Chung Nam Sơn, địa hình hiểm trở, đường xá gập
ghềnh, có năm đại cốc và hơn trăm tiểu cốc, nguy nga hùng vĩ, liên miên mấy
trăm dặm.
Ánh bình minh lấp lánh, sương mù lưu động
trong núi rừng, bị tia nắng ban mai chiếu rọi hiện lên màu đỏ rực, sau đó lộ ra
ngũ sắc, cả không gian là một mảnh tường hòa.
Mấy người Diệp Phàm bắt đầu xuống núi, rời
khôi tổ đình đạo giáo này. Trận chiến đêm qua, hắn một hơi giết sạch những kẻ
xâm phạm, cũng tìm được đạo sĩ Toàn Chân Giáo, nhờ bọn họ chuyển lời nếu có người
tìm hắn thì nói rằng hắn đang Tây hành.
- Không hổ là thánh thổ đạo giáo, khó trách
hàng năm đều có rất nhiều người hành hương về đây!
Long Vũ Hiên cảm thán.
Tổ sơn đạo giáo trời quang mây tạnh, có thần
huy không hiểu bao phủ, đi trong này, cả thể xác và tinh thần đều rất yên lặng,
có một loại lực lượng kỳ dị đang lưu chuyển.
Hơn hai mươi năm trước, Diệp Phàm còn chưa rời
khôi địa cầu từng biết được rằng dù là đương thời nhưng ở sâu trong Chung Nam
Sơn vẫn có rất nhiều ẩn sĩ, mà lại không dưới năm ngàn người.
Những người này mong muốn có cuộc sống như mấy
ngàn năm trước, ở nơi này để tìm kiếm một loại yên bình trong tâm linh, tình
nguyện ẩn cư trong núi, đều là phàm nhân.
Lúc này, đi trên sơn đạo, Diệp Phàm không khôi
vươn thần thức quét qua dày núi, thấy được một ít người như vậy, không khôi cảm
khái.
Bọn họ đi bộ một đoạn sơn đạo, sau đó bắt đầu
tự hành việt sơn, đi giữa hư không, tới Bắc Lộc Chung Nam Sơn. Lúc này, Diệp
Phàm nghe được âm thanh tụng kinh.
- Sư phụ ngài sao không đi tiếp!?
Tiểu Thiên Sư Trương Thanh Dương hỏi.
- Các ngươi có nghe được gì không?
Diệp Phàm khẽ hỏi, không nhúc nhích, lẳng lặng
đứng nơi này, tâm linh nghe được một loại đạo âm thượng cổ, có người đang giảng
kinh.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, cũng không ai nói
gì, không cảm ứng được điều gì nhưng không dám nhiều lời. Bọn họ thấy Diệp Phàm
nhập tĩnh, dung hợp với đạo, tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Trong mắt hắn, cả Chung Nơm Sơn vô cùng to lớn,
khí tức măng hoang đánh tới, cao tới mấy vạn trượng, tràn ngập cảm giác áp
bách.
Hắn nhìn về phía xa xa, nơi đó có một khối cự
thạch, trên đó có khắc ba cổ tự: Lâu Quan Thai!
- Đạo khả đạo, phi thường đạo! Danh khả danh, phi
thường danh...
Hắn nghe được thang âm giảng kinh thượng cổ, xẹt
qua thời không vang lên. Một lão nhân ngồi xếp bằng trên bài đá, đang giảng
kinh.
Diệp Phàm nháy mắt nhập đạo, mâu qunag không hề
chớp, nhìn chằm chằm thân ảnh mơ hồ mà mông lung kia. Đó là một đạo nhân thượng
cổ!
Tương truyền Lão Tử Tây hành, từng tới Thiểm
Tây, giảng đạo trên Chung Nam Sơn, lưu lại hai bộ Đạo Đức Kinh. Mà địa phương
đó chính là Lâu Quan Thai.
Tổ địa đạo giáo, dựa sơn trông nước, mâu lâm
tu trúc, màu xanh bao phủ không gian. Lâu Quan Thai lại danh thuyết kinh thai,
đạo nhân mơ hồ kia vô hỉ vô ưu, vô vi xuất thế, tụng kinh ở nơi này, những điều
giảng giải dường như không liên quan gì tới bản thân mình.
Diệp Phàm nhập tĩnh. Hắn sớm nghe thấy Đạo Đức
Kinh có hai bộ, một bộ truyền lưu hậu thế, để phàm nhân học tập, một bộ khác
không tái hiện thế gian, có đạo thuật nghịch thiên.
Hắn còn nghe được muốn thu được bộ còn lại thì
rất vô vọng, nhưng vẫn có chút mong chờ, nhưng nghe tới cuối cùng cũng khiến hắn
thất vọng.
Trên đạo đài kia, thân ảnh mơ hồ kia sau khi
giảng kinh xong lại lấy ra một bộ kinh, không tụng ra mà lại tặng cho một người
rồi biến mất.
Diệp Phàm thở dài một hơi, tỉnh lại. Trời đất
vẫn vậy, thân ảnh Lão Tử đã biến mất, chung quy không thể thu được bộ Đạo Đức
Kinh kia.
Hắn nhìn lên bầu trời, suy nghĩ tới xuất thần.
Lão Tử để lại đạo thống ở Tử Vi Cổ Tinh, Doãn Thiên Đức chiếm được kế thừa này
khiến hắn rất tiếc nuối.
- Sư phụ, ngài...
Cho tới lúc này, mấy tên đệ tử mới mở miệng hỏi.
Vừa rồi, mấy người sợ nhiễu loạn suy nghĩ của hắn.
- Ta muốn yên tĩnh nơi này một chút!
Diệp Phàm nói.
Hắn ngồi xuống một tảng đá, bắt đầu minh ngộ
và suy tư. Vừa rồi hắn thấy được xung quanh đạo thân kia có nhiều đạo dấu vết.
Hắn cũng không nghe được bộ kinh văn nhưng gặp được loại quỹ tích đạo này khiến
hắn có chút xúc động.
Một ngày một đêm, Diệp Phàm cũng không hề động
đậy. Lại qua thêm hai ngày hai đêm, hắn chợt mở to mắt. Tất cả mấy đệ tử kia đều
ngẩn ra, nhưng lại thấy được có mấy Diệp Phàm đứng lên, giống nhau như đúc!
Nhất Khí Hóa Tam Thanh của Lão Tử!
Đây là bí thuật Diệp Phàm rất khao khát, có thể
nhiều hơn ba bản thân, mà không đơn giản chỉ là hóa thân, có diệu dụng phức tạp,
không mấy ai biết.
- Sư phụ, đây là bí thuật gì?!
Diệp Phàm than nhẹ, mấy đọa thân ảnh kia tán
đi, chỉ để lại một đạo chân thân và một đạo thân không tiêu tán. Hắn nhiều nhất
cũng chỉ có thể làm được chừng này.
Nan nan nan!
Hắn nghe đạo âm, nhìn thấy Lão Tử ngồi xếp bằng
giảng kinh trên đài, hắn dựa theo đó mà ngộ đạo, lại chỉ có thể luyện ra được một
khối đạo thân đúng ý nghĩa chân chính mà thôi.
- Có thể chống lại được Doãn Thiên Đức ngày đó
hay không?!
Thu hồi suy nghĩ, trong lòng hắn thật sự trở
nên bình tĩnh. Vừa rồi nấn ná mấy ngày, hắn đã ngộ ra một khối đạo thân cũng có
thể coi là đại thu hoạch rồi.
Trong thời gian ngắn, đạo thân xuất hiện có thể
khiến đạo hạnh của hắn gia tăng gấp đôi, điều này không thể coi như chân thân
và đọa thân liên hợp, chiến lực khủng bố hơn rất nhiều.
Năm đó, hắn từng dùng Đấu Chiến Thánh Pháp diễn
biến bí pháp này nhưng không đạt tới tinh túy, không có hiệu quả. Hôm nay mới
có như thành tựu một khối đạo thân.
Mấy vị đệ tử sau khi biết được, tất cả đều đại
chấn động, yêu cầu được truyền thụ. Diệp Phàm gật đầu, sắp sửa Tây hành, cũng cần
dạy cho bọn chúng một ít phương pháp hộ thân.
- Thật sự rất thần diệu, khoảnh khắc có thêm một
ta, còn trọng yếu hơn so với tự thân pháp lực gia tăng mấy lần trong nháy mắt.
Mấy vị đệ tử vô cùng rung động, đều khuyến
khích Diệp Phàm tiếp tục ngộ đạo, tranh thủ ngộ ra phương pháp Nhất Khí Hóa Tam
Thanh chân chính, về phần bọn họ, dù muốn cũng khôi cần nghĩ, cảnh giới không đủ,
khó có thể ngộ ra đạo quả này.
- Mỗi người có những đạo khác nhau, ngộ ra một
đạo thân đã là thiên đại đạo quả, ta nếu có thể tự nhiên mà ngộ ra đạo thân thứ
hai thì cũng chân chính là Lão Tử rồi.
Diệp Phàm lắc đầu. Nếu muốn ngộ thêm một đạo
thân nữa, khó có thể leo lên cửu trọng thiên, chỉ có nghiên cứu cổ kinh chân
chính mới ngộ ra được.
- Sư phụ, ngài từng giết qua đệ đệ Doãn Thiên
Đức, người kế thừa Lão Tử, tương lai có nắm chắc thu thập được hắn không?
Chiêm Nhất Phàm hỏi.
- Kiếp này còn gặp được nhau nữa không còn rất
khó nói!
Diệp Phàm than nhẹ, nhìn về phía bầu trời đầy
sương mù, như xuyên qua tinh vực, nhìn thấy những đại địch như Thiên Hoàng tử,
Thánh tử Diêu Quang, Doãn Thiên Đức...
Lần này, mấy người Diệp Phàm chân chính Tây
hành, rời khôi Chung Nam Sơn. Bọn họ trước tiến vào Ninh Hạ, rồi tiến vào Thanh
Hải, cuối cùng đi vào Tàng Khu.
Diệp Phàm mang theo mấy người cũng không đi
quá nhanh, chưa vận dụng thần thông thượng cổ Súc Địa Thành Thốn, từ từ Tây
hành, vừa ngộ đạo vừa đi.
Bọn họ tiến vào Tàng Khu là vì muốn tới nhà Tiểu
Tùng nhìn một cái. Tiểu tử này rất lưu luyến chốn cũ, tự bước trên con đường
Tây hành còn có chút ốm yếu, muốn khi bắt đầu về thăm lại cái hang ổ cũ của nó.
Mà ngay tại Tàng Khu, có người đuổi theo bọn họ.
Đó là một vị lão đạo sĩ của Chung Nam Sơn, đưa tới cho bọn họ một quả đạo phù.
Diệp Phàm sau khi xem xong thì nhíu mày. Cái gọi
là Thập Tự Quân chinh Đong, tiến hành hành quyết với hắn chỉ là một cái cớ, mục
đích chân chính lại là muốn đoạt tổ khí của Trung Châu.
Năm đó, Thái Sơn đổ xuống, tế đàn hiện ra, các
thế lực lớn phân chia, cường giả đạo thống phương Tây cũng tới, thừa dịp loạn
cướp đi một phần cơ sở Tế Đàn lớn nhất.
Nhiêu năm như vậy, bọn họ xem ra đã nghiên cứu
khá nhiều, muốn thu được thiên thư thượng cổ, trong đó dường như ẩn chứa một đại
bí kinh thiên bậc nhất.
- Không sao, trước phải qua được một cửa là ta
đã! Khiến bọn họ lộ mặt hết đi! Ta sẽ Tây hành thu hồi tổ khí!
Diệp Phàm bảo lão đạo sĩ hãy yên tâm, đồng thời
nói cho hắn mời một ít chưởng giáo làm cách nào đó thông báo cho đạo thống
phương Tây biết hắn đã chém một đám võ sĩ Thánh đường, hiện đang ở Tây Tạng.
Ngay tại ngày đó, Da Lộ Tát Lãnh (Jerusalem) và Phạm Đế
Cương (Vatican) đại chấn động. Mấy ngày không có tin tức, không ngờ hơn mười vị tu sĩ
cường đại đều chết sạch, không có ai sống sót.
- Dị đoan quá mức kiêu ngạo, chém giết hết cả
mà còn để một ít chưởng giáo Trung Thổ truyền tin, hiển nhiên là không đặt
chúng ta vào mắt!
Đạo thống phương Tây có Đại giáo chủ phát ra lệnh
triệu tập, Thập Tự Quân chinh Đông sắp tới, phải đánh nát ma quỷ, thi triển
hành quyết, tiến hành thẩm lí và phán quyết.
Đương nhiên, đội ngụ xuất chinh vốn đang được
chuẩn bị vì sắp sửa ra tay cấp bộ phận còn lại của tế đàn thượng cổ, cũng thuận
thế tiêu diệt dị đoan luôn.
Tuy nhiên, bọn họ cũng thật sự cân nhắc một
phen. Ma của Trung Thổ nhất định đã vượt qua cảnh giới Hóa Long đại viên mãn,
tin tức tình báo lúc trước thu được quả thật không chính xác.
- Cảnh giới Tiên Thai tầng thiên thứ nhất
đương nhiên hiếm có! Hắn hẳn là một đại thần thông giả cảnh giới đó!
- Chẳng lẽ còn thật sự là một vị Giáo chủ thượng
cổ sao?!
Thập Tự Quân chinh Đông lần này xuất chiến là
đại quân, đều là các cao thủ tu đạo. Một vị Đại giáo chủ Giáo Đình phát ra hiệu
lệnh, mộ binh rất nhiều cường giả nhập ngũ, tiến hành thánh chiến.
Một ngày này, có tới năm trăm ky sĩ chinh
Đông, Giáo hoàng dù chưa ra mặt nhưng cũng âm thầm ban thưởng Thánh thập tự
giá, sẽ ghi khắc công tích và vinh dự cho bọn họ.
- Sư phụ, vừa rồi ta nhận được sư môn truyền
tin, Thập Tự Quân đã chinh Đông, cường giả nhiều như mây, cao thủ nhiều như
mưa!
Tiểu Thiên Sư nói.
- Không sao!
Diệp Phàm vuốt ve hai mũi tên màu đen, lại hóa
ra một khối đạo thân. Đây chính là thứ hắn nhờ cậy khi Tây hành, cho dù thật sự
có Chân Thần thì hắn cũng không hề e ngại.
Hai ngày sau, Diệp Phàm gặp một đám người ở
Tàng Khu. Thập Tự Quân chinh Đông chia thành tốp nhỏ mà đến nhưng sau khi phát
hiện tung tích đám người Diệp Phàm lập tức tụ lại cùng nhau.
- Ngươi là tên dị đoan kia?
Năm trăm kị sĩ gào thét lao tới, một đám mặc
giáp trụ thời Trung cổ, cả người lóe ra ánh sáng lành lạnh, hoặc cầm đại kiếm,
hoặc cầm chiến mâu.
Những người này có tu vi cường đại, ba tên ky
sĩ cầm đầu đều là Tiên Thai tầng thiên thứ nhất đại viên mãn, lần này bọn họ dẫn
dắt một đám ky sĩ đỉnh cấp của các gia tộc lâu đời.
Năm trăm kỵ sĩ hô lớn, vang tận mây xanh. Loại
huyết khí này bao phủ thiên địa, như hồng thủy ngập trời, rung động phiến địa vực
không người này.
- Lọa bí thuật Thần Lâm Nhân Gian này nếu tồn
tại nhất định sẽ có những nhân vật cường đại đáng sợ. Hắn không đến, chỉ bằng
đám người các ngươi thì dù nhiều cũng chỉ là vô dụng mà thôi!
Diệp Phàm khẽ nói.
Ầm!
Hắn không che dấu, phát ra uy thế của mình, từ
trong thiên linh cái vọt ra một đạo huyết trụ hoàng kim, phá nát hư không,
thông thiên triệt địa.
Huyết khí hoàng kim Diệp Phàm như biển cả,
mãnh liệt, vô cùng tận, khiến huyết khí đám ky sĩ kia bị lép vế hoàn toàn, như
thần ma độc đối quần hùng!
- Ngươi... Đến tột cùng là ai?
Ba vị ky sĩ thủ lĩnh run rẩy. Bọn họ biết gặp
phải phiền toái lớn, thế gian hiện tại không ngờ còn xuất hiện người thế này
thì đúng là một hồi đại họa.
Có lẽ chỉ có một ít nhân vật trong thần thổ
phương Tây mới có thể giết được người này.
- Chúa tể Thiên Đình Diệp Phàm!
Lời nói bình tĩnh này truyền ra, sau đó toàn
thân hắn huyết khí mênh mông, bắt đầu đại khai sát giới.
Ầm!
Huyết quang bùng lên.
Một quyền, chỉ dùng một quyền, ba tên ky sĩ thủ
lĩnh nháy mắt băng toái, ngửa mặt lên trời thét dài rồi ngã xuống, chết ngay lập
tức.
Kỵ sĩ thủ lĩnh Tiên Thai tầng thiên thứ nhất đại
viên măn cũng không chịu nổi một kích.
Những người còn lại lập tức lâm vào đại loạn
nhưng không lùi bước, tập trung một chỗ, hóa thành trận hình thượng cổ, bắt đầu
ép về phía trước.
Phốc!
Huyết quang lóe ra, Diệp Phàm đánh ra đạo huyền
công Xích Tùng Tử Kiếm!
Một mảnh xích quang hiện lên, huyết vụ không
ngừng bốc hơi, đầy trời là toái cốt, thi huyết tán loạn. Nơi này biến thành một
mảnh tu la địa ngục.
- Một trăm năm trước, thừa dịp sơn hà phá
toái, cướp đi tổ khí Trung Thổ ta. Ngày nay các ngươi lại dám tới, có đi mà
không có về!
Ngày đó, năm trăm ky sĩ này bị diệt toàn bộ, đại quân đoàn Thập Tự Quân đều
ngã xuống nơi này, tin tức truyền lại phương Tây tạo ra sóng lớn ngập trời.
Đây là tin tức rụng động đầu tiên, bất kể là
Thánh địa Jerusalem hay Thánh địa Vatican đều như xảy ra động đất cấp mười hai, các đại nhân vật đều bị kinh động.
- Nhóm Thập Tự Quân đầu tiên đã bị tiêu diệt
toàn quân. Thượng đế ơi, ta không nghe lầm chứ?!
- Trung Thổ ra một cái Đại ma, đây đúng là một
hồi ác mộng!
- Hắn tên là Diệp Phàm, tự xưng là Chúa tể
Thiên Đình, đây là muốn ngồi cùng ăn cùng với Thượng đế sao?!
Phương Tây đại chấn động, Giáo hoàng bắt đầu
chiêu mộ những Thánh ky sĩ còn sống từ thời thượng cổ, thậm chí phải mời cả Thần
kỵ sĩ chinh
Đông.