Diệp Phàm tuân thủ hứa hẹn, đúc lại Hư Không
Kính, tu bổ này thân nó. Nhiều năm qua hắn đánh chết chí tôn, bình định cấm địa
Sinh Mệnh, đánh nát nhiều kiện Cổ Hoàng khí, mặc dù phần lớn đều trở thành phế
liệu, Thần tinh mất hết, nhưng chung quy cùng lưu lại một bộ phận tiên liệu.
Hắn hao tốn thời gian mấy năm, quan sát Hư
Không Kinh, lại nghiên cứu trận văn cùng với thần linh còn sống còn sót lại
trong kính này, rốt cục dùng tiên liệu tu bổ hoàn hảo, làm cho Hư Không Kính
tái hiện, trả lại cho Cơ gia.
Chuyện này chấn động vũ trụ, ai có thể nghĩ đến,
trong một trận chiến hắc ám náo động năm đó một vị anh kiệt khác còn lưu lại
thân thể tàn phế, có thể khôi phục sống lại chứ?
Tiếp sau đó Diệp Phàm hiệu lệnh cho tu sĩ khắp
vũ trụ, tìm kiếm Hằng Vũ Thần Lô vỡ nát, mong cứu được trở về một vị anh kiệt
khác. Đây là lần đầu tiên hắn hạ đạt thần dụ Thiên Đế.
Bởi vì năm đó hắn từng chính mắt nhìn thấy Hằng
Vũ Lô vỡ nát, làm bạn với Khương Thái Hư áo trắng đi xa, cũng giống như nửa mặt
tàn kính này táng Hư Không. Khi xưa hắn nhìn thấy một màn đó từng có hoài nghi,
cảm thấy hai vị Đại đế mượn dùng thân thể hậu nhân mà chiến, có lẽ cuối cùng sẽ
tìm cách giữ lại hậu đại.
Lần này nhìn thấy nửa thân tàn của Cơ Tử, chứng
thật năm đó suy đoán trong đáy lòng của Diệp Phàm, sao hắn có thể không kích động
cho được, vì vậy liền hưng sư động chúng, hiệu lệnh, cho toàn vũ trụ.
Đương nhiên điều này cũng không phải bắt buộc,
hắn hứa hẹn chỉ cần có người phát hiện manh mối chân chính có giá trị, sẽ tặng
người đó một bộ Đạo Kinh đầy đủ không sứt mẻ. Mà nếu thực sự có người có thể
đưa tới Hằng Vũ Lô vỡ nát, Diệp Phàm long trọng hứa hẹn, chỉ cần hắn còn sống sẽ
bảo hộ bộ tộc này phồn thịnh.
Thiên Đế hứa hẹn, hơn nữa là long trọng như vậy,
tự nhiên làm cho rất nhiều người động tâm.
Khương gia nghe được tin, toàn bộ đều xuất động.
Thần Vương có hy vọng sống lại, sao không khiến bọn họ run sợ, tìm kiếm các nơi
trong vũ trụ.
Khương Dật Phi, Khương Thải Huyên, Khương Đình
Đình là việc chính, quét khắp vũ trụ, hận không thể lập tức lật hết thiên địa
này, tìm cho bằng được xác Thần Vương rơi xuống.
Sau đó không lâu, có người đi tới cửa Thiên
Đình, truyền đến tin tức kinh người: biết được Hằng Vũ Thần Lô ở phương nào.
Đại Lực Ngưu Ma tộc ở trong vũ trụ tuyệt đối
xem như một chủng tộc cường đại, mặc dù chưa từng xuất ra Cổ Hoàng, nhưng cũng
không có ai dám khinh thị.
Ngày xưa, sau một trận chiến long trời lở đất ấy,
một nửa Thần lô vỡ nát bao quanh một mảng mưa máu rơi xuống trên cổ tinh bọn họ.
Mặc dù binh khí Đế đã bị phá hủy, cũng không phải tinh, tú bình thường có thể
ngăn cản.
Tuy nhiên, chỗ cổ tinh tộc đó thực thần bí, có
một cái hang động, người đi xuống chưa từng có người còn sống đi lên. Hằng Vũ
Lô rơi lọt xuống đó.
Sau đó, tất cả cường giả trong tộc đều ra tay,
phong ấn hang động đó.
Nhiều năm nay, Diệp Phàm trở thành Thiên Để,
phát ra Thiên Đế lệnh cường thế như vậy. Bọn họ rốt cục trong do dự, cuối cùng
qua nhiều lần thương nghị, tộc trưởng của họ tự mình đi tới Thiên Đình, báo cho
biết tin tức này.
Thiên Đế xuất hành ai có thể ngăn cản, Diệp
Phàm mang theo lão Ngưu Ma Vương ngay lập tức buông xuống viên cổ tinh đó.
Tiếp sau đó, hắn từng bước đi tới trước hang động,
nâng tay phá giải phong ấn, phía dưới tối om, sâu không lường được.
- Thì ra là thế, khó trách có thể che đậy khí
cơ!
Diệp Phàm thở dài.
Vũ trụ mênh mông, quả nhiên tràn ngập bí mặt,
đây là một chỗ cấm địa Sinh Mệnh bỏ hoang, trong đó có trận văn cấp Cổ Hoàng,
hơn nữa không chỉ một tòa.
Hắn đi vào trong đó, tìm được tàn lô nhuộm
máu, phát hiện nơi này hẳn là cấm địa Sinh Mệnh từ niên đại loạn cổ. Đáng tiếc
mấy vị chí tôn trong đó sớm đã chết già, hóa đạo mà chết.
Ngoại trừ Đại đế, bất luận kẻ nào đi xuống nơi
này đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đi không ra được năm lớp trận văn cấp
Hoàng.
Diệp Phàm khẩn trương mở ra Hằng Vũ Lô, quả
nhiên ở trong đó phát hiện nửa thân tàn, đầu bạc như tuyết, khuôn mặt trẻ tuổi,
đúng là Khương Thần Vương từng sống ra đời thứ hai.
- Thần Vương...
Diệp Phàm run giọng kêu gọi, Thần Vương có đại
ân đối với hắn, nếu không có người ấy vốn không có hắn hiện giờ.
Thần Vương một khúc ta thán thế gian, năm đó
dùng Thần huyết tẩy Đạo Đồ cho hắn, bảo hộ hắn trưởng thành, còn ở trên Dao Trì
đại hội dùng tiếng đàn chấn nhiếp vạn tộc, quả nhiên là tao nhà tài hoa.
Nhưng ngày nay, lại chỉ có nửa thân tàn lạnh
như băng, đầy vết máu, làm trong lòng hắn xúc động mãnh liệt.
Bạch Y Thần Vương cả đời long đong, bị nhốt
nhiều năm sau đó còn sống trở về, hồng nhan lại chết ở trước mặt, từ đó đi xa
khắp nơi hoang dã, một người cô độc sống ra đời thứ hai, không có khoái hoạt,
chỉ có bi thương, chiến với Cổ tộc, bình định hắc ám náo động... vì thế mà chết.
Diệp Phàm nâng nửa thân tàn nhuộm đầy máu của
Bạch Y Thần Vương, trở lại Thiên Đình.
Một ngày này, bên cạnh Thiên Đình dựng lên tiếp
một tòa Thần Miếu, to lớn mà bao la hùng vĩ, Diệp Phàm lại phong ra một vị Thái
Hư Thần!
- Thần Vương trở về...
Hắn kêu gọi trong miệng, chứa biết bao cảm
tình.
Tu đạo đến nay, tâm chí của Diệp Phàm còn vững
chắc hơn so với sắt thép, nhưng gần đây lại không ngừng bị kích động lớn: Cái Cửu
U, Cơ Tử, Bạch Y Thần Vương từng là mối đau thương lớn trong lòng hắn, ngày nay
rốt cục nhìn thấy một tia ánh rạng đông bù lại.
Ba tòa Thần Miếu to lớn đặt song song, ngày
đêm phát sáng, tia niệm lực thứ nhất đều là Diệp Phàm tự mình tể lên, ba tòa Thần
Miếu được vầng hào quang của Thiên Đế làm dịu, tỏa sáng phá tan vòm trời.
Diệp Phàm chữa trị Hằng Vũ Lô, tự tay giao cho
Khương Dật Phi.
Rồi sau đó, hắn cũng lấy Đạo Kinh giao cho Đại
Lực Ngưu Ma tộc, hứa hẹn sẽ thủ hộ bọn họ phồn thịnh, với điều kiện tiên quyết
là bản tộc không được phạm phải lỗi làm lớn.
Mấy trăm năm qua đi, ngoại trừ ba tòa phong thần
đàn, ở bên cạnh còn có một tòa miếu nhỏ cùng với một túp lều.
Miếu nhỏ là Hoa Hoa, những năm gần đây Diệp
Phàm diễn biến Phật môn tín ngưỡng thần thông cái thế bực này, giúp hắn được dẫn
dắt lớn, lập tức cung phụng chính mình ở trên Thần đàn, tiến hành thể ngộ.
Phật môn không suy, ngày nay tín ngưỡng như
trước rất thịnh vượng, hắn là nhân vật đỉnh cấp của các phật, sớm uy chấn thiên
hạ, có thể nhận được vô số tín ngưỡng lực.
Trừ hắn ra, trong túp lều kia thỉnh thoảng
cùng có hào quang lấp lánh, nơi đó có một cái tế đàn, mặt trên Hắc Hoàng ngồi xếp
bằng, không ngờ cũng là bảo tướng trang nghiêm.
Hắc Hoàng thật sự già đi không ít, lớp lông
bóng như tơ lụa hoàn toàn biến thành màu xám trắng, quan trọng nhất là nó không
còn to lớn như con trâu, mà ngày nay lại thu nhỏ thân thể, so với con chó bình
thường không sai biệt lắm.
Nó cũng bắt đầu nghiên cứu pháp trường sinh,
này, đáng tiếc thu hoạch không lớn. Nếu như tín ngưỡng lực có thể tẩy kiếp, nó
đã sớm nhào lên giành chỗ của Hoa Hoa rồi.
- Ai…u…!
Đột nhiên, một ngày này Hoa Hoa kêu to, mi tâm
chảy đầy máu, ngửa đầu ngả xuống Thần đàn, vả lại toàn thân đều phát phật
quang.
Điều này làm cho Hắc Hoàng vô cùng kinh hãi,
cũng khiến bộ chúng Thiên Đình chấn động. Ngày nay Hoa Hoa là Chuẩn đế, thực lực
cực kỳ cường đại, sao lại phát sinh loại biến cố này.
Diệp Phàm, hầu tử đều bị kinh động, trước tiên
tới nơi, đây là ở trước Nam Thiên Môn, chẳng lẽ còn có người dám đến ầm toán
Hoa Hoa sao?
Hoa Hoa giống như hóa đạo, toàn thân đều là
hào quang, chiếu sáng khắp thập phương, vô cùng thần thánh, chỉ là mi tâm không
ngừng chảy máu.
Diệp Phàm nâng hắn dậy, hơi tìm tòi một chút
liền hiểu rõ, sau đó đứng dậy, nói:
- Ngay cả đệ tử của ta ngươi cũng dám động tới
sao?!
Hắn đứng sừng sững ở trước Nam Thiên Môn, tay
phải vạch một cái phá vỡ hư không, tiếp đó dùng sức chụp một trảo. Cả A Di Đà cổ
tinh đều ở lay động, ù ù vang động.
- Thiên Đế!
- Thiên Đế tức giận rồi...
Trên A Di Đà cổ tinh, tất cả sinh linh đều sợ
run, cảm nhận được uy áp của Đại đế, ai cũng run sợ quỳ sát xuống. Tuy nhiên loại
tình huống này không có kéo dài bao lâu, Thiên Đế chụp bắt đi một tượng phật bằng
đá. Từ nơi này biến mất, cái khe nứt hư không khép kín.
Điều này làm cho mọi người hoảng sợ, đây là thủ
đoạn của Thiên Đế a, đứng ở trước Nam Thiên Môn, cách xa nhau vô số tinh hệ,
nhưng vừa ra tay liền tìm được nơi đây.
Trên tượng phật bằng đá có một con Kim Sí Đại
Bằng giương cánh đánh trời, ra sức giãy giụa, nhưng không trốn thoát khỏi lòng
bàn tay của Diệp Phàm.
Nó không phải thực thể, mà từ tín ngưỡng lực
ngưng tụ thành, nhưng cực kỳ cường đại, có thể ngạo thị chư thiên... nó bất khuất
tấn công.
- Ngươi có quan hệ gì với A Di Đà Phật?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta chính là người thủ hộ Phật Đà, từng xuất
thể, từng là cậu của Thích Ca Mâu Ni!
Nó miệng tụng phật âm, cực kỳ kinh người, Chuẩn
đế bình thường cũng không là đối thủ của nó.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhất là Bàng
Bác chân mày dựng thật thẳng. Hắn là người địa cầu, tự nhiên nghĩ tới Kim Sí Đại
Bằng Vương trong truyền thuyết kia.
- Vì sao dùng bí pháp đả thương đệ tử ta?
Diệp Phàm không giận mà oai, làm cho con Kim
Sí Đại Bằng này đều sợ run không còn giãy giụa, dừng ở trong lòng bàn tay hắn,
đáp:
- Ta đang tìm kiếm Phật tương lai!
Diệp Phàm nhìn thoáng qua Hoa Hoa, lập tức
sáng tỏ. Năm đó khi ở trên Tu Di Sơn hắn đã đoán được, Hoa Hoa có thể chính là
Phật tương lai trong miệng Phật môn.
- Ta... tìm được rồi!
Kim Sí Đại Bằng Vương nhìn Diệp Phàm, mang
theo một loại kính sợ, nói:
- Thiên Đế! Xin cho phép ta đưa Phật trở về vị
trí cũ!
Diệp Phàm không nói, sau một lúc lâu Hoa Hoa tỉnh
lại, để chính hắn lựa chọn.
Trên Tu Di Sơn có xá lợi tử Phật Đà, nhưng đó
cũng không phải thần vật chung cực làm sống lại hắn, có đạo quả khác mất đi,
còn lại trên A Di Đà cổ tinh.
Mất đi mấy chục vạn năm, chờ đợi tân sinh!
Nó là thức niệm chân chính của Phật Đà ngày
xưa tinh luyện từ trong lòng chúng sinh, tích lũy từng chút từng chút một,
ngưng tụ ở trong một tượng phật bằng đá.
Quá khứ, đạo quả mất đi từng chia ra làm ba,
chủ thức tiến vào thức hải Thích Ca Mâu Ni, một phần phụ thức hóa vào trong cơ
thể lão tăng Tây Mạc, sau theo Diệp Phàm vượt Bỉ Ngạn, nhập vào trong tiềm thức
Hoa Hoa. Có một bộ phận khác thủy chung ở bên trong tượng phật bằng đá trên A
Di Đà cổ tinh.
- Ta thủy chung là ta, không phải những người
khác!
Sau khi Hoa Hoa tỉnh lại kêu to, hắn lựa chọn
con đường giống như Thích Ca Mâu Ni, không làm A Di Đà Phật chỉ làm chính mình.
- Được! Con đường ở dưới chân chính ngươi, là
chính ngươi lựa chọn!
Kim Sí Đại Bằng bắt đầu thiêu đốt, hóa thành
ngọn lửa tín ngưỡng, đốt chảy tượng phật bằng đá, điểm điểm sáng trong tượng đá
bay lên, chìm sâu vào trong cơ thể Hoa Hoa.
Thế nhưng trong nháy mắt này, Hoa Hoa lại run
sợ, Phật Đà đại từ đại bi, không hề bắt buộc hắn, hắn không thể quyết tâm cứng
rắn từ bỏ, phải lựa chọn dung hợp.
- A Di Đà Phật! Thẳng đến hôm nay mới biết ta
là ta!
Khi màn ánh sáng tan mất, Hoa Hoa bảo tướng
trang nghiêm, miệng tụng phật hiệu.
Mọi người đều cả kinh, chẳng lẽ A Di Đà Phật
thật đúng là sống lại hay sao? Thủ đoạn của Phật môn không khỏi quá đáng sợ!
- Sư phụ!
Hoa Hoa hướng về phía Diệp Phàm làm đại lễ.
- Ngươi vẫn là Hoa Hoa sao?
Hắc Hoàng hỏi.
- A Di Đà Phật sớm đã tọa hóa ở quá khứ, ta
đương nhiên là Hoa Hoa, chính là trong thức hải có thêm một ít kinh văn và hiểu
được!
Hoa Hoa chi tiết trả lời, trong lòng hắn không
đành lòng, muốn nhận tàn niệm linh thức kia, kết quả như trước là chính hắn chiếm
được thành toàn.
- Thiện có thiện báo sao? Nhân quả Phật môn
dùng tới trên người chính mình!
Hắc Hoàng lẩm bẩm, rồi sau đó không chút khách
sáo giơ móng gõ trên cái đầu
trọc bóng lưởng của Hoa Hoa, kêu “leng keng”
vang động, đốm lửa văng khắp nơi.
Kim Sí Đại Bằng cũng không có biến mất, hóa
thành một cây Hàng Ma Xử, đây là binh khí do tín ngưỡng lực luyện chế thành,
rơi vào trong tay Hoa Hoa.
- Về sau ngươi và Thanh Dương thủ hộ ba tòa Thần
Miếu này!
Diệp Phàm nói. Không có người nào thích hợp
hơn so với bọn hắn: Hoa Hoa ở trên con đường tín ngưỡng này hẳn là thu hoạch thật
lớn, mà Thiên Sư Trương Thanh Dương cũng tinh thâm đạo như thế.
Hoa Hoa lập tức chau mày ủ dột.
Thời gian trôi qua, một năm này Diệp Phàm đã
sáu ngàn năm trăm tuổi, những năm gần đây huyết khí của hắn lại càng tăng lên,
thủy chung thăng lên trong thông đạo.
Điều này thật sự khiến người ta hoảng sợ!
- Ầm!
Trong Thiên Đình truyền đến tiếng độ kiếp
thanh thế thật lớn, Bàng Bác lộ ra sắc mặt vui mừng, nói:
- Văn Xương rốt cục bước ra một bước kia rồi!
Mọi người đều lộ ra vẻ quái dị, Trương Văn
Xương tuyệt đối là một đóa kỳ hoa trong Thiên Đình, có thân hữu như Diệp Phàm,
Bàng Bác như vậy, nếu so sánh với nhau thật tương phản quá lớn.
Hắn tiến cảnh tu vi cực kỳ chậm, mấy ngàn năm
qua không ngừng bị một thế hệ lại một thế hệ tiểu bối vượt qua, nhưng hắn lại
thủy chung đang tiến bộ, đi tới trước đâu vào đấy, cuối cùng chậm rãi chạy đi
lên.
Mỗi một lần, hắn đều là tới lúc sắp hao hết thọ
nguyên mới có thể đột phá, tiến vào cảnh giới cao hơn kéo dài sinh mệnh, luôn
làm cho trong lòng người ta nhảy dựng.
Lần này cũng y như vậy, thoạt nhìn đã sắp chết
già, hơn sáu ngàn năm trăm tuổi, rốt cục từ cảnh giới Vương của Thánh nhân đột
phá cửa ải tiến tới trình tự cao hơn, đừng nói là ở Thiên Đình, chính là phóng
mắt nhìn khắp cổ đại, cũng không có bao nhiêu người dám làm như vậy.
Người ta đều là tiến hành khi huyết khí phương
cương, chỉ có hắn chờ đến lúc răng đều sắp rụng hết mới đột phá, làm cho mọi
người cực kỳ lo lắng, sợ hắn chết đi trước thời hạn.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đánh giá về hắn nhưng thật
ra rất cao, từng nói Trương Văn Xương không phải người đoản mệnh, thọ mệnh sẽ
không ngắn hơn so với cao thủ tuyệt thế.
- Văn Xương lại đột phá, dựa theo lệ thường, hắn
sẽ trở về thăm lại cố thổ một lần. Diệp tử! Ngươi còn chưa quay về phải không?
Bàng Bác hỏi.
- Ta cùng trở về!
Diệp Phàm nói.
- Tốt quá! Lần này chúng ta cùng nhau trở về!
Bàng Bác phấn chấn.