Đồng Đăng màu xanh lấp lóe ngọn lửa trong
sáng, toong đó nhưng lại có một An Diệu Y rất nhỏ đang ngồi xếp bằng, trang
nghiêm thần thánh tụng kinh trong ánh lửa.
Chân thân An Diệu Y thần sắc không màng danh lợi,
một thân áo trắng nhẹ bay, làm cho nàng có vẻ mờ ảo cao xa, dường như sắp cưỡi
mây bay lên cõi tiên, không nhiễm khói lửa ở nhân gian.
Nàng như là thay đổi thành một người khác,
càng ngày càng có vẻ hư vô mờ ảo, có vẻ khó có thể thân cận, nàng bình thản cười
mà lại mang theo một tia khoảng cách.
Diệp Phàm nhìn chăm chú, nhìn thấy thân ảnh ngồi
trong Đồng Đăng kia mới cảm nhận được một loại thân thiết, nhẹ giọng kêu lên:
- Diệu Y!
- Đi đi thôi!
Trong thanh đăng, thân ảnh quen thuộc và thân
thiết kia tươi cười không có một chút thay đổi, phất tay nói với hắn.
- Tái kiến, hẹn gặp lại!
Chân thân An Diệu Y cũng lên tiếng, rồi sau đó
xoay người cứ như vậy rời đi, nhẹ nhàng như tiên bay lên không trung, bay về hướng
Lan Đà Tự.
Diệp Phàm ngẩn ngơ đến xuất thần, thật lâu cũng
không nhích động một chút.
Khi ánh sáng buổi bình minh phóng tới, hắn mới
đứng dậy rời đi. Thân ở Tây Mạc, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được niệm lực thần
bí, hắn muốn từ xa quan sát Tu Di Sơn nên vẫn chưa định lập tức rời đi.
Tây Mạc có mấy cổ địa lớn: Huyền Không Tự, Lan
Đà Tự, Thần Hà Tự các nơi đều cực kỳ nổi danh, nắm giữ bí thuật tối cao của Phật
môn, được xưng tôn hiệu cao quý trên thế gian.
Diệp Phàm đi tản bộ trên đường mòn Lan Đà Tự,
đi về phía khu vực trung tâm này, cảm thụ bầu không khí của vùng đất phật, quan
sát từng đợt từng đợt quang huy tín ngưỡng thần thánh, trong lòng hắn đang thể
ngộ.
Một ngày sau, trên đường đi Diệp Phàm đi ngang
qua một ngôi đền cũ nát, nơi đây đã trở thành một đống phế tích, một đám cháy
sém.
- Tây Thổ lại có người hủy miếu?
Hắn có phần kinh ngạc, miếu nhỏ này cũng không
lớn, chiếm diện tích cũng không rộng, xen lẫn trong đống tro tàn xơ xác, lộ ra
mười mấy cỗ thi hài.
- Thanh Lăng Tự, đây không phải là địa phương
Diệu Y từng tu luyện sao?
Diệp Phàm không khỏi nhíu mày, ngôi miếu nhỏ
này bị hủy không hơn nửa tháng.
An Diệu Y xuất phát từ A Hàm cổ tự du lịch các
nơi ở Tây Mạc, từng ở lại rất nhiều Cổ Miếu tiềm tu, thẳng đến tiến vào Lan Đà
Tự mới dừng lại đây, miếu này chính là một tòa trong đó, hắn từng nghe nàng nói
tới.
- Nghịch chuyển mà đi, ngược dòng ngọn nguồn,
Phản Cổ Thuật!
Diệp Phàm khẽ quát một tiếng, ưòng mắt sáng lạn,
xương trán trong suốt, giống như một mặt gương, chiếu rọi toên bức tường sụp đổ.
Đây là huyền pháp lúc ở trên địa cầu hắn tu
thành, từng ở đàn tràng thượng cổ thu được Phệ Đã Kinh không đầy đủ, hiểu được
diệu lý, chiếm được loại diệu thuật thần bí này, có thể làm cho tình cảnh ngày
xưa tái hiện.
Xương trán Diệp Phàm phát sáng, chiếu vào giữa
đống gạch ngói vụn, rơi trên thi thể, ngược dòng lại chuyên phát sinh mười mấy
ngày trước, một lát sau thân thể hắn chấn động
- Vương Đằng!
Đồng tử hắn hừng hực lên sắc bén như đao,
không ngờ là Vương Đằng làm. Không cần nói tỉ mỉ, hắn cũng biết người này làm
là để trả thù hắn, không có gì không làm.
- Hắn biết không phải là đối thủ của ta, nên
ra tay với An Diệu Y, tiêu diệt người của miếu này.
Diệp Phàm nhanh như điện chớp, rất nhanh đuổi
theo, đuổi tới một ngôi miếu nhỏ khác An Diệu Y từng nhắc tới, ngôi cổ Miếu này
bình yên, vẫn chưa gặp nạn.
- Có lẽ là người của tòa miếu đầu tiên phát hiện
hình dáng hắn, nên bị diệt khẩu.
Hắn không dám trì hoãn, lập tức chạỵ tới Lan
Đà Tự, trong bóng tối biết An Diệu Y vẫn an toàn, không có bị thương tổn gì.
- Vương Đằng! Đúng thời điểm để kết thúc rồi!
Diệp Phàm ẩn ở trong Thánh sơn, chú ý hết thảy
nơi này, hắn biết Vương Đằng khẳng định sẽ xuất hiện, chính là sớm hay muộn mà
thôi.
Mấy ngày sau, An Diệu Y ra ngoài, đi tới Thần
Hà Tự để tìm hiểu một loại Phật pháp.
Diệp Phàm vẫn không hiện thân, dùng bí thuật
sát sinh của Thiên Đình ẩn ở trên hư không, một đường theo phía sau, hắn cảm thấy
Vương Đằng hẳn sẽ xuất hiện.
Quả nhiên, đi xa mấy ngàn dặm, một chiếc cổ
chiến xa màu vàng ù ù mà đến, phát ra hào quang ngút trời, cùng với chân long,
tiên phượng, bạch hổ, huyền vũ vờn quanh hắn ở trung ương.
Chiếc chiến xa cổ xưa này cả vật thể có màu
vàng, hào quang vạn trượng, Vương Đằng dựng thân ở trên giống như Thiên Đế tuần
tra, hạ phàm tới nhân gian.
Vương Đằng tóc đen rối tung, thân hình cao lớn,
trong con ngươi có một loại lãnh liệt, cầm trong tay một thanh Hoàng Kim Thánh
Kiếm, cắt ngang con đường phía trước, kiếm phong phun ra thần mang dài đến mấy
trăm trượng, quét ngang tới An Diệu Y.
“Xoạt!”
Một chiếc thanh đăng hiện lên, treo ở đầu vai
An Diệu Y, tản ra hào quang dịu dàng, khởi động một tầng quầng sáng, bảo vệ
toàn thân nàng.
- Ngươi là... Vương Đằng! Không thể tưởng được
đường đường một thế hệ Bắc Đế nhưng lại rơi xuống nông nỗi như thế! Hẳn ngươi cảm
thấy kiếp này đã vô vọng giết chết Diệp Phàm, mới đến động thủ đối phó với ta
ư?
An Diệu Y khẽ nói.
Đối với thiên chi kiêu tử số một số hai một thế
hệ ưẻ tuổi của Nhân tộc năm đó mà nói, hành động như vậy không thể nghi ngờ là
đắm mình, mất đi một tấm lòng chứng đạo.
- Ha ha... Ha ha ha...
Vương Đằng cười to, sợi tóc bay lên, có giận
cũng có sát khí, rét căm căm, lạnh băng băng, đồng tử giống như hai miệng hồ
sâu thẳm.
- Thật đáng tiếc! Bắc Đế của ngày xưa không ngờ
ữở thành bộ dáng này, thật khiến người ta cảm khái, tuấn kiệt trẻ tuổi số một số
hai cuối cùng tinh thần sa sút xuống không gượng dậy nổi, không còn chút nào
phong thái vô địch!
An Diệu Y khẽ nói.
- Đúng! Ta lại bị đánh bại! Một trận chiến
Đông Hoang, người thần bí chiến một trận kinh thiên hạ, một thương đánh cho ta
phải tránh lui, ta biết hắn chính là Diệp Phàm, ta không phải địch thủ của hắn.
Vương Đằng thần sắc ác nghiệt, nói tiếp:
- Hắn dẫn dắt mấy vạn thiết kỵ diệt Vương gia
Bắc Nguyên ta, món đại cừu này kiếp này kiếp sau bất kể như thế nào ta đều phải
báo! Ta giết không được hắn, liền bắt đầu từ người thân của hắn, để cho hắn thống
khổ cả đời!
Vương Đằng u sâm nói, trong đôi tròng mắt tràn
ngập hào quang cừu hận, gần như điên cuồng, tay cầm Hoàng Kim Thánh Kiếm run rẩy
nhè nhẹ, nửa người hắn đều co giật.
- Ngươi chỉ nhìn đến Vương gia bị huỷ diệt, mà
không đề cập tới hành vi cả vú lấp miệng em của các ngươi năm đó, nếu không có
đi diệt Man tộc Nam Lĩnh, lại cấu kết cùng Cổ tộc, cực kỳ chém tận giết tuyệt đối
với Diệp Phàm, thì đâu có như thế! Phật giảng nhân quả, hết thảy sớm đã định rồi.
An Diệu Y nói.
- Nhân quả, thiên đạo, ngày nay với ta mà nói
đều không trọng yếu, ta muốn ngươi chết, Diệp Phàm phải thống khổ cả đời. Ta giết
không được hắn, liền tra tấn từ trên tinh thần của hắn, khiến hắn cả một đời
không được sống yên ổn!
Trong con ngươi Vương Đằng tràn ngập tơ máu,
hóa thành màu đỏ tươi, sát khí khôn cùng, hoàng kim chiến xa cổ đều bị màn
sương máu bao phủ, vô cùng yêu tà.
An Diệu Y lắc đầu, ngày nay Bắc Đế sớm đã
không còn nữa tư chất kinh diễm của ngày xưa, tâm cảnh hắn ngã xuống, nhưng lại
đúng thật là không gượng dậy nổi, mặc dù tu vi cao tới đâu cũng không có khả
năng chứng đạo.
Sát!
Vương Đằng ra tay, đại chiến với An Diệu Y, cầm
trong tay Hoàng Kim Thánh Kiếm bổ thẳng xuống, cổ chiến xa cũng ù ù ngân vang,
nghiền nát hết thảy ngăn cản, ngọn núi, cổ mạch đều biến thành bột mịn, chiến ý
của hắn xông thẳng tới trời cao, ma khí khôn cùng.
An Diệu Y ra tay dùng Phật pháp hóa giải, đối
kháng với công kích của hắn, không ngừng quyết đấu.
- An Diệu Y! Hôm nay ngươi trốn không thoát,
ta muốn đem đầu của ngươi gửi đến Đông Hoang, nghe hắn gào khóc bi thương, nhìn
hắn lửa giận công tâm, khiến hắn bi phẫn, không đủ sức xoay chuyển trời đất!
- Ngươi không phải một người cuối cùng, về sau
ta sẽ liệp sát tất cả người có liên quan với hắn, giết chết từng người, đầu lâu
của các ngươi sẽ trở thành vật trân quý của ta!
- Diệp Phàm ta muốn cho ngươi cực kỳ bi
thương, ta chờ mong nhìn thấy bộ dáng một gan ngươi đứt từng khúc! Ha ha ha...
Vương Đằng như là điên rồi, vừa khóc vừa cười,
công kích như mưa sa bão táp, biến hóa ngàn vạn kiếm khí không ngừng công kích.
“Đông!”
Đột nhiên, một cái nắm tay màu vàng dập nát
chân không, đột ngột xuất hiện, lập tức liền đánh bay Vương Đằng cùng cổ chiến
xa của hắn văng bắn ra ngoài, làm hắn phun ra một ngụm máu lớn.
Diệp Phàm từng bước một từ trong hư vô đi ra,
trong tay cầm một cây trường thương màu đen, cũng không có phóng ra khí tức cường
đại, nhưng lại khiến Vương Đằng đương trường biến sắc.
- Ngươi... là ngươi đặc biệt ở đây chờ ta...
- Cùng ngươi hoàn thành nhân quả tại đây!
Diệp Phàm bức đi tới phía trước, ngày nay ở
trong cùng thế hệ có thể nói hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ở trên
cao nhìn xuống bát hoang, ngay cả Thiên Hoàng tò đều bị giết, càng đừng nói đến
là một tên Vương Đằng.
Đúng theo như lời Diệp Đồng như vậy, ngoại trừ
nhân vật cấp con của Đế, đại địch của hắn ở trong tinh không này, người cùng một
thế hệ ở viên cổ tinh này có thể đối địch cùng hắn đã không còn ai.
- Diệu Y đi đi thôi! Ta lấy đầu hắn xuống, kết
thúc hết thảy!
Diệp Phàm nói.
An Diệu Y rút lui nhường lại chiến trường,
nàng biết cho dù là vài tên Vương Đằng cùng nhau đến, cũng không phải là đối thủ
của Diệp Phàm, đạo tâm đã bị phá vỡ, còn có thể làm gì?
- Vương Đằng! Trong vòng ba mươi chiêu ta giết
chết ngươi! Có bao nhiêu bản lĩnh cứ việc thi triển ra đi!
Diệp Phàm nói, trong lòng hắn vô địch, tản mát
ra khí thế đều như thế.
- Ngươi thật cuồng vọng!
Vương Đằng quát lớn, trong mắt đầy tơ máu như
là hai hàn đàm màu máu. Từng được tôn là Bắc Đế, hắn chưa từng bị người khinh
thị như vậy.
Hắn hận Diệp Phàm mênh mông khôn cùng như sóng
biển Đông. Cuộc đời hắn lần đầu tiên thân bại danh liệt, lần đầu tiên thống khổ
cùng sỉ nhục đủ thứ, đều xuất phát từ Diệp Phàm, khiến hắn khắc cốt ghi tâm, đại
hận khó tiêu.
- A...
Vương Đằng phát cuồng, cầm trong tay hoàng kim
chiến kiếm bổ thẳng xuống, trên hoàng kim chiến xa cổ lại bay ra rất nhiều hư ảnh,
chân long, tiên phượng... cùng nhau diệt địch.
“Ông!”
Đối mặt những đạo ngân này, Diệp Phàm đơn giản
mà trực tiếp chỉ có một kích, một tay cầm trường thương màu đen “Hoành Tảo
Thiên Quân” quét ngang tới phía trước.
“Phốc!”
Các loại ấn ký quang ảnh, kiếm quang, tiên phượng...
toàn bộ vỡ nát, hoàn toàn không ngăn chặn được thế công cường đại của hắn.
“Xoạt!”
Diệp Phàm xuất thương, trường thương ầm kim
như một con hắc long phóng lên cao, phá vỡ hư không tách ra bầu trời, mặc cho
chiến khí của chiến xa cổ mãnh liệt cuồn cuộn, cũng không ngăn được.
- A...
Vương Đằng thét to, mũi thương lãnh liệt đánh hoàng
kim chiến kiếm văng ra, mũi thương tuyệt thế phóng tới, xuyên thủng ngực hắn,
xuất hiện trên thân thể hắn một cái lỗ máu bằng cánh tay thông từ trước ra sau.
- Ngươi lòng có ý sợ hãi, còn bất lực hơn so với
tưởng tượng của ta, mười chiêu lấy tính mạng của ngươi!
Từ phía xa Diệp Phàm dùng trường thương màu
đen chỉ ngay mi tâm hắn.
- Sát, sát, sát, sát, sát... sau khi ta bại
trăm lần sẽ thành tựu Ma Thai, sống lại ta sẽ là thiên hạ vô địch!
Vương Đằng điên cuồng gào to, thần sắc hắn vặn
vẹo, từng đạo ma văn hiện lên trên mặt, từ thiên linh cái lại vọt lên một đạo ô
quang, vô cùng khủng bố.
Giờ khắc này, hắn hóa thân thành Ma Thai, trên
xương trán xuất hiện từng điểm từng điểm lốm đốm màu đen, như là Đại Ma Vương cổ
sống lại, cường đại lên rất nhiều lần.
- Năm đó ngươi ở trong tổ điện Cơ gia chiếm được
kế thừa, rốt cuộc chỉ sợ đó cũng không thuộc về Hư Không Đại đế đi?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha... Ha ha ha! Vương Đằng ta trước được
kế thừa của Loạn cổ Đại đế, lại thu được bí pháp Cổ Hoàng ở Bất Tử Sơn, được trời
xanh chiếu cố, có vận may lớn nghịch thế, kiếp này nhất định vô địch, các ngươi
không ngăn được đường đi của ta!
Hắn thật sự điên rồi, trong mắt đỏ bừng, kêu
to, gào thét lớn, hung tợn phát động công kích Diệp Phàm.
- Loạn Cổ kế thừa, Trục Xuất Vĩnh Hằng!
Hư không bị phá vỡ, hắn muốn đánh Diệp Phàm
rơi vào không gian Thứ Nguyên vô ngần, vĩnh viễn táng thân trong thời không
không biết.
- Năm đó ngươi dùng thuật này đều không làm gì
được ta, ngày nay còn dùng lạiư?
Diệp Phàm như là đứng trong vĩnh hằng, tự thân
bất hủ, hiển lộ ra hết tư thái vô địch, vắt ngang hư không khó có thể bị trục
xuất.
“Phốc!”
Hắn đâm tới một thương về phía trước, Vương Đằng
tránh né chậm một chút, máu chảy đầm đìa, một cái cánh tay trở thành mưa máu,
bay tung ra ngoài.
Ngàỵ nay, Diệp Phàm có khí thế vô địch, mỗi một
kích đều mãnh liệt cuồn cuộn, bất kỳ một chiêu một thức nào dường như đều trấn
áp hắn.
- Ta không cam lòng! Ta vâng chịu đại khí vận
của thiên địa mà thành, ngươi lấy gì đấu cùng ta! Cửu Bí ta có, Đại đế cổ kinh
ta có hai bộ, tất nhiên phải giết chết ngươi!
Hắn điên cuồng rồi, ma văn trên ữán càng trầm
trọng, công tới phía trước.
Diệp Phàm chấn động trong lòng, rốt cục vì sao
Vương Đằng không gượng dậy nổi, hay đúng ra phải nói vì sao hắn có thể sống lại,
đây đã không hoàn toàn là hắn, có ký sinh trong cơ thể hắn, cái gọi là Ma Thai
cũng không phải là Vương Đằng.
Bắc Đế ma hóa, hắn đều khống chế không được,
đây hẳn phải có., một lũ khí cơ khác chiếm cứ trong cơ thể hắn.
Trong lòng Diệp Phàm dâng lên một cảm giác mất
mát, quyết không thể buông tha người này, phải giết sạch sẽ, hắn quát to:
- Chém đầu Ma Thai!
Hai người đại chiến kịch liệt, Diệp Phàm phát
ra chiến ý vô địch, sau bảy lần giao thủ, một quyền đánh bay hoàng kim chiến xa
cổ, mũi thương sắc bén quét ngang qua, đầu của Vương Đằng mang theo màn máu bay
xéo ra ngoài.
“Phốc!”
Diệp Phàm đuổi theo tới, một thương đâm xuyên
qua đầu, ghim đầu của hắn đinh trên mũi thương ầm kim, từng giọt máu rơi xuống.
- Nói ra tất cả bí mật!
- Ha ha... Ta là Vương Đằng! Không, ta là ấn
ký của Hoàng giả vô địch Bất Tử Sơn lưu lại, ngươi giết không chết ta, ha ha
ha...