“Ô a...”
Âm phong gào rít giận dữ, mưa máu giàn giụa, cảnh
tượng trong thiên địa thật khiếp người, thoáng cái liền biến dạng đáng sợ như
là cánh cửa Địa Ngục rộng mở, lại như thiên địa vỡ nát, thế giới đi tới chung
điểm hủy diệt.
Mới đầu, thổi quét tới từng đợt gió lốc màu
vàng, rồi sau đó biến thành màu đen, rơi xuống mưa to như trút tràn ngập mùi
tanh tưởi, rơi dính trên người và mặt đất, mọi người mới phát hiện đây là mưa
máu.
Loại cảnh tượng này khiến Thánh nhân đều kinh
sợ, chưa bao giờ gặp qua: Đại Nguyệt Pha nổi gió lốc mù mịt, ma kêu quỷ khóc, đủ
các loại thi thể một khối lại một khối từ trên bầu trời rơi xuống, như đại kiếp
nạn tới nơi Thần Ma ngã xuống.
- Sao lại như vậy?
Mọi người sợ run, không có người nào không sợ
hãi, loại cảnh tượng này chưa từng nghe nói, chưa hề thấy qua.
“Ô ô...”
Trong nơi mai táng Thần Quỷ như là có vạn quỷ
đang kêu khóc, như vô số Thần linh đang rống giận, giãy giụa phẫn nộ, gào thét.
Loại dị tượng này quá mức đáng sợ, khiến da đầu
mỗi người đều run lên, ai cùng không nghĩ tới lại phát sinh loại đại loạn này.
Hiện trường không còn trật tự được nữa, chúng tu sĩ đều chạy trốn tứ tán.
Mưa máu có tính ăn mòn mãnh liệt, một khi dính
phải liền bị xuyên thủng, hình thần câu diệt. Ngay cả dị tộc đến đây đã chuẩn bị
đầy đủ, đều tổn thất thảm trọng, gần như bị diệt toàn bộ.
Thạch nhân Luân Đạc gian nan chạy trốn, lao ra
ngoài Đại Nguyệt Pha, ánh mắt tràn ngập kinh hãi nhìn lại giếng cổ kia.
Lúc này nơi mai táng Thần Quỷ xứng với cái tên
của nó, thần khóc quỷ gào, âm phong ngập trời, mưa máu rơi tầm tả, các loại thi
thể rơi xuống, vô cùng khủng bố.
Đại Nguyệt Pha không thể sống yên, phàm là
sinh linh đều chỉ có thể rời khỏi, bằng không hẳn phải chết không thể nghi ngờ,
gió tanh mưa máu, cướp đoạt sinh mệnh mọi người.
“Ầm!”
Giếng cổ rung chuyển kịch liệt, truyền ra tiếng
gào hú chấn khiếp tâm hồn mọi người. Bên trong có một quái vật lớn sắp xuất thế.
Mọi người đều lui chạy, rồi dừng lại trên vòm
trời xa tít chăm chú quan sát, muốn nhìn xem rốt cuộc có thứ gì xuất hiện, mỗi
người đều khẩn trương tới cực điểm.
“Ầm!”
Giếng cổ rung chuyển vang lên một tràng tiếng
nổ kịch liệt, rồi trong ánh mắt đầy kinh hãi của mọi người, một bàn tay tái nhợt
bám trên miệng giếng leo lên.
Mưa máu từ trên bầu trời rơi xuống, rơi trúng
bàn tay dường như giúp cho nó tràn ngập lực lượng. Tức thì dưới giếng phát ra một
tiếng quỷ gào thê lương, làm cho lông tóc từng người đều dựng đứng, da đầu từng
trận đau đớn.
Đó là thứ tổ khí gì mà bị phong ấn vô tận năm
tháng, trải qua từ thái cổ đến nay mà bên trong còn thật sự có sinh vật còn sống
hay sao?
Điều này không thể nghi ngờ đầy tính rung động!
Rất nhiều người cho rằng, trong giếng có thể
có tổ khí tuyệt thế, bởi vì bên trong ẩn chứa thần linh thông linh, mới có thể
xông phá miệng giếng cổ tạo thành dao động đáng sợ. Nhưng, đâu có ai nghĩ đến,
thật sự có sinh linh đi ra!
- Cái này... là trường sinh bất diệt sao, sống
bao nhiêu vạn năm, trải qua vạn hiểm thiên kiếp đều còn tồn tại!?
Mọi người đều kinh hãi.
“Ầm!”
Một bàn tay khác trắng bệch bám trên miệng giếng,
rồi sau đó một thân ảnh nhảy vọt lên, giống như một con viên hầu mạnh mẽ, xuất
hiện trước mắt mọi người.
- Ma quỷ!
Có người run giọng nói.
Đây là một người cổ, chiến giáp trên thân sớm
đã mục nát thành mảnh vụn dính trên cơ thể. Dường như những vảy cá rách nát. Hắn
tóc tai bù xù, che khuất gương mặt, cơ thể hùng vĩ giống như một Ma Vương.
Tuy nhiên, thoạt nhìn hắn dường như rất suy yếu,
ngẩng đầu lên tham lam hút lấy hút để mưa máu từ trên bầu trời rơi xuống, đồng
thời dùng thân thể hứng lấy. Hắn đang rất nhanh trở nên mạnh lên.
Mọi người càng hoảng sợ, loại mưa máu này rơi
trúng trên người tu sĩ, sẽ lập tức xuyên thủng thân thể, làm cho người ta hóa
thành một bãi máu loãng. Thế mà người này lại hấp thu nó làm lực lượng của
mình.
- Ngao rống...
Tiếng rít gào vang dội như là một bá chủ của
nguyên thủy chấn động ngàn núi vạn sông, cả Đại Nguyệt Pha đều rung chuyển lên,
dường như sắp đổ sụp.
- Không ngờ hắn có thể hấp thu lực lượng mạnh
mẽ như vậy!
Mọi người hết hồn.
- Mau mau ngăn cản hắn, không thể để hắn trở
nên mạnh. Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì?!
Có người ra tay, xẹt qua hư không, tế ra cấm
khí, đánh tới phía trung tâm nơi mai táng Thần Quỷ.
Tồn tại giống như ma quỷ này, thoắt quay đầu lại,
trên gương mặt phủ kín sợi tóc lòa xòa, lộ ra một đôi mắt lạnh âm u, vung tay
chộp về phía cấm khí.
“Rắc!”
Pháp khí cường đại vỡ vụn, hóa thành một đám bụi.
Hắn chỉ chộp một cái pháp khí thành bột mịn, làm cho mỗi người đều sợ run trong
lòng.
- Còn nữa kìa! Lại leo lên một tên nữa!
Tại chỗ miệng giếng, lại xuất hiện một đôi bàn
tay tái xanh, đang dùng sức vọt lên, làm cho người ta có cảm giác âm khí dày đặc,
như một con quỷ quái lạnh giá.
Hắn càng thêm tham lam, càng thêm khát vọng
mưa máu, ngửa mặt lên trời gào rú, không ngừng hút vào, vết máu loang lổ nhiễm
đỏ cả thân thể hắn, rót vào trong cơ thể, hóa thành lực lượng của hắn.
- Đây là một cái hang ma!
Có người kinh sợ kêu to.
Mọi người ai cũng thối lui, hai con ma quỷ này
vô cùng cường đại, người ta khó có thể đánh giá sâu cạn, hơn nữa xem ra phía dưới
còn có thêm nữa.
Dưới giếng cổ tràn lên từng đợt từng đợt sương
mù đen, xen lẫn tiếng gào rú ngập trời, từng con từng con sinh vật hình người
leo lên, chiến giáp tả tơi, gần như mục nát, bọn chúng tắm trong máu tươi từ
suy yếu trở nên cường đại.
Chỉ ngắn ngủi trong vòng nửa khắc, đã có tất cả
mười mấy con sinh vật hình người lao ra, mỗi một con lồng ngực phập phồng vang
vang như sấm động, toàn thân phát ra ma quang, tiếng gào thét xé nát non sông vạn
vật.
Đại Nguyệt Pha đang rung chuyển, cà viên cổ
tinh lay động, vô số sinh vật trong núi hoang đầm lớn đều nơm nớp lo sợ.
- Các ngươi xem, di hài trong núi băng kia
cũng có người sống lại!
Có người giật mình chỉ về hướng núi băng bên cạnh
giếng cổ la lớn.
Phần lớn núi băng đều tan chảy, chỉ còn lại nền
đất phía dưới, có rất nhiều cổ thi đóng băng trong đó, vừa lộ ra trong không
khí liền hư thối, trở thành bụi bậm.
Mà lúc này, có cổ thi cá biệt cực độ cường đại
vừa lộ ra được mưa máu hun đúc, không ngờ cùng sống lại, phát ra dao động thần
năng cường đại!
Tới cuối cùng, có thêm hai mươi mấy sinh vật
hình người cường đại, đứng sừng sững bên giếng cổ, dường như là đang thủ hộ. Mỗi
tên tóc tai bù xù, tròng mắt sáng lấp lánh, còn sắc bén so với tia chớp.
Chiến giáp rách nát, thân thể cường kiện, lực
lượng đáng sợ, tản ra khí tức tang thương cổ xưa, đây là cường giả thời đại thần
thoại, ngày nay được một loại thần năng phó thác sống lại!
- Đây là một đám như Ma Thần, một khi xông ra
ngoài tất nhiên là một trường hạo kiếp, thiên địa chấn động!
Có người run run nói, linh hồn đều xao động.
Rất nhiều người hoài nghi, hai mươi mấy người
này không phải là toàn bộ, mà nhất định dưới giếng cổ còn có tồn tại càng đáng
sợ hơn. Nhưng đến tột cùng dị cảnh bực này là như thế nào tạo thành, nhất thời
khó có thể nói rõ.
“Ầm ầm!”
Màn sương đen cuồn cuộn mãnh liệt trào lên,
bao phủ toàn bộ nơi mai táng Thần Quỷ. Mọi người xuyên qua màn sương mù, chợt
nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng sừng sững bên miệng giếng, càng ngày càng cảm
thấy đáng sợ.
“Vù!”
Trên bầu trời, thạch nhân Luân Đạc ra tay, tế
ra một kiện pháp khí cổ quái, không phải kim khí mà là một kiện thạch khí, hiển
nhiên trải qua mài giũa tỉ mỉ thoạt nhìn cũng không thô ráp lắm. Lúc này nó hóa
thành một luồng hào quang bay về phía miệng giếng.
Thân ảnh cao lớn kia ngoái đầu nhìn lại, trong
bóng đêm lộ ra hai chùm tia sáng âm trầm thê lương, rồi sau đó tung ra một quyền
đánh cho thạch khí dập nát.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, Luân Đạc chính
là Thánh linh Vương của Thánh nhân đỉnh phong, pháp khí của hắn tế ra đều bị
đánh nát, đủ thấy những người cổ này rốt cuộc cường đại đến mức nào.
Nhưng mà, Luân Đạc vẫn không mất tinh thần, tiếp
theo đó lộ ra vẻ vừa kích động vừa khẩn trương cùng với chăm chú và chờ đợi.
Bụi đá kia rơi xuống giếng cổ, một lát sau
phía dưới nhưng lại phát ra hào quang vô cùng tận, đánh tan màn sương mù, phá
tan bầu trời, chấn cho mặt trăng trên bầu trời đều vỡ nát, khủng bố ngập trời.
- Cổ khí của Thánh linh nhất mạch ta ở đây!
Luân Đạc ngửa mặt lên trời thét dài, gần như
điên cuồng, Vương của Thánh nhân rít gào khủng bố hóa thành dao động ngập trời,
truyền vào trong tinh không. Hắn đang truyền đi tin tức đó ra bên ngoài.
Rồi sau đó, hắn rất nhanh mở ra từng tòa từng
tòa Tế đàn, mở ra một đạo lại một đạo vực môn, phái cường giả dị tộc đi truyền
phát tin tức.
- Đi! Mau mau rời đi, địa phương này không thể
ở lâu, nó sắp trở thành ma thổ đáng sợ nhất!
Tiếp dẫn sứ Thành thứ mười Nhân tộc quát lớn,
mệnh lệnh cho tất cả cường giả Nhân tộc rút đi.
- Rời đi viên cổ tinh này, ra Vực ngoại ngàn vạn
dặm, đợi tình thế bình ổn trở lại mới trở về!
Bá Long Đà Lan cũng ra lệnh cho các cổ thú.
Nhân tộc cùng đại quân cổ thú chậm rài rút đi,
một khắc cũng không dừng lại, tất cả đều nhằm ra phía Vực ngoại, rời xa nơi mai
táng Thần Quỷ, để lại nơi này cho Thánh linh và dị tộc.
Rất nhanh, Ngao Mãng xuất hiện. Hắn vứt bỏ
Thanh Hoàng đạo nhân, từ Vực ngoại lao xuống viên cổ tinh này, dừng thân ở bên
ngoài Đại Nguyệt Pha, thần sắc kích động nhìn chằm chằm vào miệng giếng cổ.
Sau nửa canh giờ, một tiếng rít gào trời sụp đất
nứt, Hỏa Linh Thương Viêm khủng bố tuyệt thế xuất hiện. Hắn cũng không ham giao
chiến cùng Lão Phong Tử, buông xuống trước Đại Nguyệt Pha.
Hai đại Thánh linh chỉ huy vô số dị tộc vây
quanh nơi đây, hiển nhiên là muốn lấy cổ khí trong giếng cổ.
Diệp Phàm, Thanh Hoàng đạo nhân, Tiếp dẫn sứ
Thành thứ mười Nhân tộc cùng đứng sừng sững trong vũ trụ, thông qua một tòa cổ
thai thủy tinh nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước Đại Nguyệt Pha.
Thánh linh Hỏa tộc Thương Viêm bị một số vết
thương, tuôn chảy ra từng luồng thần huyết sáng lạn mà chói mắt, hiển nhiên là
trong trận chiến với Lão Phong Tử lưu lại.
Điều này làm cho Diệp Phàm giật mình: đại chiến
kéo dài như vậy, Hỏa Linh Thương Viêm cũng không bị trọng thương, không ngờ hắn
có thể tranh phong cùng Lão Phong Tử, sự cường đại của hắn có thể nói là tuyệt
thế!
Nhung Diệp Phàm cũng thở ra một hơi nhẹ nhổm,
Lão Phong Tử vẫn không bị thương, có tư chất vô địch đang đứng sừng sững dưới
tinh không, chờ đợi hành động bước tiếp theo.
“Ầm!”
Thiện địa nứt vỡ, trước Đại Nguyệt Pha, ở bất
đồng phương vị liên tiếp xuất hiện mấy cánh cửa thật lớn, từ trong đó phân biệt
đi ra từng vị Tà Thần đáng sợ!
Bọn họ có huyết quang ngập trời, có hắc vụ
tràn ngập, có hỗn độn khí lượn lờ, có dị tượng kinh thế, cả viên cổ tinh đều
tràn ngập khí tức cường đại mà yêu tà của bọn họ, thậm chí xông thẳng tới trong
tinh không.
Cộng tât cả bốn Tà Thân xuất hiện, phía sau mỗi một vị Tà Thân đều đi theo một đám đại quân,
tinh kỳ bay phấp phới, lay động cả vòm trời.
“Ách nghịch lạp địch...”
Hai đại Thánh linh Ngao Mãng, Thương Viêm đồng
loạt niệm cổ chú, như là đang cầu nguyện, lại giống như đang thỉnh mời, từng đạo
từng đạo thần niệm cường đại xuyên thấu vào trong giếng cổ.
Huyết quang ngập trời, ma vân che lấp mặt trời,
trong giếng không ngừng phun trào ra huyết vụ đáng sợ, khí tức âm trầm khiếp
người, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có tiên quang bắn lên từng mảng lớn.
Thanh Hoàng đạo nhân than nhẹ:
- Thời đại thần thoại, Đạo Tôn ở lúc tuổi già
giết chết một vị Thánh linh cực kỳ đáng sợ, muốn luyện tinh huyết của hắn làm
phúc trạch cho đời sau. Đáng tiếc, bởi vì Đạo Tôn thọ nguyên không còn nhiều,
không có luyện hóa thành, cuối cùng chỉ có thể phong ấn trong bảy cái giếng cổ.
Giống như ủ rượu, nếu như thành công ngay khoảnh khắc mở ra phong ấn, sẽ có
hương khí ập vào mũi. Nhưng nếu thất bại, tự nhiên là âm vụ ngập trời, hóa thành một hồi
tai nạn. Đạo Tôn phong ấn, không thể làm cho Thánh linh hóa thành tiên dịch, mấy
giếng cổ trở thành nơi mai táng, dường ra thần quỷ.
- A...
Ngoài Đại Nguyệt Pha liên tục vang lên kêu thảm
thiết, hai mươi mấy thân ảnh thủ hộ bên miệng giếng kia phóng vọt ra đánh giết
tứ phương, đại quân dị tộc từng mảng nát tan, toàn bộ bị đánh chết.
Bốn vị Tà Thần cổ xưa cùng hai đại Thánh linh
đều kinh sợ, đồng loạt ra tay, phóng tới phía trước không sợ mưa máu.
“Ầm!”
Đột nhiên, giếng cổ vỡ ra, một cổ khí tức cuồn
cuộn mãnh liệt khiến Đại Thánh đều sợ run, từ trong lòng đất xông thẳng lên trời.
“Rắc!”
Thành thứ mười Nhân tộc tọa lạc trong vũ trụ
đương trường liền nổ tung, trở thành một mảng phế tích.
Một đóa hoa sen trắng đường kính tới một trượng,
từ trong giếng cổ vỡ nát hiện lên, nó vừa xuất hiện lập tức tạo thành cảnh tượng
đáng sợ như thế!
Ở trong huyết quang, ở trong hắc vụ, cây hoa
sen trắng to lớn trong suốt này, vô cùng thánh khiết như là một thánh vật xuất
trần!
Thương Viêm cùng Ngao Mãng dường như có cảm ứng,
lớn tiếng tụng kinh, thân thể đều đang run rẩy, mà bốn đại Tà Thần cũng kinh sợ,
tim đập nhanh từng hồi, không ngừng thối lui lại.
Trong cánh hoa trắng tuôn chảy ra từng đợt từng
đợt máu tươi, như là nó bao bọc máu thịt trong đó, từng tia từng đợt tiên huyết
đang nở rộ tiên huy bất hủ!