Diệp Phàm run lên, mở to hai mắt, trong lòng
trong thân thể nhiều thêm một đạo ấn ký thần hồn lạnh như băng, không ngờ nàng
sống lại.
Chết mà sống lại, một mỹ nhân chết đi có lại
sinh cơ, tuy rằng rất suy yếu nhưng lại chân thật như vậy.
- Diệu Y!
Diệp Phàm kêu lên, dùng sức nắm lấy tay nàng,
sợ buông ra sẽ vĩnh viễn mất đi, một bước Thiên Đường, một bước Địa Ngục, vốn
đã tuyệt vọng đột nhiên nổi lên ngạc nhiên vui mừng.
Đây là một loại nỗi lòng chìm xuống, cảm giác
sắp mất đi, mà nữ nhân trong lòng lại từ cõi chết sống lại, nhường hắn cảm xúc
kích động.
Giai nhân bế tử quan, vốn đã thành một thi thể
lạnh giá, hắn đã nghĩ rằng thiên đường nhân thế vĩnh viễn cách biệt, sẽ không
còn gặp lại được nàng, vô vàn thất vọng.
- Còn sống là tốt rồi...
Trong miệng hắn khẽ lẩm bẩm.
Trên mặt An Diệu Y vẫn còn tái nhợt, khuôn mặt
tinh xảo trắng nõn như là dương chi ngọc khắc thành, vốn đôi mắt trong sáng của
nàng giờ phút này thiếu sinh khí vừa ảm đạm vừa có chút mông lung.
Nàng chậm rãi vươn tay, giúp hắn lau đi mấy giọt
lệ trên mặt, thân thể thực suy yếu, gặp bao gian nan hiểm trở, suýt nữa tọa
hóa, từ Bồ Tát giới trở về.
Mấy năm nay, nét xinh đẹp của An Diệu Y không
giảm mảy may, phong tư càng thêm nội liễm, nhiều thêm một loại an tường không
màng danh lợi, thiếu một loại xinh đẹp quyến rũ, tẩy sạch phấn son càng thêm động
lòng người.
Nàng suy yếu cười, sau nhiều năm gặp lại, tại
trong Lan Đà Tự Tây Thổ này có một loại cảm giác khó tả khôn xiết, dôi mắt nàng
chớp chớp, nói:
- Đúng thật là huynh, ta ở Bồ Tát giới nghe được
tiếng kêu gọi của huynh, từ trong lạc phương hướng đi ra, thật gian nan!
- Nàng không có việc gì, ta đến đây rồi nhất định
có thể bảo vệ an toàn cho nàng!
Diệp Phàm ánh mắt kiên định, trong miệng khẽ
quát một tiếng, vận chuyển bí quyết chữ “Giả”, cả người đều tràn ra thánh quang
bao phủ toàn thân An Diệu Y.
Bí chữ “Giả” của hắn mặc dù có thiếu sót,
nhưng cũng hiếm có trong thiên hạ, bất kể là Hoàng Kiếp Tái Sinh Thuật, hay Niết
Bàn Thuật cũng đều không hơn được.
An Diệu Y chủ yếu là bị thương thần hồn, thiếu
chút nữa bị lạc lối trong Bồ Tát giới, bí quyết chữ “Giả” chữa trị thân thể, trị
liệu nguyên thần đều được, gần như chi chớp mắt tình trạng của nàng tốt hơn rất
nhiều.
- Ta dễ chịu không ít...
Không bao lâu nàng có thể ngồi dậy.
Xa xa, Khổ Từ đại sư đi mà quay lại, tuy là một
thân Kim Thân La Hán, ngày thường trong lòng không hề bận tâm, lúc này cũng lộ
ra dị sắc: rõ ràng đã tọa hóa còn có thể sống lại?
- Đây chẳng lẽ là người được lựa chọn, được Phật
Đà che chở, vì vậy mới có thể trì hoãn trong Bồ Tát giới thời gian lâu như vậy,
làm cho chúng ta đều nghĩ lầm là tọa hóa?
Lão thì thào tự nói. Sau đó, bước tới hỏi tình
huống, rất muốn biết sự việc đã xảy ra.
- Ta vượt qua biển rộng vừa tới bên bờ kiếp
sau, ở trên đường chân trời thấy được hai vị đại phật, một người là A Di Đã Phật,
người khác là Thích Ca Mâu Ni, không có cách nào lựa chọn, cuối cùng đi vượt
qua giữa hai vị phật... Cuối cùng bị lạc.
An Diệu Y khẽ nói, nói ra mấy ngày nay tới giờ
ở Bồ Tát giới.
- Là tốt rồi!
Khổ Từ nói.
Lão trấn áp An Diệu Y trong tầng chín Thạch
Tháp, thật ra cũng không có ý xấu bao nhiêu, lão cho rằng tương lai nàng có thể
sẽ chứng đạo quả vị Bồ Tát, nên khổ tu trăm năm trong tháp có lẽ là điều trọng
yếu.
Khổ Từ rời đi, không muốn quấy rầy thêm.
- Huynh...
An Diệu Y khẽ nói. Nàng kinh ngạc nhìn Diệp
Phàm, chậm rãi đứng dậy, thần hồn đã ổn định.
Nàng có hơi gầy, tóc đen mềm mại, thần sắc xuất
trần không màng danh lợi, rõ ràng đứng ở trước mắt mà lại vô cùng xa xôi dường
như bất cứ lúc nào sẽ trở thành rời trần thế mà đi.
- Cố gắng, gian nan, vẫn là chậm rồi, sau khi
suy nghĩ ổn định cũng không quên được hình dáng bên này, ta nhớ nàng!
Diệp Phàm nói khẽ.
- Mười bốn năm, không nghĩ tới còn có thể gặp
lại!
An Diệu Y nhẹ giọng nói.
Diệp Phàm sóng vai cùng nàng, cùng nhau ra
ngoài Lan Đà Tự, ánh nắng chiều nhuộm đỏ bầu trời phía tây, bóng của hai người
kéo dài trên mặt đất.
Lan Đà Tự, kỳ lân nằm dưới vách đá, hai bên đường
mòn mọc đầy cây cỏ, nơi nơi đều tràn ngập mùi thơm ngát, nơi nơi đạo ngân dầy đặc,
đều là sự yên lặng và tường hòa.
- Huynh có thể đến gặp muội thật tốt lắm!
An Diệu Y nở nụ cười nói, mắt ngọc mày ngài,
có chút quyến rũ, có chút ấm áp, nhưng tim Diệp Phàm lại như bị kiềm hăm, cảm
thấy có chút xa xôi.
Diệp Phàm theo đường mòn xanh tươi, sóng vai
cùng nàng đi ra phía ngoài, bước trên đá cuội đi qua từng tòa từng tòa đền đài,
dưới ánh trời chiều trông có vẻ thực ấm áp.
- Muội lựa chọn con đường tu phật, ngày nay đã
có một ít đạo quả!
An Diệu Y nói.
- Khổ Từ đại sư nói muội có thể chứng đạo vị Bồ
Tát, hẳn là sẽ không khó lắm!
Diệp Phàm gật đầu.
- Đi lên con đường này, cần tâm linh yên tĩnh,
vô dục vô cầu. Đi cũng không, ngồi cũng không, lời nói hành động đều là không,
dù có đem dao sắc đặt trên đầu cũng giống như lợi kiếm chém gió xuân!
An Diệu Y khẽ nói.
Diệp Phàm thần sắc bị kiềm hăm, rốt cục là có
cảm giác An Diệu Y có chút xa xôi, cũng không phải là thân thể hai người cách
nhau rất xa, mà là tâm cảnh của nàng bất đồng.
- Mỗi người đều có phật tính, phật cũng là người,
vì sao phải vứt bỏ nhiều như vậy, ta không hy vọng muội đi lên một con đường
như vậy!
Diệp Phàm nói.
- Mỗi người đều có phật tính, nhưng không phải
ai cũng đều thành Phật!
An Diệu Y lắc đầu.
Nhất thời, hai người đều không nói gì thêm, yên
lặng đi tới trước, tuy rằng thực ấm áp, nhưng dường như giữa hai người có một
khoảng cách vô hình.
- Là tu phật, thế gian có khi là đạo pháp, nếu
muội nguyện ý, ta có thể tìm cách mang tới cho muội chư kinh của Đại đế Nhân tộc,
để muội lựa chọn!
Diệp Phàm nói.
- Muội có duyên với phật, thích hợp tu phật.
An Diệu Y lắc đầu.
Diệp Phàm muốn nói gì, An Diệu Y vươn ra bàn
tay ngọc, chặn trên môi hắn nói:
- Đừng nói thêm nữa! Chúng ta một đường đi xuống
đi!
Qua thời gian rất lâu, mặt trời đã dần chìm dưới
rặng núi, Thánh sơn Lan Đã mờ nhạt, bóng cây lắc lư, dược thảo tỏa hương, cuối
cùng Diệp Phàm không kìm nổi lên tiếng:
- Diệu Y! Con đường này không dễ đi, không nhất
định phải đi, có bao nhiêu là lựa chọn, làm gì tự nhốt mình ở Tây Mạc?
- Đây là hướng đi của muội, khi tiến vào biển,
khi lội qua sinh hà, trong lòng muội yên tĩnh biết bao! Điều đó đã nói cho muội
biết cái gì nên lấy hay nên bỏ!
An Diệu Y nói.
- Ta... Không muốn muội như vậy.
Diệp Phàm nhìn nàng.
Vốn là một giai nhân tuyệt đại, từ đây lại muốn
làm bạn cùng cổ Phật thanh đăng, chấm dứt trần duyên, điều này tàn nhẫn biết
bao?
- Điều này có gì không tốt? Trong lòng muội
thanh thản, vô cùng tĩnh lặng, chứng kiến một đóa phật hoa nở rộ, trong sáng
tươi đẹp, cuối con đường của muội đều ở trong này.
An Diệu Y nói, mắt nàng sáng ngời.
- Cùng nhau rời Tây Mạc với ta đi!
Diệp Phàm còn thật sự nói.
An Diệu Y than nhẹ một tiếng, nhìn hắn, trong
mắt không đành lòng, cũng có lưu luyến, nhưng vẫn lắc lắc đầu.
Bỗng nhiên, trên trán nàng có một chút mồ hôi
lạnh chảy ra, trong mắt cũng có hơi nước, nói:
- Ngày trước muội trảm đạo... Lại quên mất rồi!
"?"
Diệp Phàm nắm cánh tay nàng.
- Lúc này lại tưởng nhớ, nhưng mười bốn năm
trước khi huynh rời đi, muội đã làm ra lựa chọn...
Trong đôi mắt đẹp của An Diệu Y chảy xuống hai
hàng nước mắt trong suốt.
“Trảm đạo quên, lại hồi tưởng, có chút dấu ấn
là không xóa được!” Diệp Phàm lộ vẻ kiên định, nói:
- Phật môn nói đi đầu thai chẳng qua là trốn
tránh, làm gì có luân hồi, làm gì có chuyển thế, chúng ta có khả năng tồn tại
và cảm giác, đều chỉ vì kiếp này!
An Diệu Y bình tĩnh lại, dịu dàng nói:
- Đừng chấp nhất, đây là con đường của muội!
- Không phải chấp niệm, là muội thật sự không
nên lựa chọn tu phật!
Diệp Phàm đột nhiên mạnh mẽ bá đạo lên, cầm lấy
tay nàng, nói:
- Hãy cùng ta rời Tây Mạc đi!
An Diệu Y đột nhiên nở nụ cười, dung nhan tuyệt
thế, nụ cười khuynh thành làm cho cả tòa Thánh sơn ảm đạm đều sáng ngời lên,
nói:
- Huynh thật sự không muốn ta tu phật?
- Đúng vậy!
Diệp Phàm gật đầu, hắn không muốn An Diệu Y từ
đây làm bạn với cổ Phật thanh đăng, tuổi già cô đơn ở Tây Mạc.
- Vậy cũng phải chờ muội chứng vị Bồ Tát, khi
đó có thể hành tẩu thế gian. Hiện tại vạn tộc cũng nổi lên, Thánh nhân Vực ngoại
đều sắp đến đây, không thành Bồ Tát sao có thể hành tẩu thiên hạ được!
- Muội không phải gạt ta chứ?
Diệp Phàm giật mình nói.
- Không phải!
An Diệu Y cười khúc khích, kinh diễm động lòng
người.
- Không sao! Nếu một ngày kia phật thật sự cản
trở muội, ta sẽ tới đón muội, chỉ cần lúc ấy ta vô địch, không có gì có thể
ngăn cản ta được!
Diệp Phàm nói.
- Tiểu nam nhân có chút khí phách!
An Diệu Y tươi cười như gợn sóng khuếch tán,
cơ thể điểm điểm sáng bóng lộng lẫy, tóc đen tung bay, đôi mắt sáng như sao,
nói:
- Muội chờ huynh tới đón!
Diệp Phàm gật đầu, cùng nàng bước qua mấy cái
linh mạch, cùng nhau đi tới chỗ sâu trong Thánh sơn.
- Tương lai bất kể phát sinh chuyện gì huynh
nhất định phải đón muội!
An Diệu Y nói.
Ánh trăng thanh khiết hóa thành tiên vũ chiếu
xuống từng điểm sáng trong hồ nước, linh khí bay tản lên.
Diệp Phàm dùng gáo ngọc múc lên nước trong suốt,
rưới trên mái tóc An Diệu Y giúp nàng gội tóc, từng điểm tiên quang gợn sóng
trong hồ nước.
An Diệu Y cười khẽ, đẩy hắn một cái, nói:
- Để muội ở đây đi!
Nàng bảo hắn ra xa chỗ này.
Sau đó không lâu, tiếng bọt nước vang lên,
nàng như một cái con cá lội trong hồ, ẩn hiện thân thể trắng nõn sáng bóng như
ngà voi.
Xa xa, Diệp Phàm ngồi bên đống lửa, nướng một
ít món ăn hoang dã. Không biết vì sao, hắn có cảm giác An Diệu Y thật sự có hơi
xa cách, tuy rằng nàng nói tương lai sẽ gặp nhau như vậy.
Không lâu sau, mỹ nhân bước lên bờ hồ, nhẹ
nhàng chạy tới, tà áo bay phần phật lộ ra thân thể trắng nõn trong suốt nổi bật
những đường cong phập phồng, bờ eo thon nhỏ dịu dàng, hoàn mỹ tới cực điểm, đùi
ngọc thon dài thẳng tắp, toàn bộ không có một chút tỳ vết nào.
Mái tóc dài ướt sũng, mang theo bọt nước, trên
gương mặt xinh đẹp như dương chi bạch ngọc ẩn ẩn lộ ra một nụ cười, mỗi một cái
nhấc tay giơ chân đều phong tư tuyệt thế, thanh lệ xuất trần, giống như tiên tử
trên thượng giới lầm rơi xuống nhân gian.
- Đi thôi!
An Diệu Y ăn một gốc cây linh căn, cũng không
có động tới những món ăn hoang dã kia.
- Được rồi! Ta đưa muội về!
Diệp Phàm gật đầu, đứng dậy.
- Về đâu?
An Diệu Y hỏi.
- Không phải muốn về Lan Đà Tự sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Tương lai còn rất xa, muội và huynh phải đi
xa, kế tiếp trong nửa tháng muội không phải người tu phật, huynh cũng không phải
Thánh thể Nhân tộc, chúng ta chính là một đôi người bình thường, trải qua một
đoạn cuộc sống bình thường!
An Diệu Y nói.
Diệp Phàm đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó nắm
tay nàng cùng đi xa, rời khỏi Thánh sơn, cáo biệt Lan Đà Tự.
Ở nửa tháng kế tiếp, bọn họ như là một đôi
tình nhân bình thường, cùng ăn cùng ngủ, cùng xem mặt trời mọc, xem trời chiều
hạ xuống phía Tây, cùng băng qua thảo nguyên, tiến vào sa mạc, cuộc sống bình
thản mà khoái hoạt.
Ban đêm, bọn họ cùng nhau nhìn lên tinh không,
Diệp Phàm chỉ cho nàng xem một bến bờ tinh không khác, nói cho nàng biết nơi đó
là một thế giới như thế nào.
Thật ngắn ngủi! Phần nhiều bầu trời vẫn đầy
sao, ánh trăng vẫn mông lung mà thời gian qua mau như vậy.
- Dù sao sẽ gặp lại!
An Diệu Y đứng dậy, đưa lưng về phía hắn, thân
thể trắng nõn hoàn mỹ như ngọc thạch.
Diệp Phàm tiến lên, ôm lấy cơ thể nàng không
muốn tách ra, nếu có thể lựa chọn, hắn tình nguyện làm một phàm nhân.
- Nửa tháng rồi, huynh cần phải đi!
An Diệu Y nhẹ nhàng đẩy hắn ra, vũ y nhoáng
lên một cái, che khuất ngọc thể không tì vết, thần sắc không màng danh lợi, vô
cùng tuyệt trần thanh lệ, như là đứng trên trời cao thực xa xôi.
“Xoạt!”
Một chiếc thanh đăng hiện lên bên cạnh nàng, bấc
đèn phật quang nhoáng chợt lóe sáng, rồi lập tức cháy bùng lên, thanh đăng cổ
Đăng càng thêm mờ ảo càng làm nàng nổi bật.