Diệp Phàm đến đây, buông xuống ở Bắc Đẩu Tinh
Vực, dẫn tới chấn động. Gần đây hắn quá nổi bật, bễ nghễ thập phương, giết chí
tôn cổ đại, vô địch thiên hạ.
Hắn tới nơi này làm gì, trên đầu treo Vạn Vật
Mẫu Khí Đỉnh, binh khí hộ thể, đây khẩng định không phải là một hành trình bình
thản, bằng không sao có thể tràn ngập sát phạt khí như thế.
- Không phải như thế chứ! Đã giết Thương Thiên
Bá Huyết nhất mạch, cường thế quét ngang ở đây như vậy, gây thù hàn nhiều lẳm,
hắn không có khả năng bình định mấy đại vùng cấm!
- Hãng quá hóa dỡ mà! Nếu cứ tiếp tục như vậy,
dù là Thánh thể đại thành cũng có thể nguy rồi! Vùng cấm không phải nếu muốn
bình là có thể san bằng, trải qua nhiều Đại đế như vậy cũng không có ai làm được
đâu!
Mọi người thừa nhận Diệp Phàm cường đại, nhưng
tiếp tục làm như thế, ai cũng lo lắng cho hắn. Chí tôn đều từng là người mạnh
nhất trong thiên địa. Nhất là vùng cấm ở Bấc Đẩu, không giống với tổ động của
Bá thể đại thành.
Người nơi này có thể thăng hoa cực hạn, kết quả
trở thành Đại đế chân chính. Tới thời điềm đó, xuất hiện một vị là có thể trấn
áp thế gian rồi.
Mặc dù Diệp Phàm rất cường đại, đồng thời trẻ
tuổi huyết khí tràn đầy như hải dương như vậy, nhưng gặp phải nhân vật cấm kỵ
thăng hoa cũng không khẳng định là đối thủ, có thể xảy ra biến cố.
“Đế giả vô địch!” Không phải chỉ là lời nói mà
thôi! Xưng hô Đại đế, Cổ Hoàng nặng như Thái Sơn như vậy, mỗi người đều là độc
nhất vô nhị, không gì sánh nổi, xưng tôn chín tầng trời mười tầng đất.
Mặc kệ nói như thế nào, Diệp Phàm đến đây, đi
lại ở Đông Hoang, đi ngang qua một chỗ lại một chỗ cấm địa Sinh Mệnh.
Thế nhân đều biết, chỉ cần hắn không ra tay,
vùng cấm cũng sẽ không chủ động đi ra công phạt hắn. Bởi vì hiện tại hắn đại thế
đã thành, chí tôn không thăng hoa là không giết chết được hắn.
Không có người nào lại cao thượng như vậy, vì
để cho các vùng cấm khác an tâm mà chính mình thẳng hoa đi chống lại Diệp Phàm.
Hơn nữa cho dù thăng hoa cũng không khẳng định sẽ thực sự giết chết được Diệp
Phàm, sẽ có các loại biến cố, nói không chừng còn có thế bị giết ngược lại.
Tràn ngập chuyện xấu, cũng tràn ngập phiêu
lưu, các vùng cấm đối với Diệp Phàm hẳn là rất kiêng kỵ, không hy vọng hắn còng
tới.
Nhưng Diệp Phàm đến đây, thật sự sắp bắt đầu đặt
chân. Tuy nhiên hắn không có đi vào cấm địa Thái cổ, chỉ ở ngoài gật đầu thăm hỏi,
rồi lập tức đi xa.
Bất Tử Sơn nguy nga cao ngất, ngọn núi lớn màu
đen đều là Hoàng trong núi, muôn hình vạn trạng, không có người nào dám tùy ý
tiến vào, nơi này có vô số bí mặt.
Thế nhưng, hôm nay Diệp Phàm đi thẳng vào bên
trong. Trận văn ở nơi này không còn có thể cản trở hắn. Có thạch nhân thò đầu
ra, nhưng nơm nớp lo sợ.
Diệp Phàm đi vào Bất Tử Sơn, tin tức này như
là sấm sét chấn động thiên hạ. Vừa rồi hắn chỉ là chuyển động ở bên ngoài mà
thôi, hiện tại thật sự đi vào. Hắn muốn chọn nơi này động thủ hay sao?
Một vài tồn tại trong vùng cấm thức tỉnh, lạnh
lùng nhìn chăm chú, về phần chí tôn trong núi thì ánh mắt lạnh xuống, xuyên thấu
qua sương mù chỗ sâu nhất, xuyên qua lớp lớp ngọn núi, nhìn chằm chằm vào Diệp
Phàm.
Kỳ thật, có người rất muốn đánh ra một chưởng,
nhưng cố nín nhịn. Thực nếu bức bách tới nước đó, khẳng định Diệp Phàm phải
chém giết kịch liệt cùng hắn, buộc hắn xuất thể, như vậy hao phí tinh huyết quá
nhiều, không nhất định có thể vượt qua kiếp này.
Trong Bất Tử Sơn nhất thời im lặng tới cực điểm,
thật khiến người ta hít thở không thông!
Mà ở bên ngoài, cũng không biết có bao nhiêu
người tim đập thình thịch, bởi vì bất cứ lúc nào Bắc Đẩu sẽ bùng nổ đại chiến
giữa chí tôn, bọn họ có lẽ sẽ trở thành bụi bậm, không còn tồn tại nữa.
Giờ khắc này, rất nhiều người kêu to, bay vọt
lên tận trời, thoát xa Bắc Đẩu, không dám dừng chân ở trong này.
Duy nhất khiến người ta thấy may mắn chính là,
Diệp Phàm cũng knông có phóng thích huyết khí không gì sánh nổi của mình, bằng
không mặt đất này đều có thể phải nổ tung.
Tiếng bước chân thực trống trải, Diệp Phàm bước
chậm trong Bất Tử Sơn, trầm mặc không nói gì. Ngày xưa trong lúc chí tôn rơi
vào trình tự ngủ say sâu nhất, hắn từng đi vào, nhưng so sánh với ngày nay, điều
đó thật đúng là hai thái cực băng và lửa.
Hiện tại, hắn đường đường chính chính thả bước
chậm ở trong này, không người nào dám chẩn đường!
Hắn muốn làm gì? Thật sự định san bằng Bất Tử
Sơn hay sao? Rất nhiều người phỏng đoán. Theo tiếng bước chân quanh quẩn. Diệp
Phàm đi tới chỗ sâu trong trong núi.
Ánh mắt đảo qua từng ngọn núi lớn, đáng tiếc
không có phát hiện “Lộng tuế dược”, cũng chính là cây Huyền Vũ tiên dược kia.
Nó không ở trong này, hiến nhiên bị chí tôn mang theo bên cạnh ở trong bụng
núi.
Hắn tiếp tục đi tới, lập tức đi tới một gốc
cây lão thụ, nơi đó phiến lá lay động, tòa hào quang đầy trời. Một gốc cây Ngộ
Đạo cổ Trà cắm rễ ở nơi này, tòa sáng tràn đầy màu sắc.
Mặt trên mỗi một cái lá đều không giống nhau,
cùng có một trăm lẻ tám phiến lá, sáng lóng lánh, phát sáng rực rỡ: có lá như
cái đỉnh nhỏ, có lá như tiểu kỳ lân, còn có lá đủ mọi hình mọi dạng...
Chúng nó đại biếu cho đạo bất đồng, có ý nghĩa
cực kỳ trọng yếu đối với ngộ đạo. Ngày nay coi như đã thành thục, nhưng lại
không có người nào ở bên ngoài chờ đợi như trước kia. Bởi vì chí tôn sống lại,
còn không rơi vào trình tự ngủ say, không ai dám mạo hiếm đi lượm lá.
Diệp Phàm đi đến phụ cận, trực tiếp ngắt lấy.
Tất cả lá xanh mới vừa hái xuống, từng phiến từng phiến như tiên hoa xé hư
không, vô cùng sáng lạn.
Lần này, cây Ngộ Đạo Trà không có trốn đi, bởi
vì nó biết ở trước mặt chí tôn, khoảng cách gần như vậy không có một chút cơ hội.
Diệp Phàm xâm nhập vùng cấm hái tiên trà, ung
dung mà trấn định. Sau khi cho phiến lá vào lọ ngọc, hắn dạo qua một vòng ở
trong này, nhìn chằm chằm vào chỗ chí tôn cư trú, rồi xoay người rời đi.
Mọi người đều ngẩn người. Hắn thực kiêu ngạo, ở
trong gia viên của chí tôn mà dám như vậy, không chỗ nào kiêng kỵ, đây là một
loại chấn nhiếp và khiêu chiến sao?
Tuy nhiên thế nhân đều biết. Diệp Phàm có ân
oán lớn với Bất Tử Sơn. Năm đó thời điểm hắc ám náo động, Thạch Hoàng đánh giết
bốn phương, người thân của Diệp Phàm đã chết không ít, như Cơ Tử, như Khương
Thái Hư...
Hiện tại hắn tới đây, không có khiến mọi người
bất ngờ.
Nếu không vì cây Ngộ Đạo cổ Trà không thể rời
khỏi nơi này, có lẽ hắn đã bứng lấy đi rồi.
Bất Tử Sơn là một địa phương thần bí, là một
trong tiên thổ căn nguyên của vũ trụ, chỉ có ở địa phương này mới có thể trồng
cây Ngộ Đạo Trà. Ngày xưa Vô Thủy Đại đế từng thử lấy đi, nhưng không thể trồng
ở phần đất bên ngoài.
Diệp Phàm không có cắt nhánh cây Ngộ Đạo Trà,
bởi vì hắn có một loại ý tường cuồng vọng, ngày sau sẽ quân lâm nơi này, ngày
nay không thể hủy nó đi, tiên dược ở trong này nhất định là của mình.
Cả thế gian ồ lên, Diệp Phàm tiến vào vùng cấm,
trước mặt chí tôn hắn hái sạch lá Ngộ Đạo Tiên Trà, rồi ung dung rời đi, thật
dám làm như vậy...
- Tiểu bối!
Ở chỗ sâu trong Bất Tử Sơn có một tiếng hừ lạnh,
nhưng không có nhiều lời. Hắn biết, Diệp Phàm cùng không có chuẩn bị sẵn sàng
chiến một trận đâu, bằng không sẽ không bỏ đi như vậy, mà khẩng định phải liều
mạng huyết chiến.
- Khi ta độ kiếp, Bất Tử Sơn cũng có người ra
tay, đừng khó chịu!
Khi đi ra ngoài VÙNG núi, Diệp Phàm ngoái đầu
nhìn lại, bỏ lại một câu như vậy, rất là lãnh liệt.
Đây là đối chọi gay gắt, cách không nhìn từ
xa, song phương cũng không muốn chiến đấu, cũng chỉ có thể là kết quả này.
Tiếp theo sau, Diệp Phàm tiến vào Thần Khư.
Nơi này tàn tích rất nhiều, Đạo ngân khắp nơi. Có một tòa Nam Thiên Môn to lớn
đứng sừng sững nơi đó, là di tích của Thiên Đình cổ năm đó rơi xuống đây.
Diệp Phàm lần đầu tiên tiến vào, bước vào Nam
Thiên Môn cảm Ú112 được một loại khí tức to lớn, dường như có dao động đạo ngân
của Đế Tôn xẹt qua hư không.
Di tích rộng lớn không thấy giới hạn. Nơi này
từng là chỗ vui chơi của chư Thần, ngày nay lại được xưng là Thần Khư, có chí
tôn ngủ đông.
Diệp Phàm hiển nhiên là hướng về phía cây Bàn
Đào mà tới, đáng tiếc chí tôn phòng ngừa hắn, sớm đã thu lấy trồng ở chỗ sâu nhất
trong Thần Khư. Hắn đã tới chậm một bước.
“Ầm!”
Diệp Phàm ra tay tung một kích xuống đất, thò
bàn tay to xuống lấy lên một cái địa mạch, nắm trong lòng bàn tay, từng đợt khí
trời tiên vụ bay lên, thấm vào ruột san, có dòng chảy tòa mùi thơm ngát.
Đây là một cái Thần Tuyền từ trong địa mạch
trào ra, từ xưa tới nay không khô can, vì sau khi trào ra mãt đất lai rót vào
đia tâm hình thành vòng tuần hoàn.
- Ngươi không cần quá phận!
Ở chỗ sâu trong Thần Khư có người lên tiếng,
thanh âm rất lạnh, cũng rất vô tình nhưng vẫn chưa ra tay.
- Khi ta độ kiếp, ngươi cũng từng ra tay, một
cái Thần Tuyền còn không đủ để bồi thường đâu!
Diệp Phàm âm trầm quay đầu lại nói, sau đó luyện
hóa địa mạch to lớn kia biến thành dài ba tấc, ở trong lòng bàn tay phát sáng,
tiên khí bốc hơi.
Đây đích xác là Thần Tuyền chân chính, cùng cấp
với chín Thần Tuyền trong cấm địa Thái cổ năm đó, là nguồn nước trồng Bất tử dược
cùng với luyện đan có thể kéo dài tinh, khí sinh mệnh nhân thể tốt nhất.
Cả thế gian khó tìm, ngày nay cũng chỉ có
trong cấm địa Sinh Mệnh còn có, đó là chí tôn di dời tới.
Diệp Phàm thực không khách sáo, trực tiếp lấy
đi địa mạch, tiệt đi Thần Tuyền nhãn, chuẩn bị dành cho Thiên Đình dùng.
Loại thu hoạch này cũng coi như không tệ. Chí
tôn tuy rằng bất mãn, nhưng cũng không đến mức đi ra liều mạng. Diệp Phàm cùng
là nắm giữ một thái độ, không định liều mạng quyết đấu.
Đương nhiên, đấc tội hay không cũng không trọng
yếu! Nếu ngày đó độ kiếp, những người này từng ra tay, mặc dù hắn bỏ đi không
đòi lại công bằng, cũng sớm chú định quan hệ tới sau này.
Cho nên. Diệp Phàm xông vào chính là công khai
trắng trợn cướp bóc và vơ vét tài sản.
Hắn ở trong này chuyển động một vòng, nhìn thấu
triệt khắp Thần Khư, rồi sau đó vác theo Nam Thiên Môn nghênh ngang mà đi, căn
bản là không có một chút kính ý gì đáng nói.
Chí tôn trong Thần Khư, con ngươi vô cùng ác
nghiệt nhìn theo bóng dáng hắn, nhưng lại không làm sao được, hẳn còn không muốn
thăng hoa cực hạn, nhưng không làm thế khẳng định không giết chết được đối
phương.
Đỏng Hoang, mọi người đều choáng váng. Diệp
Phàm làm gì vậy, nghênh ngang vác cả Nam Thiên Môn đi ra?
Nên biết rằng, đó chính là mặt tiền của Thần
Khư a, không ngờ lại đổi chủ như vậy! Thật đúng là khiến người ta có chút không
biết nói gì, càng thêm kiêng kỵ thực lực và cường đại của hắn.
Hiển nhiên, chí tôn ngầm thừa nhận: bởi vì từng
tập kích quấy rối Diệp Phàm độ kiếp, hiện tại song phương đang cầu tìm một loại
với tiếng là “bồi thường” để không mất mặt. Do đó đạt thành một loại cân bằng.
Tiên Lăng Mộ, một khu hoang vắng, nơi nơi đều
là đồi núi, mỗi một tòa đều không cao lắm, nhưng đều rất có khí thế, có âm khí
lượn lờ, có ráng màu tường hòa xông thẳng lên trời cao.
Địa phương này cực kỳ thần bí, được cho là nơi
mai táng của tiên nhân cổ đại, mặc dù tất cả phần mộ đều là trống không, nhưng
mọi người lại cho rằng đó là Tiên thể mọc cánh thành tiên gây nên, không có lưu
lại thực thể.
Diệp Phàm đến đây, ở trong này bước chậm tìm
kiếm, từ chỗ này đến chỗ khác, năm đó Trường Sinh Thiên Tôn ẩn phục ở trong
này, tuy chết trong hắc ám náo động, nhưng nơi này còn có chí tôn khác.
Cuối cùng. Diệp Phàm từ nơi này chọn lựa hơn
trăm tấm bia đá tiền sử, toàn bộ nhổ đi rất là triệt để, hắn muốn mang đi để từ
từ nghiên cứu.
Diệp Phàm thu lấy tấm bia đá, không có người
nào ngăn cản, làm cho các lộ nhân mà ở Đông Hoang tất cả đều trợn mắt há hốc mồm,
lại có điểm phát tê dại.
Sau độ không lâu, hắn xuất hiện ợ vùng cấm
Thái Sơ, đi tới bên cạnh Cổ Quáng. Lần này hắn không thế đến gần, bởi vì có mấy
cổ lực lượng cường đại ngăn chặn thân thể hắn.
- Không có gì khác, ta muốn lấy một khối Thái
sơ mệnh thạch!
Hắn trực tiếp lên tiếng, đòi hỏi.
Cũng không biết qua bao lâu, một khối kỳ thạch
bạc trắng bay ra, có thể lớn bằng cái chậu rửa mặt, tản ra tiên quang, phun
trào tiên tinh, cực kỳ kinh người.
Diệp Phàm một tay chụp lấy trong bàn tay, xoay
người bước đi. Cổ Quáng Thái Sơ không thiếu loại vật này, nhưng cũng không nhiều
lắm. Mệnh thạch ở giới bên ngoài vô cùng quý hiếm, có thể khiến người ta liều mạng.
Diệp Phàm một đường đi tiếp, trạm cuối cùng đi
tới Luân Hồi Hải.
Sau khi bước qua sơn môn, phía trước là một
vùng biển mênh mông chắn ngang ở phía trước, từng đợt sóng vang dội, sáng loá.
Nó cũng ở Đông Hoang, nhưng không xuất hiện ở trong hồng trần, mà tự thành một
giới.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm tới nơi này, còn
thật sự nghiêm túc nhìn xem.
- Tiểu bối! Ta ở đây không có gì đáng giá cho
ngươi đòi hỏi!
Một thanh âm lạnh 1ÙNG nói.
- Có! Cái mạng của ngươi!
Diệp Phàm bình tĩnh đáp lại. Ai cũng không
nghĩ tới, trạm cuối cùng, Diệp Phàm lại có ý muốn động thủ.