Hai cường giả tranh hùng, triển khai một kích
kinh thế, khí nuốt bát hoang, quét ngang lục hợp!
Diệp Phàm cứng chọi cứng cùng thạch nhân Mạc
Phổ bộc phát ra hào quang chiếu rọi sáng lạn, không ít người bị ánh sáng chói mắt
bị mù mắt.
Đủ các loại tiếng kêu gào thảm thiết vang lên,
liên tiếp không ngừng. Cùng may tu vi tới cảnh giới của bọn họ bực này có thể
trong nháy mắt chữa trị, không cần lo lắng hai mắt bị hỏng.
Một kích này, hỗn độn khí bắn ra bốn phía,
thiên địa đảo ngược, càn khôn vỡ nát. Thần năng vô cùng vô lượng, nơi nơi phát
sáng rực rỡ, như là tinh hà trên chín tầng trời đổ trút xuống, bao phủ nơi đây
mờ mịt khôn cùng.
Diệp Phàm cùng Mạc Phổ quyết đấu, có thể nói
là một trận chiến kịch liệt nhất từ khi hắn đi lên tinh không cổ lộ đến nay,
đây là một nhân vật đáng sợ mạnh mẽ tới cực điểm.
“Ầm!”
Thần huy mờ mịt cuồn cuộn mãnh liệt, không ngừng
cuốn tới. Lần này vẫn như cũ là một người sừng sững không nhúc nhích, một người
khác mang theo một mảng lớn mưa máu bay tung đi.
Hai người đổi chỗ, không phải Diệp Phàm xuất
hiện, mà là thạch nhân Mạc Phổ lao ra phiến gió lốc này, toàn thân là máu, mỗi
một giọt đều óng ánh trong suốt, lưu động lực lượng thần tính.
- Cái gì? Mạc Phổ chưa chết, vọt ra kìa!
Rất nhiều người chấn động, sợ hắn thắng được
thì đó chính là tới một hồi đại họa, là tai họa có tính chất huỷ diệt.
“Rắc!”
Đúng lúc này, ngay ngực Mạc Phổ phát ra tiếng
vỡ vụn, rồi lập tức máu tươi phun trào. Trong các tinh vực, Thánh linh huyết có
thể coi là thần huyết.
Mỗi một tia máu đều thần quang nhấp nháy,
không ngừng phun tung toé ra, khó có thể ngưng đọng được, làm cho mọi người đều
rung động trong lòng. Ngay ngực Mạc Phổ xuất hiện một cái lỗ thủng bàng nắm
tay, là bị một quyền đánh xuyên qua, bị thương nặng khó có thể tưởng tượng.
Chung quanh lỗ máu kia là từng vết rạn nứt
đang lan tràn ra, dẫn tới khắp nơi toàn thân hắn, cả thân thể đều sắp nứt ra rồi.
Hắn lảo đảo sắp ngà, toàn thân đầm đìa máu,
dao động lực lượng thần tính kịch liệt. Pháp tắc nguyên thủy của hắn được chịu
trời xanh che chở không ngờ lại nứt toạt ra, bị một quyền của Diệp Phàm đánh nổ
tung!
Mạc Phổ lộ vẻ mặt không cam lòng, hôm nay hắn
ôm tâm tư độc nhất vô nhị chiến cùng Diệp Phàm, muốn tạo nên tín niệm vô địch,
kết quả hắn lại trở thành đá mài dao cho người khác.
Cường giả mãi mãi là kẻ mạnh, kẻ bại sẽ bị người
ta quên làng. Nếu có người nhắc tới, cùng chỉ là để phụ trợ làm nổi bật sự cường
đại của Thánh thể Nhân tộc. Thánh linh huyết chính là một phần để tạo nên ánh
hào quang cho người khác...
- A...
Mạc Phổ gào lên thê lương thảm thiết! Hắn thật
sự không cam lòng, trong lòng tràn ngập cảm giác khuất nhục, rít gào phẫn nộ.
Đều nói Thánh linh vô địch, nhưng hôm nay tiền
bối của hắn bị đánh bại, hắn cùng bị đánh bại, chiến đấu trong cùng cấp bị đại bại,
không có một chút lấy cớ nào để nói.
- Vì sao?
Hắn ngửa mặt lên trời gào rống, thần huyết
càng tuôn chảy nhanh hơn, làm cho mặt đất cùng đá tảng đều nhuộm một màu sắc rực
rỡ kỳ dị.
- Thánh thể Nhân tộc đến từ Táng Đế Tinh chiến
thắng một Thánh linh!
- Nhân tộc liên tiếp đánh vỡ thần thoại vô địch
của Thánh linh, hái xuống vòng hào quang thần thánh bất bại của họ, tạo dựng tấm
bia vô địch cho Nhân tộc!
Rất nhiều người đều kích động kêu to, mới đó
không lâu những lời nói của Mạc Phổ đã làm thương tổn rất nhiều tu sĩ, mọi người
tích tụ trong lòng, lúc này một người cùng cấp đánh bại hắn, làm cho mọi người
không kiềm được rống to phát tiết nỗi lòng.
Ở trong sương mù hỗn độn, thân ảnh Diệp Phàm
có hơi mờ mờ, vẫn không nhúc nhích, như là một tấm bia thần tản ra ý chí vô địch,
chấn nhiếp lòng người.
Chiến y trên người hắn nhuộm thần huyết, dáng
người khoẻ mạnh, tóc đen bay phất phới, ánh mắt bắn ra sáng như điện xuyên thấu
qua sương mù, như một Thần Ma vô địch.
Một trận chiến này nhìn như đơn giản, kỳ thật
không thua gì một trận đại chiến ngàn vạn chiêu, hết thảy ẩn chứa trong hai quyền
của song phương, đây là một trận đối chiến tuyệt thế.
Diệp Phàm còn thật sự hiểu rõ, thu hoạch rất
nhiều. Trận chiến đấu tuy rằng ngắn gọn, nhưng ẩn chứa đủ các loại hung hiểm,
không thắng thì chết, cần khí thế chưa từng có từ trước đến nay.
Từ khi bước vào cửa quan thứ nhất Nhân tộc đối
với hắn mà nói, trận chiến vừa rồi mới đúng nghĩa thực chất của nó, là trận chiến
đầu tiên tranh hùng trên Đế lộ!
- Đây là Thánh linh nhất mạch vô địch sao?
Diệp Phàm đứng sừng sững giữa sương mù hỗn độn
khè nói, không có trào phúng, không có chế ngạo, chỉ là một loại suy nghĩ sau
khi bình tĩnh lại, hắn đang thể hội đủ loại chỗ may mắn của nhất tộc này.
- Ngươi...
Mạc Phổ sắc mặt khó coi, những lời này như là
một bàn tay to hung hăng tát vào mặt hắn, làm cho hắn lảo đảo lui về phía sau.
“Rắc!”
Truyền đến tiếng vỡ vụn, bắt đầu từ trong ngực
hắn, xuất hiện từng vết nứt đáng sợ, hình thể hắn nứt ra khó có thể giữ được
hình người.
Mạc Phổ gào to thê lương! Thân thể hắn lao ra
một cái tiếp một cái cổ phù, gượng ép củng cố thân hình, rồi sau đó phóng vọt tới
Diệp Phàm, hắn muốn trong lúc bản thân giải thể lôi kéo đối thủ cùng nhau chịu
chết.
Bởi vì, căn nguyên của hắn sắp nổ tung, sẽ
sinh ra lực lượng đáng sợ không gì so sánh nổi!
Diệp Phàm chợt ngẩng đầu, ánh mắt như một ngọn
lửa đánh tan hỗn độn khí, hắn không có tránh lui, ngược lại tiến lên rất
nhanh...
“Phốc!”
Thánh linh huyết bắn tung tóe, thiên địa hôn ầm,
âm phong gào rít giận dữ, trời xanh dường như cùng tức giận rồi.
Một quyền của Diệp Phàm đánh xuyên qua Mạc Phổ,
làm cho hắn vờ nát tan tành, thần huyết hóa thành mưa máu rơi xuống, thân thể
hoàn toàn nổ tung kinh thiên động địa.
Trong thiên địa xuất hiện đủ loại dị tượng như
là biểu đạt sự bất mãn của trời xanh, gió lốc màu vàng cuốn mưa máu bay lả tả,
trông thật kinh thế hãi tục.
Tương truyền, giết hại Thánh linh cuối cùng sẽ
có một ngày bị trời phạt, trải qua một hồi kiếp nạn đáng sợ.
Diệp Phàm tung một quyền dập nát hết thảy,
trong Luân Hải xuất hiện một cái Thái cực tiên đồ, tản phát ra từng đợt từng đợt
thần huy, đồng thời vang lên tiếng tụng kinh làm tan biến hết thảy dị tượng
thiên địa.
“Ầm!”
Diệp Phàm đạp một chân trên cái đầu như tảng
đá sứt mẻ kia, lạnh lùng nhìn Mạc Phổ, đây là tàn thể cuối cùng còn sót lại của
thạch nhân, ngoài ra đều bị đánh thành bụi bậm.
- Ngươi ngay cả Thánh linh cũng giết, vi phạm
luật trời xanh, cuối cùng sẽ có một ngày phát sinh bất tường, lúc tuổi già phải
gặp kết cục thảm hại!
Mạc Phổ âm lãnh nói.
- Nếu vô địch trên đời, ta còn e ngại sao? Trời
xanh hư vô mờ mịt là nơi ký thác của kẻ yếu, ta không tin hắn tồn tại, nếu có
người ngăn cản ta, chỉ có dùng một quyền đánh tan xác!
Diệp Phàm nói.
Từ khi bước trên tinh không, đây là trận chiến
đầu tiên xác định vững chắc con đường vô địch của hắn. Hắn đã lên đường tranh
hùng trên Đế lộ, cường thế quật khởi!
Rất nhiều người nghe lời ấy đều biến sắc, có cảm
giác hắn như một viên chiến tinh rực rỡ đang dần dần dâng lên, lòng mang tín niệm
vô địch, khí nuốt bát hoang, người như vậy quật khởi ai cùng không thể ngăn cản.
- Ai yếu ai mạnh?
Diệp Phàm bình tĩnh nhìn cái đầu đá dưới chân
hỏi.
Ánh mắt của Mạc Phổ ảm đạm, mất đi sáng rọi, một
câu cũng khó mà nói ra, một trận chiến này hắn hoàn toàn bại, tìm không thấy một
cái cớ gì để chống chế, dưới trận quyết đấu công bình hắn không địch lại.
Diệp Phàm cho hắn thống khoái lần cuối cùng,
tung một cước đá ra, cả cái đầu đá nổ tung, thần huyết đầm đìa bắn tung ra bốn
phương tám hướng.
Mạc Phổ hoàn toàn biến mất trong thiên địa, từ
nay về sau xoá tên!
- Ai nói Thánh linh không thể chiến thắng, Mạc
Phổ thua chết không phải là kỳ tích gì, ở trong quyết đấu công bình hình thần
câu diệt!
- Thần thoại Thánh linh không thể bị đánh bại
hoàn toàn sụp đổ, Thánh thể tới từ Táng Đế Tinh chỉ một người một mình giết chết
ba Thánh linh!
Hiện trường xôn xao, tiếng huyên náo ầm ĩ truyền
khắp Đại Nguyệt Pha, tất cả tu sĩ đều đang bàn tán.
- Ai dám nhục mạ Thánh linh tộc ta?!
Đột nhiên, trên bầu trời truyền xuống một tiếng
rống to, uy áp cực kỳ mãnh liệt chấn cho tu sĩ khắp nơi đều run rẩy.
Ngao Mãng chiến đấu từ ngoài vòm trời, nhìn thấy
một màn này rống to phẫn nộ làm vờ nát cả vòm trời, đồng thời hắn vươn ra một
bàn tay đá chộp vào Diệp Phàm.
“Xoạt!”
Thần mang xé rách bầu trời, Thanh Hoàng đạo
nhân phát sau mà đến trước, chiến mâu trong tay xuyên qua thiên địa, đâm vào
bàn tay đá ngăn cản đường đi của nó.
Thanh Hoàng đạo nhân vỗ động đôi cánh phụng
hoàng, đây là thần hình của lão giống như một tiên cầm vắt ngang bầu trời, đại
chiến với Thánh linh Ngao Mãng, làm cho hắn lại đánh ra hướng Vực ngoại.
Trong nơi mai táng Thần Quỷ, thạch nhân Luân Đạc
gầm lên, nhưng hắn mới vừa nhích thân mình, đã bị Tiếp dẫn sứ của Thành thứ mười
Nhân tộc cùng với Bá Long Đà Lan vây quanh, bọn họ vẫn luôn đề phòng hắn, cũng
bắt đầu trận đại chiến mới.
Diệp Phàm lấy ra một cái lọ ngọc, tế ra thần lực,
từng đợt từng đợt thần huyết trong suốt từ mặt đất bay lên, như là một dây chuỗi
thần ướt át tươi đẹp chói mắt, chìm sâu vào trong lọ.
Đây là Thánh linh huyết, có thể chế thuốc,
cùng có thể giúp tinh tiến đạo hạnh, là thánh vật thế gian hiếm thấy.
Thiên Chi Thôn, có Cửu Khiếu Thông Linh Thần Dịch
có thể phạt mao tẩy tủy cho mỗi một hậu nhân của hắn, chính là thu được từ một
thạch nhân sắp thành hình, là tinh hoa của thần thai được thiên địa dựng dục
thành.
Thánh linh huyết này tuy rằng so ra kém thần
thai ở trạng thái căn nguyên nhất, là vật chất tinh hoa khi còn chưa hóa hình
kia, nhưng cùng là vật nghịch thiên, tự nhiên đáng giá để lưu lại.
Rất nhiều người đều đỏ mắt nhìn về phía bên
này, dù là rất nhiều dị tộc đứng về phe Thánh linh cũng đều lộ ra ánh mắt tham
lam, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một trận chiến vừa rồi đó, Diệp Phàm biểu hiện
thực lực quá kinh người, ngoại trừ Vương của Thánh nhân, những người tại hiện
trường hoàn toàn không có tư cách chiến một trận với hắn.
Thương Viêm, Ngao Mãng đều đang đại chiến ở Vực
ngoại, Luân Đạc ở Đại Nguyệt Pha chống cự chư hùng, bọn họ chưa thua chạy,
đương nhiên đại quân dị tộc còn phải tiến công, tiếng hô sát vang trời. Trong
lúc đó nguy cơ trong nơi mai táng Thần Quỷ vẫn không dừng lại mà càng ngày càng
ác liệt.
Diệp Phàm thu lấy một phần Thánh linh huyết,
sau đó tiếp tục gia nhập trong chiến đấu.
Mỗi một quyền hắn đánh ra đều chấn động rung
chuyển thiên địa, đánh cho từng tên từng tên dị tộc nổ tung, một cường giả lại
một cường giả ngã xuống, thây nằm ngổn ngang dưới chân hắn.
Tranh hùng trên Đế lộ chú định là phải dùng
thi thể hài cốt tạo huy hoàng, dùng máu tươi làm nổi bật màu sắc. Trong sự tàn
khốc đáng sợ này, hơi có vô ý sẽ vạn kiếp bất phục, trở thành tấm đệm trên đường
của người khác.
Diệp Phàm không còn lựa chọn nào khác, chỉ có
một đường đi tới!
“Ầm!”, “Ầm!”...
Truyền đến tiếng vang nặng nề, nơi giếng cổ kia
lay động kịch liệt, máu huyết của từng cỗ từng cỗ thi thể hài cốt hóa thành luồng
sáng bay về phía miệng giếng, bao gồm một phần Thánh linh huyết Diệp Phàm không
kịp thu lấy.
Mọi người đều bị áp lực như là có một cây chùy
sắt đập vào tim bọn họ, vô cùng khó chịu, rất nhiều người không kiềm nổi “oa” một
tiếng hộc ra một búng máu.
Đây là một loại dao động lực lượng cường đại,
như là tiếng hô hấp của một Đại đế, loại tiết tấu này làm cho mọi người không
chịu đựng nổi, rất nhiều người thối lui không kịp, thân thể đều sắp nứt ra.
- Chúng ta đã hết sức rồi không giữ được! Cứ để
cho Thánh linh nhất tộc mở ra, cho bọn chúng tiêu diệt lẫn nhau!
Thanh Hoàng đạo nhân từ Vực ngoại truyền âm
nói cho Diệp Phàm lui lại.
Hiển nhiên, Tiếp dẫn sứ của Thành thứ mười Nhân
tộc cùng với đám Bá Long Đà Lan đã được báo cho biết trước, bắt đầu suất lĩnh
cường giả Nhân tộc cùng với rất nhiều cổ thú rời khỏi Đại Nguyệt Pha.
Thạch nhân Luân Đạc tọa trấn, hắn là Vương của
Thánh nhân đỉnh phong, có hắn chủ trì nơi này hoàn toàn bị hắn thống trị, thậm
chí không có máu tươi hiến tế, hắn ngấm ngầm động thủ đánh chết một số dị tộc để
tể sống!
“Ầm ầm...!”
Chỗ miệng giếng phát ra tiếng động khủng bố,
trời long đất lở giống như là sắp nổ tung.
Một lão đạo nhân xuất hiện ngồi xếp bàng bên
miệng giếng, vô cùng mơ hồ nhìn không rõ, miệng tụng chân kinh, có một loại uy
nghiêm cùng khí tức đáng sợ.
Đáng tiếc, đây chỉ là một lũ đạo ngân mà thôi,
là từ trước thái cổ lưu lại tới nay, trải qua năm tháng vô tận thân ảnh lão đạo
nhân đã sắp phai mờ, không thể tiếp tục trấn áp giếng cổ này nữa.
- Lạc ấn của Đạo Tôn vô thượng rốt cục tiêu
hao hết rồi! Giếng cổ sắp sửa mỡ ra, ai cũng không ngăn được.
Trong Thành thứ mười Nhân tộc truyền đến một
tiếng thở dài.
Diệp Phàm nghe mà sởn tóc gáy, lão nhân mơ hồ
kia là Đạo Tôn ư? Quá mức rung động!
Đạo Tôn là đại biểu cho cực hạn, chính là nhân
vật từ niên đại thần thoại cổ xưa, theo người đời phỏng đoán là cùng một cấp số
với Đại đế cổ.
Tương truyền, Cửu Bí trong thiên địa chính là
do các vị Đạo Tôn khai sáng, là đại biểu cho kế thừa cực hạn của chín lĩnh vực!
“Ầm!”
Cuối cùng vang lên một tiếng nổ, lão đạo nhân
mơ hồ kia biến mất. Hiển nhiên lạc ấn ảm đạm kia theo năm tháng hoàn toàn tiêu
biến.
Cùng lúc đó, trời sụp đất nứt, miệng giếng cổ
vỡ nát, phong ấn hoàn toàn bị phá giải!