- Dám đạp lên Thần phong của ta...
Trong tổ động Bá thể truyền ra tiếng gào rống.
Đây là một loại miệt thị và làm nhục, dùng một bàn chân to từ trên trời đạp xuống,
trực tiếp giẫm lên như vậy.
“Ông” một tiếng, một cái bảo luân bay ra, lóng
lánh hàn quang, đồng thời ngay lúc đó ở các nơi hiện lên các loại trận văn, đại
trận chí tôn sống lại cuồn cuộn mãnh liệt.
“Ầm!”
Bảo luân bay múa, mặt trên có sáu cái thế giới
xoay tròn, giống như tái hiện chân thật có được thần năng vô lượng, muốn cắn nuốt
Diệp Phàm vào trong đó.
- Lục đạo thế giới, thay đổi vũ trụ, trấn áp!
Trong tổ động Bá thể, một thanh âm hét lớn, chấn
động bầu trời bốn phương, khí tức của bảo luân đỏ thầm như máu kia càng đáng sợ,
phát ra tiếng rít như sấm sét.
Diệp Phàm đạp xuống một cước, va chạm vào bảo
luân này. “Keng” một tiếng điếc tai, vũ trụ nổ vang, trận văn chí tôn trong phiến
thiên địa sáng rực như thiêu đốt lên.
“Lục đạo thế giới, ý tương thông với Lục Đạo
Luân Hồi Quyền...” Diệp Phàm lập tức biến sắc.
Không phải kinh sợ vì thần uy của bảo luân
này, mà vì khí cơ quen thuộc trong đó mà đau thương. Đó rõ ràng là máu thịt của
một vị Thánh thể đại thành hóa thành!
- Ngươi nhìn ra rồi phải không? Đúng vậy,
chính là Thánh thể có một không hai của nhất mạch các ngươi, bị ta diễn biến
chân nghĩa Lục Đạo Luân Hồi Quyền hóa thành binh khí!
Thanh âm vô tình từ trong tổ động Bá thể truyền
ra tràn ngập sát khí, làm cho nơi này vô cùng lạnh giá.
- Hay cho một hồi ân oán! Hay cho một viên tổ
tinh Bá thể! Hôm nay nếu không san bằng các ngươi, ta tự tuyệt tại đây!
Diệp Phàm phát thề, thanh âm đinh tai nhức óc,
truyền khắp trời cao, khắp trong vũ trụ.
Trong tinh hệ xa xa, có chí cường giả đang xem
cuộc chiến, dùng pháp nhãn thông thiên, dùng trận văn vô thượng để bắt giữ hình
ảnh nơi này, còn chân thân căn bản không dám tới gần.
- Ngươi tới thử xem! Có thể giết tổ tiên ngươi,
cũng có thể giết chết ngươi!
Người trong tổ động phi thường khí phách,
không thể nghi ngờ hiển lộ ra hết cái loại ngang ngược ngoài ta còn có ai này.
Bảo luân chuyển mình bay trở ngược lại, thẳng
hướng mi tâm của Diệp Phàm, phụt ra sáu đạo tiên quang. Đó là sáu thế giới cổ
xưa, do Thánh huyết nối tiếp chúng lại, phát huy áo nghĩa cực hạn.
Pháp tắc vô tận, thần lực không giới hạn, như
một mảng tinh hải đập xuống.
Ánh mắt Diệp Phàm tăng vọt, kiện binh khí này
tuy rằng đáng sợ, nhưng rõ ràng nghe được tiếng một linh hồn khóc than, đó là
Thần niệm trong pháp khí không làm chủ được mình.
Hắn là Binh Hồn từ máu thịt của Thánh thể đại
thành mà sinh ra, không cam lòng, nhưng lại bị bức làm nô dịch, như thế
Sắc mặt Diệp Phàm càng thêm âm u lạnh xuống.
Chuyện này không thể tha thứ! Đối phương dùng cổ tổ của Thánh thể nhất mạch để
làm nhục hắn, quyết đấu như vậy khiến lửa giận của hắn xông thẳng tới trời cao,
đốt sụp thiên địa.
- Giải thoát đi! Ta mở ra giam cầm, thả ngươi
đi ra!
Diệp Phàm nói, toàn thân hắn phát ra tiên
quang, chiến khí mênh mông, chiến lực không ngừng tăng lên, dị tượng dung hợp
quy làm một, lần này không phải một người mà là một mảng hỗn độn.
“Ầm!”
Diệp Phàm rống to một tiếng, sóng gợn xông thẳng
lên trời cao, đại tinh một viên tiếp theo một viên vỡ ra, hóa thành bột mịn, vầng
ừăng đã sớm rơi xuống, bị hủy diệt.
Quả thực hắn giống như một vị Tiên Vương, cái
gì đều không thể ngăn cản. Dưới một tiếng rống tinh hà vỡ nát, đủ biết rốt cục
cường đại đến mức nào?
Dị tượng của Diệp Phàm hợp nhất, mông lung mờ ảo,
có Tiên Vương, có Thần hải có Âm Dương Ngư... phát ra hỗn độn khí, không có
hình người, chính là thiên địa mơ hồ, vầng sáng hỗn độn lượn lờ, nuốt bảo luân
kia vào trong đó.
Hắn dùng lực chấn mạnh một cái, truyền đến tiếng
răng rắc, sáu đạo bảo luân xuất hiện vết nứt không đếm được, rồi sau đó giải thể,
vỡ nát ở trong đó.
Một Thần niệm lao ra, trên mặt mang theo huyết
lệ, gật gật đầu với hắn, cuối cùng ở trong hư không bùng cháy thiêu đốt thành
tro tàn, từ đó giải thoát.
“Ông!”
Diệp Phàm tát tới phía trước một cái, hắn nổi
giận ra tay, cảm nhận được vị Thần kia cực kỳ bi ai trước khi biến mất, đó là
máu và tàn hồn của Thánh thể đại thành, lại rơi xuống tình cảnh như thế.
- Ngươi dám!
Trong tổ động hai thanh âm hét lớn, toàn lực
thúc dục Thần tắc ngăn cản hắn.
Thế nhưng, chân thân không ra hoàn toàn vô dụng,
Diệp Phàm tát một cái trên Thần phong. Mặc dù nơi này có trận văn chí tôn thủ hộ
kiên cố như sắt thép bất hủ. Nhưng, một kích này vẫn có hiệu quả, Diệp Phàm ôm
hận mà đánh, trận văn bị tan biến, Thần sơn rung động kêu răng rắc, phần ngọn
núi trực tiếp bay ra ngoài, rồi nổ tung trên không trung.
Sơn thể bị chặt đứt một khúc trông rất khó
xem.
Trên tổ tinh Bá thể tất cả sinh linh đều sợ
run, ai cũng hoảng sợ. Nên biết rằng tòa Thần sơn đó là tượng trưng cho tinh thần
của họ, từ xưa tới nay chưa bao giờ bị khinh nhờn, ngày nay lại bị người đánh
gãy.
Chuyện này như là đánh đứt đoạn vòm trời, rơi
xuống. Đối với bọn họ mà nói, đây là đại sự phi thường, phảng phất như ngày tận
thế buông xuống.
Trong tổ động, Bá thể đại thành tự nhiên nổi
giận, đây tương đương như giáng vào mặt họ một cái tát, trước mặt bọn họ phá hủy
tổ địa của họ, quá mức ngang ngược.
- Sát!
Có Thần tắc chí cường lao ra, hóa thành Thần
đao xé trời vô cùng khủng bố, chém bổ vào Diệp Phàm. Đó là pháp tắc cực hạn,
hóa thành vầng hào quang vĩnh hàng, hủy diệt hết thảy hình thể.
Diệp Phàm há miệng quát to một tiếng, phun ra
tinh khí tiên thiên hóa thành một tấm Đạo Đồ, chặn chặn những Thần tắc kia, làm
chúng tan biến trong thiên địa.
“Ầm!”
Hắn lại dùng tay chém về phía ngọn núi, định dỡ
xuống địa phương này, miệng quát lớn:
- Hai con chuột đất, dờ xuống hang ồ của bọn
ngươi, ta xem các ngươi có thể trốn được bao lâu!
Chí tôn trong tổ động sắc mặt xanh mét, ai dám
xưng hô bọn họ là con chuột đất, loại sỉ nhục này thật quá đáng! Làm cho tâm tỉnh
bọn họ nổi lên gợn sóng phẫn nộ.
- Hôm nay lão phu bằng bất cứ giá nào, phải xuất
thể chiến một trận với ngươi!
Trong tổ động Bá thể truyền ra một đạo thần niệm
khổng lồ, có người phá vỡ
phong ấn, như một vầng mặt trời thiêu đốt xông
lên tận trời.
“Ầm!”
Tiên nguyên nổ tung, hắn phá phong ấn mà ra.
Đây là một loại bất đắc dĩ không có cách nào, bởi vì chân thân không xuất hiện,
khẳng định không ngăn được Diệp Phàm, nơi đây sẽ bị hủy diệt.
Nhưng một khi đi ra ngoài Tiên nguyên, trải
qua một trận chiến thảm thiết, như vậy đối với thọ nguyên không còn nhiều của họ
mà nói thật rất nguy hiểm, khó có thể an toàn vượt qua kiếp này.
Thậm chí, có thể sau một trận chiến chính là tử
vong.
- Đi! Ra ngoài tinh, không chỉến một trận!
Bá thể đại thành Tuyên Minh nói xong nhảy vọt
lên trời cao, trực tiếp phóng vào tinh không. Hắn sợ đại chiến giữa cấp sổ này,
sẽ làm cho tổ tinh biến thành bụi bậm.
Nơi này có rất nhiều lớp trận văn chí tôn thủ
hộ, nhưng nếu liên tục chiến đấu, cũng chú định phải hủy diệt, giống như Diệp
Phàm rống vỡ nát những tinh tú kia, không còn tồn tại nữa.
Diệp Phàm cũng không muốn gây họa lây cho
chúng sinh, không nghĩ diệt sạch tất cả sinh linh trên tinh tú này, liền vọt
lên trời cao, chìm sâu vào vũ trụ, đi đại chiến với Bá thể Tuyên Minh.
- Người trẻ tuổi, ngươi rất mạnh xưa nay hiếm
thấy, nhưng thế gian này không phải như ngươi nghĩ như vậy, có đôi khi thực lực
dù có mạnh mấy đi nữa cũng là một khúc bi ca!
Bá thể đại thành Tuyên Minh, lấy ra một cái bảo
bình, mở nút lọ rót vào trong miệng, đó là máu đỏ tươi, ráng mây đỏ xông lên tận
trời, tuy nhiên còn rất ít, bị hắn một ngụm uổng cạn.
Diệp Phàm dựng chân mày thẳng đứng. Loại máu
này khí tức giống hệt như bảo luân, vốn cùng một người, thuộc một vị Thánh thể
đại thành.
- Kết trận!
Tuyên Minh, rống to, trong thiên linh cái lao
ra bảy mươi hai đạo hàn quang ghim vào tinh vực. Đó là trận văn Tiên kiếm đáng
sợ, trực tiếp ùn ùn mãnh liệt, bao phủ toàn bộ nơi này.
- Bí quyết chữ “Tổ”!
Diệp Phàm vô cùng kinh hãi! Khi hắn chống lại
chín đại Thiên Tôn đã từng nếm qua bị thiệt thòi nhiều, đối với loại trận văn
này cũng không xa lạ.
- Là pháp khí của bí quyết chữ “Tổ” luyện
thành không sai, nhưng vẫn còn có điểm khác nhau, còn thiếu bộ phận tiên văn!
Tuyên Minh chỉnh lại, tuy nhiên thấy thể nào
cũng không có sợ hãi.
Đáng tiếc đây là cấm khí, sử dụng số lần hữu hạn.
Vả lại dùng bí pháp luyện chế mà thành, nhiều năm qua như vậy cũng không thể
chân chính khắc theo nét vẽ ra được bí quyết chữ “Tổ” không sứt mẻ.
- Ngươi nếu thực sự chống đỡ được, ta nhận
thua!
Bá thể đại thành Tuyên Minh nói vô tình. Đồng
thời từ trong Luân Hải của hắn lại có một trăm lẻ tám thanh Thiên Đao bay ra sắp
hàng ở bên ngoài, bổ sung chỗ thiếu sót của đại trận bí quyết chữ “Tổ”.
Trận văn hiện ra sau, là pháp trận vô thượng của
Bá thể nhất mạch, hai thứ kết hợp cùng một chỗ, tuyệt đối uy lực vô cùng tận
khiến người ta chỉ có chết không có đường sống.
- Năm đó ngươi chính là dùng loại thủ đoạn này
giết Thánh thể phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không! Chúng ta thân là cường giả cùng cảnh
giới, tự mình phấn chấn bay lên trời cao, ta là ngay mặt đánh bại hắn!
Bá thể đại thành Tuyên Minh nói.
Chiến tích ở quá khứ có một số bản ghi chép
ghi lại chính xác, có số sớm đã tiêu tan ở trong lịch sử. Nhưng nếu đối phương
đã nói như vậy, thân là chí tôn kiêu ngạo ắt hẳn cũng sẽ không thêm mắm thêm muối
gì.
- Một khi đã như vậy ta sẽ diệt ngươi, với thủ
đoạn của Thánh thể nhất mạch giết ngươi!
Diệp Phàm nói giọng lạnh lùng.
“Ầm!”
Một trận chiến này bùng nổ, Diệp Phàm toàn
thân phát sáng, thiêu đốt hừng hực, ở trong pháp trận này tấn công, bí quyết chữ
“Hành” giúp hắn mau đến mức tận cùng, xuyên qua không gian mà đi.
Dị tượng bùng phát ra hóa thành Thiên Đế bất hủ,
cùng hắn cùng tiến, nghiền ép trận văn pháp khí đại trận. Đồng thời trên đầu hắn
bay ra một cái đỉnh, buông xuống vô tận mẫu khí, bẻ gãy nghiền nát, phá hủy đại
trận.
Diệp Phàm như một đầu hung long thoát vây, bễ
nghễ tung hoành ở trong đại trận, đánh cho thiên địa này nổ tung, mặt trời mặt
trăng mất sáng, quần tinh nổ tung.
Một trận chiến này, vũ trụ đều kinh hoàng thất
sắc, chí tôn trong các đại cấm địa Sinh Mệnh đều sống lại, bởi vì ảnh hưởng quá
lớn, khí tức và dao động của chí tôn thổi quét khắp vũ trụ.
Nhưng lần này không có cường giả vùng cấm nào
lao ra. Bởi vì bọn họ biết, Diệp Phàm đã đại viên mãn, muốn giết chết rất khó, chỉ tốn công vô ích hao hết
tinh khí của bọn họ.
Đây chính là Thánh thể đại thành xuất hiện đại
chiến với chí tôn cổ đại mạnh nhất của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch, đây là
một hồi long tranh hổ đấu, vô cùng kịch liệt.
Tuyên Minh cường đại không thể nghi ngờ, năm
đó hắn thực sự có chiến tích bằng vào thực lực giết chết đối thủ, không giống
như Bá thể Thương Lan trước đây gặp gỡ Thánh thể lúc tuổi già.
Đáng tiếc, huy hoàng của Bá huyết nhất mạch dường
như cũng chỉ có mấy trận này. Nếu quay ngược về thời cổ đại, những trận quyết đấu
với Thánh thể cũng khó tạo ra chỗ nào xuất sắc.
Đại chiến liên tục, Diệp Phàm bẻ gãy nghiền
nát, cuối cùng mạnh mẽ đánh nát cấm khí, dùng Lục Đạo Luân Hồi Quyền cứng chọi
cứng với Bá thể, chấn cho hắn hộc máu mồm.
- Như thế nào?
Diệp Phàm quát hỏi.
- Không có gì! Ta còn không chết được!
Bá thể đại thành Tuyên Minh quát to, vết máu
chảy xuống khóe miệng, cả thân thể hắn phát sáng, tử khí xông lên tận trời, hắn
như một con rồng tím vẫy đuôi, quét Diệp Phàm bay ra ngoài.
Đại chiến tiếp tục, trên người Diệp Phàm cũng
có máu tươi bắn tung toé, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
“Ông!
Đột nhiên hư không run lên, một cổ khí tức chí
tôn khác bùng phát, đột ngột xuất hiện một nắm tay màu tím dập nát càn khôn,
đánh về phía sau gáy Diệp Phàm.
- Sát!
Vạn Vật Mẫu Khí trên đỉnh đầu Diệp Phàm buông
xuống, bảo đỉnh bay tới, đánh về phía nắm tay kia, phát ra tiên quang xông lên
tận trời.
Một vị Bá thể đại thành khác Côn cổ xuất hiện,
cũng là một người cuối cùng. Thương Lan đã chết, vốn người thứ tư ở rất nhiều vạn
năm trước đã ngã xuống, không có sống qua tập kích của năm tháng.
- Dù là hai người các ngươi cùng lên cũng
không được!
Diệp Phàm rống to.
Dị tượng của hắn phát ra, thân Thiên Đế tái hiện,
sau đó kết hợp với bản thể làm cho tinh khí thần của hắn tăng vọt, chí cường
chí đại.
Dị tượng này đã không còn tính là thuần túy, bị
hắn diễn biến tới cảnh giới cực hạn, dung hợp cùng hắn trở thành một bộ phận
thân thể.
- Cuồng vọng!
Côn Cổ quát lạnh, trong tay cầm một cây đại
kích, thật đúng là một Bá vương cái thế tái hiện, quán thế trong thiên địa, một
kích đánh xuống, phát sinh đại hủy diệt, tinh không trở thành hai nửa.
Đây là một hồi đại chiến kịch liệt, Diệp Phàm
một mình đấu với hai vị Bá thể đại thành, đánh tới mặt trời mặt trăng dập tắt,
tinh hà thành tro bụi. Bọn họ đánh từ vực này qua một vực khác. Ven đường xuất
hiện rất nhiều mảnh nhỏ tinh tú, từng mảng lớn tinh hải vỡ nát, vũ trụ trước mắt
đầy dẫy vết thương không đành lòng trông thấy.
Cùng không biết qua bao lâu, bỗng truyền đến một
tiếng gào thảm thiết, một Bá thể đại thành bị Diệp Phàm dùng Thiên Để Quyền
đánh nứt ra bốn năm mảnh, binh khí của hắn lại vỡ nát.
Bá thể rống giận, trọng tổ chân thân, nhưng Diệp
Phàm truy kích, sau khi né qua một vị Bá thể đại thành khác công phạt, lại lần
nữa xé toạt thân thể hắn, tắm trong Bá huyết mà cuồng!
Toàn cảnh này chấn khiếp mọi người, chính là
chí tôn vô thượng trong vùng cấm đều cảm giác rét lạnh từng hồi.