Diệp Phàm xé toạt Bá thể đại thành thành hai nửa,
tắm trong Thương Thiên Bá Huyết. Hắn như là một Ma Thần, đứng sừng sững dưới
tinh không, không thể nghi ngờ hiển lộ
ra hết khí thế vô địch thiên hạ.
Máu vẩy bắn ra, tử khí bốc hơi, hai nửa thân
thể vỡ nát, rồi sau đó lại lần nữa tổ hợp cùng một chỗ!
Chí tôn khó giết, hơn nữa là người như vậy
không có khả năng một kích liền chết đi. Mà nguyên thần của Bá thể đại thành vừa
rồi lại tránh thoát, cũng không có bị đánh trúng, chỉ tổn hại thân thể mà
thôi.
Đại chiến tiếp tục, thời gian trôi qua, ba người
đánh vỡ còm trời, từ một vực tiến vào một vực khác, một đường đành cho mặt trời
mặt trăng mất sáng, tinh hà ảm đạm xuống.
Máu tươi tuôn chảy, hai vị Bá thể đại thành đều
sớm bị trọng thương, tất cả đều máu tươi chảy dài đầy trời, vài đầy tinh không,
Diệp Phàm đánh đến cuồng, ở phía sau theo đuổi không bỏ.
Đây là một hồi sinh tử chiến, nếu hôm nay
không diệt trừ hai người, ngày khác ắt thành đại họa. Tuy rằng Diệp Phàm không
sợ, nhưng thân nhân, bằng hữu của hắn khẳng định sẽ có nguy hiểm.
Bởi vậy, ánh mắt hắn lần nữa như kim đăng,
chém phá vũ trụ, nhìn chằm chằm hai người không bỏ, không ngừng truy đuổi, một
đường công kích mãnh liệt.
Chiến tới từng bước này rồi, hắn đã chiếm được
ưu thế tuyệt đối, bẻ gãy nghiền nát, tiến mạnh tới, hai đại chí tôn cũng không
phải đối thủ của hắn, không ngừng bay trốn.
Đây là một loại hình ảnh mang tính chấn động.
Nên biết rằng, đó chính là hai vị bá chủ vô địch, ngày nay lại không địch lại,
vì tánh mạng mà bay trốn, sao không khiến cho người ta khiếp sợ.
Chiến đến bây giờ, thời gian đã rất dài, nhưng
mọi người vẫn cảm thấy quá nhanh. Hai vị Bá thể đại thành uy áp vũ trụ, sao có
thể chật vật như vậy, bại quá nhanh đi!
Ở quá khứ, chỉ cần bọn họ vừa hiện thế, chú định
sẽ là thây chất thành núi máu chảy thành sông, không người nào có thể đối địch,
xưa nay không có mấy người là đối thủ của họ. Nhưng hôm nay lại thảm thiết như
vậy, toàn thân đẫm máu, bị một cường giả tuổi còn trẻ không ngừng đuổi giết.
- Đây là phải nghịch thiên sao? Thánh thể đại
thành chỉ mới
hơn sáu bảy trăm tuổi, tương lai hắn phải thống trị một đoạn năm tháng dài dòng
đến mức nào đây!
- Trẻ tuổi như vậy đã có thể đuổi giết chí tôn
cổ đại, tương lai cho hắn thời gian, chậm rãi củng cố thì sẽ đạt tới độ cao thế
nào nữa?
Mọi người đều khiếp sợ: sự cường đại của Diệp
Phàm vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Từ xưa đến nay, tuyệt đối không thiếu thiên
kiêu, thế nhưng rất nhiều người đều chết ở trên đường trưởng thành, còn người một
đường hát vang tiến mạnh, chỉ trong một thời gian ngẳn vô địch thiến hạ như vậy
thật sự quá hiếm thấy.
Diệp Phàm một đường truy sát, đuổi theo chí
tôn. Trong tinh hà thỉnh thoảng có máu bấn tung toé, nở rộ. Bá thể đại thành phải
gặp nạn, hai người cùng tiến thối đều không chịu nổi.
Thời gian cực nhanh, rốt cục tới thời khắc mấu
chốt nhất, hai người tất cả đều trọng thương. Dưới tình trạng nguy hiểm này bọn
họ hao tổn không chịu nổi, tinh huyết không dư thừa bằng Diệp Phàm như vậy.
Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, thở dài một tiếng.
Thời đại thuộc về bọn họ đã mất rồi, thật sự không là đối thủ của đối phương,
tiếp tục kéo dài một đoạn thời gian nữa hẳn phải chết không sai.
Cuối cùng, hai người hóa thành hai luồng tiên
quang, phân biệt nhàm hai phương hướng bất đồng. Bởi vì hợp cùng một chỗ cũng
vô dụng, đánh không lại đối phương còn không bằng chia ra hai hướng chạy trốn.
Diệp Phàm quát lớn một tiếng, trong thiên linh
cái Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh vọt lên mà dị tượng lại hóa thành một thân Thiên Đế
bay ra, cầm cái đỉnh truy kích theo đối phó với một người.
về phần chính Diệp Phàm hắn, cũng toàn lực đuổi
theo người còn lại, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
“Ầm!”
Mọi người đều thấy được hình ảnh cuối cùng Bá
thể đại thành Côn cổ giãy aiụa dưới bàn tay to che phù cả tinh vực này, trong
đó tất cả tinh tú cùng đều bao phủ ở phía dưới.
Một tiếng đánh ra kịch liệt như SÓNG lớn vỗ bờ,
tất cả tinh tú hoặc vỡ nát, hoặc như sóng lớn ba đào thổi quét đi phương xa,
làm cho nơi này trở thành một vùng đất chân không.
Cây đại kích của Bá thể đại thành Côn cổ bị
gãy đoạn, mà cả người hắn cùng nổ tung, không ngăn cản được một kích chí cường
này. Hắn định trọng tổ chân thân Bá huyết, nhưng Diệp Phàm không để cho hắn cơ hội,
bàn tay to thò tới chụp bắt hắn trở về.
“Phốc!”
Mặc cho Côn cổ tự bạo, hai tay của Diệp Phàm
thủy chung như tấm thớt màu vàng chậm rãi khép lại, nghiền nát hắn mấy chục lần,
mà bản thân mình lại không bị phá hủy.
Cuối cùng, nguyên thần của Bá thể đại thành
Côn cổ tiêu tán, máu thịt thành tro, không bao giờ... có thể sống lại nữa, bị
đánh chết triệt để.
Mọi người chấn động, tất cả thông qua pháp trận,
pháp nhãn thông thiên các thứ, nhìn thấy một màn này đều toàn thân rét lạnh.
Chiến đấu của cấp số này làm cho bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Diệp Phàm không có dừng lại lâu, lóe lên một
luồng hào quang rừng rực, rồi biến mất tại chỗ không thấy, hắn phải đi giải quyết
người còn lại kia.
Không thể không nói, dị tượng của hắn có diệu
dụng vô cùng, sau khi luyện chế thành Thiên Đế, tách ra lâu như vậy cùng không
hề tiêu tán, trong tay cầm Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh truy sát người phía trước.
Bá huyết vẩy ra, Tuyên Minh cùng đường than thờ.
Hắn biết mình sắp chết rồi! Không thoát khỏi truy kích của đối phương, chờ chân
thân của Diệp Phàm quay lại hắn còn có đường sống nữa sao?
Kết cục đích xác như thế, chân thân Diệp Phàm
đuổi tới, tự mình thúc động cái đỉnh thu hắn vào trong, tiến hành luyện hóa.
Cuối cùng, một mảng tro bụi rơi ra, mặt khác
còn có một viên Huyết Đan rơi xuống. Đó là tinh hoa huyết mạch của Bá thể đại
thành, áp súc thành một viên Thần Đan!
Đương nhiên, viên bảo đan này cùng không có
nghịch thiên như trong tưởng tượng, bởi vì Bá thể đại thành sắp chết, sớm đã
hao hết thọ nguyên, tinh hoa còn thừa lại không nhiều lắm.
Một trận chiến này kết thúc, Diệp Phàm dùng
chiến tích đáng sợ để tuyên cáo với thế nhân, hắn đã liệt vào hàng ngũ chí tôn
vấn đỉnh thiên hạ, vô địch đương thời.
Hai vị lão tổ Bá thể chết đi, một trận chiến
này đến đây là kết thúc, nhưng trong vũ trụ cũng không yên tĩnh, nơi nơi đều là
tiếng bàn luận, hoàn toàn là tiếng náo động rầm rĩ.
Dưới bầu trời đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng,
hết thảy đều thực thê lương.
Chí tôn vô địch bị đánh hạ, một cao thủ đời
sau đã đạp tất cả huy hoàng ở dưới chân. Diệp Phàm giành được thắng lợi, nhưng
cũng không có vội rời đi mà dừng lại đây một thời gian rất lâu.
Ngày sau, có thể cũng có người khiêu chiến hắn
hay không?
Hôm nay chí tôn bị giết, tương lai nói không
chừng cùng có người đến chiến vợi hắn. Giống như vị Thánh thể đại thành trên
Thánh Nhai kia,, khi huyết khí tràn đầy thì vô địch huy hoàng biết bao, nhưng tới
tuổi già lại bị người đánh chết, máu nhuộm trên vách núi.
Tuy nhiên, lúc này cũng không phải lúc suy
nghĩ sâu xa, hắn cất bước trong tinh vũ đi tới hướng tổ tinh Bá thể, một lần nữa
buông xuống.
Cả viên tinh tú nơi nơi đều là tiếng than
khóc, rất nhiều cường giả cực kỳ bi ai, cây cột trụ tinh thần của họ đã sụp đổ,
ngay cả cổ tổ vô địch đều chết trận, còn lấy gi để chiến đấu?
Bọn họ tu đến tuyệt đỉnh, mạnh nhất cũng chỉ
là Bá thể đại thành, nhưng cũng không địch lại, người cấp số đó vẫn phải chết
trong tay Diệp Phàm, điều này làm cho tín niệm trong lòng họ sụp đổ.
Tổ tinh Bá thể, thế giới tinh thần của họ nứt
ra, gặp phải đã kích nghiêm trọng.
Diệp Phàm đứng trên một ngọn núi, trong ánh mắt
tuy rằng vô tình lạnh giá, nhưng ý niệm trong đầu cũng không nghĩ hoàn toàn hủy
diệt nơi đây. Hắn tán phát ra thần thức cường đại, trong nháy mắt trên tinh tú
này có mấy chục nhân vật trọng yếu đều nổ tung, hóa thành màn sương máu, hình
thần câu diệt.
Mọi người đều run rẩy, giờ khắc này tất cả bọn
họ đều phát run, như là có một Đại đế đứng sừng sững trong tinh không nhìn xuống
bọn họ, mọi người đều không chịu nổi loại áp lực này, quỳ sát xuống.
Cuối cùng, Diệp Phàm rời đi, tiến vào tinh,
không.
- Hắn đã vậy còn quá cường đại, ít có người có
thể áp chế hắn, trừ phi chúng ta thẳng hoa cực hạn!
- Sơ sót rồi! Ai có thể nghĩ đến một con kiến
có thể liên tiếp độ hai đại kiếp, làm hắn nhảy vọt trở thành một con rồng nhỏ!
Trong cấm địa Sinh Mệnh ở Bắc Đẩu, có người thở
dài. Dưới tình hình chung bọn họ sẽ không chú ý tới chuyện ở bên ngoài, nhưng
ngày nay đã xảy ra đại sự bực này làm cho mỗi người đều chau mày.
Diệp Phàm giết chết Bá thể, điều này rõ ràng cảnh
báo cho bọn họ: thế gian không còn nằm dưới quyền chủ đạo của họ, lại thêm một
biến số.
Giờ phút này, Thiên Đình sôi trào, tiếng trống
trận “ầm ầm”, đại kỳ phất “phần phật”, nơi này vô cùng náo nhiệt. Một đoàn lại
một đoàn đại quân đi đến dựng lại Thiên Đình.
Diệp Phàm độ kiếp thành công, giết chết tất cả
chí tôn của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch, uy thế không gi sánh nổi, tự nhiên
thúc đẩy ảnh hưởng thật lớn cho Thiên Đình, hiển lộ huy hoàng không gì sánh nổi,
đại kỳ phấp phới, tất cả chiến bộ toàn bộ trở về.
- Sư phụ!
Hoa Hoa kêu to.
Trên bầu trời, một dòng sông màu vàng bay tới,
trở thành một đại đạo thần quang thẳng tới Thiên Đình, rồi Diệp Phàm từ từ hạ
xuống.
- Phụ thân...
Tiểu Tử lại giương hai tay nhỏ bé, tập tễnh
bay trong hư không. Bé đã có thể bay.
Hắc Hoàng, Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy, Lệ
Thiên... đều vọt tới. Mỗi người đều vô cùng kích động, từ xưa tới nay Thiên
Đình mới tính chân chính không sợ thế lực các nơi, bắt đầu thật sự đi tới hướng
tuyệt đỉnh huy hoàng.
Một Thánh thể đại thành tọa trấn, cho dù là
phát sinh xung đột với cấm địa Sinh Mệnh đều không sợ, hoàn toàn có thể khiêu
chiến.
- Để các huynh đệ chịu khổ rồi!
Diệp Phàm chứa chan cảm tình, nhìn các lộ
Thiên binh Thiên tướng. Tuy rằng thiếu mấy lộ nhân mã, nhưng phần lớn mọi người
không việc gì.
- Không khổ! Chút chuỵện đó tính là gì! Chúng
ta chỉ hận
không thể đi chinh chiến, hiện tại rốt cục có thể xuất thể rồi!
Mọi người kích động kêu lên.
Ngườì ở đây ồn ào náo nhiệt, mọi người đều vô
cùng kích động.
Diệp Phàm cũng nỗi lòng không bình tĩnh, rất
cao hứng. Hắn thu liễm khí tức tốt lắm, không có phóng ra ngoài dù là một chút,
bằng không mọi người đều không chịu nổi.
Trong Thiên Đình bày đại tiệc, trống nhạc động
trời. Các thế lực lớn khắp nơi đều đến triều bái, bất kể Đạo Cung, hay là tổ chức
Thần, hoặc là các đại cường tộc trong vũ trụ... cũng đều phái đi người tai to mặt
lớn tới chúc mừng.
Nếu không có gì bất ngờ, chỉ cần Diệp Phàm
không ngã xuống, trong tương lai một vạn năm hắn nhất định xưng tôn trong vũ trụ,
tất cả cường tộc đều phải phủ phục ở dưới chân hắn.
Thánh thể đại thành a. ở kiếp này xuất hiện,
căn bản không thể địch nổi!
- Một ngày này rốt cục đã đến rồi!
Rất nhiều người đều cảm khái, nhưng biểu đạt ý
tứ lại hoàn toàn bất đồng.
Có người vui mừng, có người sợ hãi, có người cấp
bách, có người bất an... các tộc trong vũ trụ biếu hiện không giống nhau. Thánh
thể đại thành quân lâm thế gian, ảnh hưởng quá lớn!
Sau một ngày này, Thiên Đình ra lệnh, thiên hạ
ai dám không tuân theo, không còn thế lực nào dám phản đối. Một Thần triều huy
hoàng bất diệt chính thức quật khời, trấn áp thập phương vũ trụ.
Mọi người đều cho rằng. Diệp Phàm tất nhiên phải
bế quan, củng cố một chút đạo quả, trong thời gian ngẳn sẽ không lại ra tay, bởi
vì mới vừa giết chết tất cả Bá thể đại thành, đủ để lập uy rồi!
Ngày nay bất kỳ cấm địa Sinh Mệnh nào cũng
không dám vọng động, ai ai cũng phải nghĩ tới loại hậu quả tàn khốc một khi
khai chiến. Thế nhưng kết quả lại ra ngoài dự liệu của mọi người.
…
Mấy ngày sau, Diệp Phàm cáo biệt gia đình, tạm
biệt bằng hữu, lại ra đi. Mà lần này chính là Bấc Đẩu, mục tiêu thực rõ ràng. Trên đỉnh đầu hắn
treo Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh mà đi, đằng đàng sát khí, không mảy may che giấu chút
nào. Đây là muốn đi chinh phạt hay sao!
Mọi người đều ngây dại, hắn định làm gì đây?
Chẳng lẽ còn thật sự muốn đi tới từng vùng cấm, san bằng toàn bộ hay sao?!
Điều này có vẻ không có khả năng! Xưa nay nhiều
Đại đế như vậy cũng không ai có thể làm được! Bởi vì thực áp bức người trong
vùng cấm quá mức, họ sẽ thăng hoa cực hạn. Đến lúc đó cao thủ Hoàng Đạo không sứt
mẻ đều xuất hiện, ngay cả tiên đến trái đất đều không ngăn chống được.
Nhưng, Diệp Phàm thật sự đến đây, chân thân
buông xuống Bắc Đẩu Tinh Vực, hắn đi tới vòing đất quen thuộc, nhìn chòng chọc
vào bảy đại cấm địa Sinh Mệnh.