Già Thiên

Chương 1394: Chương 1394: Nỗi khổ chói lọi nhất thế gian




Hang rồng tối om ở gần cuối sườn núi, gần miệng hang có mọc Dược Vương cổ mười mấy vạn năm, mà không chỉ một cây, tản ra mùi thơm ngát kinh người. Nhưng lại có một số cây héo rũ, vừa thấy là biết đã qua năm tháng quá lâu, hóa thành đống thuốc nhão trên mặt đất, mà hạt giống lại trở thành Dược Vương cổ.

Một con ngân long vắt ngang, giống như một dăy núi tuyết cao chót vót chạy dài, to lớn không thấy cuối, cái đầu rồng ngẩng cao hùng tráng, một cặp sừng thật lớn sáng lóng lánh, từng mảnh vảy phát sáng, tiếng ngâm vang động chín tầng trời.

- Đây là thật sự sao?!

Mọi người sợ run, không thể tin được đây là sự thực: một con chân long hiển hóa ở thế gian, quả thực giống như chuyện thần thoại hoang đường.

Khí tức Đại đế cổ tràn ngập, chấn nhiếp bầu trời, từng đám Cổ Thánh quỳ phục xuống, không tự chủ được quỳ bái. Đây là một loại rung động từ linh hồn, hướng tới phía trước dập đầu.

Chư hùng chân run gối mềm hoàn toàn không đứng thẳng được, đồng thời tu sĩ tới gần cuối sườn núi đều cả thân thể nứt toạt ra, xương cốt gãy đoạn, rồi biến thành một đống máu bùn.

Đây là uy áp của Đại đế cổ, ngay cả Thánh nhân đều không chịu nổi, giống như con kiến nhìn lên cự long, như con kiến càng cứng rắn chống trời, chênh lệch quá lớn.

Toàn thân Diệp Phàm phát ra vầng hào quang xanh biếc, Thần khí sứt mẻ của Thiên Đình cổ sống lại, tự chủ đối kháng. Hắn kéo Bàng Bác thối lui, trong nháy mắt đi ra ngoài mấy trăm dặm.

Hầu hết mọi người không thể tránh kịp, bất kể cường đại cỡ nào chỉ cần tới gần hang rồng tối om này, đều đều đứt gân gãy xương, không chịu nổi loại uy áp đó.

- Yêu Hoàng vạn cổ chí tôn một thế hệ! Chúng ta vô tình mạo phạm, ở nơi này dập đầu lễ kính!

Các Đại Thánh đều không ngoại lệ, quỳ rạp trên đất, không ai có thể chống lại được khí cơ tràn ra từ con ngân long.

Chân Long màu bạc ngẩng đầu, nhảy lên chín tầng trời xoay quanh một vòng, rồi sau đó lại hạ xuống, cả vật thể phát ra hào quang bạc, giống như một vị Thần vô thượng trấn áp cổ kim tương lai.

Nó có sinh mệnh lực như biển, huyết khí cuồn cuộn mảnh liệt, khiến mọi người phát run. Đến giờ này không có người nào hoài nghi gì nữa, đây tuyệt đối là một tồn tại cấp Đế! Ngay cả thạch nhân chỉ kém nửa bước là bước vào cảnh giới Chuẩn đế đều phải quỳ xuống, ở nơi đó run run, đủ để chứng minh hết thảy.

“Ầm” một tiếng, đầu cuối sườn núi kia vỡ ra, nửa ngọn núi đá sụp đổ, rơi xuống vực sâu vô tận phía dưới.

Long khí cuồn cuộn, bên cạnh hang rồng tối đen kia, mấy chục cây Dược Vương lắc lư, lóe ra điểm điểm sáng, tràn ngập mùi thơm ngát làm cho mọi người khoan khoái như sắp cử hà phi thăng.

Ánh mắt chư thánh đều dựng thẳng, nhưng cũng không ai dám vọng động. Ở trước mặt Đại đế cổ, cho dù đến đây một vị Chuẩn để đều có vẻ nhỏ yếu không chịu nổi.

Nhưng kinh biến vẫn còn tiếp tục, ngay cả hang rồng đều nứt ra, mấy cây Dược Vương bên cạnh theo nham thạch bóc ra rơi xuống vực sâu, thực uổng phí của trời.

Mọi người đều bị dọa đến ngây người, Yêu Hoàng nổi giận rồi sao? Ngay cả hang rồng đều hủy diệt, đây là muốn đồ sát mọi người ở đây sao? Đừng nói là bọn họ, cho dù là tất cả tu sĩ của vạn vực chư thiên đến đây đều phải chết.

Mỗi người đều da đầu run lên, mấy chục vạn năm mất đi, Yêu Hoàng một thế hệ như thế nào lại xuất hiện, ai ai cũng đều nói hắn ngã xuống trên con đường thành tiên, nhưng đến tột cùng kết cục như thế nào?

Đây rõ ràng là một con chân long, là một vị Đại đế chân chính tái hiện ở nhân gian! Điều này quả thật tấn công tâm linh của mọi người mãnh liệt, ai nấy đều tưởng như ở trong mộng, ngay cả Đại Thánh đều phát mộng.

Một vị Vương của Thánh nhân vỡ nát, máu tươi cùng mảnh xương bắn tung tóe nhìn thấy mà ghê người. Chỉ vì hắn cách quá gần hang rồng. Điều này làm cho mỗi người đều khiếp sợ, toàn thân lông tóc dựng đứng.

Diệp Phàm lui cũng đủ nhanh chóng, nhưng mặc dù ở ngoài xa mấy trăm dặm hắn vẫn cảm nhận được một loại áp bức, nếu không nhờ cái đỉnh đồng xanh phát ra vầng hào quang ngăn chặn, dù hắn có cậy mạnh không quỳ xuống, hơn phân nửa đầu gối cũng sẽ vỡ nát.

Toàn thân Bàng Bác run lên, dùng sức nắm chặt Yêu Hoàng Xích. Hai đoạn Tiên Xích ở trong lòng bàn tay hắn phát ra tiên huy, từng mảng lớn hào quang phủ xuống, cuối cùng cũng giúp hắn đứng vững, không có quỳ xuống.

- Quá cường đại! Đây chính là Đại đế cổ sao? Chỉ tràn ra một lũ khí cơ đã khiến người ta không chịu nổi, ngay cả Đại Thánh đều phải quỳ lạy. Nếu hắn thực sự ra tay thì rốt cuộc đáng sợ biết bao!? Ta nghĩ có thể sẽ hủy diệt cả mảng vũ trụ này đi.

Bàng Bác sợ run nói.

Hai người bọn họ đến từ bên bờ một tinh không khác, mặc dù tu đạo nhiều năm, nhưng quan niệm xung đột, một số tư tưởng thâm căn cố đế trong đầu vẫn khó có thể thay đổi.

Tuy nhiên, hai người còn thật sự nghĩ lại một chút rồi cũng bình thường trở lại, ngày nay có gì họ chưa thấy qua? Trải qua nhiều như vậy, cũng chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi mà thôi.

- Bái kiến Yêu Hoàng!

Bách Kiếp đạo nhân nhân kích động thân thể đều run run, cúi đầu sát đất, mỗi bước một dập đầu, đây là một loại kính ý phát ra từ chân tâm.

Trên bầu trời, con ngân long toàn thân vảy lấp lánh trắng như tuyết, lóe ra đầy màu sắc, trong con ngươi có tinh không tiêu tan, có diễn biến đủ các loại cảnh tượng đáng sợ trong vũ trụ.

Rõ ràng nó có một loại dao động sinh mệnh cường đại, nhưng đối với câu nói của Bách Kiếp đạo nhân lại mắt điếc tai ngơ, quay quanh trên vòm trời, nhìn xuống trời đất vũ trụ mênh mông, xuất thần một trận.

- Không đúng! Đây cũng không phải Yêu Hoàng! Nó sớm đã mất đi linh hồn rồi! Đây là thi thể Đế, một thân thể có một phần dấu ấn của Đại đế thôi!

Đột nhiên, Thanh Hoàng đạo nhân kêu lên. Lão tuy ràng tuổi già sức yếu sắp tọa hóa, nhưng trong con ngươi đục ngầu bắn ra hai đạo tinh quang, nhìn ra hư thật của con chân Long Mãu bạc này.

Mọi người ngẩn người, tất cả đều thân thể phát lạnh. Đây không phải là Đại đế, là một cỗ thi thể sinh ra linh trí? Không có gì đáng sợ hơn so với chuyện này.

Cách ngoài mấy trăm dặm, Diệp Phàm cùng Bàng Bác hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng cảm thấy phát lạnh như mọi người, Đại đế cổ quả nhiên không có cách nào đo lường được, một cỗ thi thể mà thôi mọi người đã không chịu nổi.

- Mau! Đánh chết người của Địa phủ, đuổi chúng ra khỏi đây, đừng cho bọn chúng đến gần!

Một vị Hộ đạo giả Nhân tộc quát lớn.

VỊ Chủ thần của tổ chức Thần hành động sớm nhất, công kích về phía Thần Ma áo bào đen kia, triển khai một trận chiến. Trước khi vào nơi đây, các Đại Thánh luôn phòng bị người của Địa phủ, sợ bọn họ làm việc nghịch thiên.

- Hắc hắc...

Đại Thánh Địa phủ mặc chiến y đen cười thực âm trầm, rồi rú lên một tràng: cả vạn âm binh khắp nơi ào ào hướng tới nơi này, mỗi tên đều thi khí ngập trời.

- Toàn bộ trấn áp đi!

Thanh Hoàng đạo nhân quát to.

Thạch nhân, Ngưu Ma Vương, cùng với mấy Tà Thần cũng đều biến sắc, cùng nhau ngăn cản vạn âm binh. Tương truyền âm binh đối với thi thể là trí mạng, một khi đến gần là bị đồng hóa.

Nếu như để cỗ thi thể Đế này nhập vào Địa phủ, chuyện đó quả thực không thể tưởng tượng!

Địa phương này trong nháy mắt liền trở thành Tu La Địa Ngục, mặc dù âm binh quá vạn cũng không đủ giết, Đại Thánh vừa ra tay cái gì đều trở thành mây khói, thành từng mảng tro tàn tan trong vũ trụ.

Nhưng mà, Địa phủ đến quá nhiều, tiếng trống lôi động, Sâm La Địa Ngục hiện lên, từng mảng thuyền lớn xương trắng cùng với từng tòa điện phủ âm ty hiển hóa trong hư không, rơi xuống càng nhiều âm binh.

Mười vạn âm binh!

Mỗi mỗi đều cường đại, tất cả đều từ phần mộ cổ địa của các tinh vực cổ xưa trong vũ trụ tuyển ra, tụ tập lại đây. Đây là một lực lượng khiến vạn vực chư thiên đều sợ run.

Bọn chúng đều không phải là đi chịu chết, cũng không có công kích Đại Thánh, mà là ngồi xếp bằng trong hư không tụng kinh, đây gọi là thi kinh của Địa phủ, định luyện hóa thi thể Đế làm một thành viên trong bọn họ.

- Không!

Mọi người đều kêu lên sợ hãi, thi thể Yêu Hoàng nếu như thật sự rơi vào trong tay bọn họ cả vũ trụ này đều phải biển đổi, chuyện đó quả thực không thể tưởng tượng.

- Lui!

Thanh Hoàng đạo nhân ở thời khắc mấu chốt đột nhiên phát ra mệnh lệnh như vậy.

Ở bên cạnh lão, Bách Kiếp đạo nhân đứng đó, thần sắc tối sầm, hiển nhiên lão căm thù Địa phủ đến tận xương tuỷ, đây là Yêu Hoàng lão kính ngưỡng nhất, tuyệt không cho phép khinh nhờn.

Ngưu Ma Vương, thạch nhân, Tà Thần... thấy thế, cũng lui ra phía sau, không có liều mạng với Đại Thánh Địa phủ, chỉ có Chủ thần của tổ chức Thần còn ở nơi đó chiến đấu kịch liệt.

Một cỗ quan tài đồng thau từ chỗ sâu trong vũ trụ bay tới, rỉ sét loang lổ như là tồn tại gần cả trăm vạn năm, cái nắp quan tài đột nhiên mở ra, phát ra tiếng tụng kinh, đồng thời bắn ra các loại hào quang rực rỡ.

Nó đang đến gần, muốn kêu gọi thi thể Đế.

- Chúng ta thật sự không cần ngăn cản sao?

Ngưu Ma Vương nóng nảy, nếu thật phải để cho Địa phủ có được chân Long Mãu bạc này, khẳng định chính là một trường hạo kiếp.

- Yên lặng chờ xem!

Thanh Hoàng đạo nhân chỉ nói một câu như vậy. Ở trên cổ lộ lão có uy vọng cực cao.

- Yêu Hoàng mặc dù đã chết, cũng không phải ai đều có thể khinh nhờn, mặc dù người của Địa phủ tới cũng không được!

Bách Kiếp đạo nhân oán hận cười lạnh.

“Ầm!”

Chủ thần của tổ chức Thần ngự cái đỉnh bay đi, chỉ còn lại đại quân Địa phủ, cùng với tiếng tụng kinh, cỗ quan tài cùng với Thần Ma áo bào đen ngồi xếp bằng trong hư không, kêu gọi thi thể Để.

Mười vạn Thiên Binh cả vật thể đều phát ra âm khí, một số Thánh nhân đến gần nơi đó liền trực tiếp hồn phi phách tán, lưu lại một thân xác trống rỗng.

Đây là pháp trận của Địa phủ vừa quỷ dị vừa đáng sợ, có thể vây sát Đại Thánh, khiến người ta không thể tới gần, bằng không sẽ bị lệ quỷ lấy mạng, câu đi hồn phách.

“Phốc!”

Đột nhiên, Thần Ma áo bào đen kia cả thân thể vỡ ra, toàn thân đều xuất hiện vết máu màu đen, cả người hắn run lẩy bẩy, rồi sau đó thân thể đột nhiên nổ tung.

Tiếp theo, cỗ quan tài kia cũng chấn động mãnh liệt, tiếng tụng kinh im bặt, ở trên hư không bùng nổ, mảnh nhỏ kim loại bắn ra bốn phía.

Rồi sau đó, mười vạn âm binh bị hủy diệt nát tan thành bụi, như là có một vị Thiên thần chụp xuống một chưởng, làm cho bọn chúng trong nháy mắt biến thành bụi bậm, xoá tên trên đời.

Đại Thánh Địa phủ đều như gà đất chó sành, trong quá trình đang kêu gọi thi thể, thân mình nứt vỡ, đây là cảnh tượng đáng sợ cỡ nào? Hắn còn không có chân chính tiếp xúc, cách cũng đủ xa, là muốn dựa vào mười vạn Thiên Binh làm môi giới, kết quả vẫn là gặp phải phản phệ, hình thần câu diệt.

“Ầm!”

Hang rồng phát ra khí tức tang thương muôn đời, thần bí khó lường, đúng lúc này hoàn toàn vỡ ra, từng đợt từng đợt long khí lan ra khắp bốn phương tám hướng, mà Dược Vương sinh trưởng chỗ miệng hang đều rơi xuống vách đá dựng đứng dưới vực sâu.

Địa phương này sắp bị hủy diệt rồi, cả tòa lăng tẩm Yêu Hoàng đều nứt nẻ, trong một tiếng nổ “ầm”, núi sông đổ sụp, phần mộ Đế bao la hùng vĩ lơ lửng trong vũ trụ vỡ tan, không còn tồn tại nữa.

Chư thánh tâm đều vấy máu: bên hang động có một đám Dược Vương, tới mấy chục cây, toàn bộ rơi xuống vực sâu. Mà không biết trong hang động đến tột cùng còn có tiên vật gì nghịch thiên hay không, nghĩ đến càng kinh người, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, tiếc nuối.

Một con ngân long vắt ngang ở nơi đó ngăn chặn hết thảy, ngay cả Đại Thánh Địa phủ cùng với mười vạn âm binh chí cường đều bị huỷ diệt, sao không khiến cho mọi người kinh sợ, không có một người nào dám vượt qua nửa bước.

“Ầm!”

Đột nhiên, con ngân long trên bầu trời cũng dần tan rã, vảy biến mất, khí cơ sinh mệnh bàng bạc hóa thành một bãi máu Đế, hiện ra căn nguyên.

- Này... Không phải một cỗ thi thể Đế nguyên vẹn, mà chỉ là một chút máu, tuy nhiên lại không tầm thường, trong đó để lại chấp niệm bất diệt của Yêu Hoàng, thủ hộ nơi này!

Bách Kiếp đạo nhân kêu lên sợ hãi, lão cảm nhận được một loại dao động tâm tình nên cảm động lây, cùng theo bi ai.

Phần mộ tan rã, vực sâu cũng nứt ra, hang động Yêu Hoàng trên vách đá dựng đứng cũng vỡ nát tan tành, hết thảy đều hiện ra. Ở nơi đó có một hộp ngọc chỉ dài một thước, có vầng hào quang sáng lấp lánh vờn quanh, gần cả trăm vạn năm mà cũng không phai màu.

Mọi người đều không kiềm nổi động tâm, thi thể Đế không có, đã trở lại là một bãi vết máu, chư thánh không kiềm được phóng tới phía trước muốn tranh cướp báu vật cuối cùng này.

Không hề nghi ngờ, đây là vật trọng yếu nhất của Yêu Hoàng, bằng không sẽ không làm bạn bên mình, thủy chung cho đến chết đều chẳng tách rời.

Thế nhưng trong vết máu kia ẩn chứa chấp niệm, hóa thành luồng hào quang lấp lánh bay lên, quấn quanh hộp ngọc, thủ hộ ở nơi đó, không chịu chia lìa. Trong lúc nhất thời mọi người đều đứng sựng tại chỗ, không dám vọng động.

- Trước lấy Dược Vương!

Chư thánh hành động, ào xuống vực sâu sụp nứt kia tìm kiếm mấy chục cây Dược Vương cổ rơi xuống dưới.

“Rắc!”

Đột nhiên, hộp ngọc nứt vỡ, phát ra tia sáng dịu dàng, mọi người lập tức tâm thần đều run rẩy.

Lộ ra trước mắt mọi người là một bó hoa khô héo, không có một chút sáng bóng nào. Nó sớm đã héo rũ từ lâu, nhưng qua Yêu Hoàng thi pháp, vẫn chưa hóa thành bụi bậm, nó vẫn giữ được nguyên dạng.

Ai ai cũng đều có thể nhìn ra, bó hoa này không phải thần dược, cũng không phải thảo mộc cổ dị chủng, không có một chút giá trị gì, nhưng lại được Yêu Hoàng giữ gìn đến nay, đây là đồ vật hắn yêu thích nhất?

Sau đó hiện lên từng bức hình ảnh, là những cảnh tượng ngày xưa.

“Thật sự phải đi sao?”

Bên bờ hồ nhỏ, một cô gái yếu đuối khẽ nói, trên mặt tràn ngập vẻ không cam lòng, ánh mắt trông mong nhìn một nam nhân áo trắng hơn tuyết, khát vọng giữ hắn lại.

“Ta muốn trở nên mạnh, thiên hạ vô địch!”

Người trẻ tuổi áo trắng tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, tràn ngập tự tin, trong con ngươi lóe sáng rạng rỡ có thể làm cho nhật nguyệt lu mờ.

Hắn phải đi lên tinh không cổ lộ, bước trên hành trình vô địch để trở thành duy nhất trong thiên địa, đánh bại tất cả chí tôn trẻ tuổi, dựng thân trên tuyệt đỉnh vô địch.

Hắn là hăng hái như vậy, nhưng lại không có chú ý tới vẻ ảm đạm trong mắt cô gái. Hắn vô tình bước lên thiên lộ, không chùn bước muốn đi thực hiện giấc mộng của mình.

“Huynh... còn có thể trở về không, còn có thể đến... gặp muội không?”

Cô gái ở phía sau kêu lên, trong mắt ngậm đầy nước mắt, tràn ngập không cam lòng.

Nam nhân áo trắng ở trên vòm trời quay đầu lại cười, làm cho nhật nguyệt trên bầu trời đều ảm đạm, phong thái tự tin, nói:

“Đương nhiên, chờ ta thành Đế, ta phải làm cho hào quang sáng rọi của toàn thế giới đều bao phủ trên thân muội!”

Dứt lời, hắn lại quay xuống mặt đất, trên một sườn núi ngắt lấy một bó hoa dại giao cho cô gái, rồi sau đó cũng không quay đầu lại nhằm về phía Vực ngoại, bước trên thiên lộ.

“Muội chờ huynh! Đừng quên muội, phải trở về!”

Cô gái rơi lệ, ở trên mặt đất la lên, dùng sức phất tay.

Tuyết Nguyệt Thanh chinh chiến Đế lộ, đến từng chỗ từng chỗ tinh vực cổ xưa, lực một người địch với quần hùng, chinh chiến cũng không biết bao nhiêu năm, rèn luyện chính mình, có đổ máu có đau thương cũng có thành công.

Hắn đánh khắp cổ lộ khó gặp đối thủ, đánh bại rất nhiều đại địch tuyệt thế, hào quang của hắn chiếu sáng khắp tinh lộ, cuối cùng lại chinh chiến tới một số cổ tinh cường đại nhất.

Trong thời gian đó, khắp thế gian đều là địch, hắn từng gặp phải đuổi giết đáng sợ nhất, các tinh vực cổ cường đại đều bao vây tiễu trừ hắn, mà trên Đế lộ chính là tàn khốc như vậy.

Hắn không thể đi gặp cố nhân, không có cách nào quay đầu lại, chỉ có thể một đường liều mạng huyết chiến, đánh giết tạo ra một càn khôn sáng sủa.

Cuối cùng, hắn quét ngang tất cả kình địch trở thành Đế, thiên hạ độc tôn, hào quang chói lọi vạn trượng, chấn động cổ kim, chín tầng trời mười tầng đất không một người nào có thể tranh phong cùng hắn.

Hắn làm được, chân chính thành Để, thiên hạ vô địch, được vạn vực chư thiên cùng tôn xưng là Yêu Hoàng, chú định được ghi vào trong sử sách tu luyện, trở thành tồn tại cao không thể với tới.

Tuyết Nguyệt Thanh men theo con đường hắn từng đi qua, quay trở về viên Yêu tinh cổ xưa, nhưng mà chờ đợi hắn không còn là cô gái kia, chỉ có mấy lão yêu gần đất xa trời.

Cô gái đã hương tiêu ngọc vẫn, ở năm trăm năm trước đã rời thế, mai táng ở nơi bọn họ ly biệt, không bao giờ... có thể xuất hiện nữa.

Tuyết Nguyệt Thanh bi thương, ngửa mặt Ịên trời thét dài, vũ trụ nổ tụng, khí cơ Đại đế thổi quét khắp lục hợp bát hoang, gần như làm cho vũ trụ trời đất mênh mông kia sắp bị hủy diệt.

“Mượn trời năm trăm năm!”

Đây là tiếng hắn rống to cầu khẩn, thế nhưng hết thảy đều không thể thay đổi.

Mấy vị lão yêu nói cho hắn biết, cô gái tu luyện xảy ra vấn đề, hóa đạo mà chết, ngay cả thân thể cũng không thể lưu lại! Khi hóa thành màn mưa ánh sáng, trên mặt nàng mang theo đầy nước mắt, thì thào gọi tên hắn.

Tuyết Nguyệt Thanh bi thương rống to. Hắn là Đại đế, là thiên hạ vô địch, là muôn đời có một không hai! Thế nhưng, cũng không thể thay đổi hết thảy, không thể cứu nữ nhân kia trở về, cuộc đời này để vuột tay rồi!

Cô gái yếu đuối hóa đạo, theo màn mưa ánh sáng đi xa, chỉ để lại một bó hoa, đúng là hắn tặng nàng năm đó trước khi rời đi, mà nay sớm đã khô héo, điêu linh.

Trong phần mộ Đế nứt nẻ, mọi người giật mình kinh ngạc, rốt cục biết vì sao chỉ là một bó hoa khô héo làm bạn bên cạnh Yêu Hoàng một thế hệ. Ở trong lòng hắn, đây mới là vật quý báu nhất.

Mặc dù là vô địch thiên hạ, cũng có thời điểm không đủ sức, hắn bước lên tuyệt đỉnh huy hoàng, bỗng nhiên quay đầu lại phát hiện, vật đơn giản nhất, bình thường nhất, đó mới là chân thật.

Diệp Phàm xúc cảm trong lòng, không kiềm nổi thở dài một tiếng:

- Thế mới biết dù chói lọi khắp thế gian, cũng khó bù lại nỗi chua xót cả đời, cuối cùng phải tiếc nuối!

Yêu Hoàng cả đời khiến người ta cảm khái, gần trăm vạn năm trôi qua mọi người mới hiểu biết được một mặt của nam nhân vượt qua Thần này: trong lòng từng có ôn nhu, từng có nỗi chua xót, cũng có tiếc nuối.

Bàng Bác nói:

- Diệp tử! Sau khi máu màu vàng trong cơ thể ngươi trút bỏ, hóa thành máu đỏ tươi, ít nhất có thể sống một vạn năm. Nếu có thể tái tiến thêm một bước, sống được còn lâu hơn. Tới thời điểm đó, trên đời hết thảy đều điêu linh!

Dưới tình huống bình thường, khi Diệp Phàm già đi, cố nhân ngày xưa cũng không thể còn lại trên thế gian, đều sớm đã tọa hóa trong năm tháng vô tình, trở thành bộ xương khô.

Người cường đại cũng có giới hạn, không có khả năng sống lâu trên đời, Thánh thể có thể sống một vạn năm, khi hắn tới tuổi già, trên đời khó có thể tìm ra một người cùng thế hệ.

Loại cảnh tượng này, chỉ mới nghĩ tới đã khiến cho lòng người rúng động: quá mức cô đơn, quá mức hiu quạnh, mặc dù là địch nhân đều đã chết già, không có một cố nhân nào để làm bạn.

- Cho nên, đừng lưu lại điều gì để tiếc nuối, đừng để giống như Yêu Hoàng, tới sau này chỉ một mình một người đơn độc đứng trên tuyệt đỉnh, tuy rằng là vô địch thiên hạ, nhưng lại muôn đời tịch mịch và cô độc lạnh lẽo!

Bàng Bác nói.

Diệp Phàm buồn bã, cũng từng có một nữ nhân ở xa xa chờ mong, cố gắng đuổi theo bước chân hắn, mặc dù khi đó hắn cũng không biết. Cuối cùng chỉ có một đoạn thương tâm, lưu lại một phần mộ cô đơn, hoa rơi tàn úa rải đầy trên phần mộ, nữ nhân đó tên là Tần Dao.

Qua rất nhiều năm rồi, một ngày nào đó nếu quay về Bắc Đẩu cũng nên đi tiểu thế giới của Thanh Giao Vương tới trước mộ phần hiu quạnh đó thăm một lần, mấy chục năm qua có lẽ đã mọc đầy cỏ dại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.