Mũi thương ầm kim sáng loáng sắc bén chớp động
hào quang rực rỡ, nhìn thấy máu tươi ghê người nhỏ xuống, phía trên ghim một
viên đầu, tóc đen bị máu dính thành một túm.
Vương Đằng thần sắc hung lệ, trong đôi mắt là
sâm lạnh cùng màu máu đỏ vô tận, tràn ngập không cam lòng, phát ra dao động thần
thức, rống to:
- Ngươi không chiếm được Loạn Cổ Kinh, càng
không chiếm được Cổ Hoàng Kinh, ta dù có chết cũng sẽ không lưu lại cho ngươi,
về phần bí quyết chữ “Tiền” trong Cửu Bí đương thời chỉ có một mình ta biết được,
cứ để nó vĩnh viễn thất truyền đi!
Hắn kêu to, gào thét, thần trí hỗn loạn, ma
văn trên trán càng ngày càng rõ ràng, làm cho hắn thoạt nhìn mất đi hình dáng
con người: trên đỉnh đầu hắn ô quang xông lên tận trời, không ngờ lại có một
con sinh linh kỳ bí sắp hóa sinh ra.
Diệp Phàm búng ra một chỉ, tiên quang màu vàng
điểm điểm, đánh tan luồng ô quang. Trong lòng bàn tay hắn tiếng sấm ù ù, muốn mạnh
mẽ nhiếp lấy nguyên thần của Vương Đằng ra quan sát.
- Ngươi đã không còn thuần túy là Vương Đằng,
là kết hợp thể của lũ oán niệm lúc trước của ngươi cùng ấn ký vỡ nát ở Bất Tử
Sơn, cùng với sống thống khổ, sống không bằng chết như vậy, còn không bằng sớm
một chút giải thoát đi.
Diệp Phàm miệng tụng chân kinh, muốn độ hóa
Vương Đằng, tối thiếu phải luyện hóa ấn ký thần bí, khiến hắn đều cảm thấy có
chút bất an kia.
- Ta là Hư Không Đại đế... bất tử... ta không
để yên cho ngươi!
Một tiếng rít gào như dã thú từ trong đầu
Vương Đằng lao ra, cả xương đầu lâu đều nứt nẻ.
Diệp Phàm không sợ, miệng tụng Độ Nhân Kinh, hắn
cũng không lo lắng Cổ Hoàng chuyển sang kiếp khác, nếu như quả thật là như vậy
Vương Đằng đã sớm bị đoạt quyền khống chế thân thể, không đến mức như thế.
Bởi vậy hắn nghĩ rằng cũng chỉ là một lũ tà niệm
mà thôi, một đoạn ấn ký tinh thần vỡ nát dù có đáng sợ cũng không dậy nổi sóng
gió.
- Sát, sát, sát...
Trong miệng Vương Đằng không ngừng gào rống,
phát ra ma âm ác nghiệt, triển động ra một loại bí thuật khó có thể nói rõ.
Ô quang từ thiên linh cái của hắn vọt lên,
ngưng tụ thành một cái Ma Thai, cả vật thể đen nhánh, lưng mọc cánh phong lôi,
đầu mọc sừng rồng, chân đạp trên hỗn độn quang, rất có uy thế.
- Sớm đã bị Hư Không Đại đế giết chết mười mấy
vạn năm, một lũ tàn niệm mà thôi, cũng không biết đến tột cùng là ai, sớm một
chút huỷ diệt đi!
Diệp Phàm lạnh giọng nói, miệng tụng Độ Nhân
Kinh, cả vật thể phát ra hào quang vô cùng tận, càng ngày càng thần thánh tường
hòa, đám mây đen kia lập tức vỡ nát, không ngừng tan ra.
- A...
Vương Đằng cùng hư ảnh kia cùng nhau kêu to.
“Ầm!”
Diệp Phàm kinh ngạc, viên đầu này vừa nút ra,
hắn lập tức thu lấy nguyên thần định đọc một lượt trí nhớ này, đây là tiên tàng
vô giá, có kế thừa của Đại đế, có diệu thuật trong Cửu Bí.
- Ta sẽ không cho ngươi như nguyện!
Vương Đằng gào to, toàn bộ nguyên thần đều nổ
tung, hừng hực thiêu đốt.
Diệp Phàm cướp lấy, không tiếc dùng Thánh khí
trấn áp, nhưng rất là kỳ lạ, nguyên thần của hắn khó có thể khống chế, bị thiêu
đốt càng ngày càng bùng phát, mặc dù chặt đứt tách ra cũng không được.
- Ngươi không chiếm được bí quyết chữ “Tiền”
tu nguyên thần, ngươi khống chế không được ta, ha ha ha... Cửu Bí từ đây thất
truyền đi, vĩnh viễn thất truyền đi!
Diệp Phàm dùng hết toàn lực ra tay, ngăn cản
nguyên thần của hắn tự diệt, bí quyết chữ “Tiền” liên quan đến quá nhiều, là diệu
pháp vô thượng tu luyện nguyên thần, có thể trước thời hạn cảm nhận được nguy
cơ.
Nếu trong cơ thể hắn không có Tiên Đỉnh màu
xanh biếc có thể che đậy thiên cơ, bằng không bị người ta thôi diễn ra, nói
không chừng Vương Đằng có thể dựa vào bí quyết chữ “Tiền” biết trước, không đến
nổi đến đây bị chặn giết.
- Ha ha ha... vĩnh viễn ngươi không chiếm được
bí quyết chữ “Tiền”, theo ta cùng nhau đi tới chung điểm đi!
Nguyên thần Vương Đằng hóa thành một mảng hỏa
quang, tấc tấc biến mất.
Một người nếu đã muốn chết, ai cũng khó có thể
ngăn cản, đặc biệt là loại nguyên thần này, giam cầm không được. Từng tu luyện
bí chữ Tiền, nguyên thần hắn vô cùng đặc biệt, Diệp Phàm khó có thể phong ấn,
thậm chí vài lần thiếu chút nữa để hắn chạy thoát.
Cùng lúc đó Ma Thai màu đen kia hóa hình ra có
đôi cánh phong lôi, chân đạp hỗn độn quang cũng nhích động, muốn bỏ chạy.
Diệp Phàm thi triển hết Cửu Bí, các loại diệu
thuật đều xuất hiện, đương trường trấn áp lại, sau đó một lần nữa xem nguyên thần
của Vương Đằng.
- Kết thúc đi!
Vương Đằng kêu to, Ma Thai kia cùng một động
tác với hắn, đồng thời nhích động, giãy giụa kịch liệt, sau đó “ầm” một tiếng nổ
tung.
- Xong rồi!
Trong lòng Diệp Phàm lạnh hết nửa phần, trong
nguyên thần bọn họ có bí bảo, tất cả đều nổ tung, Thánh khí đều giam cầm không
được, thiếu chút nữa làm cho hắn bị thương nặng.
Hắc Tiễn phát ra ô quang ngăn chặn năng lượng
gió lốc, hắn chỉ cắt đứt một chút mảnh vỡ nguyên thần, còn lại tất cả đều mai một.
- Thật đáng giận!
Vương Đằng hình thần câu diệt, trong lòng bàn
tay Diệp Phàm chỉ có mười mấy mảnh vỡ lạc ấn, hắn cẩn thận tìm kiếm không có chỗ
nào trọng dụng, tất cả đều là tạp niệm mà thôi.
- Phản Cổ Thuật, tụ lại thức hải!
Diệp Phàm múa động hai tay, thi triển ra một
loại bí pháp chỉ có trong Phệ Đã Kinh.
Mảnh nhỏ thần thức tản lạc trong thiên địa liền
ngưng tụ lại, đáng tiếc vẫn như cũ không có. Hắn thở dài một tiếng, quả thật
không làm sao được.
- Chờ chút, để muội thử xem!
An Diệu Y thướt tha tiến tới, chiếc thanh đăng
cổ Đăng trên đầu vai nàng phát ra ra phật quang sâu kín, chiếu sáng nơi này,
hóa sinh ra một thế giới thức hải.
- Bắc Nguyên, trong một vùng sa mạc lớn có một
cái thần hồ, đây là ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ của hắn, ngoài ra không còn gì
khác.
An Diệu Y nói.
Nàng dùng Phật pháp trở lại nguyên trạng, cũng
chỉ thu được những tin này, khó mà truy theo, ánh sáng trên thanh đăng cổ Đăng
chập chờn.
- Quên đi! Cưỡng cầu không được, có lẽ Cửu Bí
nhất định phải phân tán, muốn tập trung đầy đủ không được rồi!
Diệp Phàm không đành lòng, bí quyết chữ “Tiền”
thật sự phải đoạn tuyệt kế thừa.
- Huynh bảo trọng!
An Diệu Y đi xa, chung quy là muốn chia tay.
Diệp Phàm gật đầu, nhìn theo nàng biến mất ở
phía chân trời.
Hoàng kim chiến xa cổ cùng với thanh hoàng kim
chiến kiếm này đều là bí khí hiếm có, khó có thể phá hủy. Diệp Phàm đều không
thể đánh giá phân lượng, rõ ràng đây là bị phong ấn, Vương Đằng từ đầu đến cuối
cũng không có mở ra được.
- Vừa lúc thiếu một chiếc xe thaỵ đi bộ, thực
không tệ!
Diệp Phàm nhặt hoàng kim chiến kiếm ném trên
xe, cùng nhau thu lấy. Chiến xa cùng chiến kiếm này thích hợp nhất là chiến đấu
hỗn chiến trên sa trường.
Diệp Phàm hành tẩu nửa tháng ở Tây Mạc, quan
sát mấy chục tòa cổ Miếu, cuối cùng đi tới Tu Di Sơn, hắn không có tiến lên, chỉ
ở rất xa quan sát.
Đây là một ngọn núi lớn thần bí thánh khiết,
như là dùng vàng luyện chế thành, xa xa nhìn lại một mảng sáng rực rỡ, bốc hơi
lên từng mảng lớn tiên quang.
Cũng không biết có bao nhiêu tín ngưỡng lực
lưu chuyển về nơi đó, tinh thuần mà thánh khiết hóa thành từng đạo từng đạo hào
quang, cuối cùng ngưng tụ cùng một chỗ, biến thành vô số dòng sông buông xuống,
bao phủ cả địa phương kia.
Tu Di Sơn rộng lớn không thấy đầu cuối, nhưng
tín ngưỡng lực thật nhiều bao phủ đều khắp cả dãy núi, một mảng mờ mịt giống
như biển cát che phủ bầu trời, làm cho các dãy núi giống như hòn đảo trên biển.
Ở xa xa không thể nhìn thấy Đại Lôi Âm Tự, chỉ
có thể thấy núi lớn nguy nga hùng vĩ, cũng không chỉ cao mấy vạn trượng, mà cao
lấp trong mây, thánh khiết màu vàng, các loại linh cầm bay múa giống như Tiên vực.
Cuối cùng, Diệp Phàm rời đi cũng không lên
núi, bởi vỉ tại địa phương này khiến tâm thần hắn không yên. Hắn không tín ngưỡng
Phật, nếu như vào núi có hại lớn đối với thân thể.
A Di Đà Phật Đại đế kinh diễm cổ kim, có nói
là Đại đế thần bí nhất, bản lãnh nghịch thiên nhất cũng không sai biệt lắm, những
thứ hắn lưu lại, Diệp Phàm không muốn chạm tới.
- Tạm biệt Tây Mạc!
Diệp Phàm bước vào vực môn rời đi, vượt qua hư
không, lập tức đi tới Bắc Nguyên, hắn đối với bí quyết chữ “Tiền”, đối với Cổ
Kinh của Loạn cổ Đại đế thật sự có chút không đành lòng từ bỏ.
Cánh đồng La Thiên hoang vu mọc đầy cỏ dại, là
một đại thảo nguyên hoang vắng, nằm ở đông bắc bộ Bắc Nguyên, hiếm thấy có cư
dân, mấy vạn năm đều không nhìn thấy có người xâm nhập.
Địa phương này sói hoang thành đàn, mỗi đêm
trăng đến đều có thể nghe tiếng sói tru vang dội.
Trăng sáng treo trên cao, xa xa tiếng sói tru
gọi trăng, một con cự lang màu trắng bạc cao tới mấy chục trượng, phun ra nuốt
vào ánh trăng, tru dài.
Diệp Phàm độc hành, mang theo một cây trường
thương màu đen, dọc đường đi giết chết không ít yêu thú quỷ quái mới đi tới
cánh đồng hoang vu này.
Hắn đang tìm một địa phương là sa mạc Loạn cổ,
bên trong có một thần hồ.
- Rốt cục tới rồi... ngay ở phía trước!
Con cự lang màu bạc bị kinh động, hóa thành một
đoàn hỏa diễm màu bạc chạy thoát, Diệp Phàm đi tới nhìn thấy được một vùng sa mạc
ẩn ở cuối thảo nguyên.
Sáng sớm sương mù lượn lờ, ở chỗ sâu trong sa
mạc hắn tìm được thần hồ, màu sắc sáng lạn trong suốt bốc hơi lên tận trời.
Một con tiên hạc kêu vang, giương cánh xé rách
trời cao, từ trên một vách đá phóng vọt lên, hóa thành một đạo tiên quang bay tới
đáp xuống, khó dò ra cảnh giới sâu cạn.
- Là ngươi... Thánh thể Nhân tộc cường đại.
Tiên hạc miệng phun ra tiếng nhân loại, dựng
thân ở ven bờ hồ thần, một thân lông cánh trắng toát như ngọc, phát sáng lóng
lánh.
- Ta giết Vương Đằng rồi!
Diệp Phàm sớm nghe nói qua, có một con tiên hạc
che chở cho Vương Đằng, năm đó từ trong tay Diêu Quang Thánh tử cứu hắn mang
đi.
- Ta đã biết rồi! Hồn đăng của hắn đã tắt, ở
trên mình ngươi ta lại cảm ứng được tử khí của hắn, hết thảy đều đã định rồi.
Tiên hạc thở dài một tiếng, cũng không có ý muốn
ra tay.
Diệp Phàm nhìn thần hồ linh khí cuồn cuộn này,
cẩn thận quan sát.
Tiên hạc lên tiếng nói tiếp:
- Khi hắn còn bé, ta đã đưa hắn tới đây, thu
được kế thừa của Loạn cổ Đại đế, đáng tiếc cho một mầm giống Tiên. Sau khi bại
trong tay ngươi, hắn bị ấn ký ở Bất Tử Sơn vấy bẩn bản nguyên linh hồn, dù
không bại ở trong tay ngươi, cũng nhất định khó có thành tựu.
Lão hạc than thở, Vương Đằng dù sao cũng được
nó bồi dưỡng lên, ngày nay biết được hắn tử vong, tự nhiên tránh không được cảm
khái một hồi.
- Ta nghĩ, Loạn cổ Đại đế thật sự là một đời
khác của Độc Nhân Đại đế đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
Thế gian có lời đồn, Loạn cổ Đại đế là một đời
sau của Độc Nhân tân sinh, bởi vỉ Trảm Ngã Minh Đạo Quyết của hắn đều cực kỳ
tương tự với công pháp khí của Độc Nhân.
- Không phải!
Lão hạc lắc đầu, dứt khoát phủ định.
Loạn Cổ Đại đế cả đời long đong lận đận, nhiều
lần đại bại, nhiều lần nản lòng thoái chí, ý chí tinh thần sa sút, nhưng hắn đã
có một cơ duyên lớn thu được một bộ phận công pháp của Độc Nhân, lại được một
phần pháp quyết của Hư Không Đại đế, sau lại sau trăm lần bại biến thành Ma
Thai sinh ra, mới công tham tạo hóa.
- Các Đại đế khác cả đời bất bại, chỉ có Loạn
cổ Đại đế là một đường đại bại, gần như bị đánh cho mất đi đạo tâm, tinh thần,
đến cuối cùng đều sắp hỏng mất!
Tiên hạc nói.
Loạn Cổ phá kiển sống lại, Ma Thai đại thành,
cuối cùng mới xoay chuyển hết thảy, chiến bại tất cả đối thủ ngày xưa, đăng
ngôi tuyệt đỉnh.
Bắc Vực đất rộng người thưa, từ xưa chỉ có một
đế này.
Con đường chứng đạo của Loạn cổ Đại đế rất lận
đận, nói hắn một đường đại bại hình như không sai, mà quá trình này còn phi thường
tàn khốc, sinh ly tử biệt, người yêu thương chết sớm, thân nhân chết thảm, sư
tôn bị giết... Toàn bộ bị diệt, đủ loại chuyện thê thảm, người ngoài khó có thể
hiểu rõ, cũng chính vì thể hắn mới có thể ở sau cả trăm lần bại, còn muốn giãy
giụa, không chịu khuất phục, bởi vỉ lòng hắn không cam lòng, phải phấn đấu.
- Ta tới đây, ngươi có thể hiểu rõ chứ!
Diệp Phàm nói.
- Nếu ngươi đến là vỉ kế thừa của Loạn cổ Đại
đế, chỉ sợ phải thất vọng rồi! Địa Cung đã đóng, trong một ngàn năm ai cũng
không mở ra được, trừ phi Đại đế đích thân tới!
Lão hạc nói.
Diệp Phàm nhíu mày, thật không cam lòng.
- Ta không có tìm được một truyền nhân cho Loạn
cổ Đại đế, lòng có áy náy, ngàn năm sau nhất định sẽ tuyển chọn một truyền nhân
kiệt xuất để bù lại!
Nói tới đây, lão hạc mở cánh ra, tế ra một
khúc cổ mộc, dài chừng nửa thước, đưa cho Diệp Phàm, nói:
- Trong này có thể ẩn chứa bí mật của bí quyết
chữ “Tiền”, giao cho ngươi tìm hiểu, là khi Vương Đằng còn thiếu niên mang về từ
Đông Hoang, ta cũng không muốn Cửu Bí đoạn tuyệt kế thừa!
Diệp Phàm tiếp nhận, còn nghiêm túc làm một
cái đại lễ! Lão hạc mặc dù bồi dưỡng cho Vương Đằng, nhưng thực công bằng cũng
không có bao che khuyết điểm, hết thảy đều có suy xét.
- Tổ điện Cơ gia rơi xuống khối lam kim này có
nhiễm máu của Hư Không Đại đế, không phải là nhỏ...
Lão hạc giương cánh, một mảnh hư không xuất hiện
một khối lam kim yêu dị mà đáng sợ!