng với đạo của ta.
Hắn sừng sững ở trên vách đá, cau mày, sau đó
đột nhiên thét dài, đi nhanh về phía trước, nói:
- Ta tin tưởng vững chắc vào đạo của ta, Quá
Khứ Hải ư, tất cả chỉ là hư ảo mà thôi, ta sẽ quét ngang kiếp nầy, trở thành vô
địch, một đường đánh tới, như vậy thì con đường dưới chân ta sẽ trở thành con
đường bất hủ bất diệt.
Diệp Phàm vì tìm được An Diệu Y, không để ý tới
nguy hiểm, tung người lên lao vào toong lòng biển, một quyền được đánh ra, trời
sụp đất nứt, cả vùng biển màu bạc này đều bị hắn đánh cho bốc hơi cả một vùng,
không gì có thể cản lại hắn được.
Trong phạm vi mười trượng, cũng không có thứ
gì có thể tới gần người hắn, Phật quang chiếu khắp cũng vô ích, các đóa hoa sen
màu vàng nở rộ, các luồng thác lũ bàng đạo ngân cũng khó cắt đứt được con đường
của hắn.
Ầm... ầm... ầm...!
Vùng biển màu bạc rít gào ngập trời, hoa sen
màu vàng cắm rễ trong hư không, sắp sửa bao phủ hắn, nhưng hắn đã đánh bay tất
cả các luồng sáng màu vàng đầy trời này, quét hết tất cả những gì ngăn cản.
- Tiên lộ ở phía trước, ta sẽ tự mình trèo
lên, Phật lộ do Phật tự đi, còn con đường của ta thì sẽ do ta tự đi, không cần
bắt trước kẻ nào!
Trong miệng hắn phát ra thiên âm, đánh cho các
loại đạo ngân trở nên xơ xác, vẫn không thay đổi đường đi, một lòng dũng mãnh
đi tới.
Hắn tin tưởng vững chắc rằng, chỉ cần vô địch
thì tất cả đều có thể bị phá vỡ, làm chủ tất cả mọi thứ, không ký thác bản thân
vào tương lai hư vô mờ ảo, lại càng không có gì phải hoảng hốt do quá khứ cả.
- Mở ra cho ta...!
Cả người Diệp Phàm đều tràn ngập kim quang, giống
như một vầng mặt trời màu vàng, chiếu sáng con đường phía trước, mỗi cái giơ
tay nhấc chân, tùy ý vung lên, đánh vỡ cả vùng biển bạc, long trời lở đất.
Hắn tìm kiếm toong vùng biển bạc này, đánh đâu
thắng đó, không gì cản nổi, khiến cho một số Kim Thân La Hán cũng đều phải nhìn
lại, cảm thấy rất kinh ngạc.
- Đây là người nào, lại dám dùng sức mạnh vượt
biển như vậy, cũng không thèm cố kỵ gì cả, muốn đập nát tất cả mọi thứ...!
Diệp Phàm vọt vào chỗ sâu toong, tìm tòi mọi
chỗ, nhưng rốt cuộc thì vẫn không có kết quả, không thấy được một tia hy vọng
nào, căn bản hắn không biết An Diệu Y đã đi về phía nào.
Cuối cùng, hắn tự tạo ra một con đường, đánh
tan mặt biển màu bạc, lao lên trên.
Đứng ở trên vách núi thật lâu, hắn vẫn chưa
nói gì, mỗi người đều không có đạo giống cùng, cho dù gọi được An Diệu Y xuất
hiện, thì hắn cũng không có cách nào thay đổi con đường của An Diệu Y, không thể
đưa nàng ra được.
Thở dài một tiếng, Diệp Phàm đã ở trong tinh
thần tràng vực này quá lâu rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi mà thôi.
Bên toong Lan Đà Tự, khí tức cường thịnh rất
mãnh liệt, thần hồn của hắn trở về thân thể, sinh cơ khôi phục lại, khiến cho một
số lão tăng cũng đều rất giật mình.
Một người ngoại đạo, vậy mà lại thật sự tiến
vào trong Bồ Tát Giới, sau đó lại ung dung rời khỏi, xưa nay đều là những người
không tầm thường chút nào.
- Thí chủ, ngài có duyên với Phật của chúng
ta, có muốn gia nhập Lan Đà Tự không, nếu như vậy, tương lai nhất định trở
thành cổ Phật đứng đầu một phương, có khi trở thành Phật tổ cũng không chừng!
Khổ Từ nói.
Diệp Phàm không nói gì, người của Lan Đà Tự muốn
độ hóa hắn tiến vào Phật môn, đây là chuyện không có khả năng xảy ra, làm sao hắn
đáp ứng được.
- Đại sư, Diệu Y có từng tỉnh dậy lần nào
không?
Trong thạch tháp chín tầng, khí tức của thân ảnh
thanh lệ kia càng ngày càng mỏng manh, ngọn lửa trên bấc đèn chỉ bàng hạt đậu
kia cũng sắp tắt rồi, cả người và đèn, còn có cả bức tượng Phật bằng đá kia đều
trở nên vô cùng ảm đạm.
Dường như chỉ cần một trận gió thổi qua, thì tất
cả sẽ tắt lụi.
- Diệu Y... Tỉnh lại đi!
Diệp Phàm tiếp tục gọi, điều này làm cho người
ta rất lo lắng, từ khi bế tử quan đến nay, vẫn không tỉnh lại, điều này có thể
là do thần tướng đã bị tiêu diệt, chỉ còn lưu lại thân xác trên hồng trần mà
thôi.
- Điều này... thật sự là rất nguy hiểm, các đời
Thánh tăng, cổ Phật khi tọa hóa thì cũng dưới dạng này!
Khổ Từ nhíu mày.
An Diệu Y bế tử quan, thần hồn tiến vào trong
Bồ Tát Giới, không biết đã gặp phải điều gì, vậy mà lại khó tỉnh lại như vậy.
- Diệu Y... Tỉnh lại!
Diệp Phàm miệng tụng kinh văn, muốn độ hóa
nàng trở về, tỉnh lại ý thức, dùng thân thể làm pháp khí, thu thần hồn trở lại.
Nhưng mà, lại là nửa tháng trôi qua, thân thể
An Diệu Y đã có chút cững lại, thần hồn đã thoát khỏi thân thể quá lâu, sinh cơ
cũng ngừng lại.
Đây cũng không có nghĩa là thân thể đã chết,
mà là đang gặp phải nguy hiểm quá lớn, tiềm năng trong thân thể đều cho rằng
nguyên thần đã khô héo, không thể trở lại được nữa, liền tiến hành tự bảo vệ
mình.
Cơ thể con người là một bảo tàng, thần hồn đã
chết, thân thể vẫn còn có thể tồn tại trong thời gian rất dài, lúc này dường như
đã được thể hiện rất rõ.
- Bế tử quan, thật sự phải tọa hóa hay sao?
Giọng nói của Diệp Phàm có chút run rẩy, hắn nắm
chặt tay lại, muốn tiến vào Bồ Tát Giới một lần nữa.
Nhưng mà, kết quả lại khiến người ta phải thất
vọng, hắn bảy lần đi vào rồi lại đi ra, không thu được kết quả gì.
- Diệu Y, ngươi đừng chết a...!
Diệp Phàm toong lòng lo âu, cảm xúc dao động kịch
liệt, từ biệt mười bốn năm trước chẳng lẽ chính là lần vĩnh biệt hay sao?
- Hồn đâu, trở lại...!
Hắn ngồi xếp bàng trong thạch tháp, dùng tâm
linh kêu gọi, muốn dẫn một thần hồn bị lạc quay về.
Khổ Từ không ngừng miệng tụng Phật hiệu, kinh
văn, lúc này đã rất rõ ràng rồi, giống như các đời Thánh tăng, An Diệu Y đã tọa
hóa, rất khó trở về nữa.
- Tại sao lại như vậy?
Diệp Phàm đau đớn trong lòng.
Hắn đứng dậy, lần thứ tám tiến vào Bồ Tát Giới,
lần này hắn dũng mãnh tiến về phía trước, một đường đi tới, ngay cả rất nhiều ấn
ký mà đại Phật lưu lại đều bị hắn xâm nhập vào.
Rất nhiều thánh miếu to lớn, cũng đều bị hắn
dùng làm nơi nghỉ chân, ngửa mặt lên trời thét dài, tìm kiếm nữ nhân thanh lệ
tuyệt trần kia.
Hắn ở trong thế giới mơ hồ này, nơi đây tràn
ngập Phật quang, mà hắn thì lại phát sáng rực rỡ, chiếu khắp thiên địa, giống
như là một Thần minh đang đứng sừng sững, nhìn xuống thập phương, lớn tiếng
quát rống, gọi tên An Diệu Y.
Hắn giống như một vị cổ Phật lớn nhất, gào
thét vang khắp thiên địa, nở rộ ra ánh sáng vô địch, chiếu khắp thập phương.
Cuối cùng, lại một lần mỏi mệt mà về, Diệp
Phàm gần như đã tuyệt vọng, mặc dù hắn có vô địch, thì cũng không thay đổi được
tất cả những điều này.
Lại bốn mươi chín ngày trôi qua, Ipiổ Từ Thần
tăng phán đoán, An Diệu Y đã tọa hóa, đã không có hy vọng gì nữa rồi.
Một đám lão tăng miệng tụng kinh văn, siêu độ
cho nàng đi về phía cực lạc, bọn họ đều không cho rằng còn có kỳ tích gì có thể
xảy ra nữa, không thể nghịch thiên được.
Diệp Phàm lần thứ chín xâm nhập Bồ Tát Giới, lần
này hắn gần như đã mắc kẹt bên trong, khó khăn lắm mới thoát ra được, ngửa mặt
lên trời quát lớn, nhưng vẫn không đủ sức xoay chuyển trời đất.
- Diệu Y...!
Diệp Phàm tiếp tục gọi, ôm lấy thân thể lạnh
như băng của nàng, đi ra khỏi Phật tháp, trên mặt tràn ngập vẻ bi thương.
- Nàng đã chính thức tọa hóa, ngươi xem trên đầu
nàng có Phật hoa bay ra, chứng minh rằng linh hồn chi hỏa đã bị dập tắt rồi!
Khổ Từ nói.
Một luồng hương thơm tràn ngập nơi đây, một
màn hoa rộng lớn từ ứên không trung rơi xuống, phủ cả thạch tháp này, thi thể
An Diệu Y hoàn toàn lạnh băng, cái thanh đăng kia cũng đã tắt.
- Tại sao lại như vậy?
Diệp Phàm như người mất hồn, vuốt ve khuôn mặt
kia, không còn cảm nhận được một chút ấm áp nào nữa, nước mắt không kìm nổi chảy
xuống.
Trong hư không, các cánh hoa tiếp tục hạ xuống,
cuối cùng cũng rơi hết, không còn nữa, mùi thơm ngát tản ra, thần sắc An Diệu Y
vẫn rất điềm tĩnh, dường như đang ngủ một giấc mộng đẹp.
- Diệu Y... Tỉnh lại!
Diệp Phàm rơi lệ.
Khổ Từ mang theo những lão tăng kia rời khỏi
đây, bọn họ cũng không có gì biện pháp gì, ngay cả hồn hoa cũng đã rơi hết, làm
sao có thể nào tỉnh dậy được?
Thạch tháp chìm trong im lặng, Diệp Phàm ôm
thi thể lạnh như băng kia ngồi xuống, hắn tu luyện vì cái gì, nhưng kết quả lại
là sinh ly tử biệt như vậy, rốt cuộc thì cố gắng cũng có ý nghĩa gì đâu.
- Diệu Y... Tỉnh lại!
Hắn một lần, lại một lần kêu gọi, nước mắt
không ngừng chảy xuống.
Cũng không biết ứải qua bao lâu, một thanh âm
suy yếu vang lên:
- Ngươi khóc...!
Thân thể lạnh như băng như được ngọc khắc
thành này khẽ giật giật, trên khuôn mặt tuyệt thế này, một đôi mắt khẽ mở ra.