Một viên tinh tú màu thủy lam ở ngay phía trước,
xinh đẹp mà trong suốt, như là một viên ngọc xanh làm đẹp ở trong tinh không. Một
ít hành tinh di chuyển trong vũ trụ thỉnh thoảng thường lui tới, như từng đạo Cực
Quang xẹt qua, phi thường rực rỡ.
Diệp Phàm đứng ở vực ngoại, lẳng lặng nhìn xuống
phía dưới, ngày tháng thoi đưa, thời gian như tên bay, đã trôi qua hơn sáu ngàn
năm, giờ quay đầu nhìn lại chiếm được cái gì, mất đi cái gì?
Những năm gần đây, hắn luôn ở chiến trường
tinh không xa xôi, đây là một đoạn năm tháng như thế nào?
Bất kể là Trương Văn Xương hay là Bàng Bác đều
không chỉ một lần trở về, Trương Vãn Xương sau mỗi lần độ kiếp đều trở về, với
hắn mà nói đó là một lần tân sinh, phải về xem lại cố hương.
Mà Bàng Bác thì lại là mang theo hậu nhân của
mình, để cho bọn họ biết được phong thổ của cố hương, làm như lừ trình trọng yếu
của một đời người.
Diệp Phàm thì sao? Quá khứ hắn có rất nhiều
băn khoăn, những cừu địch của hắn kia quá cường đại, hắn sợ dẫn theo chiến hỏa
tới đây, luôn luôn cố kiềm chế xúc động và cảm tình muốn quay trở về cố hương của
mình.
Sau lại, hắn vô địch trên trời dưới đất, xác
nhận đã không có loại băn khoăn này, nhưng theo thói quen cho tới nay làm cho hắn
như trước vẫn chưa nhích động, thủy chung chưa từng quay lại, chờ cho tới ngày
hôm nay.
- Bổn tọa xuống trước, các ngươi chậm rãi nhìn
xem!
Long Mã nói. Nó đạp vó như một luồng điện quang,
nhảy vào tinh tú phía dưới.
Diệp Phàm bọn họ cũng hạ xuống, lưu quang
nhoáng lên một cái, xuất hiện ở trên đính một ngọn núi, khí trời đầy linh khí.
Nhân loại phát triển, ngày nay môi trường địa cầu cải thiện rất lớn, đã thích hợp
cho tu đạo.
Đương nhiên điều này cũng có liên quan với
chín mươi chín tòa Long Son bắt đầu tràn tinh khí ra phía ngoài, dây là nguyên
nhân căn bản.
- Ta đi trước!
Trở lại địa cầu, Trương Văn Xương thực trầm mặc,
lời nói không nhiều lắm, một mình rời đi.
Năm đó khi tiến vào tinh không, thê tử đang
mang thai trong người, không thể ở bên cạnh nàng là tiếc nuối cả đời hắn. Sau lại
biết thê tử gặp được một nam nhân tốt, biết được chuyện này hắn chỉ có thể ở một
bến bờ tinh không khác khóc lớn một hồi, rồi sau đó yên lặng nhìn từ xa, chúc
phúc.
Trên địa cầu có rất nhiều cổ trận, hơn sáu
ngàn năm qua đi mọi người đã biết khu mặt đất này còn rộng lớn hơn xa so với tưởng
tượng của bọn hắn, đã có thể dùng kỹ thuật khoa học vạch trần một bộ phận núi rừng
sông suối phủ đầy bụi lịch sử.
Hiện ở trong này văn minh phát triển, không chỉ
có có khoa học kỹ thuật rực rỡ, cũng có tu sĩ thường lui tới nhân gian, sớm đã
được thế nhân chấp nhận.
- Sư phụ, sư thúc!
Khi Diệp Phàm, Bàng Bác đi vào Bồng Lai tiên đảo
ở hải ngoại, một lão nhân tóc bạc mặt mũi hồng hào, tiên phong đạo cốt bay tới,
làm đại lễ chào hỏi. Đúng là Chiêm Nhất Phàm đệ tử ký danh của Diệp Phàm ngày
xưa.
Sau hơn sáu ngàn năm đi qua hắn đã thành tựu Đại
Thánh rất nhiều năm, tuy nhiên chung quy là không chống lại được năm tháng, đã
già nua như vậy.
Cùng so sánh, Diệp Phàm vẫn trẻ tuổi như trước,
huyết khí tràn đầy như một thanh niên trên dưới hai mươi tuổi, dường như năm
tháng không có lưu lại một điểm dấu vết nào ở trên người hắn.
Nơi này đã trở thành cơ sỡ của Thiên Đình ở địa
cầu, hòn đảo rất lớn như một đại lục, tuy nhiên cùng không xuất hiện trước mắt
hồng trần, khó có thể bị ngoại nhân tìm được.
Rất nhiều đệ tử trông Ịại đều lộ ra ánh mắt
quái dị, bởi vì hắn rất trẻ tuổi, “mặt non nót” hơn xa so với tổ sư Chiêm Nhất
Phàm của họ. Loại tương phản quá lớn này, quá mức quái dị.
- Các ngươi còn không lại đây! Đây là tổ sư
chân chính của các ngươi!
Chiêm Nhất Phàm nói.
Bồng Lai chấn động mạnh, vô số đệ tử tới đây,
có tới mấy vạn người. Ngày nay Thiên Đình trở thành kế thừa cường đại nhất trên
địa cầu không thế lực nào sánh nổi.
Bọn họ sớm biết được, tổ sư ở trong vũ trụ đã
thành Đế được xưng là Thiên Đế, vô địch chín tầng trời mười tầng đất, chỉ là
chưa bao giỜ nhìn thấy qua, cũng không nghĩ tới tổ sư trở về.
Hôm nay Diệp Phàm đột nhiên buông xuống, dẫn
phát một hồi động đất. Các đệ tử lịch làm ở bên ngoài biết được cũng đều trước
tiên chạy về, vô cùng kích đông.
- Sư phụ!
Ngay sau đó, Hữu Vi Ngư, Ngạn Tiểu Ngư, đôi thần
tiên quyến lừ trên Bồng Lai Đảo này đang trong trạng thái bế quan trình tự sâu
cũng thức tỉnh, đi ra tham kiến. Bọn họ với Chiêm Nhất Phàm đều là đệ tử ký
danh của Diệp Phàm, tư chất phi phàm, từng đi tới tổng bộ Thiên Đình ở chỗ sâu
trong tinh không mấy lần.
- Đáng tiếc, sư muội Hoàng thiên nữ đã tọa hóa!
Hữu Vi ngư than nhẹ.
Con người có sinh lão bệnh tử, tu sĩ cũng
không thể ngoại lệ, ngay cả là mấy người bọn họ, chỉ sợ trong một ngàn năm sau
cũng phải theo sau, khó có thể nghịch chuyển.
- Hứa Diệp tiểu muội muội nàng cũng...
Ngạn Tiểu ngư nhỏ giọng nói, nàng biết đó là
con gái của hồng nhan tri kỷ của sư phụ ở trên trần thế.
- Ta đã biết!
Diệp Phàm than nhẹ.
Nhiều năm trôi qua như vậy, cố nhân Hứa Quỳnh
không có khả năng còn sống ở nhân gian, sớm đã hóa thành nhúm đất vàng rất nhiều
năm, điều này làm con người là không đủ sức nghịch thiên.
Mà Hứa Diệp con gái của Hứa Quỳnh, năm đó
thanh xuân hoạt bát, là Tiểu ma nữ trong mắt Tiểu Tùng, sau lại tuy rằng cũng
đi lên con đường tu luyện, nhưng hơn sáu ngàn năm qua đi, cuối cùng cũng tọa
hóa ở trên đảo này.
Hai ngàn năm trước, khi Tiểu Tùng nhận được
tin, từng khóc lớn. Trong cuộc sống ở địa cầu của hắn, Hứa Diệp từng là bằng hữu
tốt nhất của hắn.
Ngày nay Tiểu Tùng bị phong ấn không thể tới
nơi này, bằng không hơn phân nửa cùng phải thương cảm.
Chuyện cũ hồng trần, hết thảy đều tiêu tán ở
trong năm tháng, bằng hữu, thân nhân năm đó trên trần thế củng không còn tồn tại,
Diệp Phàm chỉ có thở dài một tiếng.
Bàng Bác vỗ vỗ đầu vai Diệp Phàm, không nói gì
thêm. Hắn đã trở về vài lần, khi đi tìm hậu đại của cha mẹ và đại ca, cũng rất
thương cảm.
- Sư phụ! Mời đi bên này!
Chiêm Nhất Phàm nói.
Bọn họ đi vào một vùng nghĩa trang ở phía sau
Bồng Lai tiên đảo. Nơi này có một tòa phần mộ cổ, niên đại lâu dài, nhưng lúc
nào cũng được người trồng hoa cỏ thơm ở chung quanh, đọng từng mảng gió tuyết.
Đây là phần mộ của cha mẹ hắn, được Chiêm Nhất
Phàm di dời tới nơi đây. Bởi vì mấy ngàn năm qua đi, thương hải tang điền, ở
bên ngoài biến chuyển từng ngày, biến hóa quá lớn.
- Ta muốn một mình yên lặng một chút.
Diệp Phàm nói với mọi người. Hắn sớm nghe nói
từ lâu, phần mộ của cha mẹ ở đây. Ngay cả hắn cảnh giới cao thâm, cũng trong
lòng chua xót một trận, hai mắt mơ hồ.
Mọi người rút đi, không có quấy rầy hắn.
Diệp Phàm một người ngồi ở trước mộ phần,
không ai có thể nghe được hắn nói nhỏ điều gì, chỉ là nhìn bóng dáng hắn mà cảm
thấy thực cô đơn. Qua một đêm như thế, hắn cũng không hề nhích động một lần.
Thẳng đến buổi trưa hắn mới đứng dậy, đi đến
trước một phần mộ khác, nhìn mặt trên có khắc hai chữ “Hứa Diệp”, hắn không kiềm
nổi nhẹ nhàng chạm đến, đứng thẳng thật lâu.
Khi Diệp Phàm đi ra nghĩa trang, mọi người
không nhìn ra điều gì khác thường, chỉ cảm thấy hắn thực cô đơn. Tuy nhiên thật ra cũng không có dao động cảm
xúc bi thương kịch liệt như trong tưởng tượng của họ.
Chỉ có Bàng Bác hiểu được, đoạn năm tháng hồng
trần kia ở trong lòng Diệp Phàm đều quý báu hơn so với hết thảy, nhưng chung
quy là mất đi, không thể lấy lại được.
Trong mấy ngày kế tiếp, Diệp Phàm giảng giải
trình tự đại đạo hiểu được cao sâu cho mấy vị đệ tử, rồi sau đó rời đi. Hắn muốn
đi lại các nơi từng đi.
Lọng Hổ Sơn, Các Tạo Sơn, Chung Nam Sơn, Nga
Mi Sơn to như vậy đều để lại dấu chân của Diệp Phàm, đáng tiếc cả thế gian khó
tìm một vị bạn cũ, các chưởng môn năm đó đều tọa hóa cũng không biết đã bao
nhiêu năm.
Tê Nhật đạo nhân, Tuyết Trần chưởng giáo Côn
Lôn, chưởng giáo Tiên Kiếm Môn... sau lại đều đột phá tới Thánh cảnh, nhưng cuối
cùng đều cười hạc lên Tây Thiên.
Diệp Phàm đi vào trong hồng trần, trung tâm
thành thị, các tòa lầu cao chọc trời san sát nối tiếp nhau, một tòa một tòa đột
ngột từ mặt đất mọc lên, mà môi trường nhìn xa xa tuyệt đẹp, lâm viên quy hoạch
có trật tự, từng chiếc phi thuyền thỉnh thoảng xẹt qua bầu trời, luồng khói sau
đuôi lấp lánh.
Thành thị này sớm đã không phải nơi quen thuộc
của hắn, thay đổi rất lớn, hắn đi ra vùng ngoại ô, cũng không tìm được mảy may
nào của quá khứ.
Diệp Phàm đi qua mấy địa phương cũ, bỗng nhiên
dừng chân, trong khu biệt thự u tĩnh xa xa có một dao động quen thuộc bị nắm bắt
được, hắn liền đi tới phía trước.
- Là ngươi.
Cửa phòng mở ra, lộ ra một gương mặt xinh đẹp,
nhìn Diệp Phàm trên thảm cỏ trước cửa.
Đây là một nữ nhân, tuy rằng dung nhan coi như
trẻ tuổi, nhưng sợi tóc trên đầu đều sớm bạc trắng, kinh ngạc nhìn hắn, sau đó
chợt nhớ, nhoẻn miệng cười nói:
- Huynh cũng đã trở lại!
Nàng là Lâm Giai, là một trong những người năm
đó cùng vượt tinh không tới bến bờ bên kia, sau lại có cơ duyên bái làm môn hạ
của lão nhân đốn củi. Khi Đạo Cung sáp nhập với Thiên Đình, nàng rời đi.
Hồng nhan tóc bạc, trên thực tế nếu nàng không
có thực lực cường đại dùng thần thỏng giữ lại dung nhan, hẳn cũng đã già đi.
Lâm Giai mời Diệp Phàm vào nhà, rót một ly trà
xanh đặt trên bàn mời hắn. Điều này làm cho hắn ngẩn ra, rơi vào trong nhớ lại
thật lâu trước kia.
Năm đó, hắn thích nhấm nháp một ly trà xanh,
ngồi phía trước cửa sổ, xem các loại sách, đó là một loại hưởng thụ. Nhiều năm
trôi qua, hắn đã sắp quên đi cảm giác của năm xưa.
- Cô thực hoài cựu, vẫn còn ở lại thành thị
trước kia!
Rốt cục, Diệp Phàm lên tiếng.
- Ta mệt mỏi rồi! Chỉ muốn bình thản vượt qua
cuộc đời này, một ít chuyên cũ tốt đẹp đáng giá nhớ lại ngày xưa!
Lâm Giai nói.
Một câu mệt mỏi của nàng đã nói ra tâm cảnh
chân thật, chán ghét hết thảy trong tinh không, vì vậy trở về đi vào sinh sống
bình thường trong thành thị này.
Lão nhân đốn củi có hai đệ tử, một người là
Lâm Giai, người kia là Chu Nghị, bọn họ lựa chọn con đường bất đồng.
Chu Nghị không khuất phục, vẫn ngẩng cao đầu
hướng tới phía trước, sớm đã phá vỡ mà vào cảnh giới Chuẩn đế rất nhiều năm, hắn
tinh nghiên chu dịch bát quái, ngày nay thực lực sâu không lường được, có uy
danh hiển hách trong tinh không.
Theo tổ chức Đạo Cung tiêu tan, hắn không hề
gia nhập Thiên Đình, mà lựa chọn con đường tranh đấu của chính mình, hy vọng có
thể đứng trên hàng ngũ tuyệt đỉnh, đánh vào lĩnh vực Đại đế.
Nhưng, hơn sáu ngàn năm qua, hắn cũng già rồi,
lúc này cũng ở trong tinh không nhìn về cố hương xa xa, sợi tóc trên đầu cùng
xen lẫn vài sợi bạc trắng.
- Không chỉ một mình ta trở về, Y Y cũng mệt mỏi,
còn có Khải Đức hắn nhưng thật ra người già nhưng tâm không già, trở thành
Quang Minh Thần ở thế giới phương Tây!
Lâm Giai mỉm cười nói.
Mà lúc này, Long Mã đi bộ tới phương Tây, đang
làm khách ở Thần Đình Quang Minh, nói ồn ào nhao nhao.
- Ta nói, hoàng mao ngươi cũng thật là đi được,
từ Tu Di Sơn chạy đi cũng được đi, sau khi gia nhập Thiên Đình lại trốn chạy,
hiện tại không ngờ chính mình lại làm thần côn, ngươi thật đúng là muốn quyết
tranh hơn thua với “chúa trời” trong miệng ngươi sao?
Long Mã há mồm to nuốt rượu ừng ực, ở chỗ sâu
trong một tòa Thần Điện Quang Minh trên hư không nâng cốc vui vẻ với Khải Đức.
Chung quanh, một ít Thiên sứ Vũ dực tộc hầu hạ,
tất cả đều hai mặt nhìn nhau, thật không biết đây là thần thánh phương nào, rồi
lại khiến cho chủ thần của họ tự mình tiếp khách, thấy thế nào đều như là một
tên ma quỷ.
Trong khu biệt thự, Lâm Giai than nhẹ một tiếng,
nói:
- Hơn sáu ngàn năm trôi qua, không biết những
người năm đó còn lại mấy người!
Diệp Phàm hồi tưởng, ba mươi mấy người năm đó,
tới hiện tại còn sống thật sự không nhiều lắm, liền nói:
- Trừ cô và ta, ngoài ra còn có Chu Nghị, Khải
Đức, Bàng Bác, Trương Tử Lãng. Liễu Y Y, Trương Văn Xương. Vương Tử Văn, Lý Tiểu
Mạn.
Lâm Giai thở dài, sau đó bỗng nhiên nói:
- Không bằng chúng ta tụ hội lại một lần như
thế nào? Ở ngay trên Thái Sơn? Ta thủy chung cảm thấy như là chính mình đang ở
trong một giấc mộng, thật sự muốn tinh lại!
Diệp Phàm vươn ra thần niệm, mời đến Bàng Bác,
Trương Văn Xương, làm cho hai người đều trong lòng cảm thấy quái dị, nhưng cuối
cùng cũng đều đồng ý với đề nghị của Lâm Giai này.
- Chúng ta sẽ tìm tới mọi người từ trong tinh
không sao?
Trương Văn Xương nói.
Mấy ngày sau, trên đỉnh Thái Sơn, mặt trời mới
mọc lên, trời quang mây tạnh, thoạt nhìn giống như tiên cảnh, thời gian đã cách
gần sáu ngàn năm trăm năm, mấy người giống nhau lại dựng thân ở nơi này.
Bọn họ nhìn lên bầu trời, như đang chờ đợi điều
gì.