Ánh trăng treo cao, trong thung lũng này rất
yên tĩnh, các loại dã thú, chim chóc đều dã ngủ yên, không hề phát ra âm thanh.
Lúc này chỉ có hương hoa cỏ là phát tán nhè nhẹ, mặt hồ trong vắt như gương, mọi
âm thanh câu tịch.
Tên nam nhân kia nói xong, nữ võ sĩ kia vung
tay, bọn họ rất nhanh xung phong, muốn chém chết Diệp Phàm.
Đội đầu tiên trước ngực đều có dây chuyền chữ
thập, mặc chiến giáp hoàng kim, cầm đại kiếm trong tay, lóe ra ánh sáng lành lạnh,
không tiếng động bổ xuống.
Kiếm quang lạnh buốt, cắt nát bầu trời, phá vỡ
sự yên lặng, sát khí lập tức xung thiên! Đây là một đám cao thủ Kiếm đạo, mười
mấy người song song bước lên, khí thế mạnh mẽ.
- Sư phụ, để ta tới!
Chiêm Nhất Phàm lao lên, muốn ra tay, dùng kế
thừa Tiên Kiếm Môn đối kháng với Kiếm đạo phương Tây.
Diệp Phàm lắc lắc đầu. Nhóm người này không
khiến hắn lo ngại nhưng lại cảm thấy có chút không ổn, có lẽ dẫn theo pháp khí
hoặc có bí mật, hình như có nguy hiểm mai phục. Hắn không muốn mấy đệ tử ký
danh này lâm vào nguy hiểm.
Hắn cất bước tiến về phía trước, độc đối nhóm
người này.
Mười bốn thanh đại kiếm bổ tới, quang hoa như
những thác nước đổ xuống. Những người này thuộc các gia tộc kế thừa cổ xưa, kiếm
đạo trải qua muôn vàn thử thách, mỗi người đều có những sự tích chói sáng.
Tổ tiên những người này đều là quý tộc, là đại
ky sĩ tiếng tăm lừng lẫy năm đó. Truyền thừa tới đời bọn họ, đạo thống vẫn còn,
quang huy không giảm, huyết thống cao quý.
Hậu nhân mười bốn Thánh ky sĩ rất ít khi liên
thủ, chỉ vì nghe đồn đại địch là một người cảnh giới Hóa Long đại viên mãn, thậm
chí còn cao hơn cho nên bọn họ mới cùng tru sát.
Thiên băng địa liệt!
Trong tiếng rống lớn, giáp trụ hoàng kim của mỗi
người phát sáng, như mười bốn vầng mặt trời chói chang giữa đêm đen. Mười bốn đạo
kiếm khí thông thiên bổ thẳng xuống, phá nát vòm trời.
Nhưng mà, đối mặt với những võ sĩ tu vi siêu
phàm, lai lịch rất lớn này thì Diệp Phàm cũng chỉ có một động tác, đó chính là
bấm tay. Một mảnh kiếm ba màu vàng rực rỡ hơn nữa xuất thế, hai hãi lãng ngập
trời, hoành quyển thiên hạ, mờ mịt như biển, phát ra tiếng sấm nổ.
Phốc!
Một mảnh huyết quang hiện ra, mười bốn vị võ
sĩ có được kế thừa cổ xưa đều băng toái, ngay cả chiến giáp và đại kiếm tổ truyền
cũng đều hóa thành bột mịn.
Đây là một loại cảnh tượng khủng bố. Diệp Phàm
chỉ là bắn ra một chỉ, kiếm ba màu vàng liền như kinh đào hãi lãng.
Mười bốn cường giả có huyết thống cao quý nháy
mắt hóa thành huyết quang, chỉ còn lưu lại mười bốn lũ huyết vụ, tất cả những
thứ khác đều hóa thành tro tàn.
Đây là chấn nhiếp tuyệt đối!
Ở ngoài xa gần vạn dặm, những chấp pháp giả
phương Tây đều biến sắc, kết quả này vượt xa đoán trước của bọn họ.
Mấy ngày nay, bọn họ từng điều tra, trên Đại hội
người tu đạo hôm đó, Diệp Phàm thể hiện ra thần thông Hóa Long đại viên mãn,
nên lần này hưng sư động chúng mà tới diệt sát.
Nhưng hiện tại chứng kiến lại không tương xứng
chút nào. Người này thấp nhất cũng đã tiến vào Tiên Thai, bằng không không thể
như vậy, phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ được.
- Lui ra phía sau!
Đúng lúc này, một lão già mặc pháp bào màu
vàng tiến lên, cầm một cây mộc trượng màu vàng trong tay, trên đó được khảm một
viên Thần Nguyên lớn bằng trứng gà, đương thời vô cùng hiếm thấy, pháp trượng
sáng lòa.
Hắn nhẹ nhàng vung kim trượng, thi triển một đạo
thuật thượng cổ, trong miệng ngâm tụng chú ngữ, Trật Tự Thiểm Điện liền cùng
thiên địa khởi vũ mà đi.
Khách!
Một mảnh điện quang từ trên trời giáng xuống.
Đây là một mảnh tia chớp màu vàng, gần như bao phủ hết hồ nhỏ.
Diệp Phàm kinh ngạc, tại thời đại mạt pháp này
không ngờ còn có thể mượn tinh khí thúc dục đạo thuật thượng cổ như vậy! Khối
Thần Nguyên được khảm trên pháp trượng kia có khắc đạo văn gia trì khiến bí thuật
này cường đại hơn mấy lần.
Bằng không, với tinh khí thiên địa khô cạn như
hiện tại, với đạo hạnh của lão già này thì căn bản không thể thi triển được loại
bí thuật này.
Nhưng mà điều này đối với Diệp Phàm căn bản là
vô dụng. Người tới rất cường đại nhưng dù thiên kiếp, Diệp Phàm còn không sợ
hãi, sao phải e ngại cái gọi là Trật Tự Thiểm Điện chứ?!
Loại bí thuật này có cái tên thật kêu, ở thời
tiền cổ thật khủng bố nhưng căn bản không có hiệu quả gì đối với Diệp Phàm.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hắn há mồm hút một cái, lôi điện đầy trời
lập tức bị hút hết vào miệng hắn.
Trên người hắn liền lưu động từng đạo hồ quang
màu vàng. Hắn đột nhiên lại phun ra, điện hải màu vàng hừng hực vọt ra.
Ầm!
Lão già mặc pháp bào màu vàng đương trường hóa
thành tro tàn, mười tên kỵ sĩ thủ hộ hắn cũng biến thành bụi bặm, tiêu tan sạch
sẽ.
Đây là người gì?! Yêu tà gần như khủng bố! Ở
thời đại này, có thể đạt tới trình độ như hắn cũng thật sự quá ít. Đạo thông
phương Tây không dám nhìn tới cảnh tượng này.
- Vì ta mà có không ít người tiến đến! Chỉ vì
ta giết đi một kẻ phương Tây muốn trí ta vào chỗ chết ở Các Tạo Sơn, các ngươi
không tiếc hưng sư động chúng, tiến hành hành quyết ta sao?! Đạo thống phương
Tây các ngươi không khỏi quá mức kiêu ngạo rồi! Dám rời xa Trung Thổ tru sát ta
là vì hiển lộ uy thế sao?!
Diệp Phàm lạnh lùng đứng ở ven hồ quét mắt
nhìn mọi người sau đó nhìn thẳng mấy người thật trẻ tuổi ở giữa. Bọn họ là những
nam nữ tóc vàng, toàn thân phát ra thánh quang.
- Cường đại vượt quá tưởng tượng...
Một kẻ trong đó từng mắng Diệp Phàm là dị đoan
nói:
- Phải dùng hòa hình do nam nhân trẻ tuổi sắp
xếp tiến hành hành quyết!
Tay trái hắn cầm một cái giá chữ thập, tay phải
cầm một thanh thần kiếm màu vàng, tản mát ra quang mang hừng hực, bức về phía
trước, trong miệng niệm chú ngữ.
Ầm!
Đột nhiên, một cỗ khí tức như biển cát bạo
phát. Toàn thân hắn lóe ra hào quang vô cùng tận, mi tâm chậm rãi mở ra một con
mắt dựng dọc.
Khí chất hắn hoàn toàn thay đổi, quát lớn:
- Thinh các bậc tiền bối thần lâm ngô thể,
vinh quang nghe lệnh ta!
Nhiều người cả kinh kêu lên:
- Đây là bí thuật Thần Lâm Nhân Gian trong
truyền thuyết, người bình thường không dám thi triển vì có tổn hại rất lớn đối
với thân thể, chỉ có nhân tài với thể chất đặc thù mới dám làm như vậy!
Sau khi mi tâm hắn mở ra một con mắt, thánh lực
lập tức tràn ngập, nồng đậm hơn trước cả mấy trăm lần, toàn thân rực rỡ, như
luyện chế thành từ hoàng kim.
Lúc này, hắn hoàn toàn biến thành người khác,
một cỗ khí tức khiến người ta sởn cả tóc gáy bộc phát, giơ tay nhấc chân đều
như đại dương nổi sóng cuồn cuộn.
- Có ý tứ, xem ra đúng là đại thần thông giả
thượng cổ của phương Tây! Nhưng chân thân không hiện, như vậy cũng không thể đối
phó ta được, khó có thể động tới thân thể ta!
Diệp Phàm khẽ nói.
Ầm!
Giá chữ thập trong tay nam nhân như Thái Dương
Thần này dập nát, hóa thành thần hải hừng hực, pháp tắc đầy trời, mãnh liệt áp
xuống.
Một cỗ khí tức khiến người ta sợ run phô thiên
cái địa ập tới, rất nhiều người không chịu nổi áp lực phải quỳ xuống. Đây là uy
áp thần năng vô cùng cường đại.
Hai chân Diệp Phàm đứng yên tại chỗ, tay phải
dụng lực vỗ vào hư không, vô số cái khe không gian xuất hiện, nhanh chóng làm tan
ra loại thánh quang này, phá hủy hết thảy pháp tắc sát đạo lan tràn ra.
Phốc!
Nam nhân phát ra thánh quang này phun ra một
búng máu, pháp tắc chữ thập hắn tế ra bị hủy mất một nửa, hơn phân nửa thần lực
chuyển hướng ập về khiến bản thân bị thương!
- Thần lâm thể, thân vĩnh hằng!
Hắn hét lớn, cả người tắm trong thánh quang tường
hòa, mỗi tấc huyết nhục đều như thần kim, chắc chắn và bất hủ tới trình độ khiến
người ta sợ hãi. Hắn lại huy động thành kiếm vọt tới, muốn đối kháng thân thể với
Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẫn đứng yên không nhúc nhích, chờ đối
phương xông tới, khóe miệng mang theo một tia lạnh lùng.
Những kỵ sĩ, võ sĩ Thánh đường khác đều mở to
mắt ra nín thở. Thần lâm thân thẻ cho người thi triển có được khí lực cường đại
tới trình độ không gì sánh nổi, một khi áp sát sẽ bẻ gãy nghiền nát hết thảy.
Nhưng mà kết quả cuối cùng lại khiến mọi người
rung động. Diệp Phàm đứng bên bờ hồ, huy động quyền phải đón đỡ, chấn vỡ thánh
kiếm, đấm xuyên đầu “thần lâm thể”, một mảnh huyết vụ lớn văng xa.
Đơn giản, trực tiếp, bá đạo.
Một tảng lớn huyết vụ bay lên, giờ khắc này
như đọng lại. Toái cối, máu huyết tản ra thánh quang chậm rãi xẹt qua hư không,
khiến tâm hồn người ta kinh khiếp.
Ầm!
Thân thể không đầu của nam nhân trẻ tuổi được
“thần lâm” này ngã xuống, không còn một tia thần lực, trở thành thi hài.
- Ma quỷ, hắn là ma quỷ!
Cũng không biết bao lâu sau, rất nhiều người đều
gào lên. Một sự thật tàn khốc mà đáng sợ như vậy khiến bọn họ vô cùng kinh hãi.
Lần này xuất chinh vốn tưởng thu được vinh quang, không ngờ gặp phải “Đại ma” của
Trung Thổ.
Tây Thổ có phật, Trung Thổ có ma! Đây chính là
một câu phương ngôn của Ắn Độ cổ. Mà ở phương Tây cũng có một câu đó là: phương
Tây có thần, Trung Thổ có ma!
- Trung Thổ xuất ma, hắn là Đại ma xuất hiện
trong thời đại Trung Thổ này!
Đám người này kêu lớn, thần sắc sợ hãi. Ở thời
thượng cổ, các bậc tiền bối phương Tây có lưu lại một câu, bọn họ còn chưa thể
quên được, hôm nay đã ứng hiện!
Ở thời cổ, thánh hiền đạo thống phương Tây từng
ăn phải không ít thiệt thòi ở Trung Thổ vì vậy trịnh trọng lưu lại một câu cho
hậu nhân: “Nhớ lấy, nếu gặp phải thời đại ma ra thì nhất định phải tránh lui!”
- Hơn một trăm năm trước, các ngươi chinh Đông
xâm lược, đoạt đi một ít tổ khí trọng yếu của Trung Thổ ta, dùng danh hào thần
cướp bóc! Nếu như vậy, Trung Thổ ta không ngại xuất ma!
Trong số đệ tử Diệp Phàm có người khó chịu đáp
lại.
- Chúng ta sẽ sớm Tây hành, đi tới hóa cổ Tây
phương, thu hồi tổ khí! Đến lúc đó, các ngươi mới có thể kêu ma!
Mấy tên đệ tử máu huyết sôi trào gào lên.
- Vinh quang tức ngô mệnh!
Một đám người hét lớn. Bọn họ tuy rằng khiếp sợ,
nội tâm kinh hãi nhưng cũng không muốn khoanh tay chịu chết, tất cả đều phát ra
thánh quang, chuẩn bị tử chiến.
Nhất là còn có mấy vị nam nữ trẻ tuổi cũng rất
thần thánh, cũng có thể thi triển bí thuật thần lâm nhân gian, tất cả đều hành
động.
- Chúng ta là Thập Tự Quân chinh Đông, tiến
hành chính là Thánh chiến, nếu chết trong tay ma quỷ sẽ được lên thiên quốc, được
thần ôm ấp. Tiến hành cuộc chiến cuối cùng đi, chết cũng là một loại vinh
quang!
Người ta nếu có tín ngưỡng, khi điên cuồng lên
đúng là rất đáng sợ. Mọi người đều hò hét, toàn thân phát ra thánh quang, thiêu
đốt, chém giết về phía trước.
- Vinh quang cái rắm!
Diệp Phàm thốt ra bốn chữ này! Đối với thân phận
của hắn thì có chút không xứng đáng nhưng hắn phun ra vô cùng thống khoái.
Rồi sau đó hắn nâng tay lên, liền áp tháp
thiên địa, thi triển Phiên Thiên Ấn, chưởng của hắn hóa thành một đại ấn màu
vàng, đánh nát hết thảy địch thủ.
Huyết quang thành phiến xuất hiện, một mảnh lại
một mảnh máu loãng vẩy ra, ngoại trừ những thần lâm thể thì những người khác đều
nháy mắt hình thần câu diệt.
- Phương Tây... có cường giả!
Diệp Phàm tự nhủ
Rồi sau đó, hắn lại dùng sức nghiền một cái,
bí thuật thượng cổ Phiên Thiên Ắn chấn động mãnh liệt, thần lâm thể phía dưới
cũng hóa thành huyết vụ.
- Sư phụ... quá cường đại!
Vài tên đệ tử cũng ngây ra kinh thán, trong
lòng cực kỳ rung động, không nói nên lời.
Thật lâu sau, Trương Thanh Dương mở miệng nói:
- Trung Thổ xuất ma, nếu bọn họ nói vậy, sư phụ
tiếp theo hãy ma hành phương Tây đi!