Nhất Khí Hóa Tam Thanh, không phải một ngườì
thi triển, mà là mấy người cũng ra, chiến lực tăng chồng lên mấy lần, có thể
nói trong nháy mắt liền xoay chuyển cuôc chiến.
Giống như một đám rồng và hổ xuất thế, chiến lực
của Diệp Phàm không cần phải nói, rành rành trước mắt mọi người, ở đây ai có thể
nói thắng được hắn? Bàng Bác cũng không phải cường đại tầm thường, đi lên liền giáng
cho Thực Kim Thú một đòn, cánh tay còn thô to hơn so với bắp chân người khác,
thiếu chút nữa đánh gãy xuống một cánh tay của Thực Kim Thú.
Long Mã không phải là kẻ lương thiện gì, thân
mình nó dựng thẳng lên, hai chân sau chấm đất, dùng bí quyết chữ “Hành” chạy
vòng quanh, tìm kiếm thời cơ chiến đấu. Cuối cùng, lén đá hậu một cái vào hư
không, không ngờ lại thật sự thành công, đá nát bấy đầu chết tươi một vị cường
giả trẻ tuổi.
Người trúng chiêu chết không nhắm mắt, đầu lâu
vỡ nát, nguyên thần vỡ ra rống giận tan theo gió. Không còn có gì nghẹn khuất
hơn so với chết kiếu này, bị một con ngựa đá chết.
Đứng đầu cuộc chiến, không ngờ là Long Mã lập
công trước hết.
Trong hai mươi năm qua, nó luyện đạo mọi cách,
chung quy là nấu chay hòa tan bộ phận kết tinh kế thừa của cổ tổ nó, thực lực
tăng lớn. có thể quân lâm một phương.
Càng khiến mọi người không nạhĩ tới chính là Tiểu
Bất Điểm, con Thiếm Điện Hoàng Điếu này cường đại siêu cấp, cặp mắt to trong
sáng như thủy tinh, nhưng chân chính đại chiến lên lại tuyệt không qua loa cẩu
thả.
Nó như là một con tiên phượng bay ngang trời,
toàn thân ngọn lửa hoàng kim bùng cháy bừng bừng, đương trường thiêu đốt một vị
chí cường giả trẻ tuổi, trong miệng vừa khẽ kêu “chiêm chiếp” vừa phun ra từng đợt
từng đợt thần liên trật tự, giết chết đối thủ.
- Không hổ là thần điếụ dị chủng từng ăn qua
Yêu Thần Hoa!
Ngay cả Diệp Phàm đều không thể không cảm
thán, con vật nhỏ lông xù ngày xưa, ngày nay uy phong lẫm lẫm.
Bàng Bác không để tay mình nhàn rỗi, va chạm làm
biến hình Thực Kim Thú. Rồi cũng đạo thân cũng nhau tiến đến chung sức nghiền
áp tới phía trước, cơ thể màu đồng cổ của hẳn như là thiết tháp rắn chắc, xé toạt
một người khác làm hai mảnh!
Bên kia, Cơ Tử Nguyệt khẽ quát, như Quảng Hàn
tiên tử nhảy múa, áo tím phất phới, dáng người mềm mại, vượt sóng dư ba tới gần.
dẫn động mảnh nhỏ căn nguyên và tinh khí của Thần Ma trên cổ địa này, trấn áp tới
chư hùng phía trước.
Đồng thời, từng đợt từng đợt tinh khí Thần Ma
được rót vào trong cơ thể đám người Diệp Phàm. Bàng Bác, Long Mã. Quả thật có
thể nói đây là nổi lên tác dụng trọng yếu kéo dài bền bĩ không tiêu hao lực lượng
của mọi người.
Chân thân Diệp Phàm phóng tới Kim Xà tam lang
quân, kết quả đưa tới một đám người vây công, đạo thân tới tương trợ cũng bị ngăn
cản.
Tuy nhiên, hắn cũng không rơi xuống hạ phong,
bởi vì có Bàng Bác, Cơ Tử Nguyệt cũng ra tay. dưới chân lại có Nguyên Thiên Văn
Lạc lan tràn, kim quang hừng hực rực rỡ lóa mắt.
“Phốc!”
Gần như ngay khoảnh khắc Diệp Phàm phóng tới phía
trước, đối diện liền có một người thân thể nổ tung. Là bị Nguyên Thuật thông
thiên của Diệp Phàm đập vỡ thành mấy chục đoạn, chết oan chết uổng.
- Tẻ Trận đô aiêt hăn!
Kim Xà đại lang quân lạnh giọng nói, phi thường
quyết đoán, không hề giữ lại cái gì. Vừa lên đã muốn hợp nhất bốn góc Đằng Xà
Trận đồ.
“Xoạt, xoạt!”
Hai luồng hỗn độn khí ở thiên linh cái Kim Xà
đại lang quân lao ra, hai góc trận đồ bao bọc trong đó. Một góc vốn là của
chính hắn, một góc khác là của Kim Xà nhị lang quân ngã xuống lưu lại.
Bên kia, Kim Xà tam lang quân thiếu chút nữa
rơi vào tình thế nguy hiểm, sắc mặt dữ tợn tế ra góc trận đồ, trên đầu hắn hỗn
độn khí xông thẳng lên trời cao, trấn áp tới hướng Diệp Phàm.
Lão tứ cũng làm như thế, gần như khát máu, ánh
mắt đỏ tươi tản ra sát ý ngập trời, tung ra góc trận đồ thứ bốn, khủng bố tuyệt
luân.
Bốn góc trận đồ ù ù vang động như tiếng sấm,
lượn lờ hào quang cùng với hỗn độn mãnh liệt của thời khai thiên lập địa. Đây là
một kiện đại sát khí của cổ tổ Đằng Xà nhất mạch lưu lại.
Ở hai ba mươi năm trước, bốn vị lang quân trẻ
tuổi Kim Xà tộc đã từng dùng nó đối kháng với Đại Thánh, mà không rơi xuống hạ phong,
thậm chí thiếu chút nữa tiêu diệt Hôi Giao.
Diệp Phàm vươn ra tay phải, chưởng chỉ đón
đánh lên hướng trời cao. Ở nơi đó bốn góc trận đồ hợp nhất sắp trấn áp xuống,
trời sụp đất nứt, nhưng hắn lại đánh lên nghênh đón.
Hỗn độn sương mù bốc lên, các chí tôn trẻ tuổi
khác đều biến sắc, lập tức hiểu rõ đây là tổ khí của Đằng Xà nhất mạch, rốt cục
được vận dụng ra!
Nhưng mà đúng lúc này, Kim Xà đại lang quân lại
biến sắc, hắn rốt cục biết được vì sao nhị đệ chết trận, có Đằng Xà Trận đồ đều
không được.
Bàn tay phải của Diệp Phàm gặp phải áp lực lớn
lao không ngờ lại phát ra vầng
sáng màu xanh biếc, nơi đó có một vật hòa tan cũng
một chỗ với bàn tay hắn, phi thường khủng bố, tuy rằng không có lộ ra hình thể
chân thực, nhưng lại không sợ Đằng Xà Trân đồ.
Điều này làm cho Kim Xà đại lang quân khiếp sợ.
Trong khoảnh khắc đó hắn nghĩ tới rất nhiều, đồng thời vươn ra linh giác cường
đại nhất, trong nháy mắt toàn thân lông tóc hắn dựng đứng, gần như kinh hoàng.
- Lui, mau lui!
Kim Xà đại lang quân rống gọi, hướng về phía
hai huynh đệ của mình lo lắng quát to, chính mình thì hành động trước một bước.
Hắn cảm giác được rõ ràng Đằng Xà Trận đồ hợp
nhất lại có một tia ý sợ hãi, vô cùng kiêng dè với vầng sáng xanh biếc từ bàn tay
phải của Diệp Phàm phát ra kia. thật là chuyện khó tin.
Đây dĩ nhiên là cái đỉnh đồng xanh không trọn
vẹn, Diệp Phàm không thể vận chuyển hay tế ra, tối thiếu cành giới Thánh Vương
trước mắt còn không được, chỉ có làm cho cái đỉnh đồng xanh cảm nhận được áp lực
cường đại, khi đó nó mới có thể thức tỉnh.
Không hề nghi ngờ, kiện cổ khí Đằng Xà Trận đồ
này có thể mang đến áp lực như vậy, nó có một loại khí cơ khai thiên lập địa. tục
truyền cỏ thể là cổ vật từ thời đại thần thoại.
Ai cũng không nghĩ tới, Kim Xà đại lang quân lại
rút lui, mà còn kêu gọi hai huynh đệ của mình bỏ chạy. Điều này vượt qua lẽ thường.
Nên biết rằng Đằng Xà Trận đồ vừa mới sống lại,
một kiện đại sát khí như vậy, ngay cả Đại Thánh ngày nay đều phải kiêng kị, nếu
không có phong ấn sẽ còn nghịch thiên hơn.
Có người phỏng đoán, nó có thể là một kiện
binh khí Chuẩn đế bị phong ấn.
Nhưng. ngày nay chiếm cứ ưu thế như vậy, ngay
khoảnh khắc Trận đồ ép xuống, Kim Xà đại lang quân lại giống như thấy quỷ bay ngược
lại. Điều này không phù hợp đạo lý.
Hơn nữa bốn góc trận đồ chia lia, Kim Xà đại lang
quân triệu hoán trở về hai góc của mình, không dám để nó ép xuống, như là sợ bị
hủy mất đi.
Diệp Phàm than nhẹ trong lòng. Kim Xà đại lang
quân quả nhiên khủng bố, đây là một địch thủ khó lường, không ngờ linh giác hắn
lại mẫn tuệ như vậy, dự cảm được chuyện không tốt. đây là một loại bản năng cực
kỳ đáng sợ.
Kim Xà tứ lang quân đối với huynh trường hắn
là nói gì nghe nấy, cũng trong nháy mắt lui về phía sau. Chỉ có Kim Xà tam lang
quân hơi chần chờ một chút, chính vì một chút chần chờ này hắn không thể chạy
thoát.
“Ầm!”
Tay phải Diệp Phàm phát ra luồng hào quang
xanh biếc, bổ về phía góc trận đồ của hắn, kết quả Đằng Xà Trận đồ tự hành vọt
lên tận trời bỏ chạy.
- Này...
Kim Xà tam lang quân vô cùng khiếp sợ, sau đó
rất nhanh bay theo lên tận trời.
Ở trong mắt người khác xem ra, hắn là nghe
theo mệnh lệnh huynh trường chạy về phía xa, chỉ có chính hắn mới biết, hắn là
bay theo Trận đồ muốn biết vì cái gì? Đằng Xà cổ đồ lại e sợ!
Diệp Phàm cười lạnh, chân thân hóa thành một
hư ảnh, phóng đi tới phía trước, khoảnh khắc liền đuổi kịp Kim Xà tam lang
quân.
Ở khoảnh khắc Đằng Xà Trận đồ giải thể, cái
đình cổ sứt mẻ hòa tan trong tay phải Diệp Phàm ảm đạm xuống, khí cơ chí cường
vừa mới sinh ra lại biến mất. Đúng thật là rất bình tĩnh.
Cái đỉnh này người không chọc tới nó, tuyệt đối
nó sẽ không thức tính.
Diệp Phàm tự thân cũng đủ cường đại, để diệt
sát Kim Xà tam lang quân. Bàn tay thật lớn vỗ xuống như là một ngọn núi lớn màu
vàng ập xuống dưới.
- Đại huynh làm sao vậy? Mau quay lại giết hắn!
Kim Xà tam lang quân quay người nghênh địch, hắn
thật sự trong lòng tràn ngập cừu hận, muốn uống máu Thánh thể Nhân tộc.
- Đi mau!
Kim Xà đại lang quân quát to.
- Chậm rồi!
Diệp Phàm cười lạnh, vừa rồi cái đỉnh xanh dọa
cho Kim Xà đại lang quân sợ quá chạy mất, hiện tại không người nào có thể giải
cứu huynh đệ của hắn.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền nổ vang, chỉ trong khoảnh
khắc Diệp Phàm đánh ra liên tiếp mười tầm quyền, một quyền so với một quyền
càng cương mảnh. Hắn mặc cho địch nhân ở chung quanh tấn công. mặc cho Kim Xà
tam lang quân liều mạng, tất cả đều vô ích.
“Ầm” một tiếng, quyền lực đáng sợ như vậy, một
loạt mười tầm quyền đánh ra, đây là loại nghịch thiên cỡ nào? Nên biết rằng ở
quá khứ một quyền của Diệp Phàm đã đủ để đánh nát đại địch!
- A...
Kim Xà tam lang quân kêu gào thảm thiết, trực tiếp
đã bị đánh nổ tung, ngoại trừ hắn còn có một người khác bị dư ba quét trúng, nổ
tung tại đương trường.
- Đại huynh cứu ta!
Nguyên thần của Kim Xà tam lang quân xông lên
muốn bỏ chạy.
Kết quả, bị Diệp Phàm chụp lại, dùng sức xé một
cái rách toạt thành hai nửa,
khiến hắn hình thần câu diệt.
Thủ đoạn của hắn khiến mọi người đều rúng động,
trước mặt mọi người tiêu diệt một con Đằng Xà cường đại, tất cả đều phát lạnh từ
đầu tới chân, càng thêm kiêng kị.
- Kim Xà huynh! Đây là ý gì?
Rất nhiều người bất mãn, lúc đầu rõ ràng là một
lần cơ hội cực tốt, kết quả Đằng Xà Trận đồ lại tự hắn làm tan rã.
- A...
Kim Xà tứ lang quân gào lên bi thương, tròng mắt
đỏ bừng, phóng tới trước lớn tiếng nguyền rủa:
- Thánh thể Nhân tộc! Ta phải giết ngươi!
Kim Xà đại lang quân vươn tay kéo hắn lại, sắc
mặt âm trầm như nước, một câu cũng không nói, ở xa xa nhìn chằm chằm tay phải của
Diệp Phàm. Mà một hướng khác, Tang Cổ cũng khẽ cau mày, vừa rồi hắn cũng cảm
giác được một lực lượng khủng bố.
- Sát!
Chân thân cũng đạo thân của Diệp Phàm cũng một
loạt thi triển Nguyên Thuật kinh thiên động địa, khắp vùng núi đều bị bao phủ
trong vầng hào quang. trở thành một mảnh thần thổ rực rỡ.
“Ầm!”
Kim Xà đại lang quân vọt lại đây, cách không
tung một chưởng vào Diệp Phàm, rồi sau đó bay ra ngoài, hắn mỡ to con ngươi, thần
sắc làm cho người ta biết hắn sợ hãi, dĩ nhiên là hẳn cảm ứng được khí cơ của
cái đỉnh đồng xanh vừa rồi.
- Đi!
Hắn thực quyết đoán, chạy thẳng về phía hư
không xa xa, ngay cả mối thù giết huynh đệ cũng không báo, ẩn nhẫn nhịn xuống.
Diệp Phàm than nhẹ, hắn thật hy vọng Kim Xà đại
lang quân ở lại, mượn dùng Đằng Xà Trận đồ của bọn họ bức cái đỉnh đồng xanh
phát uy, sau đó tiêu diệt toàn bộ đối phương.
Đáng tiếc, Kim Xà đại lang quân triệu hoán bốn
góc trận đồ, sau đó trực tiếp xé rách hư không, mang theo tứ lang quân và Thực
Kim Thú biến mất.
Một phương đầu sò rời đi, những người khác
không có khả năng tiếp tục chiến đấu, bởi vì chiến lực giảm mạnh, tất cả đều
bay trốn.
- Sát...
Nơi này biến thành nghiêng về một bên giết
chóc, phù văn màu vàng lấp lánh, Diệp Phàm dùng Nguyên Thuật cố định càn khôn,
Bàng Bác giết chết liên tiếp hai địch thủ, đẫm máu hư không.
Cơ Tử Nguyệt cuốn lấy mấy người, không ngờ lại
có khí thế lực áp, vượt qua dự liệu của mọi người: một nha đầu giảo hoạt mà
thôi, không nghĩ tới lại cường đại như vậy.
Tới cuối cùng, Tang Cổ sử dụng một kiện tổ khí
xé mở hư không biến mất.
Những người khác toàn bộ ngã xuống, bị Diệp
Phàm, Bàng Bác, Long Mã truy giết sạch sẽ, máu chảy đám đia, nhuộm đỏ nơi này
giống như là một trường Địa Ngục.
Nên biết rằng, những người này đều là chí tôn
trẻ tuổi, kết quả lại thảm bại như vậy, mười mấy người bị mấy người đánh giết đại
bại, vứt bỏ lại thi khí hài cốt, máu nhuộm cổ địa, nghe mà rợn cả người.
- Chí tôn, trong thiên địa chỉ có một!
Dày núi nổ vang.
- Thật thống khoái! Nếu lại đến một nhóm người
nữa thì tốt quá! Đánh giết sạch sẽ!
Bàng Bác cảm thấy dường như mới vừa hoạt động
giàn gân cốt mà thôi, nhưng lại còn có chút ý chưa hết.
Long Mã cũng thòa chí đắc ý, bọn họ chỉ có mấy
người? Đánh giết một đám chí tôn trẻ tuổi đại bại, những người này đều là chí
cường giả đến từ cổ vực bất đồng, mỗi người đều rất phi phàm.
Chỉ có mười hai thánh giả mang tâm sự thực nặng
nề, bọn họ cảnh giới không đủ, không thể lên chiến trường giết địch, chỉ có thể
làm khán giả đíms xem.
- Sẽ có cơ hội cho các ngươi ra tay! Đối với
thánh giả có tới mấy ngàn năm thọ nguyên mà nói, thua kém vài cái tiểu cảnh giới
không coi là gì, có thời gian là có thể vượt qua dễ dàng!
Diệp Phàm an ủi.
Hắn đương nhiên dám nói ra như vậy, ngày nay hắn
có một cây bồ đề, có thể giúp mười hai thánh giả tu luyện ở dưới tàng cây ngộ đạo,
sớm muộn gì cũng có thể đột phá vượt qua bình cảnh của mỗi người.
Diệp Phàm đi tới trước, nhìn bóng dáng xinh đẹp
kia.
Áo tím bay phất phới, mái tóc nhẹ bay, đôi mắt
như bảo thạch đen nhánh, trong suốt trong vắt... Cơ Tử Nguyệt có một loại phong
vận siêu nhiên, khóe miệng khẽ cười, nụ cười tuyệt đẹp.
- Tử Nguyệt!
Diệp Phàm lên tiếng, khẽ gọi tên nàng. Một lần
từ biệt chính là một trăm năm mới gặp lại, mà lại gặp ở một bến bờ tinh không
khác.