Trung Thổ xuất ma.
Bốn chữ này nặng nề như núi, khiến phương Tây
chấn động. Thập Tự Quân bị tiêu diệt toàn bộ, chấn động như sấm sét, khiến người
người đều sợ hãi.
Đại quân chinh đông được tuyển chọn qua ngàn vạn
lần, là một nhóm người cực kỳ cường đại, mỗi người đều xuất thân từ những gia tộc
cổ lâu đời, đều có huyết mạch cao quý.
Mà ba vị thủ lĩnh trong đó là đại thần thông
giả Tiên Thai tầng thứ nhất, tiếng tăm lừng lẫy tại phương Tây, tuổi tác rất lớn,
trải qua rất nhiều trận đại chiến, danh chấn thiên hạ.
Nhưng đại quân như vậy lại bị tiêu diệt hoàn
toàn, không ai trốn thoát. Có người nhìn thấy ở hiện trường ngay cả một khối
giáp trụ nhỏ cũng không có, chỉ có vết máu ảm đạm trên mặt đất và đá khô cằn.
- Tại niên đại này, không có khả năng xuất hiện
đại ma như vậy. Đạo môn Trung Thổ không hiểu tu nạp tín ngưỡng, không có niệm lực
tăng cường, làm sao lại tu luyện được tới cảnh giới này chứ?
Khiếp sợ qua đi, có không ít người bắt đầu
hoài nghi, cảm thấy không hợp lẽ thường. Trong đó có sơ hở rất lớn, hơn phân nửa
là có âm mưu quỷ kế.
- Không đúng. Nhất định là bọn đạo sĩ chết tiệt
kia giở trò quỷ. Bọn họ có kế thừa rất cổ quái, có lẽ là đại trận từ thượng cổ
lưu lại mới dùng lực lượng thiên địa tàn sát Thập Tự Quân.
Một số người rất nhanh chóng phán đoán, cho rằng
hơn phân nửa là Đạo môn biết được ý định đông di của bọn họ, muốn cướp tổ khí
Trung Thổ nên mới chặn giết ở nửa đường, sau đó đem tất cả đổ cho một ma đầu.
Khắp phương Tây đều ồn ào hẳn lên. Giới tu đạo
đã hoàn toàn sôi trào. Bởi vì sự kiện lần này quá lớn. Từ xưa tới này Thập Tự
Quân chinh đông tuy thua trận không ít nhưng chưa bao giờ bị diệt toàn bộ như vậy.
Nhất là ngày nay đã là thời kỳ mạt pháp, cảnh
giới của ba vị có đại thần thông dưới tình huống bình thường đã là tồn tại thuộc
đỉnh Kim Tự Tháp, không ai địch nổi, vậy mà đều chết cả?
Ba vị kỵ sĩ chiến tích huy hoàng vạn trượng, cộng
thêm năm trăm kỵ sĩ trải qua rèn luyện thiết huyết, chuyên để đối phó với cường
giả của Đạo môn. Thực lực của bọn họ có thể bất ngờ đánh tới mà cướp được tổ
khí của Trung Thổ.
- Chấp pháp đối với dị đoan, tưởng rằng đơn giản
mà thôi, ai ngờ lại phải nuốt hận như vậy, trở thành sự kiện khủng bố nhất thế
này.
- Giáo Hoàng đã tức giận rồi, tự mình phát lệnh
hiệu triệu, triệu tập toàn bộ người tu hành phương Tây, xây dựng đoàn Thập Tự
Quân chinh đông mạnh nhất.
...
Ở sâu trong Tây Tạng có rất nhiều điều thần
bí, là một trong rất ít mấy chốn thiên đường ngày này. Đám người Diệp Phàm đi tới
trước một vùng phế tích của Cổ Miếu.
Đây là quê hương của Tiểu Tùng. Trạng thái ốm
yếu của nó vừa chuyển biến tốt đẹp, rất nhanh vọt tới, xông vào núi đá nhanh
như chớp, tiến vào bên trong ổ nhỏ của nó.
Ngạn Tiểu Ngư cảm thấy nó rất đáng yêu, đi
theo phía sau, mắt to mắt nhỏ nhìn nó. Thạch động nhỏ khô ráo, Tiểu Tùng chuyển
động đôi mắt nhanh như chớp, nhìn ra phía ngoài.
Nơi này khiến nó nhớ nhung rất nhiều, là nơi
nó lớn lên từ nhỏ, ngây thơ không biết gì thổ nạp ánh trăng, mãi tới khi gặp được
Diệp Phàm.
- Đây là tàng phật động, là do Đại Đức Thánh
Phật khai phá.
Tiểu Thiên Sư Trương Thanh Dương biết không
ít, nhìn ra lai lịch của thạch động. Tượng phật nhỏ bằng đá kia vẫn nằm dưới đất
như cũ.
Thạch động cao không tới nửa thước tràn ngập
thần tính, vì thế Tiểu Tùng mới có thể dần dần thông linh, chính là bởi vì nhiễm
thần quang của Thánh hiền cổ.
- Lại nói, Phật môn cũng rất sâu xa, dù ở Ấn Độ
đã gần như tuyệt phật như ở Trung Thổ lại được kế thừa rất rộng, ngay cả Linh
Sơn cũng đều đông di, không biết tương lai sẽ phát sinh tai họa tới đâu.
Hữu Vi Ngư nói.
Hắn xuất thân từ Côn Lôn, tất nhiên có nhiều
kiến thức về tàng địa của Phật Giáo cũng những các chùa chiền. Sư môn của hắn
cũng cảm thấy Linh Sơn có lực lượng rất mênh mông.
Vù.
Tiểu Tùng sôi nổi, hóa thành một luồng tử
quang vọt về phía núi đá, cuối cùng tiến vào khe nứt dưới chân núi. Đoàn người
đi vào theo.
Khi bọn họ thấy địa mạch biến thành đầu rồng
thật thì đều sợ hãi nhảy dựng lên. Con Thạch Long kia cứ khô héo mà chết ở đây,
ở dưới miệng còn có một hũ sành nhỏ đã rách nát, có chất lỏng trong suốt, phát
ra hương thơm ngát.
- Địa Nhũ. Đây là nguyên nhân lớn nhất khiến
tiểu tử này có thể sống sót và thông linh.
Diệp Phàm khẽ nói.
Tiểu Tùng chạy tới, thật sự giơ hũ sành lên,
kiên trì mời Diệp Phàm uống, vô cùng kiên quyết, không chịu lui bước.
- Đây là ngươi muốn hiếu kính sư phụ sao?
Diệp Phàm xoa đầu nó, cười nói.
Tiểu Tùng lại gật đầu, vẻ mặt đầy trịnh trọng
mà mong đợi.
Diệp Phàm không cự tuyệt như lần đầu mà đón lấy
rồi uống sạch. Bởi đây là tâm ý tha thiết của Tiểu Tùng.
Tiểu Tùng màu tím rất vui vẻ, sau một thời
gian dài mới bình tĩnh lại được, sau đó có vẻ hơi trầm mặc, đi vào trong một tiểu
thạch động.
Nơi đó có một hài cốt của loài sóc, là mẫu
thân của nó năm đó cứu nó mà mất mạng ở đây. Từ sau khi đi tới nhân gian nó đã
hiểu ra không ít chuyện.
Lần trước nó còn không biết gì mà cười ngây
thơ, lúc này đã nằm úp ở nơi đó, nhìn hài cốt lộ vẻ thương cảm, rất lâu không
nhúc nhích.
Mấy người nhìn nhau. Diệp Phàm cũng thở dài một
tiếng, không nói gì mà để tiểu tử này ở đó.
Tiểu Tùng màu tim nức nở vài tiếng, nước mắt
trào ra, để Diệp Phàm đi trước. Sau đó nó mới đuổi theo.
Mấy người gật đầu đi lên mặt đất, để nó ở lại
nơi đó.
Thần thức của đám người Ngạn Tiểu Ngư cũng
không yếu, mạnh hơn cả Tiểu Tùng hiện giờ, đều cảm ứng được hành động của nó,
không khỏi lộ vẻ khác thường. Bọn họ thấy Tiểu Tùng lấy rất nhiều bảo bối —
Linh quả quý báu chôn ở thạch động kia, đặt cạnh hài cốt của mẫu thân nó.
- Đây là nó muốn trọn đạo hiếu, cũng không muốn
chúng ta nhìn thấy.
Long Tiểu Tước nói.
Không cần hắn nói thì mấy người cũng không vạch
trần ra. Tiểu Tùng đơn thuần này đôi khi khiến người ta cảm thấy buồn cười tới
đáng yêu, đôi khi lại khiến người ta cảm thấy đáng thương tới chua xót.
- Đi thôi.
Diệp Phàm nói.
Cảm xúc của Tiểu Tùng không tốt, cuối cùng nức
nở nhìn về phía khe nứt kia kêu vài tiếng, sau đó quay đầu đi cùng đám người Diệp
Phàm.
Mấy người cũng không nói gì nữa. Chuyện này
không cách nào an ủi được, chỉ có thể để mình nó tự điều chỉnh. Không thể không
nói, Tiểu Tùng rất có linh tính, lần này cảm xúc dao động kịch liệt, lại giống
như có cảm ứng, sắp sửa phá kiếp.
Trên thực tế đạo hạnh của nó đã đủ từ lâu, trước
kia chủ yếu ở Đạo Cung Bí Cảnh thổ nạp linh khí, chỉ cần thu đỏ là có thể nhập
đạo.
Chỉ có sau khi tới Tứ Cực Bí Cảnh thì mới cần
khổ tu ngộ đạo. Nhiều ngay như vậy, nó thường ăn linh quả, thu nạp ánh trăng, sớm
đã bước tới cửa này rồi.
Hôm nay có cảm xúc như vậy, đạo từ tâm động, dẫn
tới thiên kiếp, phá vỡ tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh, chân chính bước trên con đường
ngộ đạo, bắt đầu tu luyện căn bản.
Ầm!
Tiếng sấm sét từ chín tầng trời đánh xuống, lập
tức giáng xuống Tiểu Tùng. Lôi thế mạnh mẽ tới cực điểm, khiến mặt đất và dãy
núi đều nổ vang.
- Trời ạ. Lại dẫn động thiên kiếp. Đã bao
nhiêu năm rồi, từ khi địa cầu khô cạn mới có người đưa tới thiên kiếp chứ?
Chiếm Nhất Phàm cả kinh kêu lên. Những người
khác cũng biến sắc. Ở thời đại này người có thể độ kiếp đã gần như không có nữa.
Bởi vì môi trường biến hóa lớn, dù yêu nghiệt có thể độ kiếp cũng khó có cảm
giác với đại đạo, rất khó khiến thiên kiếp giáng xuống.
Ai cũng không thể ngờ được là Tiểu Tùng lại mạnh
mẽ tới vậy, tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh liền khiến trời xanh chú ý, giáng kiếp ngăn
cản.
Tiểu Tùng màu tím kia nức nở một tiếng, điều
chỉnh tâm tình rất nhanh, vẻ mặt chuyên chú, bắt đầu đối kháng với thiên kiếp lớn
này.
Có thể nói Diệp Phàm trước kia huấn luyện nó
giờ đã có tác dụng mấu chốt. Ngay nay nó không hề e ngại sấm rền chớp giật nữa,
có gan một mình đối mặt rồi.
Đám người Trương Thanh Dương rốt cục hiểu ra
vì sao Diệp Phàm lại thu sinh linh nhỏ này làm đệ từ chân truyền thứ hai, trước
kia còn hơi khó chịu phục nhưng lúc này đã tan thành mây khói cả.
Đó là một tiểu yêu nghiệt nghịch thiên, chỉ nhỏ
như vậy mà đã bắt đầu gặp lôi kiếp, tương lại thành tựu tất nhiên không thể đo
lường được, khẳng định là không gì sánh nổi.
Bởi vì theo sách cổ ghi lại, khi chân chính vượt
lôi kiếp phá quan tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh thì cần có ngộ đạo, có thể bị trời
xanh cảm ứng.
Nói như vậy thì Tiểu Tùng đã trở một thành một
số ít kẻ có thể độ kiếp từ giai đoạn đầu, tương lại có thể đạt được đạo quả khó
tưởng tượng nổi.
Chiêm Nhất Phàm, Hữu Vi Ngư đều vô cùng hâm mộ,
đồng thời cũng rất rung động, lẳng lặng quan sát.
Lôi hải mãnh liệt bao phủ cả khu vực này. Tiếng
sấm vang lên không dứt, kinh động thiên địa. Tiểu Tùng bay lên trời cao, tiến
vào trong lôi đình, trực tiếp đối kháng.
Diệp Phàm gật đầu. Đệ từ thứ hai chân chính bước
lên con đường tu luyện rồi. Hắn cũng không ra tay giúp đỡ mà chỉ dùng Khi thiên
trận văn hóa giải toàn bộ trước khi lôi kiếp đánh xuống mặt đất, tránh không
cho nó phá hoại vùng núi này.
Cuối cùng Tiểu Tùng kêu lên. Rốt cục nó cũng
còn quá nhỏ, khó có thể chống lại lôi kiếp, đã bị trọng thương.
- Sư phụ, ngươi nhanh ra tay đi. Tiểu sư huynh
không chống lại được rồi.
Mấy người khác lộ vẻ lo lắng, muốn Diệp Phàm
ra tay trợ giúp.
- Độ kiếp chỉ có thể dựa vào bản thân, hoàn
toàn vượt qua nó.
Lúc này Diệp Phàm thực vô tình, không hề trợ
giúp, chỉ truyền âm nói Tiểu Tùng phải cố gắng kiên trì.
Tiếng nức nở không ngừng truyền đến. Cuối cùng
ngay cả người lạnh lùng như Long Tiểu Tước cũng không thể nhịn được, muốn ra
tay giúp đỡ chống thiên phạt.
Không tất cả lại bị Diệp Phàm ngăn lại, không
ai có thể tới gần. Tiểu Tùng màu tím da tróc thịt bong, gần như tiêu tán. Mà
thiên kiếp lại càng ngày càng lớn.
Lôi kiếp khủng bố trở thành một vùng hải dương
mênh mông, cuồn cuộn tới chân trời, mờ mịt vô tận, giáng xuống khắp nơi. Một tiểu
tinh linh màu tím đang gào thét giãy giụa trong đó.
Diệp Phàm rất lạnh lùng, lớn tiếng truyền âm,
chỉ điểm phương pháp độ kiếp nhưng mãi vẫn không chịu ra tay.
Cuối cùng Tiểu Tùng hợp tất cả thủ đoạn bảo mệnh
lại, ngay cả tiếng kêu đau cũng không phát ra nữa, thi triển đạo hạnh toàn
thân, tế ra ba chiêu đầu trong Yêu Đế Cừu Trảm, dùng hết khả năng đối kháng.
Trong nháy mắt, Long Vũ Hiên, Hoàng thiên nữ
sinh ra một loại cảm giác là trong thiên kiếp kia có một vị Đại đế, bễ nghễ tứ
phương.
- Sư phụ. Người thấy được không? Cơ thể của Tiểu
Tùng có một loại tiềm lực giống như có một luồng thần quang bất hủ trong không
gian, đối chọi thiên kiếp.
Mấy người run giọng nói.
- Đó là tiềm năng của nó, cũng là căn bản để
ngày sau nó đạt tới đỉnh cao.
Diệp Phàm nói khẽ. Chỉ trong khoảnh khắc hắn
như nhìn thấy cảnh tượng Yêu đế quật khởi.
- Sư phụ. Một thế giới chỉ có thể có một người
chứng đạo thành đế. Tiểu Tùng nếu đi theo người thì lúc đó ai còn có thể thành
đế nữa?
Bọn họ cuối cùng hỏi tới vấn đề mấu chốt nhất.
- Từ xưa tới nay, còn chưa có Thánh thể nào có
thể chứng đạo thành đế...
Diệp Phàm tự nhủ, cũng không nói tới chuyện
khác nữa.
- Việc này...dù sư phụ không chứng đạo nhưng nếu
dạy ra được hai Đại đế thì cũng là độc bộ thiên hạ, xưa này chưa từng có rồi.
Bọn họ nghe nói Diệp Phàm ở Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực
cũng có một vị đại đệ tử, có được huyết mạch của Thái Dương Thánh Hoàng, tương
lai có thể chứng đạo.
- Đạo của ta... Thì sao?
Diệp Phàm nhìn về phía vòm trời vô tận. Hắn vẫn
luôn tích tụ lực lượng, chuẩn bị kỹ càng. Bởi vì đạo của không giống người thường,
khi vượt qua cửa ải cần phải chém ngược lại đại đạo.