Ánh trăng mềm nhẹ như làn nước tràn vào trong
động phủ, bình yên mà lặng lẽ, có từng trận sương khói màu bạc nổi lên, như động
phủ của thần tiên.
Hoàng thiên nữ có được vẻ đẹp cổ điển nhưng lại
mặc trang phục hiện đại, tảo a một loại cảm giác tuyệt mỹ đặc biệt. Nàng xuất
hiện trong sơn động, dưới nguyệt quang như một tinh linh, vô cùng động lòng người.
Giống như nàng là một nam nhân còn Diệp Phàm lại
chính là một nữ nhân nhu nhược. Nàng trêu chọc nói:
- Sư phụ ngài hãy để ta làm chủ đi, ta sẽ phụ
trách ngài!
- Ngươi hồ nháo gì thế hả?! Mau nghỉ ngơi đi!
Diệp Phàm cố nén không phun ra một ngụm lão
huyết. Tên đệ tử này coi như gan lớn, dám có lời nói và hành động như vậy!
- Xì, đều cùng tuổi, nghiêm trang như vậy làm
gì chứ?! Ta cũng có ăn thịt ngươi đâu!
Hoàng thiên nữ ngồi xuống giường, rất thả lòng
người, không quản gì cả.
Trên thân nàng mặc một chiếc áo phông màu bạc
mòng như cánh ve, mái tóc ướt sũng như mới từ trong tiểu hồ bước ra, cơ thể trắng
toát như ngọc hiện ra vẻ tinh mịn, sóng mắt lưu chuyển, phong tình khiến người
ta thất thần.
Hoàng thiên nữ đặt một cánh tay như tuyết trắng
lên vai Diệp Phàm, đi tới trên giường đá, đối diện hắn, cười nói:
- Sư phụ, ngươi không phải là mặt đã đỏ rồi chứ!?
- Ngươi thành thật chút đi!
Diệp Phàm muốn bày ra bộ dáng uy nghiêm như
lão sư.
Nữ đệ tử này vô cùng lớn mật, không ngờ lại hé
môi thở vào mặt hắn một ngụm hơi nóng, như lan như xạ, thổi thẳng vào một ben
tai. Chiếc cổ trắng ngần của nàng vươn ra, cười say lòng người.
- Sư phụ ngài nhiều năm như vậy vẫn luôn tu đạo,
có phải thủ tiết hơi quá không?! Có muốn đồ nhi dạy cho ngài không?!
Hoàng thiên nữ cợt nhả, trên mặt hiện lên vẻ
sáng bừng, hai mắt xếch lên, cười vô cùng lả lơi, căn bản không coi Diệp Phàm
là sư phụ mình.
- Ngươi nếu còn dám làm như vậy, ta phế mười
năm đạo hạnh của ngươi, cũng trấn áp ngươi trong thâm sơn cổ động mười năm!
Diệp Phàm trầm giọng nói.
- Xì, cùng tuổi cả, sư phụ ngài đừng cổ lỗ sĩ
như vậy được không!? Chúng ta đều là người hiện đại, không phải đang sống thời
cổ, không cần nam nữ thụ thụ bất thân đâu!
Khuôn mặt Hoàng thiên nữ lộ vẻ bất cần.
Lông mi của nàng rất dài, đôi mắt lớn tràn ngập
vẻ giảo hoạt, dáng người thon dài, gần như ngồi đối diện Diệp Phàm, gương mặt
xinh đẹp ghé sát, sắp chạm vào mặt hắn.
- Ta nói này sư phụ, ngài đừng nói với ta rằng
bao nhiêu năm như vậy ngài vẫn là một xử nam nha!
Nàng vươn cánh tay như tuyết trắng của mình nhẹ
nhàng vuốt qua mặt Diệp Phàm, nở nụ cười hắc hắc.
Thần quang trong mắt Diệp Phàm gia tăng, chi cần
nâng tay là có thể trấn áp nàng. Tên đồ đệ này quả thật rất càn rỡ, như vậy đùa
giỡn hắn, đúng là chuyện chưa từng gặp từ khi chào đời tới nay.
- Ai nha, sư phụ... hạ thủ lưu tình!
Nàng kêu lên, đúng là sợ Diệp Phàm hạ tay xuống.
Ánh mắt nàng tà tà, lẩm bẩm:
- Cần gì phải lỗi thời như vậy chứ!? Chỉ đùa một
chút không được sao?! Hơn nữa, ta cũng là đang quan tâm tới đại sự của ngài mà!
Diệp Phàm ý bảo nàng ta rời xuống giường. Giữa
thầy trò tồn tại cấm kỵ, cứ ngồi trên giường như vậy, nếu bị đệ tử khác nhìn thấy
thì dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Hoàng thiên nữ ngày thường rất lãnh ngạo,
không biểu hiện sắc thái gì với người ngoài, có thể trêu chọc như thế này đúng
là hiếm thấy, lại không ngờ động phải một cái đinh.
Hoàng thiên nữ mặc một chiếc quần ngắn mùa hè,
chỉ che tới đùi, lộ ra đôi chân thon dài trắng nòn tinh tế, ở trên giường đá thật
bắt mắt.
Nàng khẽ động, không hề ngồi xếp bằng mà duỗi
chân mở ra, lại càng khiến người ta chú mục.
Mái tóc ướt sũng của nàng rối tung, che đi nửa
khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt mở to khiêu khích nói:
- Sư phụ, ngày vẫn không phải là... xử nam
đi?!
Diệp Phàm giận tới nghẹn họng. Nữ đệ tử này
đúng là quá gàn rỡ, không trấn áp khẳng định sẽ nói ra những lời kinh thế hãi tục
hơn nữa.
- Sư phụ ngài không phải là bị ta nói trúng
tim đen chứ?! Không sao, đồ nhi có thể hiểu được! Không cần... Đừng trấn áp ta,
ta không dám nữa!
Nàng lui về phía sau nói.
- Ngươi còn không đi?!
Diệp Phàm quát.
Nàng cũng không xuống giường, thấy Diệp Phàm rốt
cục bình tĩnh lại thì lại cười cười.
- Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn đùa giỡn
với ngài một chút, để càng thêm thân thiết mà thôi! Đừng có nghiêm túc như vậy
chứ?!
Nàng lại lướt lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt
Diệp Phàm.
Hai mắt Diệp Phàm lập tức trừng lên.
Hoàng thiên nữ cũng rất quyết đoán, sớm đoán
được kết quả như vậy, cho nên mới có hành động trước vì nàng không thể nhanh bằng
Diệp Phàm được. Một đôi đùi ngọc thon dài lập tức triền lấy người hắn, hơi ấm
và sự mềm mại từ cặp đùi đủ khiến người ta ngất ngây.
Ầm!
Diệp Phàm điểm tay xuống, cố định nàng lại,
nhìn thoáng qua cái rồi định dùng đại thần thông ném nàng trở về động phủ.
- Sư phụ... Không nên làm như vậy, ta chỉ muốn
trêu chọc ngài một chút, không có ý gì khác. Ngài cũng đừng làm bậy!
Sóng mắt nàng lưu động.
Diệp Phàm không nói gì, đẩy đôi chân trắng như
ngọc của nàng xuống khỏi người, vận chuyển thần thuật, chuẩn bị đánh nàng đi!
- Ồ?
Đột nhiên thần sắc nàng khẽ động, hóa giải
phong ấn Hoàng thiên nữ để nàng đứng lên một bên, vươn một bàn tay hướng về
phía thung lũng chụp lấy.
Xích!
Một đạo ô quang phi thiên độn địa, dùng mọi
cách muốn chạy trốn nhưng khó có thể lao ra khỏi lòng bàn tay Diệp Phàm, bị hắn
chụp lấy, giam cầm trong động phủ.
Đây là một đạo ánh sáng màu đen do một đạo thần
niệm không kém hóa thành, tìm tòi bí mật trong cốc nhưng lại bị Diệp Phàm phát
giác, bắt sống.
Người này tới từ phương Tây, giọng điệu trêu
chọc của hắn đã lộ ra manh mối:
- Thật tôn kính, thật xinh đẹp, ta cảm thấy thật
tiếc nuối, không ngờ ta lại quấy rầy các ngươi! Dưới ánh trăng cao cao, mọi âm
thanh biến mất, diễn ra mối tình thầy trò cấm kỵ, đúng là điều vô cùng lãng mạn.
Diệp Phàm cũng không nói gì, trực tiếp trừu thần
thức lạc ấn này, quan khán lai lịch. Hắn lập tức nhíu mày nói:
- Người có đạo thống phương Tây rốt cục tới
đây!
- Những người này rất phiền toái, sớm không đến,
muộn không tới, cố tình phá hòng không khí ngay lúc này. Tuy nhiên sư phụ ngài
hãy yên tâm, về sau ta sẽ phụ trách ngài!
Hoàng thiên nữ vặn vẹo eo thon, di chuyển đùi
ngọc, mái tóc ướt sũng che đi nửa dung nhan tuyệt mỹ. Nàng sửa lại áo quần rồi
xoay người rời đi.
Nàng biết cuộc chiến đã sắp bắt đầu, người
phương Tây có lẽ ở cách nơi này không xa, hơn phân nửa sẽ có một hồi đại chiến.
Sau nửa khắc, trong thung lũng xuất hiện một
loại không khí không tầm thường, ánh trăng sáng cũng bị mây đen bao phủ, có cường
giả tới, kéo ma vụ che kín trời sao.
Diệp Phàm đi ra khôi động phủ, dừng thân ven hồ,
lẳng lặng không nói gì. Hắn muốn nhìn xem rốt cục đại địch như thế nào tới đây.
Ngoại từ Tê Nhật đạo trưởng bế tử quan, đám
người Côn Lôn Song Ngư, Long Tiểu Tước đều bị kinh động, vọt ra ngoài, xuất hiện
phía sau Diệp Phàm. Bọn họ cảm giác tim đập nhanh từng trận, những người tới
đây khẳng định đều là những nhân vật cường đại.
Hoàng thiên nữ khoan thai đi tới, vẻ mặt thần
thánh mà lãnh ngạo, khác một trời một vực so với lúc vừa rồi. Những người khác
căn bản không nhìn ra được điều gì.
Phía trước, hắc vụ mãnh liệt, truyền tới từng
trận âm thanh thiết liên, như có người từ địa ngục bước ra, âm thanh kim loại
ma sát chói tai.
Mười mấy người từ trong bóng đêm đi tới, đạp
lên mặt hồ, hắc vụ và khí tức tử vong tràn ngập khiến bọn họ thoạt nhìn vô cùng
quỷ dị và khiếp người.
- Những linh hồn lạc đường tỉnh lại đi!
Một thanh âm trầm thấp, khàn khàn vang lên.
Đây là hơn mười năm nhân mặc giáp trụ màu đen,
giống như cương thi, quấn đầy thiết liên màu đen, giờ khắc này đồng thời thi
triển cấm thuật Địa Ngục Thúc Phược.
Bọn họ bị người ta khống chế! Ở sâu trong hắc ầm
có một lão già cầm một pháp trượng đầu lâu khô khốc, lẳng lặng đứng phía sau, mặc
tụng cổ chú, khống chế bọn họ.
Keng!
Thiết liên xuyên thủng hư không, như mười mấy
con hắc giao vọt tới, chuyên nhằm công kích nguyên thần, bao phủ lấy Diệp Phàm
bên dưới.
Hắn đứng yên bất động, mâu quang đột nhiên
tăng vọt, bắn ra hai đạo như thiên kiếm bổ ra hư không, thanh âm kim loại ma
sát vang lên không ngừng, tất cả thiết liên đều hóa thành bột mịn.
Ầm ầm!
Hơn mười người như tử thần này đồng thời thúc
dục đại pháp lực, cắt xé vòm trời, xuất hiện một cánh cửa màu đen thật lớn, muốn
hút lấy bọn người Diệp Phàm vào trong.
Diệp Phàm vỗ ra một chưởng. Tới cảnh giới bực
này, bất kể ngươi có muôn vàn bí thuật, đủ loại thần thông thì hắn cũng chỉ cần
một chưởng này là đủ phá hỏng.
Trong nháy mắt này, cánh cửa màu đen kia bị
đánh thành tro, mười mấy người kia như bụi bặm, bị đánh tan, hóa thành mảnh vụn
tán đi theo gió, cũng không lưu lại thứ gì.
- Anh linh viễn cổ, cùng ta trường tồn, cộng
chinh dị đoan!
Trong bóng tối, hắc bào nhân kia lộ ra chân
thân, hình thể khô héo, là một lão nhân không biết đã sống bao nhiêu năm, cầm
pháp trượng với một đầu lâu trắng nõn.
Phía sau hắn, xuất hiện một mảnh rậm rạp cổ
binh mặc chiến giáp màu đen, như âm nhân, không có sinh khí, phát ra âm thanh
gào rít lao tới.
- Ngươi chỉ có chút thần thông này thôi sao?!
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Đám người Chiêm Nhất Phàm lại kinh sợ. Lão
nhân này có tu vi thật cường đại, rất có thể là Hóa Long đại viên mãn, thậm chí
có cảnh giới còn cao hơn.
Đôi mắt xanh của lão lóe ra hào quang, vung bạch
cốt trượng lên, tất cả anh linh bốn phía vọt tới. Cùng lúc này, hắn cũng thi
triển một loại bí thuật nữa, huyết quang băng hiện, hóa thành một bộ huyết khô
lâu, vọt tới muốn cắn nuốt Diệp Phàm.
- Hãy để ta tiến hành thẩm lí và phán quyết những
dị đoan này đi!
Diệp Phàm khẽ nói, nháy mắt vận chuyển Thái
Dương tinh hỏa, thánh hỏa mãnh liệt phô thiên cái địa ập tới, bao phủ tất cả
linh anh phía trước.
Phút chốc, nơi này hóa thành một mảnh biển lửa,
bất kể là tử linh nào cũng nháy mắt bị đốt thành tro, dù là áo giáp cũng không
hề lưu lại.
- Ahhh...
Lão già này kêu lên thảm thiết, trong Thái
Dương tinh hỏa biến thành một ngọn đuốc, giãy dụa một chút rồi cũng hình thần
câu diệt.
Hắc vụ tan hết, trăng sao tái hiện, bầu trời
đêm lại rực rỡ. Mặt trăng treo cao, chiếu xuống một mảnh yên bình, ánh trăng
lóng lánh trên mặt hồ khiến tinh không càng thêm mê người.
Xa xa, một đám nhân mã lớn xuất hiện, thần
thánh vô cùng, mặc chiến y chói lóa, như một vầng mặt trời xuất hiện.
Thập Tự Quân đông chinh đã tới.
Đây là một đám người cao ngạo, mỗi người đều
có thân phận và địa vị bất phàm, đến từ các gia tộc khác nhau, huyết thống rất
cao quý.
Đại đa số đám người này đều là trung niên, huyết
khí sung túc, vô cùng cường đại, trong số này có mấy người trẻ tuổi, thân phận
rất cao, được nhiều người ủng hộ.
Bọn họ đều có mái tóc hoàng kim, nam nhân tư
thế oai hùng, như Thái Dương Thần chuyển thế. Mà nữ nhân lại rất xinh đẹp, như
Minh Nguyệt Thần chuyển thế, vô cùng thần thánh.
- Dị đoan, liên tục thương tổn tu sĩ đạo thống
phương Tây ta, hôm nay phải dùng hòa hình hành quyết ngươi!
Một nam nhân trẻ tuổi ở giữa quát lớn.
Mà một nữ nhân khác, cả người phát ra quang
huy thánh khiết, giơ lên ngọc thủ trắng nõn, nhẹ nhàng ra lệnh:
- Chuẩn bị tấn công!