Trong cái đỉnh Thần niệm ngồi xếp bằng, toàn
thân sáng lóng lánh, nó như tắm trong lửa sống lại, mặc dù vừa rồi trong trận
chiến liên tiếp với Đế binh, cái đỉnh bị đánh nứt vỡ tứ tán nhưng lúc này đã
khôi phục.
Diệp Phàm miệng tụng kinh văn, một cái lại một
cái cổ tự lạc ấn trên vách đỉnh, làm cho cái đỉnh càng ngày càng thần bí khó lường,
thần liên trật tự kỳ bí đan vào, làm cho nó có một loại khí cơ Tiên đạo, càng
thêm mênh mông bàng bạc.
Diệp Phàm thu được kinh văn từ trong cỗ quan
tài đồng thau chín con rồng kéo kia, đến nay vẫn không thể hiểu được, hoàn toàn
không giống như kinh văn của thế giới này, trước sau không nối liền được, không
thể xem là pháp.
Ngày nay tác dụng lớn nhất của kinh văn đó là
rèn luyện cái đỉnh, tất cả cổ tự đều luyện vào trong đỉnh, luyện chế cái đỉnh vạn
biến. Thần niệm trong đỉnh ngày ngày mặc tụng, hào quang như mặt nước làm dịu
cái đỉnh này.
Lúc này, Diệp Phàm dùng thiên kiếp là lửa rèn
luyện vách đỉnh khắc ra một bức lại một bức đồ án, tiên cầm thụy thú, tranh hoa
điểu ngư trùng, tinh hà tuyên cổ... bao hàm toàn diện cái gì cần có đều có.
Lôi quang nhấp nháy, hào quang vạn trượng, dấu
ấn khắc sâu rõ ràng trên đỉnh, vạn linh như là có một loại dao động sinh mệnh
muốn rời vách đỉnh mà ra, như được giao phó cho linh hồn.
Diệp Phàm dùng hỗn độn là nước rót vào trong đỉnh,
tiến hành làm lạnh và làm dịu. Một lần lại tiếp một lần rèn luyện, mài giũa
thành một cái đỉnh kiên cố, nặng nề lơ lửng nơi đó, phong cách cổ xưa tự nhiên.
“Ầm!”
Tới cuối cùng, Diệp Phàm hợp lại một thân đạo
hạnh, hợp lực cùng Thần niệm trong đỉnh, chung sức làm vỡ nát cái đỉnh, rồi một
lần nữa luyện chế lại. Đây là xứng với cái tên qua muôn ngàn gọt giũa, không một
chút nương tay, khắc theo nét vè đạo tắc và các loại đồ án, chỉ cần có một chút
tỳ vết nào cùng không tính thông qua.
Hắn muốn rèn luyện thành cái đỉnh mạnh nhất,
rèn luyện trong thiên kiếp, nóng chảy trong biển hỗn độn, dung hợp hỗn độn, lấy
ra đạo hòa tiên thiên, hóa thành một lò, luyện chế thành đạo binh.
Đây là binh khí duy nhất của Diệp Phàm, sẽ
chinh chiến cả đời với hắn, không thể thiếu sót một điểm nào, tương lai bất kể
hắn có thành đạo hay không, cái đỉnh này đều sẽ từng bước thăng cấp, sẽ không lạc
hậu với người ta.
Long hổ tương tế, hỗn độn rèn đúc, lôi quang
rèn luyện, cái đỉnh càng ngày càng phong cách cổ xưa, tự chủ phát ra tiếng gầm
rú, đây là luân âm đại đạo, cộng minh cùng chư thiên trên thế gian.
Mặt trên có từng đợt từng đợt đạo ngân hiện
lên, rồi sau đó vang lên một tràng tiếng long ngâm, một con chân long vọt ra từ
miệng đỉnh nhảy lên bầu trời, chấn động vòm trời.
Tiếp theo là một tiếng tiếng phượng hót, một
con thần điểu xinh đẹp từ trong đỉnh vỗ cánh bay vọt lên tận trời cao, lông
đuôi màu sắc rực rỡ sáng ngời, nó giương cánh hót vang, xé rách vòm trời.
Kế tiếp, một vị tiên dân thượng cổ đi ra, dung
hợp cùng đạo cùng một chỗ, trở lại nguyên trạng cường đại kinh người, từng bước
một bước lên trời, bước vào vũ trụ.
Tiếp theo là một con hỗn bằng phóng thẳng lên
trời cao, toàn thân rực rỡ loá mắt như hoàng kim luyện chế thành, nó lên cao
chín vạn dặm như diều gặp gió, làm cho vũ trụ nổ vang như tiếng sấm, chấn động
mọi người ở bên ngoài.
Trước sau cộng tất cả chín loại sinh linh xuất
thế, vọt ra, hiển hóa ra pháp thân uy thế ngập trời, làm cho khắp biển hỗn độn
sôi trào.
Cái đỉnh của Diệp Phàm luyện chế thành, trên
vách đỉnh có vạn sinh linh, vô cùng vô tận, ngày nay cùng chỉ là xuyên qua vách
đỉnh mà ra một số đại biểu, toàn bộ còn nhiều.
Ở bên ngoài, mọi người đều cảm giác được từng
cổ từng cổ khí tức cường đại, rồi thấy Tiên thú lao ra, có cả tổ tiên thượng cổ
uy thế ngập trời, bễ nghễ tứ phương.
Thế nhưng, không có người nào biết là từ đâu,
còn tưởng rằng là một bộ phận của thiên kiếp, tất cả đều trố mắt nhìn trân trối,
cảm thấy càng thêm không hiểu, không thể tưởng tượng chuyện gì xảy ra.
Trong biển hỗn độn sấm rền chớp giật, cái đỉnh
của Diệp Phàm hoàn toàn đạt tới hoàn mỹ, đạt tới cảnh giới Thánh Vương như hắn.
Diệp Phàm có cảm giác hai bên đồng bộ, có một loại huyết nhục tương liên.
“Ầm!”
Cuối cùng, cái đỉnh lớn phong cách cổ xưa bắt
đầu nuốt trời... chân long, tiên dân thượng cổ, côn bằng, tiên phượng... toàn bộ
được thu về, lạc ấn trên vách cái đỉnh, chân thật quay quanh, muôn hình vạn trạng.
Đồng thời giờ khắc này, nó bắt đầu phun ra nuốt
vào tinh khí thiên địa, toàn bộ hút vào tinh huy nhật nguyệt trong tinh không
vũ trụ, bổ sung thần năng cho chính mình.
Bên ngoài lôi hải, thiên địa lập tức ảm đạm xuống,
giống như ngày tận thế, các loại ánh sáng và tinh khí toàn bộ chìm sâu vào
trong thiên kiếp, bị nó nuốt vào sạch sẽ.
Đồng thời ngay lúc đó, cơ thể Diệp Phàm ầm ầm
vang động, tự chữa trị thương thể. Mỗi một khớp xương đều rung chuyển, máu thịt
cùng rung động, toàn bộ thân thể kêu vang “ông ông”.
Tinh hoa thiên địa, tinh huy nhật nguyệt rơi
xuống, ngoại trừ rơi vào trong miệng đỉnh, cũng rèn đúc, thanh tẩy mỗi một tấc
cơ thể trên người hắn, giúp hắn khôi phục nguyên khí.
Trong một loạt trận chiến vừa qua Diệp Phàm bị
thương cực kỳ nghiêm trọng, các loại lôi kiếp hóa thành Đại đế thiếu chút nữa
đánh cho căn nguyên hắn tiêu tan, lúc này rốt cục hắn thở phào một hơi, bắt đầu
chữa trị.
Sau khi tia chớp hình người hóa thành Đại đế
biến mất, hết thảy gì khác đều không thành vấn đề. Tới sau lại, trong xương
trán hắn bước ra một tiểu nhân màu vàng bàng nắm tay, há mồm hút một cái, thiếu
chút nữa nuốt sạch lôi hải.
Lôi quang đầy trời toàn bộ rót vào trong cái đỉnh
cùng thân thể Diệp Phàm và tiểu nhân màu vàng, trở thành một loại tinh hoa tiên
thiên hóa thành thần năng bổ sung vào.
Máu thịt của Diệp Phàm rung động, xương cốt
kêu rôm rốp, như là một khúc tiên âm không ngừng vang lên, dời máu tạo tinh thần,
trọng tố Thánh thể, làm cho hắn càng cường đại hơn.
Nguyên khí rất nhanh bổ sung, căn nguyên dần dần
tràn đầy lên. Còn cái đỉnh trên đầu hắn cũng tự nhiên khí thế hùng tráng, ngưng
kết cùng hắn thành một thể. Tới cuối cùng, hỗn độn khí cũng bị Diệp Phàm và cái
đỉnh nuốt hết, không ngừng nạp vào, cả vật thể phát sáng phóng ra một lực lượng
bất hủ.
Đạt tới cảnh giới Thánh Vương là có thể luyện
hóa hết thảy lực lượng căn nguyên, ở bất cứ một hư không vũ trụ nào đều không cần
lo lắng thần năng hao hết, bởi vì có thể hấp thu rất nhiều thần năng từ hư
không, hỗn độn, tinh tú...
Toàn thân Diệp Phàm phát sáng bắn ra từng đám
tiên hà, trở thành một vật thể phát sáng. Mà lúc này cái đỉnh cũng không còn
phong cách cổ xưa nữa, nó bộc phát ra một đoàn tiên quang hừng hực, dị tượng
kinh người.
Ở bên ngoài, mọi người không hiểu rõ chuyện gì
xảy ra, chỉ cảm nhận được có dị thường, các loại thần năng tụ tập nơi đó, như
là có một cái hắc động vũ trụ đang cắn nuốt hết thảy, rồi chìm sâu vào trong
lôi hải.
- Đã xảy ra chuyện gì? Giống như có một con
thiên thú thần thoại trong truyền thuyết đang nuốt thiên nạp địa!
Các thánh trong lòng đều ngưng trọng.
Các loại ánh sáng tinh tú rơi xuống, tụ tập về
hướng lôi hải, toàn bộ rơi vào cảnh mờ mịt, trở thành một hải dương màu bạc.
Hơn nữa, tới giờ khắc này thiên kiếp biến mất, hỗn độn cũng đang giảm bớt.
Toàn thân Diệp Phàm trong suốt không nhiễm một
hạt bụi nhỏ. Hắn điều trị xong thương thể, lúc này khí huyết tràn đầy, từ thiên
linh cái bắn ra một luồng kim quang rực rỡ, xỏ xuyên qua vũ trụ, mà cái đỉnh
thì chìm nổi trong kim quang đó.
Hắn mở choàng hai mắt, đôi mắt sáng lạn như tinh hà, bên
trong có tinh vực, có vạn vật thế gian... khiến người ta kính sợ. Cơ thể màu đồng
cổ cao lớn cường kiện, sáng óng ánh đặc biệt của kim thân bất diệt, tóc đen dài
rậm tung bay xỏa trước ngực và sau lưng, hắn bật người đứng dựng lên.
“Xoạt!”
Trước trán hắn, tiểu nhân màu vàng ôm lấy cái
đỉnh đã thu nhỏ lại, bước từng bước trở về trong Tiên Thai, cả người nó giống
như một Thần linh, trở thành duy nhất trong thiên địa.
Nơi ánh mắt hắn quét qua, hư không sụp đổ, hỗn
độn lan ra, thiên kiếp tan biến, giờ khắc này hắn chân chính tấn chức cảnh giới
Thánh Vương, khí nuốt núi sông, cường đại đến cực điểm.
- Diệp tử! Ngươi rốt cục thành công rồi!
Bàng Bác vẫn luôn khẩn trương thủ hộ ở một
bên, thờ phào một cái, tròng mắt nhấp nháy nói. Hắn lưng hùm vai gấu, cao tới gần
một trượng, như là một tòa thiết tháp, gân cơ bắp thịt nổi cuồn cuộn như rồng.
Ở trong tay hắn, có hai đoạn Tiên Xích lóng
lánh ánh vàng xanh, không còn xao động, sớm đã bình ổn lại. Ngoài ra trong hư
không có một cái đỉnh sứt mẻ rỉ sét loang lổ.
Bàng Bác ở trong Yêu Hoàng Điện có cơ duyên rất
lớn, từ trong mấy giọt máu Đế kia hắn thu được mảnh nhỏ đại đạo, có ẩn chứa một
bộ phận chân nghĩa của Yêu Hoàng Cổ Kinh, là báu vật vô giá.
Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất vẫn là Tiên
Xích, đây là hai trong năm đoạn của Đế binh Cực Đạo, nếu như có thể chữa trị ắt
sẽ làm cho mọi người khắp cổ lộ Nhân tộc điên cuồng.
- Hiện tại huynh đệ chúng ta liên thủ đi ra
ngoài, xem ai dám trêu chọc. Nếu dám khi dễ chúng ta, toàn bộ trấn áp!
Bàng Bác từ trước đến nay cũng không phải là một
người sợ phiền phức, lúc này lại càng hào khí xông lên tận trời.
Diệp Phàm thu hồi cái đỉnh đồng xanh, trên mặt
lộ ra vẻ tươi cười, ngày nay đạt tới cảnh giới Vương của Thánh nhân, bất cứ nơi
đâu trên cổ lộ đều có thể đi tới, không cần lo lắng gì.
Bàng Bác nói:
- Cái gì Đế Thiên, cái gì Đại Ma Thần, chờ hai
huynh đệ chúng ta tấn chức tiếp vài cái tiểu cảnh giới, trấn áp hết thảy, chộp
bắt mấy gã làm sai vặt. Còn Thanh Thi tiên tử, Nhân Vương kia cũng không tệ, cứ
dứt khoát bắt lấy cho làm nha hoàn, cho đẹp cảnh vui ý!
Hắn miệng lưỡi thẳng thừng, không kiêng nể gì,
âm thanh vang động vũ trụ, người bên ngoài đều nghe rõ rành rành, tất cả đều trợn
mắt há hốc mồm.
Đế Thiên, Đại Ma Thần nghe vậy trên mặt đều thờ
ơ, thân thể không nhúc nhích chút nào, vẫn chưa nói gì, nhưng đều đang suy nghĩ
sắp tới sẽ đối đãi thế nào khi gặp Bàng Bác.
Mà Thanh Thi tiên tử, Nhân Vương cũng rất trấn
tĩnh không hề để ý tới, biểu hiện vẫn ung dung thoải mái.
Ngược lại hai tiểu nha đầu bên cạnh hai người,
nghe vậy đều lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ, mà hàm răng thì nghiến
trèo trẹo.
Thiên kiếp sắp biến mất, nhưng ở thời điểm cuối
cùng lại giống như là hồi quang phản chiếu đột nhiên dữ dội hơn lên. Diệp Phàm
thương lượng cùng Bàng Bác, sau đó lại truyền âm nói với Thanh Hoàng đạo nhân,
sẽ hiệp với lôi hải vô cùng tận này nhằm về phía phần mộ Yêu Hoàng, phải hủy diệt
sạch đám Âm Thần nơi đó.
“Ầm!”
Không hề nghi ngờ, biến cố tới bất ngờ này khiến
mọi người kinh sợ, thiên kiếp lại di chuyển nhanh như tia chớp, nhằm về phía chỗ
sâu trong vũ trụ.
Dọc đường có đại quân Âm Linh đuổi theo chư
thánh tới nơi đây, vẫn còn đang ở xa xa theo dòi thiên kiếp của Diệp Phàm. Giờ
phút này đều hoảng sợ tới mức vong hồn đều phát run, xoay người bỏ chạy.
Bọn chúng là sinh vật do âm khí sinh ra, sợ nhất
là loại lôi quang chí dương này, một khi bị quét trúng hẳn phải tiêu tan không
thể nghi ngờ.
- Máu Đế ta không dám thu, biến mất về hướng
lăng mộ cổ xưa của Yêu Hoàng. Chúng ta dẫn thiên kiếp tới như vậy, có thể bổ ra
thi thể Yêu Hoàng xuất hiện hay không?
Bàng Bác nhỏ giọng nói.
Diệp Phàm nói:
- Ta hoài nghi trong phần mộ đã xảy ra điều gì
đó, bằng không như thế nào lại có máu Đế chảy ra. Lần này dựa vào lực lượng
thiên kiếp xua tan đám Âm Linh, dò xét xem đến tột cùng trong lăng mộ cổ xưa của
Yêu Hoàng có cái gì!
Âm Linh chạy tán loạn, ngay cả mấy Âm Thần đều
hốt hoảng lui về phía sau. Bọn họ cực kỳ cường đại, có thể tranh phong cùng Đại
Thánh, mỗi người đều xấu xí như Thiên Lôi, toàn thân là lông vàng, nhưng lại e
ngại nhất là lôi điện.
- Chư vị, còn chờ gì nữa, nhân cơ hội này tiến
vào lăng mộ Yêu Hoàng, nhìn xem thi thể Đế!
Hộ đạo giả Nhân tộc lên tiếng, dẫn dắt đại
quân đi theo, vọt vào trong vùng sông núi tráng lệ kia.
Lăng mộ cổ giống như một thế giới, có núi
sông, có ao hồ, mênh mông vô ngần.
Huyệt mộ Đế chân chính đã được phát hiện ở
phương vị đó, nhưng sở dĩ chư Đại Thánh phải rời đi là vì Âm Thần chỉ huy đại
quân, ngăn cản con đường phía trước đánh đuổi đi.
“Ầm!”
Thiên kiếp hồi quang phản chiếu đang ở thời điểm
cuối cùng sắp biến mất, cũng đánh cho thân thể Diệp Phàm lay động một trận.
Bàng Bác biến sắc, nếu không nhờ có Khi Thiên trận văn của Vô Thủy Đại đế, ắt hắn
sẽ tiếp tục xương cốt lẫn máu tươi bắn tung tóe.
“Ầm” một tiếng nổ vang, phía trước dâng lên
khí tức Đế mênh mông bàng bạc, một cái hang rồng tối om rung chuyển kịch liệt,
rồi một con rồng vọt ra. Đó là một con chân long trắng như tuyết, có khí tượng
của chí tôn!
Mọi người đều bị dọa đến sợ run, chư thánh
càng nơm nớp lo sợ. Đại Thánh xông tới trước nhất lập tức quỳ sụp xuống, người
nào người nấy sắc mặt tái nhợt: con rồng này có uy thế của Đại đế cổ.
- Đây là... Yêu Hoàng! Hắn là con thỏ tuyết đắc
đạo, không ngừng rèn luyện tinh huyết, tiến hóa thành một con ngân long!
Diệp Phàm sớm đã lướt ngang ra ngoài, lui ra
phía sau hơn mười dặm. Đúng lúc này thiên kiếp biến mất, hắn đứng ở phía sau mở
Thiên Mục, cẩn thận quan sát.
Đây là một con ngân long, thật sự có khí tượng
của Đại đế, hơn nữa rõ ràng là thân thể máu thịt, không phải bóng dáng hư ảo,
quả thực khiến người ta khiếp sợ!
- Nhìn thấy thi thể Đại đế!
Diệp Phàm chấn kinh rồi, nếu không ngoài dự
đoàn: đây có thể chính là thi thể chân chính của Yêu Hoàng. Nhưng ngày nay hắn
vọt ra, tản ra khí cơ sinh mệnh khiến chúng sinh đều phải sợ run.
“Phốc!”
Có mấy vị Thánh nhân chạy tới quá gần, vốn là
muốn chiếm trước tiên cơ vọt vào trong huyệt mộ Đế, lúc này ở dưới khí tức của
Đại đế trực tiếp nổ tung, xương cốt cùng máu Thánh bắn vãi ra khắp nơi.
- Nhìn thấy thi thể Đế là chuyện muôn đời may
mắn! Không đúng, Yêu Hoàng... hắn có thể còn sống!
Cổ Yêu Bách Kiếp đạo nhân kích động tới cực điểm,
nói năng lộn xộn.
Yêu Hoàng chưa chết sao? Mọi người đều ngây dại,
rồi sau đó cả thân mình phát lạnh như băng.
Yêu Hoàng một thế hệ đã ngã xuống trên con đường
thành tiên, để lại rất nhiều bí mật. Hôm nay rốt cục nhìn thấy, đến tột cùng là
thi thể của Yêu Hoàng, hay là thân thể hóa thành chân long sắp tiến vào Tiên vực?