Ánh trăng chiếu sáng rọi như sương như khói, cả
dày núi thanh tịnh, đẹp đè, bóng cây lắc lư như phủ thêm một lớp sa mông.
Diệp Phàm cũng Cơ Tử Nguyệt bước chậm, không cần
nói thêm gì, cái gì quá mừng mà khóc, cái gì thăng trầm, cái gì không nói nên lời
nghẹn ở cổ họng... đó đều không thực tể.
Bước chân hạ xuống dưới ánh trăng trong rừng
đêm tĩnh lặng truyền đến tiếng “cộp cộp”, trải qua niềm vui sướng ngày gặp lại,
trong lòng bọn họ đều trầm tĩnh, không cần nói thêm gì, không lên tiếng còn hơn
hẳn những lời vô nạhĩa.
Đương nhiên, trăm năm cách biệt, cách xa nhau ở
hai bến bờ tinh không. tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cũng không ai
nguyện đi đánh vỡ sự yên lặng bình hòa lúc này.
Hồ nước trong vắt cách đó không xa, phản chiếu
ánh trăng sáng lạn bầu trời, bọn họ bước chậm đến đây, đi vòng bờ hồ, tâm thần
thanh thản.
Trải qua đủ loại sát kiếp, xông qua thây chất
thành núi máu chảy thành sông, bước trên tinh không cổ lộ, cách xa nhau vũ trụ
mênh mông, cuối cùng gặp lại tại mảnh tinh không này, cũng là một loại tốt đẹp.
Diệp Phàm một đường tranh hùng. từng chứng kiến
quá nhiều huyết nạn sinh tử, đạp trên thi thể hài cốt từng vị chí tôn trẻ tuổi
đi tới... tới ngày nay bất cứ người nào đều đã có chút mỏi mệt.
Khi vô tình quay đầu nhìn lại thì phát hiện: người
mình lưu tâm nhất chính là một loại tâm tình bình thản và tường tĩnh, bất cứ
lúc nào những người này luôn luôn sẽ hiện lên trước mắt, có một số sẽ vương vấn
trong tim.
Nếu có thể nắm chắc đời người, cũng làm bạn với
những người này, sẽ cảm giác được tâm cảnh tường hòa và thỏa mân, đó có lẽ
chính là hạnh phúc và vui mừng cùng với hoan ca và may mắn.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua. thoang thoảng mang
đến mùi thơm của hoa dại cũng cỏ cây tràn ngập ở ven hồ, dưới ánh trăng càng
tăng thêm một loại tường hòa tĩnh lặng tự nhiên.
Ánh trăng chiếu rọi, hai người sóng vai mà đi
cả người đều mông lung. Cứ như thế, bọn họ cảm giác được một loại yên ắng và
bình hòa phát ra từ tâm linh.
- Ta tưởng muội sắp rơi lệ chứ!
Diệp Phàm mỉm cười nói.
Cơ Tử Nguyệt liếc hắn một cái xem thường,
khinh khinh nói:
- Thèm vào! Có cái gì đáng rơi lệ chứ, đó là
diễn xuất trò trẻ con. Nếu không huynh khóc trước thử cho muội xem!
Nàng cười khẽ mang theo vẻ siảo hoạt, đôi mắt
to nhướng lên thành dạng trăng lưỡi liềm, trên mặt xuất hiện một đôi má lúm đồng
tiền nhỏ, khóe miệng khẽ cười, lộ ra chiếc răng khểnh trắng tinh, nhẹ nhàng ma động
như là muốn cắn người.
- Muội đó cũng không thể gặp mặt liền xem thường
ta rồi?
Diệp Phàm nở nụ cười.
- Muội muốn trấn áp huynh, phát hiện có chút
khó khăn, nên đành phải xem thường thôi. Hay là huynh che lại tu vi, để muội
khi dễ một trận? Yên tâm, nhiều lắm chỉ là đánh một trận mà thôi, không đánh đến
khóc đâu!
Cơ Tử Nguyệt cười hì hì nói.
Nhiều năm không gặp, dĩ nhiên hai người có rất
nhiều cảm xúc, nhưng Cơ Tử Nguyệt vẫn tươi mát thoát tục như trước, đều không phải
hễ gặp mặt là rơi lệ than vàn nỗi buồn ly biệt, mà ngược lại thoải mái trêu chọc
Diệp Phàm.
Nàng cũng từng thương cảm, cùng từng nhìn lên
tinh không, cũng từng ảm đạm tổn thương thần khí nhìn bến bờ bên kia một mình
thì thào, hồi tường cảnh ly biệt chỉ có thương cảm.
Nhưng chân chính gặp lại, không nên làm đẹp bằng
nước mắt, có chăng chỉ là thông hiểu, cùng với phần thoải mái không giống người
thường kia.
- Không giống như ta tưởng tượng!
Diệp Phàm sờ sờ cằm nói.
- Nước mắt của muội là tinh hà rất quý báu.
Khóc sướt mướt là diễn xuất trò trẻ con. Giống như muội tao nhà tài hoa, như
tiên nhân khám phá hồng trần... Còn muốn nói ra niềm vui, thì nói “trời thu
lành lạnh thật tốt quá”!
Cơ Tử Nguyệt một bộ dáng tự kỷ giờ này lại làm
ra vẻ ta đây, thật khiến Diệp Phàm không biết nói gì.
Đương nhiên, nàng chưa hẳn là nói ra đúng tâm
ý của mình, nàng đã từng khóc, từng cười, từng đau khổ!
- Ăn cơm đi! Bừa cơm dã ngoại bắt đầu rồi!
Xa xa đám Bàng Bác, Long Mã kêu gỌ)i. Nơi đó Vạn
Vật Mẫu Khí Đỉnh chìm nổi, đươc đăt trên thần hỏa bốc lên từ lòng đất, bay tới
mùi thơm mê người.
Không hề nghi ngờ, đây là một hồi thịnh yến,
canh Đằng Xà, thịt Thần Ngạc nướng, nước sốt Sơn Quy hầm... cái gì cần có đều
có, xa xỉ “đến
tột cũng” khiến ngườì ta không kịp nuốt nước miếng.
Vừa rồi ngã xuống nhiều chí tôn trẻ tuổi như vậy.
phần nhiều đều là cổ thú, tự nhiên không thiếu nguyên liệu nấu ăn, sộp cũng một
chỗ như vậy quả thực xưng được với một yến tiệc thịnh soạn.
Thánh thịt sáng bóng nướng vàng óng ánh nhỏ mỡ
xuống đống lửa phát ra tiếng “xèo xèo”, sân thịt phát ra hào quang sáng lóng lánh,
vừa vào miệng lập tức tan ra, tinh khí xông thẳng lên trời cao, mùi hương thơm
phức truyền ra mấy dặm. Những mỹ vị này người bình thường làm sao có thể nhìn
thấy...
Nước canh tự nhiên là Thần dịch Mệnh Tuyền của
Thiên Tôn cổ hầm ra, mùi thơm ập vào mũi.
Bàng Bác xé xuống cái giò Thần Ngạc vàng óng ánh,
chia làm mấy phần, đặt trong khay của mọi người, hỏi Cơ Tử Nguyệt:
- Tuy rằng chúng ta đều bước trên cổ lộ, nhưng
nhiều năm qua vẫn không có sập nhau, cô nương vẫn như xưa không một chút thay đổi,
còn Hạo Nguyệt huynh thế nào?
Cơ Tử Nguyệt nở nụ cười, nói:
- Còn huynh biến hóa thật lớn, càng thêm khôi
vĩ, thân cao cả trượng, còn tưởng rằng
là hậu đại của Hoàng Kim cự nhân đấy!
Ngày nay Bàng Bác so với thường nhân cao hơn một
khúc, cơ thể nổi vồng như rồng rắn quấn trên người, chắc nịch, cơ thể màu đồng cổ
như có một loại điện mang lưu động, vô cùng cường kiện.
Nghe nói như thế, Bàng Bác muốn khóc, nói:
- Cuộc đời ta thật bi thảm! Từ khi bắt đầu, ta
đã gặp họa quan tài. Tuy nhiên nói ra các ngươi cũng không sai biệt lắm. cũng
là vì quan tài mà đi thẳng tới đây!
Một đám người đều nỡ nụ cười, sâu sắc hiểu được
nỗi khổ trong lòng Bàng Bác.
Cơ Tử Nguyệt ánh mắt linh động, không rõ
nguyên nhân trong đó, lộ ra nghi ngờ, cười hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Ôi! Người ta đều nói không thấy quan tài
không đổ lệ, còn ta cả đời này đổ lệ đều có liên quan với nó cả!
Bàng Bác than dài thở ngắn.
Chín con rồng kéo quan tài đưa hắn cũng Diệp
Phàm rời khỏi địa cầu. Sau đó, hắn một đường trưởng thành, đột phá, mỗi khi gặp
sự kiện trọng đại đều có liên quan với quan tài. Àn gỗ quan tài bàng cây Ngộ Đạo
Trà của Bất Tử Thiên Hoàng, gậm quan tài gỗ Bàn Đào cổ trong phần mộ giả Yêu
Hoàng.
- Bị quan tài lôi kéo đi xa, nhiều năm qua lại
mỗi ngày gặm quan tài, ta có duyên phận quá sâu với nó. Không sai, sâu xa đến nỗi
mỗi khi cắn nó, ta đều muốn ói ra!
Mọi người nghe nói đều bật cười ha hả. Bàng Bác
làm ra một bộ dáng khổ sờ thâm cừu đại hận, nhưng mọi người đều biết một thân hắn
thật đúng là may mắn lớn: với Yêu Đế Cổ Kinh làm cơ sở, gián tiếp ăn Thần Thụ
ngộ đạo cũng Bàn Đào cổ có lợi ích cực lớn đối với hắn.
Cơ Tử Nguyệt cười hì hì, lộ ra chiếc răng khểnh
sáng trắng, nói:
- Huynh chạy tới nơi đây tìm chúng ta, hẳn
không phải là muốn ăn quan tài của tổ tiên ta chứ? Ta cảnh cáo huynh, đó chính
là làm bàng đá, huynh cắn không nhúc nhích đâu!
Mọi người bịt miệng cười, Bàng Bác lộ vẻ mặt
phiền não.
Dưới ánh trăng đêm, có cao lương mỹ vị, có rượu
ngon, cố nhân gặp lại tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc, mọi người đều ôn chuyện cũ
và nói chuyện đã trải qua.
- Hạo Nguyệt huynh ở nơi nào! Hẳn không có việc
gì chứ?
- Huynh ấy cách đây không xa, bị ta trấn áp rồi!
Cơ Tử Nguyệt vung vung nắm tay nhỏ nhắn, mặt đầy
vẻ phấn chấn và kiêu nạạo nói.
Mọi người thật hết biết nói gì, trấn áp chính
ca ca mình, vậy mà nàng nói ra lại tràn ngập vui mừng.
Diệp Phàm còn nhớ rõ ngày trước: bộ dáng khi
nàng say rượu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, huênh hoang nói phải trấn áp ca ca vạn
ác của nàng kia, ngại vì hắn luôn quản tới nàng... không nghĩ tới ngày nay lại
trở thành sự thật.
- Năm đó khi Hạo Nguyệt huynh nghe câu nói đó,
trán nổi đầy gân đen, liền chuyển tất cả sổ sách tính ở trên đầu Diệp từ! Ha
ha...
Bàng Bác cười to.
- Ta thiên tư ngút trời, lần này đã lật ngược
trấn áp huynh ấy rồi!
Cơ Tử Nguyệt uống vào một vò rượu ủ lâu, khuôn
mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng, có chút say rượu, trông rất giống ngày xưa.
Bên cạnh, Tiểu Bất Điểm nhỏ giọng lầm bầm, vạch
trần nội tình của nàng, nói:
- Tiểu thư tỷ đang ba hoa khoác lác! Rõ ràng là
đánh lén, rồi trấn áp ta cùng với Hạo Nguyệt mà!
- Nói bậy! Không được làm lộ tẩy ta!
Cơ Tử Nguyệt ồn ào, cầm lấy vò rượu ngon thứ
hai ném tung đi, thật sự có hơi say rượu, lên tiếng trách Tiểu Bất Điểm: ăn cây
táo, rào cây sung.
“Xoảng xoảng...”
Long Mã gặp phải tai bay vạ gió, bị cái vò rượu
ném trúng đầu của hắn, lập tức hẳn đầu nổi sản xanh. Kết quả hắn lại da mặt dày
làm như không có gì, lộ ra vẻ cười đê tiện với người gây ra tai họa. hỏi:
- Tử Nguyệt tiên tử! Nghe nói nơi này sinh ra
Thần Ma dịch, tiên tử từng thấy qua chứ?
Mọi người cũng nhau khinh bỉ nhìn Long Mã. tên
khốn này da mặt cũng đặc biệt quá dày đi, vò rượu ném trúng đầu, vừa lau nước
rượu trên mặt vừa lộ vẻ cười đê tiện hỏi dò người ta.
- Ngươi không được lừa bảo dịch của tiểu thư tỷ!
Tiểu Bất Điểm thực hộ chù, thở phì phì nhìn chằm
chằm Long Mã, bất cứ lúc nào chuẩn bị phun lửa.
- Tiểu hài tử gia gia qua bên kia hóng mát đi!
Long Mã hồ đồ không thèm để ý, làm nghiêm mặt
thinh giáo Cơ Tử Nguyệt. muốn nhìn thử xem Thần Ma dịch rốt cuộc hình dáng thế
nào.
Cơ Tử Nguyệt sờ sờ cái eo thon nhỏ, ngáp một
cái, lấy ra một cái bình ngọc quý báu. mở nắp ra.
- Ta xem thử xem!
Long Mã phản ứng thần tốc tiếp lấy, sau đó còn
làm ra vẻ mặt thành khẩn nói:
- Chúng ta đều là người một nhà. ta sẽ không
khách sáo, trước thử một ngụm!
“Ực ực...”
Nó ngửa đầu rót vào miệng, không ngừng chậc lưỡi,
lẩm bẩm:
- Thần Ma dịch như thế nào không có hương vị
gì, nó là trong suốt sao?
- Ừm!
Cơ Tử Nguyệt dùng giọng mũi ừ nhẹ một tiếng, lại
ồn ào muốn uống rượu. Tiểu Bất Điểm vội vàng ngăn cản. nói nàng say rồi.
- Con ngựa chết bầm! Ngươi uống hết sạch rồi!
Diệp Phàm bóp cổ Long Mã, nói nó không được
tham lam như vậy.
- Không sao! Nơi này ta còn nhiều!
Cơ Tử Nguyệt vừa lật tay, lại đưa cho Long Mã
một bình khác.
Thần Ma dịch có nhiều như vậysao? Nên biết rằng
một bình này nhưng chứa được cả một cái hồ nước. Thể tích bình có ẩn chứa pháp
tắc không gian, bên trong rộng lớn phi thường.
- Ta... sắp uống không được nữa rồi!
Long Mã uống đầy bụng, giống như uống cạn cả một
hồ nước, nhưng nó vẫn nhận lấy bình thứ hai, kỳ quái nói:
- Ta như thế nào không có cảm giác gì cả. Thần
Ma dịch không có hiệu quả rõ ràng gì sao!
Căn cứ theo nguyên tắc thà làm không bỏ sót.
nó cố cường ép rót hết bình thứ hai vào bụng. hơn nữa còn đĩnh đạc nói:
- Các ngươi đừng trừng mắt nhìn ta, đều là người
một nhà cần gì phải khách sáo. Hơn nữa. trên người Tử Nguyệt tiểu thư có nhiều
như vậy, khẳng định mỗi người đều có phần!
Nhìn thấy Cơ Tử nguyệt lấy ra bình thứ ba đưa
tới, nó thật sự uống không vô, bởi vì bụng nó đã phình to lên, nên biết rằng
đây là chất lông có thể so với hai cái hồ nước bình thường.
- Thần Ma dịch sao có nhiều như thế?
Long Mã đâm ra hoài nghi, có một loại dự cảm
không tốt, nhìn về phía Cơ Tử Nguyệt hỏi.
Cơ Tử Nguyệt đôi mắt đẹp đã mơ hồ, nói:
- Hả! Ngươi nói Thần Ma dịch à, rất ít, chỉ có
non nửa hồ lô, cần phải pha nước ngâm thân thể mới có hiệu quả tốt nhất!
- Vậy vừa rồi ta uống là gì?
Long Mã nôn nóng, mang cái bụng chình ình. lắc
qua lắc lại như cái thùng nước.
Cơ Tử Nguyệt xoa xoa tay trên cái trán sáng
loáng nói:
- Này! Ngươi nói cái đó hả! Thần Ma dịch rất
ít ôi, hơn nữa rất đậm đặc cần phải pha với nước để luyện hóa, ngươi uống chính
là nguồn nước chất lượng tốt nhất, toàn bộ hai cái hồ lớn!
- Ta...
Long Mã khóc không ra nước mắt, không ngờ lại
uống một bụng nước, nó có một loại cảm giác muốn ói liền chạy qua một bên, nằm
úp sấp ở nơi đó nôn thốc nôn tháo.
Kết quả. toàn cảnh hình thành một dòng sông lớn
vô cùng đồ sộ, nước cuồn cuộn không ngừng từ trong miệng hắn trào ra, rất nhanh
ở phía hạ du dòng sông xuất hiện một cái hồ lớn, cực kỳ rộng lớn.
- Ha ha ha...
Một đám người cười to.
Long Mã nghiến rãng nghiến lợi, nguyền rủa:
- Tiểu nha đầu xấu xa kia! Ngươi đắc tội với bổn
tọa, đừng nghĩ lăn lộn giang hồ nữa? về sau phải cho ngươi đẹp mặt ra!
- Nhằm gì! Năm đó con hắc cẩu kia ta còn không
sợ, càng đừng nói là ngươi!
Cơ Tử Nguyệt không hề say rượu, thực thanh
tinh, chớp chớp đôi mắt to, nâng
cầm nhìn xem nó ở nơi đó phun nước ào ào, hé
miệng cười nói.
Long Mã nghe vậy, lập tức ngường mộ kính trọng.
Nói theo cách của nó, Hắc Hoàng chính là đẳng cấp gương mẫu, mà cũng không được
nha đầu kia xem ở trong mắt, nàng này đáng giá để kết giao đây!